Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

chương 27: thời khóa biểu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."

Thời khóa biểu

Đêm nay tòa nhà ký túc xá náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, đứng bên dưới tòa nhà cũng có thể nghe thấy tiếng hò hét ồn ã.

Mọi hôm bóng đèn từ tầng hai đến tầng năm luôn tắt tịt nhưng giờ này lại sáng trưng.

Ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra từ khung cửa sổ khiến màn đêm lóe lên chút sắc ấm.

Triệu Ý ngồi xổm ở phía sau tòa nhà, xé nhỏ nửa cái bánh bao mình ăn thừa đút cho Đại Thánh.

Từ sáng sớm khi Kỷ Sơn Thanh nhắc đến nó là cậu đã muốn tới ngó thử xem là con chó chết bầm nào đã cướp bữa sáng của cậu.

Đại Thánh là giống chó bản địa, bộ lông đen tuyền, mượt mà sáng bóng, mắt mũi trông cũng rất có thần.

Trong thôn nhỏ này chỉ có cơm canh đạm bạc mà vẫn nuôi nó lớn khỏe được.

Triệu Ý vừa mới đến gần bên nó thì chó này đã trợn mắt sủa cậu.

Cậu ném sang cho nó mấy miếng bánh bao không nhân nhỏ, chó kia vừa ăn hai miếng thì không còn sủa lúc Triệu Ý đến gần nữa.

Biết phân biệt người tốt người xấu.

Giỏi hơn cả Kỷ Sơn Thanh.

Cái tên Kỷ Sơn Thanh kia, dù Triệu Ý cậu có cho hắn cả trăm miếng bánh thì hắn cũng không thể ngoan ngoãn cho cậu xoa đầu thêm hai cái như Đại Thánh đây.

Triệu Ý khẽ thở dài, đưa hết phần bánh còn lại cho Đại Thánh.

Còn cậu thì ngồi một bên, lẳng lặng ngắm Đại Thánh ăn.

"Chó này ngoan ghê, nếu Kỷ Sơn Thanh mà được như mày thì tao đỡ phải phí tâm biết bao nhiêu." Triệu Ý vuốt vuốt đầu nó, lầm rầm trong miệng.

Kỷ Sơn Thanh mới phạt bọn học sinh không chịu đi ngủ xong, vừa bước đến sau lưng Triệu Ý: "..."

Ngứa tay quá, thèm đánh đứa nào đó.

Nhịn xuống, Kỷ Sơn Thanh đi lên trước hai bước rồi giơ tay đập xuống đầu Triệu Ý cái bốp, khiến Triệu Ý ngã chúi về trước, suýt nữa ụp mặt xuống đất.

"Đệt, mẹ nó Kỷ Sơn Thanh anh bị điên hả?!" Triệu Ý ngồi vững lại, quay đầu khiếp sợ trừng mắt với tên đầu sỏ đang đứng sau lưng.

Đại Thánh nghe tiếng mà phát hãi, ngóc cái đầu lên thì thấy Kỷ Sơn Thanh, nó vui mừng vẫy vẩy đuôi chạy đến cọ cọ bên chân hắn.

Kỷ Sơn Thanh khom lưng xoa đầu nó, nhẹ nhàng quát một tiếng: "Đi đi." Đại Thánh nghe lời ngay, chạy về tiếp tục gặm bánh bao.

Hắn bảo Đại Thánh xong rồi thẳng người dậy, tầm mắt ở trên cao nhìn xuống người đang chồm hổm dưới đất: "Cậu giỏi nhỉ, dám so tôi với chó?"

Triệu Ý đứng dậy, phủi phủi tay, lườm hắn: "Chó còn giỏi hơn anh."

Kỷ Sơn Thanh nhìn cái liếc mắt sắc lẻm đầy ghét bỏ kia của Triệu Ý: "Con chó này đâu thể giỏi hơn tôi được, tôi đã làm gì mà khiến cậu cảm thấy không bằng chó?"

Triệu Ý quay sang nhìn hắn: "Tôi cho nó một mẩu bánh bao, nó cho tôi sờ đầu nó ngay.

Tôi cho anh một miếng thịt rồi anh có để cho tôi sờ đầu chó của anh không?"

Đầu lưỡi Kỷ Sơn Thanh đẩy đẩy răng nanh, hơi nheo mắt lại, tầm nhìn đặt lên đôi môi của người trước mặt.

Khuôn miệng trông xinh xẻo, màu sắc cũng tươi tắn, sao lời nói ra lại độc đến thế?

"Chậc, Triệu Ý, cậu nói thử xem sao đến giờ cậu vẫn suôn sẻ sống với cái miệng tiện này nhỉ?"

"Tai họa còn mãi ngàn năm, nghe bao giờ chưa?"

"Vẫn tự mình biết mình đấy."

"Nếu là người khác dám nói như vậy thì bây giờ đã không thể đứng nguyên vẹn trước mặt tôi đâu." Triệu Ý bĩu môi, khẽ thở dài: "Cũng chỉ có anh."

Kỷ Sơn Thanh nhếch môi cười, nụ cười ấy khiến cả gương mặt ánh lên vẻ dịu dàng.

Bất chợt nhìn sang, trong lòng thoáng rung động.

Triệu Ý ngẩn ra, ngón tay vô thức nắn nắn.

Thứ được gọi là sắc đẹp thì nên được họa lại.

Ánh đèn mờ ảo trong đêm vừa khéo chiếu lên khuôn mặt ấy, lá cây thẫm màu đúng lúc nghiêng nghiêng rơi xuống sau người hắn, và khéo sao, gió nhẹ cũng vừa lúc thổi luồn qua vành tai hắn khiến những sợi tóc phất phơ theo.

Trong giây lát trên gương mặt của hắn phảng phất vẻ dịu dàng khác hẳn với sơn đại vương(thổ phỉ), bên môi còn vương lại nét cười cong cong.

Phải vẽ lại thôi.

Ánh nhìn của Triệu Ý quá mức nồng cháy, Kỷ Sơn Thanh không dám cười nữa.

Hắn không rõ Triệu Ý đang say sưa thứ gì ở mình mà lóe ra ánh mắt sóng sánh như câu lấy hồn người ấy.

Nhưng chắc chắn sẽ không giống như điều hắn nghĩ.

"Anh cười lên trông đẹp thật." Triệu Ý vẫn ngắm không chớp mắt.

Cậu nhìn bờ môi đã thu lại độ cong kia, nâng tay chạm vào đó, nhẹ thốt lên: "Gió cũng vì nụ cười này của anh mà trở nên ấm áp."

Khi ngón tay của cậu chạm vào bên môi, Kỷ Sơn Thanh khẽ run lên, mí mắt cụp xuống giấu đi tình tự trong mắt.

Y giơ tay tóm chặt bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, giọng điệu trầm thấp như tỏ ý cảnh cáo: "Gió tháng chín ấm là đúng rồi."

"Kỷ Sơn Thanh, anh nhạt nhẽo quá rồi đấy, không biết lãng mạn là gì hả?" Triệu Ý bị hắn siết tay, không giãy ra mà lại nhướng mày cười với hắn.

Kỷ Sơn Thanh thả tay hắn ra, vô tình đáp: "Biết hay không thì cũng tùy người.

Đối với cậu thì tôi chẳng hiểu gì cả."

"Tai sao với tôi thì không được?" Triệu Ý day day thịt mềm trong miệng, trên bàn tay vẫn vương lại hơi ấm của người đối diện, hắn ngước nhìn y: "Tôi như thế này không đẹp hả? Hay không hợp gu của anh?"

Không hợp gu?

Hợp gu cái quần xì.

Kỷ Sơn Thanh cảm thấy mình nên đi ngay bây giờ, nếu không cứ theo tình hình này, chốc nữa chưa chắc hắn đã đỡ chiêu được.

Hắn lấy một tờ giấy từ trong túi ra.

Giấy được gấp tư, khi lấy ra chỉ như một miếng vuông vuông, không mở ra mà đưa sang luôn cho Triệu Ý.

"Đây là thời khóa biểu.

Giờ dạy của cậu khá nhiều, mà ngày mai sẽ chính thức bắt đầu năm học, thế nên cậu sửa soạn chút đi."

Triệu Ý chỉ ngó tờ giấy trong tay hắn chứ không nhận.

"Trả lời câu hỏi của tôi trước đã." Cậu đan tay chắp ra sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn Kỷ Sơn Thanh: "Vẻ ngoài của tôi không hợp gu anh?"

Bờ môi nam tính kia khẽ nhếch, đôi lông mày đen rậm sắc bén nhíu vào, mi tâm lập tức xuất hiện hai ngọn núi nhỏ chồng lên nhau.

Vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, như biến thành một ai đó khác hẳn với người cười lên tựa gió xuân như lúc nãy.

Nhưng còn ánh mắt thì lại bị phần mí mỏng manh che khuất, không để lộ ra mảy may thứ gì.

Hắn rụt bàn tay đưa giấy về, xoay người rời đi không hề do dự.

Triệu Ý dõi theo bóng lưng ngẩng cao đầu đang rảo bước kia, đôi môi thoáng cong lên.

Anh ta chưa bày vẻ mặt dễ coi, nhưng cũng không chối.

Điều này nói rõ cái gì?

Còn có thể là gì nữa? Có còn là đàn ông nữa không hả anh Sơn? Dám nghĩ mà chẳng dám làm.

(Có tà tâm nhưng không có tặc đảm)

Trước lúc Triệu Ý đi ngủ thì có Thạch Đầu tới gõ cửa, đưa tờ thời khóa biểu tới.

Vốn là một mảnh giấy được gấp vuông vắn ngay ngắn, thế mà khi đến tay Triệu Ý đã có nếp gấp gãy.

Hắn cười không ra tiếng, nghĩ thầm hóa ra Kỷ Sơn Thanh cũng không phải là không có ý gì giống như hắn biểu hiện ra.

Dầu gì thì khuôn mặt này của cậu cũng có thể xem là được trời cao ưu ái..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio