"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
Giờ học mỹ thuật
Lúc Triệu Tông Hiền gọi điện tới, Triệu Ý vẫn còn đang lên lớp.
Triệu Ý còn nhớ lần đầu mình cầm cây bút vẽ thì mẹ vẫn còn sống.
Lúc bắt đầu cậu chỉ mới mô phỏng, dựa theo yêu cầu của bà để vẽ.
Mẹ muốn tạo ra một Dư Chi Hoán thứ hai.
Bà cũng rất thành công, nhìn tác phẩm khi đó của Triệu Ý, bên trong cậu luôn mang một cái bóng của Dư Chi Hoán
Đây có lẽ cũng là một nguyên nhân chính khiến cho bức họa của cậu bán được với giá cao.
Bà qua đời trong độ tuổi còn rất đẹp, trước khi chết bà đứng trên đỉnh của giới họa sĩ, thành ra những tác phẩm chân chính được lưu truyền đi lại càng thêm ít ỏi.
Bà theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ cần tác phẩm có hơi không hài lòng sẽ hủy ngay chứ không cần để cho người khác quan sát.
Bà là người phụ nữ đã làm thì sẽ làm cho tới cùng.
Duy chỉ có hôn nhân của bà tràn đầy sự dơ bẩn và thối rữa.
Nhưng Triệu Ý thì không như vậy, một bức cậu vẽ ra chỉ cần đổi ra tiền là được.
Triệu Ý cảm thấy mình cũng hơi phế một chút, thật sự không đạt đến trình độ nghệ thuật cao mà chỉ có thể nói là thương phẩm.
Một thứ hàng để bán hơi thanh lịch một chút.
Cậu là Dư Chi Hoán thứ hai, nhưng rốt cuộc thì cậu vẫn không phải là Dư Chi Hoán.
Cậu là Triệu Ý là con của nhà nghệ thuật và nhà tư bản.
Thời thế đổi thay, bây giờ đã đến lúc cậu đi dạy vẽ tranh cho người khác, nhưng Triệu Ý sẽ không muốn ai vẽ rồi trở thành cái bóng của cậu cả.
Phổ cập kiến thức mới rất quan trọng.
Chi Dư Hoán khai sáng cho cậu, rồi khiến cậu thành cái bóng của bà hơn hai mươi năm nay.
Triệu Ý thả tờ giấy trong tay xuống, giấy vẽ cậu đem tới đây cũng không nhiều.
Tối qua cắt là để hôm nay lên lớp có cái mà dùng.
Cậu phát giấy ra để cho đám nhỏ vẽ.
Trẻ con rất thích vẽ tranh, bởi vì thế giới còn lạ lẫm với tụi nhỏ, gặp núi là núi gặp nước là nước.
Vốn cũng không cần phải cố gắng dạy bảo uốn nắn gì.
Đám nhóc đó chỉ cần vẽ những thứ mà mình muốn là được rồi.
Có lẽ là chưa học tiết mỹ thuật bao giờ nên đám nhóc rất nghe lời, sau khi cầm giấy vẽ còn thì thầm với nhau một hồi sau đó mới bắt đầu phủi phủi mở giấy ra.
Trong phòng học rất yên tĩnh, Triệu Ý đứng trên bục giảng bài, tựa người lên bảng đen, ánh mắt lướt qua từng cơ thể non nớt xinh xắn trong căn phòng nhỏ hẹp.
Tiết học này dành cho năm nhất.
Khi cậu bắt đầu học vẽ cũng là trong độ tuổi này.
Lúc đó cậu không thích vẽ tranh, thậm chí còn rất rất né tránh.
Đã biết bao nhiêu năm qua đi, cậu đã không còn né tránh việc đó nữa nhưng vẫn không thể nào đạt tới trình độ yêu thích.
Chỉ có duy nhất giấy bút kề cạnh cậu hơn hai mươi năm, cho cậu một nửa thế giới.
Một thế giới thuộc về Triệu Ý.
Âm rung chuông điện thoại đột ngột vang lên trong căn phòng học yên tĩnh.
Triệu Ý nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nhìn thoáng một cái, ngón tay dừng trước màn hình, cúp máy không một chút do dự.
Vài đôi mắt tò mò hoạt bát nhìn sang, Triệu Ý lướt mắt nhìn xuống dưới rồi lạnh mặt nói: "Nhìn thầy làm gì?"
Mấy cái đầu ngóc lên rồi rụt rụt lại sau đó ngoan ngoãn rủ xuống, có đứa lớn gan lén ngắm vị thầy giáo xinh đẹp đứng trên bục giảng.
Thầy này đẹp trai ghê, bị cái hơi hung dữ một chút.
Triệu Ý thấy những động tác nho nhỏ đó phía dưới bục giảng, nhếch miệng lên nhưng vẫn không hề nói gì.
Khi Triệu Tông Hiền gọi tới lần thứ hai thì đã đã học được nửa tiết.
Mấy con khỉ con vừa hoàn thành xong bức "tuyệt tác hội họa" bắt đầu ngồi tại chỗ quay sang rì rầm với nhau.
Triệu Ý đi từ trên bục xuông, nhìn chữ của đám nhóc nghịch ngợm này như gà bới.
Đại đa số đều đã hoàn thành xong thành phẩm đầu tiên của mình.
Cậu đi dạo quanh một vòng rồi quay lại bục giảng.
Gõ hai lần lên bàn giáo viên, từng đôi mắt nhìn lại, những âm thanh ồn ào cũng lặng ngắt.
Thứ sợ nhất chính là không khí đột nhiên im lặng.
Dù khi có là triển lãm tranh có nhiều người hơn nữa, thì Triệu Ý cũng không ngại đi ngang qua sân khấu, cậu cho rằng mình đã quen với nhiều ánh ắt nhìn chăm chú từ lâu.
Nhưng giây phút này, khi từng đôi mắt ngây thơ và tò mò nhìn cậu, Triệu Ý cảm thấy máu trong người mình chảy chậm đi rất nhiều.
Cậu miết tay để lên bàn giáo viên, khuôn mặt càng đơ hơn nữa, chỉ có vành tai hơi đỏ lên: "Khụ khụ, vẽ xong ghi tên mình lên giấy rồi đưa cho thầy nhé."
Vừa dứt lời lập tức có mấy nhóc học sinh nhảy thoắt từ trên ghế xuống, vui vẻ chạy tới, đưa tờ giấy đặt lên bàn giáo viên của Triệu Ý, còn lặng lẽ meo meo liếc mắt một cái, sau đó mới dậm bước chân nhỏ nhắn ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi.
Chờ đến khi đứa nhỏ thứ bảy cầm tranh lên nộp thì điện thoại trong túi Triệu Ý lại bắt đầu rung.
Cậu thở dài một hơi, sờ điện thoại di động trong túi rồi đi vội về phía ngoài phòng học.
Cậu từ từ cảm thấy rằng, mình không hợp làm giáo viên cho lắm.
Màn hình điện thoại lại lóe lên, trên đó viết Triệu Tông Hiền.".