"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
Khu vực cấm
Thật ra trong khoảnh khắc đó Kỷ Sơn Thanh cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ nghĩ cũng nhiều.
Mà có lẽ rất cẩn thận, có lẽ con mẹ mày.
Chỉ là bên trong hắn quá lộn xộn nên không nói được chữ nào cả.
Hắn nắm chặt tay vịn, muốn bóp lấy cái đó.
Quá khứ của hắn cũng không phải không thể nói, chỉ là quá nặng nề, nói vài lời nhẹ nhàng mà sao cứ không thành câu.
Hắn không biết nên nói từ đâu, cũng không biết Triệu Ý nghe xong thì nghĩ gì.
Cuối cùng hắn nói: "Bởi vì một người, tôi tới thay cậu ấy."
"Tại sao cậu ta không tới đây."
"Không tới được." Lúc Kỷ Sơn Thanh nói những câu này giọng vẫn không quá lớn: "Người mất rồi làm sao tới được?"
Triệu Ý sửng sốt một lát, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Không cần phải xin lỗi.
Người nên xin lỗi là hắn.
Kỷ Sơn Thanh không nói rõ, Triệu Ý cũng không hỏi đến cùng.
Cậu muốn hỏi đến cùng lắm chứ, nhưng ai trong lòng mà không có mấy khu vực cấm đâu? Bản thân đã không muốn nói thì người khác tốt nhất không nên hỏi.
Xe ba bánh vào đến trường cũng chưa muộn lắm, mấy người đợi bọn họ trở về nên còn chưa ngủ.
Triệu Ý nhảy xuống xe, một đám người vội vàng tới gỡ sách xuống.
Kỷ Sơn Thanh bưng chậu nhỏ của mình đi về phía nhà tắm.
Triệu Ý cũng muốn tắm rửa, bình thường cậu cũng chờ tối đến mới tắm, nhà tắm không có ai thì cậu dùng.
Lúc Kỷ Sơn Thanh đi thì cậu cũng không vội vàng mà đi theo.
Đại Thánh được thả ra.
Bình thường vào lúc trường đang học, học sinh nhiều nên Đại Thánh bị nhốt lại, chỉ có chủ nhật là thả nó ra để chạy nhảy.
Triệu Ý ôm đầu nó vò đầu, Đại Thánh lắc lắc đuôi xem ra đang rất vui vẻ.
"Một ngày nay không thấy đâu có nhớ tao không hả."
Đại Thánh: "Gâu ~"
"Được rồi." Triệu Ý cười tủm tỉm: "Chó ngoan." Vừa nói xong vừa xoa nhẹ đầu nó cái nữa.
Sau khi đứng lên, Đại Thánh lập tức mừng rõ chạy tới.
Nhờ sức của nhiều người nên đống sách đã được chuyển xuống không lâu sau đó.
Triệu Ý lấy đồ của mình.
Vừa khéo thấy Thạch Đầu đứng đó kiểm sách.
Chờ cậu ta kiểm xong thì Triệu Ý gọi một tiếng: "Thạch Đầu này."
Thạch Đầu nhìn về phía cậu, tà tà chạy tới: "Anh Triệu.
Có gì không anh?"
Triệu Ý lấy một thứ dài bằng lòng bàn tay ra rồi đưa cho cậu ta.
Đó là một cái kèn ácmônica mà Triệu Ý đã thấy trong tiệm văn phòng phẩm.
Mấy bé lớp năm lớp sáu biết cái này, thổi rất êm tai.
Lúc nào Thạch Đầu cũng nhìn chằm chằm vào người ta, hai mắt thì sáng rực, không nói là không thích, hỏi thì cậu ta chỉ cười.
Triệu Ý gom lại điều thứ vụn vặt này rồi tiện mua cho cậu ta luôn.
Thạch Đầu thấy thứ cậu đưa lại, đôi mắt trừng lên như hai cái chuông đồng, còn cẩn thận hỏi: "Cho em ạ?"
"Chứ sao nữa." Triệu Ý nở nụ cười: "Tôi mua tặng cậu, không biết cậu biết chơi không nhưng cứ cầm dùng đi."
Thạch Đầu còn định nói gì đó.
Triệu Ý cắt ngang: "Cứ lấy đi, bao nhiêu đâu, già mồm với tôi cũng vô ích."
Nói xong cậu xách đồ vào trong tòa nhà.
Triệu Ý vào trong không lâu thì Kỷ Sơn Thanh cũng ôm chậu đi ra từ phòng tắm.
Lúc này cả đám đã chuyển sách vào trong.
chỉ có Thạch Đầu đứng ngơ đó, hơi bất ngờ.
Trông thấy hắn tới, Thạch Đầu có bước đến vài bước, Kỷ Sơn Thanh thấy cậu ta chuẩn bị đi, cũng đi về hướng đó.
Gần tới nơi chợt phát hiện món đồ chơi mà Thạch Đầu đang cầm.
Là một chiếc kèn ácmônica, hôm nay lúc Triệu Ý mua hắn có thấy.
Hắn còn đang khó hiểu không biết Triệu Ý mua cái này làm gì, nào ngờ cuối cùng lại nằm trong tay Thạch Đầu.
"Triệu Ý tặng à?" Kỷ Sơn Thanh cười, nhướng cằm về thứ trong tay cậu.
"Vâng." Thạch Đầu nhìn hắn: "Anh Triệu bảo rằng là món quà tiện tay mua, không đáng gì."
Thạch Đầu không nói rõ nhưng Kỷ Sơn Thanh hiểu ý trong đó.
Tìm hắn chứng thực chứ gì.
"Cho em thì cứ cầm đi." Kỷ Sơn Thanh cười một tiếng: "Có mất tiền đâu."
Có Kỷ Sơn Thanh nói câu này mới khiến Thạch Đầu an tâm được, thế là cậu ta cười ngây ngô, cẩn thận nhìn thứ trong tay, đẹp không chịu nổi.
"Tranh thủ đi, chuyển sách chứ đừng đứng ngơ ra đó." Kỷ Sơn Thanh xoa nhẹ đầu cậu ta rồi nói: "Một món đồ chơi nhỏ đã làm em vui rồi, hay đấy."
Thạch Đầu cười hì hì, đầu tiên là chạy đi cất cục cưng của mình cho kỹ rồi mới tới bê sách.
Vân Tình Cung.