Nhân gian khó khăn
Trần Diệu há to miệng.
"Đi đâu vậy anh Sơn?" Triệu Ý đột nhiên nhìn phía sau lưng hắn, vẫy tay hô.
Trần Diệu quay đầu sang, nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh đi từ trong nhà ra, trên người vẫn mặc bộ đồ thể dục buổi sáng.
Hắn giật giật yết hầu, nuốt lời muốn nói xuống.
Thấy Triệu Ý chào hỏi, Kỷ Sơn Thanh liền lại gần nói: "Tôi đi xuống ruộng, hai người đi cùng không?"
"Em có đi." Trần Diệu đứng lên, đi vào nhà: "Anh đợi chút, em đổi giày đã."
"Xuống ruộng?" Triệu Ý nhìn qua Trần Diệu vội vàng chạy về phòng, quay đầu nhìn Kỷ Sơn Thanh.
"Ruộng nhà hiệu trưởng, ông ấy cao tuổi rồi, không làm đồng được nữa." Kỷ Sơn Thanh nói: "Mà cũng không thể để hoang mấy mẫu ruộng được."
Hiểu rồi, đây là làm ruộng hộ hiệu trưởng.
Có điều...!
Triệu Ý liếc hắn, cười: "Anh còn biết làm ruộng nữa?"
"Cậu đang coi thường tôi sao?" Kỷ Sơn Thanh câu môi, cằm hơi giương lên, mang chút ngạo khí: "Anh Sơn của cậu có gì mà không biết? Có chuyện tôi không làm được sao?"
Triệu Ý khẽ giật mình, nhìn hắn, gương mặt dần dịu dàng, nhẹ nhàng cười.
"Vậy anh có sinh được con không?"
"Khụ." Kỷ Sơn Thanh lông mày khẽ giật, cười một tiếng: "Cậu muốn tranh luận với tôi sao?"
"Anh Sơn, em xong rồi." Trần Diệu đổi giày rất nhanh, mới chốc lát đây thôi mà đã vừa gào to vừa chạy ra ngoài.
Từ Hứa nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, hắn và Nghiêm Thắng nhìn sang, tiện hỏi: "Mọi người định đi đâu vậy?"
Trần Diệu quay đầu lại nói: "Tôi với anh Sơn định ra ruộng xem sao."
"Chúng tôi cũng đi." Từ Hứa cất di động, đứng dậy đi vào nhà.
Nghiêm Thắng đuổi theo hắn, vội vàng nói: "Mọi người đi trước đi, lát nữa chúng tôi ra sau."
Được, cả đoàn kéo nhau đi làm ruộng luôn!
"Cậu có đi không?" Trần Diệu bước tới, Kỷ Sơn Thành nhìn Triệu Ý, hỏi.
"Tôi không giỏi như anh, không biết làm ruộng."
Đúng lúc Trần Diệu đến gần, nghe thấy lời này liền nói: "Có ai sinh ra đã biết làm ruộng đâu, đều là học làm thôi."
"Được, vậy tôi học một ít." Triệu Ý nhìn Trần Diệu: "Mọi người đều xuống ruộng, tôi cũng không thể ở trong phòng nghỉ ngơi một mình."
Trần Diệu chỉ là thuận miệng tiếp lời chứ không hề thật lòng muốn để Triệu Ý đi theo bọn họ xuống đồng.
Dáng vẻ thiếu gia này của Triệu Ý đừng nói làm ruộng, đến đứng bên bờ ruộng còn không hợp nữa là.
"Thiếu gia, tôi cảm thấy có khả năng cậu không làm được việc này." Trần Diệu nghĩ cũng chưa nghĩ đã nói ra.
Bầu không khí bỗng ngưng trọng trong chớp mắt, Kỷ Sơn Thanh liếc nhìn Trần Diệu, khóe môi nhếch lên, tựa hồ muốn hỏi hắn: nói như vậy là có ý gì?
Trần Diệu bị nhìn liền bất giác run rẩy.
Hắn cảm thấy ánh mắt của anh Sơn nhìn mình như đang nhìn chuyện gì đáng cười lắm là như thế nào?
Giỏi thật, câu này đến Kỷ Sơn Thanh cũng không dám công khai nói với vị thiếu gia đây mà Trần Diệu lại vô tư nói ra.
Kể cả Triệu Ý thật sự không làm được, tự cậu có thể nói bản thân mình không làm được, nhưng người khác nói chính là muốn kiếm chuyện.
Lúc này Kỷ Sơn Thanh thấy ánh mắt Triệu Ý nhìn Trần Diệu đã lạnh dần nhưng trên mặt cậu lại không biểu hiện gì, thậm chí khóe miệng còn nhẹ cong lên, cậu âm dương quái khí nói: "Tôi cũng không có ý định làm gì.
Chỉ là muốn quan sát mọi người làm việc, sau đó học tập một chút, cảm nhận cái gì gọi là nhân gian khó khăn." Cậu ngừng một chút: "Thiếu gia tôi lớn như vậy rồi những vẫn chưa từng tận mắt thấy nông dân lao động như thế nào đâu."
quái gở
Trần Diệu: Cút cmn đi nhân gian khó khăn!
Lúc này, Trần Diệu cảm thấy toàn thân Triệu Ý đều tỏa ra mùi thối nát của chủ nghĩa tư bản.
Kỷ Sơn Thanh nghiêng người chặn lại ánh mắt của Trần Diệu, nhẹ nhàng đẩy Triệu Ý một cái: "Muốn đi thì đi thôi, lát nữa trời nóng làm việc mệt lắm."
Triệu Ý thuận thế nhìn hắn, sau đó cũng không có ý làm khó không tha, nương lực của hắn bước lên trước một bước, đi theo Kỷ Sơn Thanh, Trần Diệu cũng đi sau.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ý tới nhà ông hiệu trưởng.
Nhà hiệu trưởng rất rộng, mấy góc tường thấp đều chất đống đồ đạc linh tinh.
Nhà xây theo kiến trúc phương Bắc điển hình: một cái sân lớn, hai bên là hai gian nhà phụ, ở giữa là nhà chính.
Cửa sân mở rộng, đỡ luôn bước gõ cửa cho mọi ngươi.
Nhà to như vậy, phòng lại nhiều nhưng chỉ có mỗi một mình hiệu trưởng ở.
Nghe được tiếng mọi người tới, ông hiệu trưởng tập tễnh từ trong nhà đi ra.
Ông nhìn thấy họ liền cười: "Mấy đứa đến sớm vậy, đã ăn cơm chưa?"
Triệu Ý để ý rằng lúc Kỷ Sơn Thanh nói chuyện với hiệu trưởng già thì thái độ vô cùng ổn trọng, cũng rất kiên nhẫn, giống như hạ thấp mình một bậc.
Hắn cười với hiệu trường khác hẳn cách cười với bọn Trần Diệu, cũng không giống nụ cười khi cười với cậu.
Ôn hòa, cung kính, pha chút thận trọng.
"Bọn tôi ăn rồi." Kỷ Sơn Thanh đáp.
"Hôm qua tôi có làm bánh ít, đợi chút để lấy cho mấy đứa." Ông hiệu trưởng nói xong liền đi vào gian nhà phụ bên trái, đó là nhà bếp.
Kỷ Sơn Thanh đưa tay ngăn lại, tiện tay đỡ hiệu trưởng, thái độ ôn hòa không kém phần kiên quyết: "Không vội, không vội, bọn tôi đều ăn no rồi mới sang.
Hai ngày trước tôi có xem qua ruộng, ngô nhà mình nên thu hoạch rồi.
Nhân dịp hôm nay trời đẹp, mọi người cũng rảnh rỗi, bọn tôi tới thu hoạch ngô luôn."
Kỷ Sơn Thanh đổi chủ đề nhưng ông hiệu trưởng vẫn khăng khăng muốn xuống bếp: "Được, để tôi đi lấy bánh, rồi cùng đi với mấy đứa luôn."
"Chuyện này để mấy người bọn tôi làm là được rồi." Kỷ Sơn Thanh chỉ hai người phía sau hắn, nói thêm: "Lát nữa còn có thêm Từ Hứa với Nghiêm Thắng.
Bọn tôi thu hoạch ngô còn thầy ở nhà nấu cơm được không?"
Hiệu trưởng do dự một chút, nhìn Kỷ Sơn Thanh, thở dài: "Mấy đứa đừng vất vả quá, tôi cũng không vội."
Kỷ Sơn Thanh gật đầu, dẫn Trần Diệu vào gian phòng phía Tây lấy nông cụ.
Triệu Ý muốn đi cùng thì bị hiệu trưởng giữ lại bảo.
"Cậu cũng đi cùng hai đứa nó sao?" Hiệu trưởng cười tủm tỉm, nếp nhăn trên mặt khiến ông trông vô cùng hiền lành.
Triệu Ý chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
"Vâng." Triệu Ý ngữ điệu mềm mỏng: "Cháu cũng đi xem xem."
"Trong nhà cậu cũng có đất sao?
Có, có nhiều, nhưng không phải loại đất kia.
"Dạ không có ạ."
"Không phải làm ruộng mà sống sao? Hiệu trưởng bắt đầu hỏi chuyện: "Nhìn cậu cũng không giống con nhà nông."
Triệu Ý còn chưa kịp tiếp lời, hiệu trưởng già đã lại thở dài: "Đến đây làm đúng là khổ cho cậu." Ông dừng một chút, nói tiếp: "Đều là những đứa trẻ tốt mà!"
"Cậu đi theo mấy đứa nhỏ xuống ruộng thì đừng cố quá, dù sao trước kia chưa từng làm nông bao giờ.
Nếu thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát, đừng vội, cũng đừng nóng nảy." Ông hiệu trưởng tự mình nói: "Đừng học theo Sơn Thanh...!im im chịu đựng...!thằng bé giỏi nhất là cái này."
Không hiểu sao Triệu Ý nghe hiệu trưởng nói như vậy thì rất không dễ chịu, cậu dừng lại chốc lát mới cao giọng nói: "Hiệu trưởng, thầy đừng coi thường tôi.
Tôi là đàn ông, chút vất vả đấy tôi chịu được!".