Con dế mèn
Không thể nào người thông minh như thầy Kỷ lại không phản bác Triệu Ý, đây rõ ràng là mỉa mai mà.
Một người đang ra sức khơi lửa, người kia thì không để ý đến cậu.
Triệu Ý cảm thấy không có gì vui cả liền khoanh tay chơi game, cả người yên tĩnh như gà.
Khi máy kéo dừng lại thì Triệu Ý đang đốt tòa tháp thứ hai ở đối diện.
Cậu nhướng mày nhảy khỏi máy kéo.
Tay cũng không rảnh rỗi mà bấm loạn xạ, hạ luôn tòa tháp thứ hai không có ai đang canh gác.
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu không thể tự kiềm chế bộ dạng sa đọa chơi game của mình cũng không thèm để ý cậu.
Hắn cùng Trần Diệu mỗi người ôm một túi dệt đi về phía hai đầu thửa ruộng.
Triệu Ý túm lấy điện thoại, vô thức đi theo bọn họ.
Bỗng nhiên vấp phải một hòn đá, cậu kinh sợ hô lên một tiếng "Đệt" chúi về phía trước hai bước rồi mới lấy lại được thăng bằng.
Kỷ Sơn Thanh và Trần Diệu nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn cậu, trên mặt Triệu Ý vẫn còn vẻ mặt vừa bị dọa sợ.
"Cậu đừng đùa nữa, lo nhìn đường đi."
"Mã hậu pháo."
: Là đòn phối hợp thường gặp dùng để chỉ Pháo và Mã chiếu bí đối phương.
Xe là quân chủ lực số một.
Triệu Ý hít sâu, liếc nhìn điện thoại, màn hình đã xám xịt.
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu không hề có ý cất điện thoại, không chút khách khí châm biếm: "Sao thế? Chưa ngã nên thấy không vui à? Lần sau cố gắng hơn nhé?"
Triệu Ý đã định cất điện thoại nhưng vừa nghe những lời này của Kỷ Sơn Thanh thì nháy mắt lại khó chịu.
Cậu kìm nén nhìn về phía hắn: "Cũng đâu có ngã vào người anh? Thế cũng phiền hả?"
Trần Diệu nghĩ mãi không ra.
Hai người này đối chọi nhau cái gì không biết.
Hình như mùi thuốc súng cũng hơi nhiều rồi.
"Triệu Ý, đường đầu ruộng này không dễ đi, cậu đi như thế...!Thôi bỏ đi, anh Sơn nói như thế cũng là quan tâm cậu thôi."
Triệu Ý rút điện thoại ra, không thèm nói chuyện.
Trần Diệu đưa tay đẩy nhẹ Kỷ Sơn Thanh: "Đi thôi anh Sơn."
Kỷ Sơn Thanh đưa mắt nhìn Triệu Ý một cái rồi quay người đi nhanh về phía trước.
Triệu Ý ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào đám cây ngô thô to đằng sau.
Ruộng ngô trước mắt nhìn thì thấy mỗi cành cây đều đứng thẳng tắp, lít nha lít nhít cạnh nhau, vậy mà được sắp xếp rất chỉnh tề.
Triệu Ý ngoài ý muốn, chả nhìn thấy gì, thậm chí còn bị những cây hoa màu dày đặc này che kín mắt, nhưng cậu biết Kỷ Sơn Thanh đang ở đâu đó trong mảnh ruộng này.
Cậu đẩy ra một khe hở, tiến vào trong, không lâu lắm liền thấy tung tích hắn.
Đây chính là vùi lấp một cách tình nguyện, vô tình hoặc hữu ý bị chôn vùi.
Từ Hữu Vi và Nghiêm Thắng cũng tới, bọn họ đặt điện thoại và cốc nước ở đầu ruộng giống Kỷ Sơn Thanh rồi rẽ luống đi vào.
Bọn họ đều có thể đi vào ruộng ngô này, chỉ có Triệu Ý không thể vào, mà cũng không muốn vào.
Đây chính là sự khác biệt.
Triệu Ý cúi đầu, từ một bên bụi cỏ nhảy ra một con dế mèn, nó dừng trước mắt cậu.
Cậu nhìn con côn trùng nhỏ bé nửa ngày không nhúc nhích.
Mà con dế mèn kia cũng bất động, Triệu Ý không biết con dế mèn kia đang nghĩ gì.
Trong nháy mắt, tay cậu không khống chế được chạm lên con dế kia, cảm nhận được chút mát lạnh cùng cảm giác gai gai ngưa ngứa, lúc ấy mới giật mình giơ tay lên.
Con dế mèn kia rốt cuộc cũng cảm thấy thấy nguy hiểm bèn nhảy đi mất.
Cậu nghĩ nghĩ, vừa rồi không thể trách cậu được.
Là do con dế kia nhảy đến trước mặt cậu, cậu đã cho nó cơ hội rồi nhưng nó lại không biết nắm lấy, chỉ chờ khi cậu động thủ mới bắt đầu giãy dụa, mới phát hiện ra.
Nguy hiểm quá.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cậu rồi, sao còn cào cậu một cái chứ
Cho nên vừa nãy nên nắm chặt hai cái chân kia, thế mới an toàn.
Kỷ Sơn Thanh là người đầu tiên đi ra, trên tay cầm theo một túi lớn đầy bắp ngô.
Hắn dùng dây thừng cột chặt miệng túi, dùng tay quệt mồ hôi trên trán.
Nghiêng đầu liền nhìn thấy một thanh niên đang dựa vào dưới cây.
Ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua lá cây chiếu xuống, sáng tối ở trên người cậu như một bức họa, được hòa lẫn pha quyện vào nhau.
Trên mặt được ánh sáng chiếu vào, những sợi tóc nhỏ mềm mại như tỏa sáng, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm nghiền như đang ngủ say, làn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc như một làn lụa xanh mềm mại gợn sóng.
Tóc của cậu không đen lắm, lúc ánh nắng chiếu vào còn hơi ngả sang màu nâu sẫm.
Cả người cậu đều rất trắng, thậm chí ngay cả tóc cũng thiếu chút sắc đen.
Xung quanh là đất vàng, cỏ dại cùng giương nanh múa vuốt lộn xộn.
Cậu hờ hững ngồi đó, an tĩnh trông không giống như người phàm.
Trông cậu đẹp đẽ tinh xảo hơn hết thảy mọi thứ xung quanh nhưng lại nhìn hài hòa đến lạ.
Thậm chí còn có chút nóng bỏng như thiêu như đốt ánh mắt...!
Kỳ Sơn Thanh không hề để ý đến túi đựng ngô đang cầm trong tay.
Hắn đứng ngược sáng, biểu cảm gương mặt khá mơ hồ, chỉ là hầu kết bỗng nhúc nhích, sau đó bước đến dưới bóng cây.
Hắn ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt không kiêng kỵ quét qua gương mặt tĩnh mịch của cậu, nhìn qua lông mày căng chặt, lông mi yếu ớt, sống mũi cao cùng bờ môi nhạt màu và đôi mắt đang nhắm lại.
Hắn đợi đến khi ánh mắt mình không còn quá nóng, thật ra là đang cố kìm nén xuống ngang ngược và dục vọng ào ào đòi xông ra.
Lúc này hắn mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Triệu Ý?"
Lúc mở miệng ra, giọng hắn lại hơi khàn khàn.
Người trước mắt tựa hồ như bị làm phiền, lông mi run run một chút, hơi nhíu về phía chính giữa nhưng cũng không mở mắt ra.
Kỷ Sơn Thanh không tự chủ được ngừng thở.
Hắn nghĩ, lúc người này mở mắt ra rồi trừng hắn bằng đôi mắt hình viên pha lê ấy hẳn là vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cậu không mở mắt.
Hắn bắt đầu hít thở lại, ánh mắt hắn nhìn vào người dưới tán cây kia, dường như có thể thấy được mạch máu màu xanh trên mí mắt người kia.
Hắn bình tĩnh nhìn như thế trong chốc lát rồi cúi đầu thấp xuống, trầm thấp cười ra tiếng.
Kỷ Sơn Thanh, rốt cuộc mày đang làm gì?
Căn bản là không hề có phần thắng, cứ như vậy, đơn giản, cam tâm tình nguyện bị cám dỗ..