Tháng chín đã tới từ lâu nhưng mưa ngâu vẫn tận đâu chưa tới.
Nếu tinh tế cảm nhận thì có thể thấy trong phút chốc gió lớn ùa về ngày càng nhiều.
Gió thổi tan những áng mây, lộ ra trời xanh cao vời vợi.
Đêm đến, trăng sáng tỏ.
Triệu Ý không bật đèn, thậm chí cậu còn không thể xác nhận mình đã về nhà như thế nào.
Ánh trăng trong vắt xuyên thấu qua cửa sổ, mông lung phủ lên gương mặt cậu.
Cậu nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn.
Kỷ Sơn Thanh quả nhiên không có ý tốt, sau khi hắn "tốt bụng" nói rõ mọi chuyện, Triệu Ý lại càng thêm rối rắm.
Rối rắm không biết phải làm sao.
Cậu không biết trả lời Kỷ Sơn Thanh như thế nào, càng không biết nên đối xử với hắn ra sao.
Triệu Ý suy đi nghĩ lại, hiện tại thứ duy nhất cậu rõ ràng là đối với cậu đồi xử với Kỷ Sơn Thanh không giống những người khác.
Không cần thiết phải tự lừa mình dối người, che che đậy đậy nữa.
Cậu động lòng rồi.
Động lòng với Kỷ Sơn Thanh, một người ở ngoài thế giới của cậu, một giáo viên trường làng.
Cậu vốn thích cái đẹp, giống như Trần Ngộ, giống như Tần Thiệu Dư, cũng giống như là Kỷ Sơn Thanh.
Nhưng không rõ từ bao giờ Kỷ Sơn Thanh đã không chỉ là đẹp.
Hắn là đè nén, khắc chế, kiêu ngạo, điên cuồng mà tuyệt vọng, là một lòng muốn chết cùng với khát vọng cứu rỗi.
Hắn biến thành rất nhiều từ ngữ miêu tả khác.
Biến thành một người khiến cậu không nhịn được mà rung động.
Trận chiến này không có kẻ thắng.
Sự giãy dụa cuối cùng của Kỷ Sơn Thanh kéo Triệu Ý vốn đang thờ ơ lạnh nhạt đứng trên bờ cùng rơi xuống nước.
Hắn giống như đang đánh cược, đem toàn bộ mọi thứ mình có đặt vào Triệu Ý, cười nói không sao, thua thì thua, cùng lắm thì mất tất cả thôi.
Hắn cược trái tim Triệu Ý.
Cược Triệu Ý không nỡ.
Trong bóng đêm, cậu thở dài rồi lại cất tiếng cười điên loạn.
Kỷ Sơn Thanh quá ác!
Là người khác hay mình thì hắn đều xuống tay được.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều có sự hấp dẫn trí mạng.
Triệu Ý chưa từng một lần cảm nhận được loại sức hút này trên người kẻ khác.
"Tới đi." Cậu tự nói một mình, trong giọng nói pha chút bất đắc dĩ.
Im lặng thật lâu, cậu bật cười: "Tới thì tới đi."
Có lẽ do tối qua suy nghĩ nhiều, Triệu Ý lại một lần nữa ngủ dậy muộn sau bảy ngày.
Lần này thậm chí không phải là cậu tự tỉnh.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Triệu Ý mắt nhắm mắt mở mặc vào cái quần móc trên cửa sổ vào, ngồi xổm xuống mò đôi dép lê dưới đất, sau đó tựa con rối lắc lư ra mở cửa.
Cửa vừa mở liền lười nhác dựa vào cánh cửa, ngẩng đầu nhìn người đứng ngoài cửa hai giây, đột nhiên hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ hai mươi ba." Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu từ đầu tới chân, rồi lại nhìn từ chân tới đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc quần của cậu.
Quần mặc vội nên còn chưa có mặc xong, một bên lộ ra một góc quần lót đen trắng, thắt lưng cũng chưa cài, một đầu mắc vào trong, một đầu lủng lẳng bên ngoài.
Hắn nhìn một hồi mà Triệu Ý vẫn không nói thêm câu nào, người này còn chưa tỉnh ngủ đâu.
Kỷ Sơn Thanh vươn tay, vô cùng tự nhiên giúp cậu kéo quần lên, lôi đoạn thắt lưng mắc bên trong ra, ngón tay tung bay loáng cái đã cài xong thắt lưng.
Từ đầu tới cuối Triệu Ý đều không có phản ứng gì, yên lặng nhu thuận vô cùng.
Cậu không hẳn là chưa tỉnh, cậu biết rõ Kỷ Sơn Thanh đang làm gì, thậm chí còn buông mắt nhìn bàn tay đang giúp mình cài thắt lưng của Kỷ Sơn Thanh.
Cũng nhìn rõ lúc Kỷ Sơn Thanh thu tay lại, không biết vô tình hay cố ý lướt qua da thịt cậu.
"Sau này trời lạnh lúc dậy nhớ mặc thêm quần áo."
Triệu Ý đang cởi trần, lộ ra làn da trắng sáng, cùng đường cong cơ bắp mượt mà, cơ thể rất khỏe mạnh cân đối.
Xem ra là đã tốn công tập luyện mới ra được.
Hắn sờ soạng một chút bờ vai trần trụi của Triệu Ý, bàn tay tiếp xúc với da thịt trơn nhẵn, vừa chạm và đã nhanh chóng tách ra.
Sau đó hắn nhíu lại cặp lông mày sắc bén.
Buổi sáng vẫn hơi lạnh.
"Tranh thủ mặc quần áo rồi đi ăn cơm đi kẻo muộn giờ lên lớp." Hắn đẩy nhẹ Triệu Ý vào phòng, còn quan tâm đóng lại cửa.
Đến tận lúc tiếng bước chân trên hành lang xa dần Triệu Ý mới từ trạng thái ngu ngơ tỉnh lại, đại não lâu không làm việc cũng bắt đầu hoạt động.
Cậu hung hăng xoa mặt, vành tai dần nhiễm sắc đỏ, úp mặt vào lòng bàn tay thật lâu, trầm thấp mắng một câu: "Đậu xanh!"
Cậu bị tên Kỷ Sơn Thanh đầy mình phỉ khí kia chọc! Cứng! Rồi!.