Lúc tiếng gõ cửa vang lên thì Triệu Ý đang còn trong mộng.
Bên ngoài rất ồn ào.
Cậu cau mày, mơ mơ màng màng lết từ trên giường xuống, cảm giác đầu như bị rót chì vào vậy.
Cậu quay đầu mặc quần áo vào, mang dép xuống giường rồi đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là Kỷ Sơn Thanh.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cứ vào mỗi sáng sớm người đến gọi cậu đã trở thành Kỷ Sơn Thanh.
Triệu Ý dán người vào cửa, cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, đứng còn không nổi nữa.
"Mấy giờ rồi?"
"Đã : rồi thầy Triệu à." Kỷ Sơn Thanh mở miệng đáp.
Thấy cậu mặc qua loa chiếc áo mỏng thế là bắt đầu lải nhải.
"Sao ăn mặc mỏng manh vậy? Hôm qua tôi đã nói với em thế nào?"
"Nói cái gì?"
Vẻ mặt Triệu Ý mệt mỏi có vẻ còn đang mơ.
"Nói em sáng dậy phải mặc nhiều quần áo một chút, em bị cảm thì cũng lo mà chịu."
Triệu Ý tựa đầu vào cửa, nhìn anh một lúc lâu sau đó mới yếu ớt nói: "Kỷ Sơn Thanh ơi hình như em bị cảm rồi."
Kỷ sơn Thanh: "...."
Triệu Ý: "Bây giờ em không khỏe một chút nào, cổ họng đau, đầu thì choáng."
Triệu Ý uể oải vươn tay một cái, đặt lên trán mình.
"Em cảm thấy không phải vì mình mặc ít đồ đâu.
Tối qua hai chúng ta tắm chung với nhau, có nhớ không?"
Kỷ Sơn Thanh: Lỗi của tôi.
Triệu Ý còn không buông tha anh: "Anh mau sờ đầu em đi, có phải nóng lắm không, chắc còn chiên trứng được đấy."
——
Từ nhỏ cơ thể Triệu Ý đã khỏe mạnh nên không hay đổ bệnh, cho dù bệnh cũng không cần uống thuốc, ráng một chút là khỏe ngay.
Nhưng lần này không biết làm sao mà bị Kỷ Sơn Thanh ép uống thuốc cả ngày cũng không khỏe lên được, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Triệu Ý suy nghĩ một ngày mới đưa ra kết luận: Cậu là kiểu người cẩu thả, bệnh không xứng để uống thuốc.
Kỷ Sơn Thanh cầm nước ấm và thuốc đã chuẩn bị xong đưa tới cho cậu.
Triệu Ý yếu ớt tựa lên giường liếc nhìn anh một cái, không thèm nhận.
"Em đã nói đề kháng của em tốt, anh lại cứ bắt em uống thuốc, anh xem, càng uống càng nặng.
Thuốc này đã không bổ béo gì còn đắng nữa."
Kỷ Sơn Thanh vẫn bình tĩnh, vốn cũng không nghe những lời nói nhảm này của cậu.
"Em tự uống hay tôi bón em uống?"
"Em là bệnh nhân hay anh là bệnh nhân? Tôn trọng chút ý nguyện của em có được không?"
"Há mồm."
Anh nói xong thì nhặt một viên thuốc đưa đến miệng cậu.
Triệu Ý tránh đi, liếm môi một cái, vị đắng tràn ra đầu lưỡi, do buồn nôn nên mặt cậu hơi nhíu lại, dáng vẻ tội nghiệp không tả được
Thế nhưng ý chí của thầy Kỷ rất sắt đá, không hề hấn gì, chỉ lạnh lùng hỏi: "Em tự uống hay tôi đút em uống? Chọn một đi."
Triệu Ý: "Em chọn không uống."
Tay Kỷ Sơn Thanh chuyển động, có vẻ là muốn duỗi tới.
Chàng trai Kỷ Sơn Thanh này có đôi chút phiền phức, xưa giờ anh không dọa ai, nói ép là ép thật chứ không để cậu bị bệnh.
Triệu Ý cực kỳ thức thời vội vàng đè cái tay chuẩn bị chuyển động của anh.
"Để em tự uống!"
Kỷ Sơn Thanh đặt những thứ trong tay mình sang tay cậu.
"Chờ đến cuối tuần tôi đưa ra lên thị trấn khám bệnh, thôn này toàn những thầy không giỏi lắm, sợ thuốc không tốt cho em."
Triệu Ý nuốt hết xuống, rót hai ly nước to, liếc mắt nhìn anh.
"Biết thuốc không tốt mà còn ép em uống?"
Kỷ Sơn Thanh nở nụ cười.
"Ít nhiều cũng cho em một chút an ủi tâm lý đi chứ."
Triệu Ý khó tin mà trừng anh, đây là tên cục súc gì thế này?!
Bộ dạng này trông đã có đôi chút sức sống, nhưng chút sau đã ỉu xìu trở lại.
Kỷ Sơn Thanh ngứa tay, xoa nhẹ lên đầu cậu, thấy sắp bốc hỏa là lập tức rụt về.
"Được rồi, em ngủ một giấc đi, tối tôi sẽ tới."
Triệu Ý chui vào chăn, nghe tiếng đóng cửa.
Cậu quấn chặt tấm chăn, nhẹ nhàng nhếch môi.
Được người ta quan tâm, cảm giác được người ta trân trọng thế này, cũng ổn phết.
Kỷ Sơn Thanh nhẹ nhàng đóng cửa phòng Triệu Ý lại, cầm ly nước đi về phía nhà bếp, đi chưa được mấy bước đã gặp Thu Thủy.
Cô gái bưng cái chậu, mới từ nhà tắm về, thấy anh liền hỏi: "Thầy Triệu sao rồi ạ? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Không tốt lắm.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh không đáp, chỉ nói: "Ngày mai tôi dẫn em ấy lên thị trấn khám xem thế nào, không có gì to tát đâu."
"Để em đi thăm anh ấy."
Thu Thủy nhìn cánh cửa phòng Triệu Ý đã đóng chặt cách đó không xa, vẻ mặt có đôi phần lo lắng.
Kỷ Sơn Thanh nói: "Cậu ấy vừa uống thuốc xong, đã ngủ rồi."
"Oh."
Thu Thủy không nhìn nữa, vén tóc ra sau tai, nói: "Ngày mai các anh lên thị trấn, cho em đi với."
Kỷ Sơn Thanh nhìn ly trên tay mình, ngón cái đang cầm trên quai ly vuốt ve nhè nhẹ.
Sau đó anh ngước mắt cười hỏi Thu Thủy: "Định lên đó mua gì à?"
"Có vài thứ cần phải lên đó mua ạ." Thu Thủy mấp máy môi rồi lại nói: "Thêm người cũng tiện để chăm sóc thầy Triệu ấy ạ."
Tâm tư của con gái dù sao cũng sẽ tinh tế hơn cánh đàn ông.
Kỷ Sơn Thanh nói: "Em thích cậu ấy nhỉ."
Thu Thuỷ mím môi cười một tiếng, nói đến câu đấy đôi mắt cô lóe sáng lên.
"Thầy Triệu vẽ tranh đẹp lắm, em rất thích tranh thầy ấy."
Chỉ thích tranh thôi sao?
Kỷ Sơn Thanh đưa tay nhìn đồng hồ, nâng mi lên, vẫn là nụ cười nhẹ ôn hòa như trước, thế nhưng lại ít đi vài phần sức sống.
: rồi, về đi ngủ thôi.
Câu chuyện đến đây là hết.
Thu Thủy lên tiếng muốn đi, lúc chuẩn bị lướt qua người Kỷ Sơn thanh lại nghe được một câu của anh rằng.
"Sợ là sau này nhiệt độ sẽ thấp nữa, thời tiết càng lúc càng lạnh, cô Thu nhớ mặc nhiều quần áo."
Thu Thủy ngẩn người, quay đầu nói cảm ơn, thế mà chỉ còn thấy bóng Kỷ sơn Thanh rẽ vào phòng bếp.
Cô quay người, lúc đi ngang qua phòng Triệu Ý thì dừng chân lại, ánh mắt rơi trên cánh cửa đó một thoáng rồi mới bước đi.
Rốt cuộc, thầy Kỷ vẫn không nói cho cô biết, thầy Triệu có khỏe hay không và cô có thể đi khám bệnh cùng hai người hay không.
———–
"Tôi còn tham gia hành lang triển lãm tranh, nhưng tiếc là không gặp được cậu đây."
"Cậu không phải người thành phố L à?"
Thu Thủy vui vẻ cất giọng, âm thanh nói chuyện cũng không phải bé.
"Thi đại học xong, em ngồi xe lên thành phố L, muốn đi đến hành lang triển lãm của anh để xem thử ngay." Cô cười, ánh mắt rơi trên mặt Triệu Ý: "Em muốn xem bức Bụi gai kia."
Nghe vậy, Triệu Ý mới nghiêm túc nhìn cô.
"Em thích bức tranh đấy à?"
Thu Thủy khẽ gật đầu một cái.
Định giá của bức tranh ấy rất thấp nên Triệu Ý không bán.
Những tác phẩm trước kia của cậu nếu không bán được với giá cao thì đều treo ở hành lang triển lãm cả.
Thật ra tất cả các bức tranh treo ở hành lang triển lãm của cậu đều có giá rất thấp, là những tác phẩm không bán được.
Định giá cao thì đã bán đấu giá.
Định giá của Bụi gai là thấp nhất.
Thấp đến mức Triệu Ý còn không nhớ được là bao nhiêu.
"Không ai xem trọng bức tranh đó cả." Triệu Ý chớp mắt: "Chẳng khác nào nét bút hỏng của tôi."
Thu Thủy nhìn cậu, nhìn rất lâu, khẽ lắc đầu.
Tiếng xe xích lô vang lên ong ong, tiếng gió tạc tới, thổi mái tóc cô tán loạn, thậm chí còn đánh vào mặt Triệu Ý.
Cậu bình tĩnh nhẹ nhàng né đầu đi.
Thu Thủy đưa tay vén mái tóc dài của mình lại, cắn sợi dây thun trên tay để buộc nó lại.
"Thầy Triệu à, thật ra lúc em tới nơi này để dạy thì mẹ em không đồng ý."
Triệu Ý nhìn cô, không hiểu sao cô lại nói vậy, những vẫn im lặng không thể hiện nghi vấn gì, lẳng lặng mà nghe.
Thu thủy nói: "Mẹ em là giảng viên đại học, lúc bé luôn nghiêm khắc với em, yêu cầu với em rất cao, bà muốn tương lai em giống như bà ấy, tốt nhất là nên làm trong trường đại học.
Hồi em học cấp một, cấp hai, cấp ba rồi đại học, bản thân em cũng không được chọn.
Em và bà cãi nhau, bà chỉ cần tỏ ra yếu thế thì em cũng đành chịu.
Em làm theo ý bà, học xong đại học."
"Thật ra trước khi em đến đây, em đã chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Lúc thu dọn hành lý, bà cứ đứng lặng trước cửa nhìn em.
Gần như em không bước ra khỏi cửa nhà mình, nhưng mà em cũng tới rồi đây."
Cô cười cười: "Thật ra lúc em đi đến hành lang triển lãm của anh, không phải chỉ có một lần hồi vừa thi đại học xong đâu.
Trước khi em quyết định đến đây, em đã đến hành lang triển lãm của anh một lần nữa.
Sau đợt thi đại học đó, em đã thất bại vì không thể nói không với mẹ, mà lần đó về, đột nhiên em rất muốn đấu tranh một chút.
Mãi đến khi em đi thì mới phát hiện, thứ bủa vây lấy em không phải bụi rậm gai, mà là chính em."
Triệu Ý im lặng không nói, cậu đã quên tâm trạng khi sẽ ra bức tranh Bụi gai đó là thế nào.
Không biết vì sao, rõ ràng khi ấy đã trút đi những cảm xúc nồng nhiệt như vậy, bây giờ nhớ lại cứ mơ hồ không rõ.
Ngay từ khi bắt đầu, cảm xúc của cậu đã tuôn trào mạnh mẽ, càng lúc càng cực đoan, vẽ ra là hỏng.
Từ từ cậu mới học được cách khắc chế.
Vẽ tốt không phải là lột tả được bao nhiêu tình cảm, mà còn phải có được một kỹ xảo cao siêu.
Tình cảm tựa như một vật điều tiết vậy, dù bạn không thể gì điều gì, nhìn người thôi cũng đã có thể đổ xuống trăm ngàn suy đoán.
Cứ phải vẽ đẹp, mới được người khác yêu thích.
Sự nổi danh của cậu mỗi lúc một lớn, tình cảm cứ thế dần dần bào mòn đi.
Mãi đến khi, cuối cùng không thể vẽ được nữa, không biết vẽ cái gì.
Không có điều gì muốn thể hiện.
Đôi mắt của Triệu Ý nhìn vào gáy Kỷ Sơn Thanh.
Từ lúc bắt đầu anh đã lái xe một cách im lặng, không nói lời nào.
Đột nhiên cậu cảm thấy buồn cười làm sao.
Một cái thôn nhỏ rách rưới như thế, trường học rách rưới đến vậy, người khác chạy còn không kịp, thế mà ba người ngồi trên chiếc xe này lại muốn chạy đến nơi chết tiệt ấy.
Một người là sinh viên đại học, một là lính giải ngũ, một là người là họa sĩ nổi tiếng.
Cậu quay đầu lại, hỏi Thu Thủy.
"Sao cô lại muốn đến đây, đừng nói là muốn chống lại mẹ đấy chứ?"
"Em học bốn năm sư phạm, mặc dù mới đầu học sư phạm cũng không phải là mong muốn của em, nhưng trong bốn năm em đã bắt đầu thích cái nghề nhà giáo này.
Em không muốn làm giảng viên, em chỉ muốn đến nơi cần em hơn.
Mặc dù em đến đây không lâu, nhưng em muốn dắt những đứa trẻ này ra ngoài, thế giới của các em ấy quá nhỏ, không thể đời đời kiếp kiếp nhỏ như vậy được."
Triệu Ý cười, đột nhiên muốn đùa với cô.
"Sao cô biết nơi này cần cô hơn? Có thể giá trị cô tạo ra trong học thuật sẽ lớn hơn đấy."
Thu Thủy lắc đầu khe khẽ, cô cười rất đẹp, nói một cách kiên định rằng: "Em biết mà."
Đang nói thì xe cũng đã vào thị trấn, dừng lại trước cửa hàng sửa chữa.
Thời gian này thị trấn không có quá nhiều người, trước những ngày biểu tình thì đường đi rất thuận lợi.
Truyện Hot
Kỷ Sơn Thanh dắt hai người vào bên trong, Nguyễn Lâm rảnh rỗi không có gì làm, đang ngồi trong phòng chơi đấu địa chủ trên điện thoại, thấy có người vào mới thả điện thoại xuống.
Kỷ Sơn Thanh giới thiệu Thu Thủy cho cậu ta, sau đó gửi cô gái nhỏ ở trong tiệm, bàn giao cho Nguyễn Lâm để cậu ta dắt cô đi dạo ở thị trấn, muốn mua gì thì mua.
Quay đầu kéo Triệu Ý ra khỏi tiệm, mua một bình sữa hộp còn ấm trong tiệm ở gần đó rồi nhét vào tay Triệu Ý.
"Uống đi! Mệt lả rồi kia, còn nói nhiều như thế, rộn rã cả đường không đau họng sao?"
Triệu Ý: "...?".