Thạch Đầu cúi xuống cọ giày.
Một đôi giày mà cọ mất hai mươi phút.
Triệu Ý cũng dựa vào bể nước đứng hai mươi phút.
Giày vải màu đen, là loại may tay, vô cùng chắc canh, cọ hai mươi phút cũng không rách được.
“Đừng giặt nữa, sạch rồi.”
Triệu Ý đưa tay muốn lấy lại bàn chải trong tay Thạch Đầu.
Kết quả là dùng sức kéo cũng không kéo được.
Đậu xanh! Mất mặt quá!
Đứa nhỏ ngốc này khỏe thật.
Cậu cũng không xấu hổ, điềm nhiên rụt tay lại.
Thạch Đầu cúi đầu nhìn chiếc giày trong tay, cuối cùng cũng không lấy chiếc còn lại ra cọ.
Nhìn một lát lại múc nước rửa.
Triệu Ý buồn cười nói: “Cũng không phải một đi không trở lại, em đến thành phố A rồi, khi nào nhớ nhà thì mua vé xe về thăm thôi.”
Thạch Đầu nín nhịn nửa ngày, nói: “Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?”
Thạch Đầu nói không ra, cứng cổ nói: “Chính là không giống.”
Ở đây khuyên bảo nửa ngày mà một chút tác dụng cũng không có, đứa nhỏ này quá cứng đầu.
Triệu Ý mất hết kiên nhẫn nhìn Thạch Đầu nói: “Được, không giống. Vậy giờ em nói xem, đi hay không đi? Nếu em không muốn đi anh cũng không ép em, nhưng cơ hội chỉ có một, tự em nghĩ đi.”
Thạch Đầu không nói, nó không biết nên làm gì bây giờ. Nó muốn học thổi kèn harmonica nhưng cũng không muốn rời Trấn Thạch Đầu, xa ông hiệu trưởng, anh Sơn, anh Diệu, anh Từ, anh Thắng cùng bác Lý.
Nó sinh ra ở trấn Thạch Đầu, chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng nghĩ sẽ ra ngoài.
Triệu Ý đi rồi Thạch Đầu cũng không cọ giày nữa, nó xoa xoa bàn tay ướt đẫm vào quần áo, cúi đầu suy nghĩ lâu thật lâu, giày cũng không để ý, xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.
——
Kỷ Sơn Thanh ngủ trưa dậy, đang muốn tới phòng học, vừa mở cửa thì thấy Thạch Đầu đứng trước cửa, trên người còn ướt nước, hai bàn tay đỏ bừng.
Tiếng cửa mở làm thằng bé giật mình, nó cụp mắt cúi đầu gọi: “Anh Sơn.”
Thạch Đầu rộng lượng, suy nghĩ đơn giản, chuyện gì cũng không để tâm, bình thường tựa như một chú Husky nhảy nhót khắp nơi, hiếm lắm mới thấy dáng vẻ ủ rũ như này.
“Em đứng đây bao lâu rồi?” Kỷ Sơn Thanh đóng cửa lại hỏi.
Thạch Đầu trả lời: “Em không biết.”
“Sao lại không vào?”
Thạch Đầu nhìn anh một chút, lại cúi đầu xuống, lí nhí nói: “Mọi người đang ngủ.”
Nhóc này.
Sao lại ngốc thế!
Kỷ Sơn Thanh kéo tay nó, bàn tay lạnh như băng, thuận tay kéo ống tay áo đang vén lên xuống, xong xuôi anh buông tay hỏi: “Em tới đây có chuyện gì?”
“Anh Triệu….”
Thạch Đầu há miệng nói hai chữ, lại ngậm miệng.
Nó không biết Triệu Ý đã nói với Kỷ Sơn Thanh chuyện nó muốn học kèn harmonica, đến bây giờ vẫn ngây thơ nghĩ Kỷ Sơn Thanh không biết gì cả.
Thạch Đầu biết mình ngốc, gặp chuyện nó thường đi hỏi anh Sơn để anh Sơn phân tích cho nó hiểu.
Lần này nó cũng muốn để anh Sơn giải thích cho nó, nhưng đứng đây cả buổi nó vẫn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.
Nó cảm thấy chuyện này không cần phải hỏi, nó đâu muốn rời trấn Thạch Đầu, nhưng mà nó lại….
Anh Triệu nói, cơ hội chỉ có một.
Kỷ Sơn Thanh thấy nó nói được hai chữ rồi lại im liền nhướn mày, cười: “Làm sao? Anh Triệu bắt nạt em?”
Thạch Đầu vội vàng lắc đầu: “Không có, anh Triệu tốt lắm.”
Kỷ Sơn Thanh nhìn nó rối rắm không biết nên nói hay không, mặt nhăn nhó cả lại, cũng đại khái đoán được mọi chuyện.
“Đừng đứng đây chặn đường nữa, anh lát nữa còn phải lên lớp, có chuyện gì vừa đi vừa nói đi.”
Thạch Đầu vội tránh sang một bên: “Vậy anh Sơn lên lớp đi, em… em vẫn chưa giặt giày xong nữa.”
Nói xong liền muốn chạy.
Hix, giày còn chưa đi đã chạy đến đây rồi.
Kỷ Sơn Thanh vươn tay nắm lấy cổ áo nó, kéo người lại: “Chạy đi đâu? Giày chưa giặt xong thì giặt sau cũng được, không vội, giờ đi cùng anh đến văn phòng.”
Thạch Đầu bị bắt lại, ủ rũ cúi đầu đi theo Kỷ Sơn Thanh, lời muốn nói đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Kỷ Sơn Thanh không nhìn nó, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa kéo khóa áo khoác.
Lúc đi đến tòa nhà dạy học liền nghe thấy tiếng học sinh nói chuyện, cười đùa. Chưa đến giờ vào lớp, lúc này học sinh đã tới nhưng giáo viên vẫn chưa lên, cả lớp đang ồn ào như cái chợ vỡ.
Càng tới gần âm thanh càng rõ ràng hơn.
Kỷ Sơn Thanh dừng lại, Thạch Đầu đang cúi đầu suy nghĩ đi đằng sau không nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh đã dừng lại, đâm đầu vào lưng anh, suýt thì ngã.
Kỷ Sơn Thanh kéo nó lại, hỏi: “Thạch Đầu, em cảm thấy vì sao những đứa trẻ này lại muốn đi học?”
Thạch Đầu đáp: “Đi học rất tốt.”
Ông hiệu trưởng đã nói, đi học rất tốt.
Kỷ Sơn Thanh cười: “Ông hiệu trưởng tốn bao tâm huyết cũng muốn để trẻ em trong thôn được đi học, cũng là vì đi học tốt. Nhưng là rốt cuộc đi học vì sao lại tốt? Vì sao những đứa trẻ này lại học ở đây?”
Thạch Đầu không biết, nó biết đi học sẽ biết chữ, làm toán, nhưng vì sao lại cần biết chứ, làm toán thì lại không biết.
“Bởi vì học có thể giúp mọi người ra khỏi nơi này, đi ra bên ngoài xem thế gian rộng lớn. Ông hiệu trưởng không muốn để trẻ em ở đây đời đời kiếp kiếp đều bị vây ở trấn Thạch Đầu này với ba tấc đất. Đi học là đường tắt dễ dàng nhất ông hiệu trưởng tìm cho những đứa trẻ này.”
Kỷ Sơn Thanh nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của Thạch Đầu: “Em hiểu không? Không hiểu cũng không cần vội, nhưng Thạch Đầu à, em phải nhớ, nếu em có cơ hội rời khỏi đây thì em nhất định phải đi. Dù đi rồi quay lại cũng phải đi, ít nhất em cũng được nhìn thấy thế giới to lớn bên ngoài.”
Thạch Đầu sững sờ nhìn Kỷ Sơn Thanh, vành mắt đỏ ửng.
“Anh Sơn, anh biết rồi phải không?”
“Em không muốn đi, em không nỡ xa mọi người.”
“Bên ngoài có gì tốt đâu, em muốn ở lại trấn Thạch Đầu cơ.”
Kỷ Sơn Thanh đứng nghiêm, lạnh mắt nhìn hơi nước trong mắt Thạch Đầu, nói: “Nhưng ông hiệu trưởng muốn em ra ngoài, anh muốn em đi, những người biết em đều muốn em rời đi. Em đã có cơ hội đi thì hãy dứt khoát mà đi, làm đàn ông thì hãy dứt khoát lên.”
Kỷ Sơn Thanh quay đầu nhìn tòa nhà dạy học, nói nhẹ: “Ở đây thì có gì tốt. Có thể ra ngoài một người là đỡ một người.”
——
Đôi giày vải kia sau khi giặt xong được Thạch Đầu phơi trên bệ cửa sổ.
Thạch Đầu nhìn nó rất lâu, suy nghĩ thật lâu.
Tên của nó chính là tên của trấn nhỏ, cũng là tên của thôn này.
Nó sinh ra chính là người của trấn Thạch Đầu, chưa từng cảm thấy nơi này không tốt.
Nhưng anh Sơn lại thấy trấn Thạch Đầu không tốt, ông hiệu trưởng cũng thấy trấn Thạch Đầu không tốt, hai người họ đều muốn đưa người của trấn Thạch Đầu ra ngoài.
Đi ra ngoài… thế giới bên ngoài thật sự tốt hơn so với trấn Thạch Đầu sao?
Thạch Đầu không biết, nó không đi ra ngoài thì sẽ mãi mãi không biết.
Có lẽ đây mới là lý do nhất định phải đi ra ngoài đi.
——
Cuối tháng mười, trấn Thạch Đầu chào đón một cơn mưa lớn.
Hôm đó là thứ sáu, ngày hai mươi sáu tháng mười, Triệu Ý vĩnh viễn sẽ không quên ngày này.
Cậu nhớ ngày mà Thu Thủy tới trấn Thạch Đầu trời cũng mưa.
Mọi người tới lúc ăn cơm tối mới phát hiện Thu Thủy chưa về.
Hơn bảy giờ, trời đã không còn chút ánh sáng.
Sấm vang, chớp giật, mưa to gió lớn mù mịt ập xuống.
Kỷ Sơn Thanh gọi cho Thu Thủy, gọi hai lần đều không có ai nghe, đến lần thứ ba thì nghe được tiếng nhắc nhở điện thoại đã tắt máy.
Sắc mặt Kỷ Sơn Thanh rất xấu.
Nghiêm Thắng cau mày đoán: “Hay là lúc ra ngoài bị ngã?”
Cơn mưa này bắt đầu từ bốn rưỡi, mưa như trút nước đến tận bây giờ.
Ai hâm dở mà ra ngoài đi dạo vào cái thời tiết này?
Kỷ Sơn Thanh không nói gì, nắm chặt điện thoại, lại gọi một cuộc, vẫn là âm thanh nhắc nhở đã tắt máy.
Trần Diệu đứng dậy, không cẩn thận làm ghế đổ xuống đất cái rầm: “Em ra ngoài tìm cô ấy.”
Nghiêm Thắng cùng Từ Hứa cũng đứng lên.
Triệu Ý ngồi tại chỗ, nhẹ cau mày, không nói gì nhưng sắc mặt rất lạnh.
“Ngồi xuống! Bên ngoài rộng như thế mọi người định đi đâu tìm?” Kỷ Sơn Thanh trầm giọng quát.
Một đám người đứng đứng ngồi ngồi phút chốc im lặng, tiếng sấm rề hòa cùng âm thanh mưa rơi từ cửa sổ truyền vào, bầu không khí càng thêm nôn nóng, ngột ngạt.
Kỷ Sơn Thanh nắm điện thoại, hòa hoãn hỏi: “Buổi chiều ai từng thấy cô ấy?”
Bác Lý nói: “Tiết thứ hai tôi còn gặp cô ấy cầm sách đi lớp ba giảng bài, buổi chiều cô ấy có hai tiết.”
Kỷ Sơn Thanh nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Tiết cuối cùng của Thu Thủy là dạy lớp nào?”
Bác Lý nghĩ một chút, nói: “Lớp – .”
Ngón tay Kỷ Sơn Thanh dừng lại, nắm thành nắm đấm, anh đưa nắm tay lên môi, cắn chặt khớp xương nhô ra thật lâu mới buông xuống, hỏi bác Lý: “Anh có số điện thoại tất cả phụ huynh lớp – không?”
Bác Lý lấy ra một quyển sổ ghi chép số điện thoại, Kỷ Sơn Thanh ngồi đó gọi từng số, từng số một.
Gọi tới số thứ mười sáu, phụ huynh ở đầu dây bên kia nói: “Thầy hỏi cô giáo xinh xinh đó phải không? Tôi biết, trong lớp có một em mưa to vậy mà người nhà vẫn không tới đón, cô giáo liền đưa em ấy về, chúng tôi còn cùng đi tới cổng trường nữa.”
Kỷ Sơn Thanh đứng dậy, cả phòng đều khẩn trương nhìn chằm chằm anh, anh ngữ khí nhẹ nhàng khách khí hỏi: “Chị biết học sinh cô Thu đưa về tên gì không?”
Mẹ học sinh nói: “Tôi sao biết được chứ, tôi cũng không hỏi… Nhìn qua thì giống như là con của lão bợm rượu Thạch Bàn Tam.” Lại nghe thấy tiếng trẻ con gọi: “Thạch Trường Phúc, cô Thu đưa Thạch Trường Phúc về.”
Cô gái kia nói: “Ây da, chính là anh, Thạch Bàn Tam còn không phải là cha Thạch Trường Phúc sao.”
Kỷ Sơn Thanh nghe điện thoại, trái tim không ngừng rơi xuống, rơi thẳng xuống đáy vực lạnh buốt.
Thạch Bàn Tam lúc trẻ tang vợ, cả thôn đều nói vợ gã là do gã đánh chết nên không ai dám gả cho gã, thế là gã độc thân đến bây giờ, trở thành tên bợm rượu vô lại nổi tiếng. Thạch Trường Phúc chính là con của Thạch Bàn Tam.
Người phụ nữ bên đầu dây kia còn nói: “Ây da, muộn như vậy cô Thu vẫn chưa về sao, lại để thầy Kỷ phải gọi điện tìm?”
Tiếng nói rất to, Triệu Ý ngồi bên cạnh Kỷ Sơn Thanh nghe được rõ ràng.
Nghe vậy cậu liền hô lớn: “Ôi, cô Thu về rồi, quần áo ướt cả rồi, mau, mau thay quần áo rồi ra ăn cơm đi!”
Ngoại trừ Kỷ Sơn Thanh, cả phòng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Triệu Ý, rõ ràng Thu Thủy còn chưa về, tên này nói khùng nói điên gì vậy?
Triệu Ý không thèm quan tâm bọn họ.
Thu Thủy đưa học sinh về nhà, đến giờ vẫn chưa về, để người ta biết lại có tin đồn không hay.
Triệu Ý chưa từng dám coi thường mấy bà tám cả ngày lan tin lẫn bản lĩnh ăn không nói có của họ.
Bất kể ở đâu đều như thế, luôn có những kẻ có thể dùng lời nói giết người.
Kỷ Sơn Thanh rất nhanh liền tiếp lời, nói với người đang nghe điện: “Đúng là, vừa hỏi người liền về, thật ngại quá, muộn như vậy vẫn làm phiền chị.”
Bên kia đáp: “Không có gì, người về là được rồi.”
“Vâng, cám ơn chị, tôi cúp máy trước, bên này còn chờ tôi ăn cơm nữa.”
Kỷ Sơn Thanh tắt máy, bình tĩnh nói với mọi người trong phòng: “Tìm được người rồi, tôi đi đón cô ấy, mọi người cứ ăn cơm trước đi.”
Trần Diệu: “Em đi với anh.”
Kỷ Sơn Thanh nhìn anh: “Đi đón người thôi, em còn định chuẩn bị kiệu tám người khiêng à? Ngoan ngoãn ngồi đây ăn cơm, anh đi một mình, mọi người đừng ai đi theo.”
Nói xong anh bước nhanh ra ngoài, điện thoại nắm trong tay suýt nữa thì bị bóp nứt.