Dù vậy.
Trần Diệu vẫn muốn đi.
Cậu ta nói: “Em xin lỗi, anh Sơn!”
Rất xin lỗi vì không thể ở lại cùng anh.
Rất xin lỗi, em nuốt lời.
Rất xin lỗi, em phải đi.
Có một người mà cậu ta tình nguyện có lỗi với tất cả mọi người cũng không muốn bỏ cô lại một mình.
Trước kia Trần Diệu là người không có gì không buông bỏ được, sống không lo âu, dù ở đâu, đi đâu cũng được, cũng chẳng sống vì bất cứ ai.
Bây giờ thì có.
Cậu sẽ không xuất hiện trước mắt Thu Thủy, hắn sẽ chỉ lặng lẽ theo sau, xa xa đứng nhìn.
Trần Diệu không yên lòng, không an tâm để Thu Thủy lại một mình. Nhưng cậu ta cũng không dám, không dám để Thu Thủy biết.
Biết là cậu ta thích cô, thích từ lần gặp đầu tiên.
Biết cậu ta đi theo cô, đi theo mọi nơi.
Cậu ta nói: “Anh Sơn, em chỉ lặng lẽ đi theo, canh chừng cô ấy. Đợi cô ấy sống tốt như trước kia, gả cho một người đàn ông tốt, sống vui vẻ, hạnh phúc là em mãn nguyện, đến lúc đó em sẽ trở về.”
Thu Thủy không biết Trần Diệu thích mình, có lẽ là biết. Chỉ là người cô thích, người thích cô bây giờ cô đều không xứng đáp lại, cũng không muốn đáp lại.
Thu Thủy biến mất ở cửa nhà ga.
Khi thân ảnh cô tan biến giữa dòng người ồn ào, Trần Diệu liền chạy về phía trước hai bước, lại đột nhiên quay lại, cúi người chào Kỷ Sơn Thanh.
Sau đó lảo đảo xông vào đám đông, không quay đầu.
Mấy người đàn ông đứng cạnh chiếc xe ba bánh không động đậy, cũng không nói gì. Giữa sân ga náo động tách riêng ra một khoảng trời an tĩnh,
Nghiêm Thắng quay đầu, chợt nhẹ giọng nói: “Cứ thế… đi.”
Kỷ Sơn Thanh xoay người nhảy lên xe ba bánh: “Về đi.”
——
Đêm hôm đó, dưới gốc cây hòe già, Kỷ Sơn Thanh nhớ lúc để Trần Diệu đi theo Thu Thủy anh đã nói.
Khi đó anh nghĩ, đứa trẻ lúc nhỏ luôn theo đuôi mình đã trưởng thành, biết suy nghĩ rồi. Có người mình thích, cũng có lý do để đi.
Đi cùng người mình thích dù sao cũng tốt hơn lụi bại ở chỗ này cùng anh.
Đâu chỉ là tốt, là rất tốt mới đúng.
Chỉ là anh không ngờ cuối cùng kết quả mà anh muốn lại là chuyện anh không mong muốn nhất.
Nhưng anh không cản được Trần Diệu, cũng không có tư cách ngăn không cho Trần Diệu đi.
Anh không biết để Trần Diệu đi theo Thu Thủy, đối với thứ hạnh phúc cả đời không dám nhìn không dám sờ, muốn cũng không được là tốt hay để Trần Diệu thối rữa với anh ở đây tốt hơn.
Đôi khi Kỷ Sơn Thanh rất hận, tại sao những người đi theo anh đều không có kết quả tốt?
Không phải chết, chính là nửa sống nửa chết.
——
Đột nhiên hai người đi mất, tòa nhà bỗng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nghiêm Thắng dắt Đại Thánh đi dạo trong sân, trước kia hắn không thích ra ngoài nhưng hôm nay quạnh quẽ quá, sân trường, hành lang không chút tiếng động khiến hắn muốn dắt Đại Thánh đi một lát.
“Bình thường cậu không phải không thích quan tâm Đại Thánh sao? Sao hôm nay lại dắt Đại Thành đi dạo vậy?”
Thanh âm của Từ Hứa vang lên phía sau, Nghiêm Thắng không quay đầu, được mấy bước thì Từ Hứa đuổi kịp, hai người sánh vai đi.
Nghiêm Thắng không phản ứng, Từ Hứa cũng không nói gì. Hai người một chó lặng yên thong thả đi dạo ở sân trường, yên lặng đến mức cả tiếng gió cũng trở nên ồn ào.
“Im lặng quá!” Nghiêm Thắng đột nhiên thở dài: “Giờ mới phát hiện Trần Diệu ồn ào cũng không đáng ghét lắm. Giờ không nghe nữa lại thấy nhớ.”
Từ Hứa giật giật khóe miệng: “Cũng đúng.” Từ Hứa hình như nhớ ra cái gì, bật cười một tiếng: “Lúc người ta ở đây anh ngày nào cũng kêu ghét, giờ người đi lại nhớ, đúng là M!”
“Từ Hứa, anh có nhớ chúng ta theo anh Sơn tới đây lúc nào không?”
Từ Hứa nói: “Khoảng bốn năm trước.”
Nghiêm Thắng tiếp lời: “Ngày mười bảy tháng tám.”
Từ Hứa mấp máy môi, trầm mặc.
Nghiêm Thắng nhìn lá khô xoay tròn trên không trung, nói: “Nếu hai chúng ta trước kia bị kết án, ít nhất cũng bốn năm, đến ngày mười bảy tháng tám năm nay vừa vặn hết hạn tù.”
Hắn ngừng lại chốc lát, nói tiếp: “Tháng tám năm nay anh Sơn hỏi tôi… hỏi tôi có muốn đi hay không?”
Từ Hứa nhìn hắn.
Nghiêm Thắng không biết diễn tả ra sao, rất lâu sau mới nói: “Từ Hứa, Trần Diệu đi rồi, tiếp theo là hai ta, anh Sơn sẽ không giữ chúng ta lại quá lâu….”
Từ Hứa hỏi hắn: “Anh không muốn đi sao?”
Nghiêm Thắng trầm mặc.
“Anh cũng muốn đi phải không? Anh học cao như vậy, năm đó là sinh viên của trường đại học tốt nhất thủ đô, bây giờ lại ở một thôn nhỏ dạy học, dạy liền bốn năm, anh cam tâm ở lại đây mãi mãi sao?”
Từ Hứa nhìn sắc mặt Nghiêm Thắng dần tái nhợt, nhìn hắn run rẩy môi, khuôn mặt hiện lên mấy phần chế giễu.
“Nghiêm Thắng, anh không cam lòng, thực ra trong lòng anh luôn nghĩ không biết bao giờ anh Sơn sẽ thả anh đi. Nhưng thực tế anh Sơn chưa từng ép anh, anh ấy chưa từng ép anh phải ở lại đây. Anh có nhớ hay không, ban đầu là anh tự nguyện theo anh Sơn tới đây, bởi vì ghi nhớ một tiếng của anh Sơn đã kéo anh ra khỏi vực sâu mới tới đây? Thực ra nếu anh muốn đi thì chẳng cần chờ tới lúc anh Sơn đuổi người anh cũng có thể tùy tiện đi, chẳng ai cản, không ai oán, cũng không ai thấy anh là một kẻ lòng lang dạ sói.”
“Giống như anh nói vậy, nếu là án phạt bốn năm cũng đã mãn hạn tù rồi.”
Nghiêm Thắng cắn răng, hét lớn: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy! Tôi không hề muốn đi… tôi… không muốn đi.”
Từ Hứa quay đầu, yên lặng, chờ Nghiêm Thắng bình ổn hơi thở, cảm xúc dịu lại mới nói: “Anh nghĩ như nào đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh Sơn vẫn cảm thấy là anh ấy liên lụy chúng ta, anh ấy vẫn nghĩ chúng ta ở lại đây là vì bị buộc lưu vong với anh ấy. Tôi không biết anh có thấy mình bị anh Sơn ép buộc hay không, nhưng chắc chắn anh ấy nghĩ như vậy.”
“Không cần biết anh muốn đi hay không chúng ta cũng sẽ không ở lại đây quá lâu. Trấn Thạch Đầu, thôn Thạch Đầu, trường tiểu học Khai Hóa, ngoại trừ Kỷ Sơn Thanh thì ai cũng không vĩnh viễn ở lại.”
Mọi người đều sẽ từng bước từng bước rời đi, để lại một mình Kỷ Sơn Thanh ở lại, đứng ở chỗ này thành một bức tượng đá.
Cho nên không cần lo lắng, bọn họ sẽ được tự do, ngoại trừ Kỷ Sơn Thanh.
——
Lúc đầu Thạch Đầu dự định tháng mười hai sẽ đi, An Thịnh sẽ cho người tới đón nó.
Lúc đầu Triệu Ý định đợi đến lúc nghỉ đông mới đi, trước khi đi cậu sẽ cố hết sức mang mọi thứ mình muốn trong trấn đi theo.
Thạch Đầu, Thạch Nha, Kỷ Sơn Thanh, tất cả đều là của cậu, cậu đều muốn mang đi.
Nhưng một cuộc điện thoại đã phá vỡ kế hoạch đó.
Đó là một dãy số lạ hoắc, mới đầu Triệu Ý cũng không quan tâm, cho đến khi đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc.
Triệu Tinh Vân.
Khi vừa đến trấn Thạch Đầu, Triệu Ý đã chặn mọi phương thức liên lạc của cô, Triệu Tinh Vân chắc cũng biết nên rất thức thời không làm phiền cậu suốt một đoạn thời gian dài.
Vậy nên sau mấy tháng không nhận cuộc gọi nào của Triệu Tinh Vân nay lại nghe thấy giọng cô, Triệu Ý đã sửng sốt một hồi.
“Em nhất định phải về ngay.”
Triệu Ý cảm thấy Triệu Tinh Vân thật kỳ quái, rõ ràng rất ghét cậu, ghét muốn chết nhưng lại cố mà đóng vai một người chị gái mẫu mực, không biết có người ngoài hay không cũng tỏ vẻ mình là chị.
Kể cả cái mặt nạ này đã đầy vết nứt cô cũng nhất quyết đeo không bỏ.
Vô cùng buồn cười, cũng cực kỳ phiền phức.
“Triệu Ý, em đã phóng túng đủ lâu rồi, trẻ con nghịch ngợm cũng phải có giới hạn. Hơn hai mươi tuổi cũng là người lớn rồi, có thể để mọi người bớt lo không? Chơi chán thì nên về nhà rồi.”
Triệu Ý nhếch môi châm chọc: “Chị gọi điện tới là vì muốn nói mấy lời nhảm nhí này? Triệu Tông Hiền đang ở đấy phải không? Lại vội vàng muốn diễn vai chị gái yêu thương em nhỏ à? Rồi, giờ chị muốn phối hợp như nào? Thái độ của tôi bây giờ có phải rất thích hợp không, vô cùng ngang ngược ương ngạnh, không biết phải trái. Chị nói xem chị kiếm được bao nhiêu điểm tri kỷ, đồng tình để tôi cùng chung vui nào, dù sao tôi cũng vì chị mà biểu diễn nhiều lần như vậy, kỹ thuật cũng rất tốt nữa.”
Giọng nói của Triệu Tinh Vân nhuốm tia tức giận và mệt mỏi, cô nói: “Triệu Ý, đến bao giờ em mới có thể hiểu chuyện được đây?”
Triệu Ý rũ mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phế vật, ngây thơ, hoàn khố, không hiểu chuyện.
Đây không phải những tính cách Triệu Ý cả đời khó rửa sạch được sao?
“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây, sau này đừng gọi nữa, nghe thấy tiếng chị tôi liền khó chịu, khó…”
“Cha bệnh rồi.”
Triệu Ý đang nói liền ngừng lại, bàn tay nắm di động siết chặt nhưng trên mặt không hiện chút gợn sóng, ngữ điệu vẫn chanh chua như cũ: “Bệnh thì tìm bác sỹ, nói với tôi làm gì? Tôi cũng chẳng phải linh đan diệu dược, trở về nhìn một cái là khỏi được bệnh.”
“Cha bị trúng gió.”
Triệu Ý im lặng, cậu có chút sững sờ không rõ.
Triệu Tông Hiền cường thế máu lạnh như vậy cũng sẽ bị bệnh như vậy?
Triệu Tông Hiền sĩ diện như thế cũng sẽ có ngày tứ chi bại liệt, trợn mắt méo miệng nằm trên giường, đến biểu cảm của mình cũng không thể tự khống chế?
Trúng gió, đó là thứ bệnh gì mà có thể biến Triệu Tông Hiền thành bộ dáng hắn không muốn nhất?
“Cha không để chị nói với em, còn em có về ngay không do tự em quyết định.”
Triệu Tinh Vân ngắt máy, cô rất ít khi chủ động kết thúc cuộc gọi với Triệu Ý.
——
Ngày đó cậu nói với Kỷ Sơn Thanh sẽ nhanh chóng đi nhưng thực ra chưa hề nghĩ tới khi nào thì đi.
Bây giờ phải đi thật cậu lại không dám gõ cửa phòng Kỷ Sơn Thanh, không biết mở lời với anh như thế nào.
Nói ra sao?
Nói: Kỷ Sơn Thanh, em phải đi.
Nói: Kỷ Sơn Thanh, anh đi cùng em đi.
Tất cả đều nói rồi, đều không được.
Vậy nói, Kỷ Sơn Thanh, cha em bệnh rồi, mặc dù quan hệ cha con em không mấy tốt đẹp nhưng dẫu sao em cũng là người nhà họ Triệu, cần phải về thăm ông ấy.
Dài quá, nghe như đang giấu giếm chuyện gì.
Hay nói: Kỷ Sơn Thanh, em sẽ quay lại.
Nhưng cậu thực sự sẽ quay lại đây sao? Triệu Ý không biết, bản thân cậu cũng không xác định được.
Chưa kịp chuẩn bị gì cả, những việc muốn làm cũng chưa việc nào làm xong, giờ đột nhiên lại phải đi.
Trong thoáng chốc cậu muốn hay là kệ Triệu Tông Hiền ra sao thì ra.
Nhưng không được, đó là cha cậu. Dù Triệu Tông Hiền có là người như thế nào thì đó cũng là cha cậu.
Vậy thì trói Kỷ Sơn Thanh lại, vác anh về thành phố A, buộc chặt bên người đi.
…. Nếu có thể trói chặt Kỷ Sơn Thanh thì tốt.
Lời tác giả:
Bé Triệu Lẳng lơ (cầm dây thừng): “Mau lại đây để em trói nào!”
Kỷ Sơn Thanh (đột nhiên hưng phấn):??? Trói chặt play?