Liễu Khinh Ca trở lại nhà ăn tiếp tục cùng Tiêu Vân nói chuyện phiếm, qua khoảng mười phút, Hoa Ngữ An mới đi ra, dấu môi trên mặt đã biến mất.
Liễu Khinh Ca nhìn nhìn Hoa Ngữ An ửng đỏ trên mặt còn chưa tan hết, tâm tình rất tốt, quay đầu nói: "Mẹ, ta trước về công ty."
Liễu Khinh Ca cầm lấy túi xách, nhìn Hoa Ngữ An nói: "Hảo hảo nghỉ ngơi."
Nói xong, Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng rời đi, Tiêu Vân cũng nhìn về phía Hoa Ngữ An nói: "Vừa rồi nghe Khinh Ca nói, ngày hôm qua ngươi phát sốt, không cần tiếp đón ta, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, ta vừa trở về còn bị lệch múi giờ đây."
Tiêu Vân đứng dậy cầm lấy rương hành lý của mình, rồi nói tiếp: "Nếu thân thể khó chịu, nhớ kêu ta, ta mang ngươi đi bệnh viện."
Tiêu Vân ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, giống một mẫu thân ôn nhu, Hoa Ngữ An nhẹ nhàng gật gật đầu, ngẫm lại, ngữ khí nói chuyện của Liễu Khinh Ca cùng Tiêu Vân đúng thật là không giống nhau.
Tiêu Vân dặn dò vài câu sau, liền lôi kéo rương hành lý về phòng, Hoa Ngữ An cũng bới cơm cho mình, ngồi xuống từ từ ăn, nàng mở di động ra, một bên nhìn video, một bên ăn, nhưng trong lòng trong đầu đều là một màn vừa rồi Liễu Khinh Ca không cẩn thận đụng đến gương mặt của mình.
Tay nàng sờ lên mặt mình, nơi đó tựa hồ còn có chút nóng... Ngô... Có phải lại muốn phát sốt hay không a?
Nhưng chính nàng cũng không biết khóe môi đã gợi lên mỉm cười sung sướng...
Hoa Ngữ An ăn xong thu thập hảo chén đũa, lại nằm lên sô pha ở phòng khách, ôm tiểu ngoan chơi di động.
Nàng chợt nhớ tới cái gì đó, phát một tin nhắn cho Liễu Khinh Ca.
"Liễu tổng, đêm nay muốn ra ngoài ăn, hay là ta làm cơm chiều mọi người ở nhà cùng ăn?"
Qua năm phút đồng hồ, Liễu Khinh Ca nơi đó vẫn chưa trả lời lại, Hoa Ngữ An nghĩ Liễu Khinh Ca có việc đang vội, chỉ là qua một lát, Liễu Khinh Ca liền trả lời.
"Ta muốn ăn sườn heo chua ngọt."
Hoa Ngữ An nhìn thấy tin nhắn này, không nhịn được mà bật cười, như thế nào bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này Liễu Khinh Ca cực kỳ giống một đứa nhỏ trong nhà.
"Hảo."
Hoa Ngữ An hồi phục một chữ hảo, Liễu Khinh Ca rất nhanh lại phát một tin nhắn khác.
"Mẹ ta thích ăn canh cá."
Ý cười nơi khóe miệng của Hoa Ngữ An còn chưa tan, nhìn tin nhắn của Liễu Khinh Ca trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Hảo."
Hoa Ngữ An nhìn nhìn đồng hồ, nghĩ ăn no cũng nên đi một chút, nàng đem tiểu ngoan đặt lại trên sô pha, cầm túi xách cùng chìa khóa liền ra cửa.
Mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị xong, vừa mới về tới nhà của Liễu Khinh Ca, trong nhà an an tĩnh tĩnh, đoán chừng Tiêu Vân còn đang ngủ, nàng cũng không thèm để ý, vào phòng bếp liền bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này, di động của nàng chấn động, nàng nhìn nhìn, là tin nhắn của Lê Kiều Kiều.
"Tiểu Hoa, lần này ta thật sự là lột da hổ."
Tâm Hoa Ngữ An căng thẳng, lập tức trả lời nói: "Ngươi lại đâm chọc cái gì rồi?"
"Nữ nhân Liễu Tiêu Nguyệt kia nói muốn ta trở thành người của nàng."
Hoa Ngữ An nhìn tin nhắn của Lê Kiều Kiều, nhất thời không hiểu được, trả lời nói: "Nàng muốn ngươi cùng nàng công tác?"
Hoa Ngữ An nhìn Lê Kiều Kiều phát tới mấy cái dấu ba chấm, tựa hồ có chút vô ngữ.
"Tiểu Hoa, chỉ số thông minh của ngươi như thế nào offline rồi?"
Lê Kiều Kiều đầu tiên là khinh bỉ Hoa Ngữ An một phen, còn không đợi Hoa Ngữ An phản bác, Lê Kiều Kiều lại phát tới một cái tin nhắn.
"Ý tứ của ta là Liễu Tiêu Nguyệt muốn ta trở thành nữ nhân của nàng!"
Hoa Ngữ An nắm di động trong tay, sau khi xem xong tin nhắn của Lê Kiều Kiều, thiếu chút nữa liền ném di động vào bồn rửa chén, Hoa Ngữ An không nhắn lại mà trực tiếp gọi điện thoại qua.
"Lê Kiều Kiều, ngươi đã làm cái gì?"
Hoa Ngữ An ngữ khí có chút lãnh, nàng lo lắng Lê Kiều Kiều, càng không tin tưởng Liễu Tiêu Nguyệt người này, tuy rằng Liễu Khinh Ca có nói qua Liễu Tiêu Nguyệt không phải người như nàng tưởng tượng, nhưng ấn tượng của nàng đối với Liễu Tiêu Nguyệt cũng không tốt.
"Ta... Chúng ta làm một cái hiệp ước."
Lê Kiều Kiều vẫn là sợ hãi Hoa Ngữ An, Lê Kiều Kiều nàng không sợ trời không sợ đất, dỗi thiên dỗi địa cũng không nói chơi, duy độc chỉ sợ Hoa Ngữ An tức giận.
"Nói." Hoa Ngữ An nhíu chặt mày, nàng thật muốn biết Lê Kiều Kiều người này lại làm cái việc ngu ngốc gì.
Lê Kiều Kiều liền đem hiệp ước ngày ấy cùng Liễu Tiêu Nguyệt làm nói cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An bụm trán một phen...
"Lê Kiều Kiều, ngươi nói chỉ số thông minh của ngươi có phải là bị chó ăn mất rồi hay không?"
"......"
Hít sâu một hơi, Hoa Ngữ An bình tĩnh lại, nói: "Bây giờ ngươi dự định làm như thế nào?"
"Sau khi đạt được cái hạng mục này, liền cùng Liễu Tiêu Nguyệt nhất đao lưỡng đoạn."
(Nhất đao lưỡng đạo : một đao cắt đôi, ý chỉ sự đoạn tuyệt quan hệ)
Nói trắng ra, chính là lợi dụng Liễu Tiêu Nguyệt để đạt được cái hạng mục này, sau đó qua cầu rút ván.
"Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, nếu nàng có thể đưa ra cái đề nghị này, vậy nàng khẳng định đã có chuẩn bị."
Hoa Ngữ An tuy rằng không thực hiểu biết Liễu Tiêu Nguyệt, nhưng người mà Liễu Khinh Ca tín nhiệm, nhất định có vài phần thủ đoạn, nếu không cũng không ngồi ở vị trí tổng giám vận chuyển tiêu thụ này.
"Ta cũng nghĩ như vậy, lúc ấy đầu óc nóng lên liền ứng hạ... Hiện tại..."
Lê Kiều Kiều hối hận, lúc ấy như thế nào lại bị Liễu Tiêu Nguyệt kích thích, xúc động là ma quỷ a!
"Lê Kiều Kiều, còn có ta làm hậu thuẫn cho ngươi, xảy ra chuyện gì nhớ rõ gọi cho ta."
Hoa Ngữ An biết hiện tại đã không còn biện pháp vãn hồi, nàng cũng biết Lê Kiều Kiều rất cần hạng mục kia, hiện tại chỉ có thể xem một bước đi một bước.
"Ân, Tiểu Hoa, có ngươi thật tốt."
"Được được, đừng buồn nôn, tóm lại còn có ta cùng Đại Hoa, đừng sợ."bg-ssp-{height:px}
Ba người quan hệ cứ như vậy, ai gặp rắc rối hai người còn lại đều sẽ đứng ở phía sau hỗ trợ thu thập tàn cục, cho tới nay đều vẫn duy trì quan hệ như vậy, đương nhiên, Lê Kiều Kiều là người gặp nhiều rắc rối nhất.
"Yêu chết các ngươi! Moaa!"
Lê Kiều Kiều cách không cho Hoa Ngữ An một cái hôn, sau đó treo điện thoại, Hoa Ngữ An lắc lắc đầu, Lê Kiều Kiều trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu chọc đại yêu nghiệt kia, thật là càng ngày càng hết thuốc chữa.
Hoa Ngữ An không suy nghĩ nữa, bắt đầu nấu cơm, một giờ sau, có lẽ là ngửi được mùi đồ ăn, Tiêu Vân tỉnh lại, đi đến phòng bếp.
"Ngữ An."
Tiêu Vân tiếng nói ôn nhu phát ra, Hoa Ngữ An lập tức quay đầu, nhìn Tiêu Vân lộ ra tươi cười, nói: "Vân a di tỉnh, Liễu tổng nói đêm nay muốn ở nhà ăn, ta còn nấu cá hầm ớt."
Vừa nghe đến cá hầm ớt, Tiêu Vân mắt đẹp liền sáng lên, sau đó nói: "Cần hỗ trợ không?"
Hoa Ngữ An lắc lắc đầu, nói: "Vân a di, ngươi đến phòng khách chờ một chút đi, còn chưa xong đâu."
Hoa Ngữ An lau mồ hôi trên trán, Tiêu Vân đành phải gật gật đầu, dù sao nàng cũng là người không biết nấu cơm.
Tiêu Vân nhìn bóng dáng bận rộn của Hoa Ngữ An, càng xem càng thích, trở lại ngồi trên sô pha phòng khách, tiểu ngoan ở bên cạnh nàng.
Ngay từ đầu Tiêu Vân cũng rất tò mò như thế nào Liễu Khinh Ca sẽ thu dưỡng một con mèo, nghĩ đến hẳn là Hoa Ngữ An thích nên mới thu dưỡng, bất quá tiểu miêu này cũng rất ngoan ngoãn, ngủ cùng ăn là hai nhiệm vụ lớn nhất của nó, ngày thường còn biết làm nũng, cũng không gây hoạ gì, Liễu Khinh Ca cũng thập phần thương nó.
"Mèo con ~"
Tiêu Vân đem tiểu ngoan ôm lên đùi mình, sau đó mở TV ra xem tin tức.
Chờ Liễu Khinh Ca trở về, Hoa Ngữ An cũng vừa vặn làm xong cơm chiều, người đầy mồ hôi nên nàng nói hai người ăn trước, chính mình đi tắm rửa một cái.
Đợi Hoa Ngữ An tắm rửa xong đi ra, hai người còn chưa động đũa, thế nào cũng phải chờ nàng, sau đó ba người cùng ngồi vào bàn ăn ăn cơm chiều.
"Ăn ngon, Ngữ An, ngươi thật là biết nấu ăn, có bạn trai chưa?"
Tiêu Vân ăn canh cá, không khỏi càng thêm tán thưởng tiểu cô nương này.
"Không... Không có."
Hoa Ngữ An nhẹ nhàng thở dài, nàng lại nghĩ tới nam nhân Thành Ý Văn kia, trong lòng tuy đã không còn gợn sóng, nhưng vẫn cảm thấy có chút thổn thức.
"Đáng tiếc, một cô nương tốt như vậy."
Tiêu Vân không khỏi vì nam nhân trong thiên hạ mà cảm thán, một cô nương tốt như vậy, cư nhiên không ai có thể mang về làm lão bà.
"Mẹ, sau bắc cực, tính toán đi nơi nào?"
Liễu Khinh Ca cảm thấy Tiêu Vân nói mấy câu kia nàng không thích, nàng không thích Hoa Ngữ An cùng người khác có bất luận liện hệ tình yêu tình cảm gì, ý thức được điểm này, Liễu Khinh Ca khủng hoảng, có một loại cảm xúc chính mình không khống chế được ở trong lòng.
"Đi Na Uy."
Tiêu Vân thích phong cảnh cùng sự an nhàn ở Na Uy, sau khi đi bắc cực sẽ đi nơi đó thể nghiệm một chút sinh hoạt.
Ba người nói chuyện phiếm, Hoa Ngữ An trả lời rất ít, cơm chiều qua đi, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An ở trong phòng bếp rửa chén.
"Ngươi cảm thấy mẹ ta như thế nào?"
Liễu Khinh Ca bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu, làm Hoa Ngữ An ngẩn người, động tác trên tay cũng không có ngừng.
"Ân, là một người thực ôn nhu hiền hoà."
Hoa Ngữ An đáp, Tiêu Vân thật là một người ôn nhu, nhưng lại có một loại khí tràng, làm Hoa Ngữ An không dám quá thân cận, có điểm giống khí tràng của Liễu Khinh Ca.
"Ân."
Liễu Khinh Ca cũng không nói chuyện nữa, hai người rửa chén xong, Hoa Ngữ An cũng về tới phòng, ngồi trên sô pha trong phòng Liễu Khinh Ca chơi di động, chờ Liễu Khinh Ca tắm rửa xong ra tới, mắt nàng cũng không dám nâng một chút.
Liễu Khinh Ca mặc váy ngủ tơ lụa, chỉ cần hơi hơi khom lưng đều sẽ thấy cái mông mượt mà của nàng, làm Hoa Ngữ An không dám nhìn nhiều.
"Ngữ An, có thể giúp ta thổi tóc hay không?"
Liễu Khinh Ca nổi lên tâm tư chọc ghẹo, Hoa Ngữ An làm sao dám nói không, cầm lấy máy sấy tóc thổi tóc giúp Liễu Khinh Ca.
Vẫn là cảm giác nhu nị mượt mà, chất tóc của Liễu Khinh Ca làm nàng yêu thích không buông tay.
Liễu Khinh Ca ngồi ở trước bàn trang điểm, mà Hoa Ngữ An lại đứng ở phía sau nàng, nàng thổi thổi, đôi mắt bỗng nhiên ngó tới trước ngực Liễu Khinh Ca, bên dưới váy ngủ gợi cảm bằng tơ lụa, nàng cự nhiên không có mặc nội y, nhìn phong cảnh bên trong mà hết hồn, Hoa Ngữ An xoát một chút, mặt đỏ lên, không dám lại nhìn loạn, Liễu Khinh Ca xuyên qua gương nhìn nhất cử nhất động của Hoa Ngữ An, khóe miệng không tự giác mà lộ ra ý cười mị hoặc.
"Thổi xong."
Hoa Ngữ An đem máy sấy cất đi, liền nghe thấy Liễu Khinh Ca nói một tiếng: "Hôm nay có chút mệt mỏi, chúng ta ngủ đi!"
Liễu Khinh Ca nói xong liền hướng trên giường đi đến, Hoa Ngữ An cũng không dám trì hoãn, cũng lên giường, nhưng lại là ngủ ở sát mép bên cạnh giường, cách Liễu Khinh Ca rất xa.
"Ngữ An, ngươi sợ ta?"
Liễu Khinh Ca nghiêng người nhìn Hoa Ngữ An, nhìn Hoa Ngữ An cách mình xa xa, giống như là né tránh ôn dịch vậy, thoạt nhìn liền cảm thấy thú vị.
"Không... Không có."
Hoa Ngữ An nói dối, nàng là sợ, sợ mùi hương trên người Liễu Khinh Ca, sợ độ ấm cùng mềm mại trên người Liễu Khinh Ca...
"Vậy ngủ lại đây một chút."
Hoa Ngữ An nghe vậy, căng da đầu, căng thẳng thần kinh, dịch đi qua một chút, Liễu Khinh Ca hiển nhiên đối với khoảng cách này có vẻ bất mãn, lại nói: "Ngữ An..."
Nghe thấy ngữ khí của Liễu Khinh Ca hơi hơi có chút hàn ý, Hoa Ngữ An lập tức lại xê dịch, cho đến khi có thể cảm nhận được mùi hương cùng độ ấm trên người Liễu Khinh Ca mới thôi.
Liễu Khinh Ca lúc này mới vừa lòng, nhắm mắt lại, chóp mũi đều là hương vị của Hoa Ngữ An, mùi hương nhàn nhạt, rất dễ nghe...
Hoa Ngữ An quay đầu nhìn dung nhan của Liễu Khinh Ca, tâm lại trật nửa nhịp... Nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cũng không biết ở trên giường giãy giụa bao lâu, chờ đến khi chính mình sắp ngủ, một cánh tay ấm áp mà mềm mại duỗi lại đây, ôm lấy eo của Hoa Ngữ An...
Hoa Ngữ An nuốt nuốt nước miếng... Cả người xuất ra mồ hôi lạnh, nhưng thân thể lại nóng lên...