“Không quan trọng?” La Mẫn Tuyên cười tự giễu: “Tô Hữu Duy, tôi nhìn lầm anh rồi.
Cái gì gọi là đến tuổi lập gia đình chứ? Chẳng qua là anh muốn có một con rối tùy thời để anh đùa bỡn mà thôi.”
“Câm miệng!” Tô Hữu Duy ngay lập tức ghì chặt môi cô.
Nụ hôn cuồng bạo chỉ có sự điên cuồng chiếm hữu cùng phát tiết.
La Mẫn Tuyên vùng vẫy liên tục đấm đá vào người anh nhưng cũng không ăn thua.
Cho đến khi máu tanh tràn trong khoang miệng của hai người Tô Hữu Duy mới dừng lại.
Anh đưa tay quẹt máu trên môi mình.
Được lắm, dám cắn anh đến chảy máu.
Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.
Khuôn mặt La Mẫn Tuyên quật cường, ánh mắt tràn ngập nỗi không cam lòng.
Nụ hôn đầu của cô, lại bị đoạt đi bởi cách thức tàn bạo này.
Không phải người cô yêu.
Cũng không phải người chồng đúng nghĩa.
Tô Hữu Duy cười khinh miệt gật gật đầu, hoàn toàn bị chọc giận đến hóa cười.
Anh bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ, mặc cô có giẫy dụa la hét cỡ nào vẻ mặt anh vẫn lạnh tanh từ đầu tới cuối.
“Tô Hữu Duy, anh buông tôi ra.”
“Tô Hữu Duy anh là tên khốn nạn.”
“Tôi muốn kiện anh tội bạo lực gia đình, cưỡng hiếp phụ nữ.”
Tô Hữu Duy đạp cửa phòng ngủ trực tiếp ném cô lên giường.
Tiếng mắng chửi liền im bặt.
Anh giật phắt cà vạt trên cổ: “Làm chuyện vợ chồng nên làm mà em gọi là cưỡng hiếp phụ nữ sao? La Mẫn Tuyên, đừng làm chuyện vô ích nữa.”
La Mẫn Tuyên liếc anh, bi phẫn: “Vợ chồng? Anh có coi tôi là vợ sao? Tô Hữu Duy anh là tên cầm thú.
Nếu hôm nay anh chạm vào người tôi cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Anh có chút dao động nhưng nghĩ tới chỉ khi biến cô thành người phụ nữ của mình, những tên đàn ông khác mới không còn lí do tiếp cận cô anh lại kiên định hơn bao giờ hết.
Tô Hữu Duy lần lượt cởi từng cúc áo: “Em có quyền quyết định sao?”
Biết không lung lay được anh, La Mẫn Tuyên hoảng loạn lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Tô Hữu Duy, cầu xin anh tha cho tôi.”
“Quá muộn rồi.”
Tô Hữu Duy tàn nhẫn kéo mạnh chân cô về phía mình.
Chiếc váy trên người La Mẫn Tuyên trở nên xộc xệch, vai áo tuột xuống để lộ một mảng da thịt như tuyết trắng.
Hai quả anh đào căng mộng tựa hồ sắp nảy ra bên ngoài chờ người đến hái.
Hai mắt Tô Hữu Duy tối sầm.
Lí trí đã không được bình tĩnh càng bị dục vọng chi phối.
Nương theo tiếng hét của cô là tiếng vải bị xé rách thanh thúy.
Chiếc váy tinh xảo trở nên tơi tả bị ném xuống sàn nhà.
Cái áo sơ mi trên người anh cũng không tránh được kết quả tương tự.
Tô Hữu Duy bắt lấy hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, anh áp người xuống.
Tiếp tục nụ hôn cuồng dã của mình, giày xéo đôi môi anh đào của cô như một tấm vải nhàu nát.
Trong tiếng khóc thút thít cùng tiếng rên rỉ thỏ thẻ vì đau của cô anh càng trở nên hưng phấn, máu nóng trong người chảy dọc toàn thân.
Nụ hôn của anh bắt đầu mất kiểm soát, anh hôn lên từng tấc da thịt của cô, chiếc cổ thiên nga để nó đầy vết xanh xanh đỏ đỏ.
Cơ thể La Mẫn Tuyên dưới sự càn quét của Tô Hữu Duy mà run lẩy bẩy, cô cắn chặt môi dưới nước mắt chảy như châu ngọc đứt dây.
Tô Hữu Duy vén mái tóc rối bời của cô rồi hôn lên mi mắt, lên những giọt nước mắt nóng hổi như thể trấn an.
Nhưng lòng La Mẫn Tuyên đã hoàn toàn tan vỡ rồi, cô không thể chấp nhận được chuyện đang diễn ra, nội tâm cô đang kịch liệt gào thét và bài xích hành động của anh.
Tô Hữu Duy mất trí rồi mặc kệ cô khóc lóc cầu xin thế nào anh vẫn liên tục công thành đoạt đất.
Xé toạc nội y trên người cô, để cô trần trụi dưới mắt anh tùy anh nhục nhã.
Tô Hữu Duy thừa nhận anh ích kỷ, anh đang thông qua chuyện này để trả thù cô.
Trả thù năm qua cô chưa từng nhớ đến anh một lần, trả thù năm anh vì cô mà âm thầm cuồng si đến tâm mang bệnh nặng.
Trả thù việc cô yêu người khác, vì người đó có thể làm tất cả mọi thứ.
Cô chưa bao giờ ngoảnh đầu lại, nhìn xem có một kẻ hèn yêu cô đến sống không bằng chết.
Vì cớ gì cứu vớt cuộc đời anh rồi lại rời đi không chút luyến lưu.
Vì sao chỉ có một mình anh nhớ? Một mình anh yêu?
“La Mẫn Tuyên, tôi rất hận em.” Anh thì thầm một câu như vậy rồi lạnh lùng tiến vào người cô, hủy hoại cuộc đời của một thiên thần anh từng không dám chạm vào.
Theo tiếng hét thất thanh của La Mẫn Tuyên, giọt nước mắt vươn bên khóe mắt anh chậm rãi rơi xuống.
La Mẫn Tuyên cả người đau đớn mà tâm như chết lặng.
Cô bây giờ chẳng khác nào một con búp bê mặc người chà đạp.
Dơ bẩn cùng tủi nhục.
Anh ta có tư cách gì nói hận cô chứ?
La Mẫn Tuyên thẩn thờ nhìn trần nhà chạm khắc tinh xảo, bóng lưng hì hục phát tiết của anh lập lờ trong mắt cô như cái gai sắt nhọn muốn làm cô đui mù.
“Anh...!giết tôi đi...!Hữu Duy.” Cô nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên gò má.
Gia đình đổ vỡ, hôn nhân sai lầm.
Mọi việc đều phải trói buộc với người đàn ông này.
Cô dường như đã bước chân vào quỷ môn quan, chỉ cần tiến lên một chút lập tức xương tan nát thịt.
Tô Hữu Duy đột ngột ngừng lại, dục vọng như thủy triều rút đi.
Lúc này đồng tử anh mới lấy lại tiêu cự nhìn vẻ mặt như người chết của cô, Tô Hữu Duy không khỏi hoảng sợ.
Anh lập tức rời khỏi người cô đi nhanh vào phòng tắm.
Tiếng xả nước truyền tới, La Mẫn Tuyên âm thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Cơn đau phía dưới nhắc nhở La Mẫn Tuyên ngày hôm nay cô đã nhục nhã như thế nào.
Đúng là trên đời này làm gì có cái bánh miễn phí nào từ trên trời rơi xuống.
Cô cứ tưởng cuộc đời mình được gửi gắm cho người đàn ông hoàn mỹ.
Nhưng sao cô có thể quên rằng những kẻ thông minh đến khác người như Tô Hữu Duy sao có thể là một người bình thường chứ.
Hiện tại cô mới hiểu vì sao từ lúc gặp nhau ở đoàn làm phim Tô Hữu Duy bắt đầu dính lấy cô, nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt anh.
Dường như anh chưa bao giờ để cô rời khỏi anh quá lâu.
Tô Hữu Duy là người thích kiểm soát, chiếm hữu cao như một con hổ có ý thức về lãnh thổ của mình, nó sẽ không cho phép ai xâm phạm.
Cuộc đời cô coi như xong rồi.
Nửa tiếng sau, Tô Hữu Duy từ phòng tắm bước ra thì La Mẫn Tuyên đã ngủ rồi.
Anh chậm rãi đến bên giường, nhìn những vết hôn xanh tím trên cơ thể cô mà hoảng hốt.
Anh đã làm gì thế này? Cơn tức giận nhất thời đã làm anh đánh mất lí trí.
Cuối cùng anh lại trở thành kẻ tổn thương cô.
Tô Hữu Duy đỡ trán mình, gục xuống sàn nhà.
Hai vai run lên bần bật.
Một hồi lâu sau, anh bình tĩnh đứng dậy lại đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn ấm cẩn thận lau người cho cô.
Thay xong chiếc váy ngủ, Tô Hữu Duy lại tất bật lấy hộp y tế xử lí vết thương trên mu bàn chân La Mẫn Tuyên, trên da thịt trắng nõn còn ghim một mảnh vụn thủy tinh khiến Tô Hữu Duy nhíu mày, hơi thở đình trệ.
Xong xuôi, Tô Hữu Duy tắt đèn ra khỏi phòng.
Trong đêm tối, La Mẫn Tuyên chậm rãi mở mắt.
Khác với vẻ điềm tĩnh lúc nãy, Tô Hữu Duy bên trong thư phòng liền nổi điên.
Cả căn phòng bị anh đập phá lộn xộn, đồ đạc không bể nát thì lăn lốc khắp sàn, giấy tờ bay lả tả.
Dưới chân đèn, một tờ bệnh án lặng lẽ đáp xuống.
Ánh đèn vàng vọt chiếu rõ dòng chữ kết quả chẩn đoán.
Rối loạn nhân cách ranh giới (BDP).
Bệnh lí đối diễn: trầm cảm.
Tô Hữu Duy mệt mỏi ngã xuống sô pha, đưa tay che mắt mình.
Anh quả nhiên là điên rồi.
Phí Dương nói bệnh của anh ngày càng nặng không hề sai chút nào.
Sự có mặt của La Mẫn Tuyên trong cuộc đời anh chỉ là một liều an thần tạm thời.
Bởi vì anh biết rõ cô không yêu anh nên mới khổ sở như thế.
Tô Hữu Duy sợ hãi việc bị bỏ rơi, chính xác là việc La Mẫn Tuyên muốn bỏ rơi mình..