“Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác.”
Tô Hữu Duy sầu não.
Nếu La Mẫn Tuyên là loại phụ nữ mê tiền, mê nhan sắc của anh Tô Hữu Duy cũng đâu cần khổ sở suy nghĩ trăm phương ngàn kế để cưới được cô.
Lương Bằng trầm tư một hồi sau đó la lên: “Em biết rồi đại ca, nếu như chị dâu không thích tiền của anh, cũng không thích khuôn mặt của anh thì chỉ có thể nói chị dâu là người coi trọng tình cảm lãng mạn.” Lương Bằng ơi Lương Bằng sao trên đời này lại có người thông minh như mày chứ?
“Tình cảm...!lãng mạn?” Tô Hữu Duy nhíu chặt mày.
Cụm từ này quả thật có phần xa lạ với anh.
Lương Bằng đứng dậy, vòng qua bàn đi tới sau lưng Tô Hữu Duy, mạnh mẽ đập tay lên vai anh: “Chính là kiểu dùng giang sơn vạn dặm để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.”
“Chuyển cổ phần của tôi cho cô ấy?” Tô Hữu Duy hồn nhiên nói cảm thấy ý này cũng không tệ.
Dù sao anh cố gắng cả đời đều chỉ để xứng đáng đứng cạnh cô.
Lương Bằng suýt chút nữa là phun một bún máu tử vong tại chỗ.
Đại ca à, anh không cần hiểu sát nghĩa như vậy chứ? Người ta còn chưa yêu anh, anh đã vội dâng tài sản của mình cho người ta rồi.
Chê mình chưa đủ thảm sao?
“Không, không, không.
Ý của em là muốn lấy lòng phụ nữ là phải đánh đổi.”
“Đánh đổi cái gì?”
“Thời gian, tiền bạc, tình cảm.”
“Cụ thể?”
“Chính là anh phải ở bên cạnh chị dâu nhiều hơn, thường xuyên tạo bất ngờ như tặng quà chẳng hạn.
Cái quan trọng là phải biết cách dỗ phụ nữ.” Lương Bằng gật gù.
“Nên tặng gì cho cô ấy?”
“Tặng hoa đi, phụ nữ thích hoa nhất đấy.
Anh có biết chị dâu thích hoa gì không? Nếu biết thì cứ mua loại hoa đó mà tặng, ngày nào cũng tặng.
Chị dâu sẽ thấy anh thật lãng mạn cho xem.”
“Cô ấy thích hoa chim hạc.” Vẻ mặt của Tô Hữu Duy hơi kì lạ.
Lương Bằng gãi đầu: “Hoa chim hạc là cái hoa quỷ gì? Tại sao em chưa từng nghe nói?”
“Hoa chim hạc nhìn giống những con hạc đang sải cánh.” Tô Hữu Duy lại bồi thêm một câu: “Đứng trước nguy cơ bị tuyệt chủng.”
Lương Bằng: “...” Vợ của đại ca có khác.
Sở thích không giống ai.
“Haha, đại ca, em nghĩ là anh vẫn nên tặng hoa hồng thì hơn vừa đẹp vừa thơm mà còn không đứng trước nguy cơ bị tuyệt chủng.” Lương Bằng tiếp tục vỗ vai anh.
Tô Hữu Duy liếc xéo anh ta: “Ngoài tặng hoa thì còn làm gì khác không?”
“Đây, đây, đây, để em vạch cho anh một kế hoạch tổng tài bá đạo theo đuổi vợ yêu.”
Tô Hữu Duy: “...” Anh có dự cảm không tốt lắm.
Ở biệt thự, La Mẫn Tuyên buồn chán ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Cô chuyển kênh liên tục mà mãi không tìm được chương trình nào thú vị.
Ngáp đến lần thứ thì cô đứng dậy khỏi sô pha, ti vi cũng không thèm tắt.
Dám để cô làm kim ốc tàng kiều hả? Cô sẽ quậy banh cái kim ốc này luôn.
Biệt thự có ba tầng, rộng thênh thang.
Một mình ở đây chắc chắn sẽ cô đơn đến chết.
Cô thật sự bội phục trước sức chịu đựng của Tô Hữu Duy.
La Mẫn Tuyên lân la lên tầng, được cái hầu như tất cả các phòng đều không khóa.
Cô phát hiện có một căn phòng có máy chiếu màn hình to như ngoài rạp chiếu phim.
Coi phim ở nhà thôi có cần khoa trương vậy không? Tô Hữu Duy đúng là biết cách đốt tiền.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, La Mẫn Tuyên chết sững khi mở cánh cửa của một căn phòng ở lầu hai.
Con, mẹ, nó, nói Tô Hữu Duy bê luôn cái trung tâm mua sắm vào đây cô cũng tin.
Quần áo, giày dép, túi sách, đồ trang sức, mỹ phẩm tất tần tật đồ yêu thích của phụ nữ với đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng đều tập trung ở căn phòng này.
La Mẫn Tuyên lạc vào thiên đường luôn rồi, không muốn bước chân ra thì phải làm thế nào?
Anh ta tính tình thất thường, có khả năng bị tâm thần nhưng anh ta giàu, sẵn sàng chi một số tiền lớn cho tất cả món đồ yêu thích của bạn thì anh ta vẫn điểm.
Hết cách rồi ai bảo cô là nô lệ của tư bản chứ?
Không được, La Mẫn Tuyên, không thể dễ dàng bị khuất phục như thế! Tô Hữu Duy kiểm soát mày, cưỡng ép mày, uy hiếp mày.
Anh ta rõ ràng là tổ hợp của cầm thú và biến thái.
Nghĩ như vậy La Mẫn Tuyên ngậm ngùi bỏ sợi dây chuyền kim cương của hãng Tiffany & Co xuống.
Nhìn vô căn phòng lần cuối rồi khép cửa lại.
Lượn qua lượn lại khắp biệt thự đến mỏi cả chân La Mẫn Tuyên chốt lại có duy nhất hai căn phòng bị khóa.
Một là thư phòng của Tô Hữu Duy dù sao thư phòng là nơi chứa nhiều tài liệu, hồ sơ của công ty nên Tô Hữu Duy khóa là phải.
Thế nhưng căn phòng duy nhất trên tầng ba là thế nào? Bên trong chứa những gì không muốn cho người ta biết mà phải khóa lại?
La Mẫn Tuyên đột nhiên liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị giết người giấu xác.
Cô rợn tóc gáy, xoa lấy hai tay mình.
Đây không phải là lúc cho trí tưởng tượng lên ngôi đâu.
Vì bản tính tò mò La Mẫn Tuyên vẫn đến chỗ dì giúp việc hỏi thăm căn phòng kia.
“Tô phu nhân, chìa khóa của căn phòng đó chỉ có mình ông chủ giữ mà thôi.
Vả lại bình thường ông chủ đều sống ở đây một mình, chỉ khi nào đến ngày định kì quét dọn chúng tôi mới tới biệt thự nên cũng không biết rõ trong căn phòng đó chứa gì.” Dì giúp việc dừng việc lau sàn trả lời thắc mắc của cô.
“Bình thường anh ta đều ở đây một mình sao?” La Mẫn Tuyên kinh ngạc, cô nghĩ dù không có người thân Tô Hữu Duy cũng ở chung với người giúp việc /.
Cái biệt thự rộng như cái tòa lâu đài này nếu chỉ có một người ở thực sự rất lạnh lẽo đấy.
Không biết Tô Hữu Duy có bị nhát ma không?
Dì giúp việc thở dài: “Vâng ạ, ông chủ thích yên tĩnh.
Tuy chúng tôi chẳng làm được bao nhiêu nhưng tiền lương rất hậu hĩnh không hề bị cắt giảm tí nào.”
“Ông chủ cũng là người kín tiếng, lại ít nói.
Từ ngày có phu nhân trong nhà tôi mới thấy chỗ này có tí sức sống ông chủ cũng vậy, không có mặt nặng mày nhẹ nữa.”
La Mẫn Tuyên nghi ngờ nhìn dì giúp việc.
Cô có năng lực đó sao? Cô cảm thấy với tính cách của mình mà không làm Tô Hữu Duy phát điên đã tạ ơn trời phật rồi đâu ra còn giúp hắn xoa dịu tâm tình?
Nói thêm dăm ba câu với mấy dì giúp việc cô quay về phòng khách, trong đầu lại có thêm tí thông tin ít ỏi về Tô Hữu Duy.
Suy cho cùng Tô Hữu Duy là một người bất hạnh.
Là kì tài trong giới kinh doanh, còn trẻ đã đứng trên đỉnh cao sự nghiệp ít ai sánh bằng nhưng xung quanh lại không có lấy một người thân để chia sẻ, như thế còn không bất hạnh sao?
Có lẽ do hoàn cảnh sống tác động nên tính cách Tô Hữu Duy mới thất thường như thế.
La Mẫn Tuyên nghĩ cô có thể cố gắng sống hòa thuận với anh sau đó lại đưa ra yêu cầu sau vậy.
Đúng giờ, Tô Hữu Duy trở về nhà trong sự ngỡ ngàng của nhân viên công ty.
Chủ tịch cuồng công việc của chúng tôi đâu? Cái người tan ca đúng giờ này là ai? Chúng tôi không quen.
Tô Hữu Duy ôm một bó hoa lớn đứng ở cửa, tâm tình hồi hộp như thiếu niên cấp ba lần đầu tặng quà cho cô gái mình thích.
Nhìn thấy người ra mở cửa là dì giúp việc quen thuộc anh không khỏi thất vọng một chút.
Nhưng rất nhanh, Tô Hữu Duy đã lấy lại tinh thần gật đầu với dì giúp việc rồi bước lên lầu tìm La Mẫn Tuyên..