La Mẫn Tuyên từ trên lầu bước xuống, cô mặc một chiếc váy hoa đơn giản, tóc búi lửng lòa xòa.
Kiều Mạn Nhu không khỏi tấm tắc khen trong lòng, nhìn cũng biết cô gái này được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.
Phong thái tiểu thư băng thanh ngọc khiết nhường này làm sao có thể luyện ra ngày một ngày hai.
Lại nhìn qua vị chủ tịch nào đó ánh mắt sáng lên như đèn pha ô tô khi La Mẫn Tuyên xuất hiện, Kiều Mạn Nhu lặng lẽ khinh bỉ một ngàn lần.
Yêu mà không dám nói là chuyện ngu ngốc nhất trên đời.
Ái tình là bể khổ cấm có sai!
La Mẫn Tuyên đến trước mặt hai người ngồi xuống, cách nhau một bàn trà.
“Dì Lưu, sao còn không rót trà cho khách?” La Mẫn Tuyên mỉm cười nhắc nhở dì ấy.
Kiều Mạn Nhu nhướng mày, khá khen cho phu nhân của Tô gia.
Một câu nói vô tình đã vạch ra vị thế giữa hai người họ.
La Mẫn Tuyên là chủ, còn cô ta là khách.
Kiều Mạn Nhu vội cản động tác rót trà của dì Lưu mềm mại nói: “Ngại quá, tôi không thích uống trà phiền dì lấy cho tôi một cốc nước ép.
Cảm ơn!” Đã nhận tiền của người ta thì phải vào vai thôi.
Số cô ta thật khổ.
La Mẫn Tuyên không nhìn Kiều Mạn Nhu mà liếc mắt sang người đàn ông bình thản ngồi bên cạnh.
Muốn coi hai người phụ nữ đấu đá nhau vì anh? Nằm mơ đi.
“Hữu Duy, không giới thiệu một chút sao?”
Không đợi Tô Hữu Duy đáp lời, Kiều Mạn Nhu đã ôm lấy cánh tay anh thân thiết nói: “Tôi là Kiều Mạn Nhu, tôi cùng anh Hữu Duy là anh em kết nghĩa.
Lần trước hôn lễ của anh ấy tôi thật sự quá bận nên không tham dự được.
Lần này mới có dịp thăm hai người, chị đừng để ý nhé!” Kiều Mạn Nhu cảm nhận rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, dường như muốn đẩy cô ta ra.
Cô ta nhéo tay Tô Hữu Duy.
Chủ tịch à, đóng kịch phải đóng cho chót anh mà thể hiện không đúng là đổ sông đổ bể ngay.
Tô Hữu Duy đè xu'ng cảm giác chán ghét trong lòng bình tĩnh gật đầu coi như thừa nhận với La Mẫn Tuyên.
La Mẫn Tuyên chết trong lòng một chút.
Anh em kết nghĩa? Kết trong đâm hoa kết trái hả? Lừa nhau chắc?
La Mẫn Tuyên bưng ly trà lên uống một ngụm, khéo léo nói: “Giờ thì tôi hiểu tại sao cô Kiều có thể diễn tốt vai Hạ Thanh trong bộ phim “Năm tháng xuân phai tàn” đến vậy, hóa ra là diễn lại chính mình.”
Hạ Thanh trong phim “Năm tháng xuân phai tàn” là một cô gái làng chơi nổi tiếng lẳng lơ, ph'ng đãng chuyên cặp kè với mấy người đàn ông đã có vợ.
Kiều Mạn Nhu kinh ngạc không phải vì mình bị chửi xéo mà là do La Mẫn Tuyên nhớ tên nhân vật cùng bộ phim mà cô ta đóng.
Hạnh phúc đến quá bất chợt tôi bỗng nhiên không muốn làm tiểu tam.
Cười gượng hai tiếng Kiều Mạn Nhu bưng ly nước cam dì Lưu mới đem lên uống, sau đó liền nhăn mặt.
“Nước cam chua quá em không uống nổi.” Kiều Mạn Nhu nũng nịu khẽ đụng vào tay ra hiệu cho Tô Hữu Duy.
Tô Hữu Duy từ nãy giờ chỉ chú ý nhất cử nhất động của La Mẫn Tuyên.
Cảm thấy vợ mình mắng chửi người khác cũng thật có kĩ thuật.
Anh đã từng cùng La Mẫn Tuyên xem qua bộ phim “Năm tháng xuân phai tàn” dĩ nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời cô nói.
Anh hắng giọng một tiếng, lạnh lùng nhìn La Mẫn Tuyên: “Em đổi ly khác cho Mạn Nhu đi.”
Mạn Nhu? Nghe thân thiết quá nhỉ? Sao không cưới cô ta luôn đi.
La Mẫn Tuyên kìm nén xúc động muốn quăng cả ấm trà vào hai con người này, cười còn xấu hơn khóc:
“Anh nói em?”
“Đúng vậy”
“Sao anh không đi lấy đi?”
Tô Hữu Duy: “...”
Kiều Mạn Nhu: “...” Haha.
“Mẫn Tuyên, nghe lời.” Tô Hữu Duy nhíu mày, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
Nghe lời? Anh ta đang gọi chó sao? La Mẫn Tuyên nhìn anh từ trên xuống dưới như nhìn một thằng ngốc.
“Anh là chồng tôi chứ không phải ba tôi đâu, Tô Hữu Duy!” Ngay cả ba tôi, tôi còn dám đoạn tuyệt quan hệ anh là cái thá gì?
Kiều Mạn Nhu âm thầm giơ ngón tay cái cho La Mẫn Tuyên ngoài mặt lại là dáng vẻ trà xanh trăm năm khó tìm: “Chị dâu, sao chị có thể nói với anh em như vậy? Nhờ chị lấy có một ly nước có cần khó khăn vậy không? Nếu em mà là chị có một người chồng hoàn hảo như anh Hữu Duy em nhất định chuyện gì cũng nghe theo anh ấy, có người vợ nào lại chống đối chồng mình như vậy chứ?”
Ồ lại thêm một đứa tâm thần bất ổn, La Mẫn Tuyên bật cười: “Cô Kiều vui tính thật đấy! Ai bảo cô tôi là vợ của Tô Hữu Duy?”
Kiều Mạn Nhu ngẩn ra còn Tô Hữu Duy thì chẳng khác nào bị vạn tiễn xuyên tâm.
“Không phải vợ chứ là gì?” Kiều Mạn Nhu tò mò hỏi.
La Mẫn Tuyên nở nụ cười như gió xuân tháng ba: “Bà cố nội của anh ta.”
Tô Hữu Duy: “...” Em giỏi lắm!
Kiều Mạn Nhu: “...” Chị gái à chị thật hài hước.
Nếu không phải nhận tiền đóng vai tiểu tam em nhất định sẽ kết nghĩa với chị làm chị em tốt.
Tô Hữu Duy giận dữ đứng dậy, bước qua cô đi thẳng lên thư phòng.
Đi được nửa đường anh quay đầu nhìn Kiều Mạn Nhu đang ngẩn tò te bảo cô ta đi theo anh.
Kiều Mạn Nhu ngượng ngùng cười nhưng trong mắt La Mẫn Tuyên chẳng khác nào nụ cười đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng chuyện gì xảy ra cũng đủ biết.
La Mẫn Tuyên cười khổ ngồi ở phòng khách.
Chỉ có bản thân cô biết lúc đối diện với hai người đó trong lòng khổ sở thế nào.
Cô có thể khẳng định mình có tình cảm với Tô Hữu Duy.
Số cô cũng thật là đặc biệt thích ai người đó liền có phụ nữ khác.
Chẳng lẽ muốn cô cô đơn đến cuối đời ông trời mới vừa lòng?
Chẳng biết ngồi ở đó bao lâu cô cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn ánh mắt của những người làm trong nhà cô chỉ biết cười trừ.
Muốn đến phòng La Mẫn Tuyên bắt buộc phải đi ngang thư phòng của Tô Hữu Duy.
Cô hít một hơi thật sâu thẳng người bước qua, cánh cửa thư phòng khép hờ La Mẫn Tuyên vì không thắng nổi sự tò mò đã ghé mắt vào nhìn.
Cô thấy Kiều Mạn Nhu dạng [email protected] ngồi trên bàn, váy áo xộc xệch, tấm lưng xinh đẹp lộ thiên trong không khí dụ hoặc người ta phạm tội.
Cô không nhìn thấy sắc mặt Tô Hữu Duy cũng không muốn nhìn thấy.
Tối qua còn cùng cô ân ái thế mà hôm nay đã ngang nhiên dẫn người phụ nữ khác về nhà.
Anh ta coi cô là cái thá gì?
Có điều La Mẫn Tuyên mãi không biết, sau khi Kiều Mạn Nhu rời khỏi toàn bộ đồ đạc trong thư phòng đều đổi lại cái mới.
La Mẫn Tuyên ôm nỗi thất vọng trở về phòng.
Cô đột nhiên nhớ đến người ba tồi tệ của mình, nhớ cái ngày ông ta bảo vệ Châu Ngọc Mai cùng Châu Sơ Ly ra sao, đuổi thẳng cổ cô ra khỏi nhà như thế nào?
Thật sự đúng như người ta nói: trên đời này có hai loại đàn ông, loại ngoại tình và loại chưa phát hiện bị ngoại tình sao?
Cô đột nhiên muốn gọi điện cho mẹ khóc lóc kể lể một trận.
Nói rằng cuộc hôn nhân này cô bị La Bình ép buộc, nói rằng cô không hề có lấy một ngày hạnh phúc.
Nhưng cô không làm vậy.
Từ bé đến lớn tuy La Mẫn Tuyên có bệnh công chúa nhưng bản tính lại rất quật cường, cô chưa từng mách mẹ chuyện mình bị bắt nạt mà sẽ tìm cách trả thù chúng.
Chưa bao giờ than thở học hành quá áp lực mà tự tìm ra giải pháp cho bản thân.
Cô chính là một con mèo quý tộc kiêu hãnh.
Cho đến cái ngày cô gặp Tiêu Thái Liêm vì cậu ấy mà thay đổi bản thân mình.
Cậu ấy thích con gái đơn giản hoạt bát, thích con gái biết pha trò, thích con gái đáng yêu biết nũng nịu một chút.
La Mẫn Tuyên đều bắt chước theo hình tượng đó không khác một li dần dần mất đi bản tính kiêu ngạo của mình.
Ngày hôm nay La Mẫn Tuyên cho dù gặp phải ai cũng quyết không thay đổi bản thân mình nữa.
Dẫu cho người đó có là Tô Hữu Duy cũng vô dụng.