“Em nói, anh theo đuổi La Mẫn Tuyên đi!”
“Em điên rồi!” Hứa Nhất Vĩ khó tin nhìn cô ta, vẻ mặt âm trầm đến mức có thể dùng từ tồi tệ để hình dung.
Hứa Diệu Hàm ngồi ngay ngắn khoanh tay, ánh mắt hờ hững: “Anh mới là người bị điên đó.
Đừng tưởng em không biết anh thích La Mẫn Tuyên.
Chẳng lẽ anh nhìn nổi cảnh người phụ nữ mình yêu nằm trong vòng tay của người đàn ông khác? Nếu quả thật vậy thì anh đúng là rộng lượng.”
Hứa Nhất Vĩ đưa tay đỡ trán, cơn nghẹn tức ứ động kẹt lại huyết quản khiến anh không nói nên lời.
Hứa Diệu Hàm thấy anh không đáp liền cho rằng mình nói đúng, cô ta cầm lấy tay anh, câu từ nghiêm túc: “Anh hai, anh hãy giành lấy La Mẫn Tuyên đi.
Có như vậy Tô Hữu Duy mới có thể trở về bên cạnh em.
Tuy con nhỏ đó cũng chẳng sạch sẽ gì nhưng nếu anh muốn em sẽ giúp anh đưa nó lên giường, anh...”
“Đủ rồi!” Hứa Nhất Vĩ thô bạo rút tay lại, cả người toát ra hơi thở nặng nề đáy mắt không giấu nổi vẻ thất vọng cùng cực.
Khóe miệng anh run run nói: “Hứa Diệu Hàm em từ bỏ suy nghĩ đó đi.
Anh không hề có tình cảm với La Mẫn Tuyên, em hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?” Cô ta bật cười: “Anh hai, suốt thời gian đi học anh cũng chỉ thân thiết với một mình cô ta, nếu anh không thích nó thì còn có thể là ai.
Chắc chắn là anh không muốn làm tổn thương con nhỏ La Mẫn Tuyên đó nên mới phủ nhận với em.
Nực cười!” Nghĩ cô ta sẽ tin lời nói dối không chút trọng lượng này sao? Đúng là nằm mơ.
Tay Hứa Nhất Vĩ siết chặt nổi đầy gân xanh, anh thật sự cảm thấy mệt mỏi.
Anh không biết phải làm cách nào Hứa Diệu Hàm mới suy nghĩ thông suốt.
Nếu anh nói anh yêu cô chắc chắn Hứa Diệu Hàm sẽ chửi anh là đồ điên rồ, biến thái đến em gái mình mà cũng có chủ ý.
Hứa Nhất Vĩ thừa nhận mình điên rồi, điên từ rất lâu.
Anh cũng rất muốn bản thân mình yêu La Mẫn Tuyên nhưng mà chỉ tốn công vô ích.
Hứa Nhất Vĩ bơ phờ vuốt mặt mình, bình tĩnh nhắc lại: “Anh không yêu La Mẫn Tuyên.
Anh đã có người trong lòng rồi!”
“Là ai?”
“Không phải là chuyện em cần quan tâm.
Nếu như em muốn gặp chị dâu tương lai thì theo anh về nước M đi.”
“Không bao giờ!” Hứa Diệu Hàm lì lợm quay mặt đi.
Hứa Nhất Vĩ mất kiên nhẫn trực tiếp vác cô ta lên vai bước ra khỏi quán cà phê mặc cô ta la hét thu hút người xung quanh.
“Anh thả em ra, em không muốn về nhà.
Em không muốn về nước M.”
“Câm miệng! Em còn la nữa anh sẽ quăng em cho đám chó Alaska bây giờ đó.”
Hứa Diệu Hàm lập tức ngậm miệng cô ta sợ nhất là chó bởi vì lúc nhỏ từng bị chó cắn nên cô ta ám ảnh đến tận bây giờ.
Hứa Nhất Vĩ hài lòng ném cô ta vào trong xe sau đó lái thẳng về nhà cũ Hứa gia.
Nếu Hứa Diệu Hàm không chịu về anh chỉ đành nhốt cô ta lại.
Kể từ ngày bị cưỡng hiếp, Châu Sơ Ly cứ mơ mơ hồ hồ.
Mặc dù trước đây cô ta không phải chưa từng bị đàn ông làm qua nhưng mà lần này thì lại khác.
Cô ta giăng bẫy chờ La Mẫn Tuyên sa chân vào lưới vậy mà chính mình ngược lại bị La Mẫn Tuyên trả đũa.
Châu Sơ Ly lo lắng bất an tuy chính mắt cô ta thấy đoạn ghi hình đó được xóa đi nhưng không tài nào yên tâm nổi.
Tiêu Thái Liêm ở bên cạnh cô ta cũng cảm nhận được sự khác thường.
Châu Sơ Ly bình thường rất nhiệt tình mấy hôm nay đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, né tránh sự đụng chạm của cậu ta.
Tiêu Thái Liêm rất không vui.
Ban đầu là ai dụ dỗ cậu ta lên giường bây giờ Châu Sơ Ly tỏ thái độ như thế là có ý gì?
Đêm đến, Tiêu Thái Liêm cùng Châu Sơ Ly hôn nhau cuồng nhiệt đến trời đất quay cuồng.
Cả hai ngã lên giường lớn, một tay Tiêu Thái Liêm gấp gáp mở thắt lưng tay còn lại vén váy Châu Sơ Ly lên tận eo, mò vào quần lót của cô ta.
Châu Sơ Ly đang trong cơn hứng tình đột nhiên kí ức của đêm bị năm tên đàn ông cưỡng hiếp đó chợt ùa về, sống lưng cô ta lạnh toát bất giác khép chân lại không cho bàn tay Tiêu Thái Liêm tiến vào.
Tiêu Thái Liêm nóng nảy chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc mấy hôm nay em làm sao vậy?”
Châu Sơ Ly né tránh: “Em, em cảm thấy không khỏe.”
Cậu ta giật phăng cúc áo sơ mi, cúi xuống nhìn Châu Sơ Ly, ánh mắt dò xét: “Em không khỏe gần một tháng trời sao Sơ Ly?”
Tiêu Thái Liêm gần một tháng nay đều bị cự tuyệt, cậu ta nhịn sắp phát điên rồi.
Thứ trái cấm này nếu như không động vào thì thôi, nhưng đã động vào chắc chắn sẽ bị nghiện.
Châu Sơ Ly giúp Tiêu Thái Liêm nếm qua hương vị phụ nữ một lần lại nói kỹ thuật trên giường của Châu Sơ Ly vô vùng tốt làm cậu ta càng thêm nghiện.
Bất quá bây giờ cô ta lại liên tục cự tuyệt, Tiêu Thái Liêm không khỏi nghĩ đến chuyện tìm người khác giải quyết nhu cầu sinh lý, dù sao nữ minh tinh thích cậu ta nhiều như vậy còn sợ không có phụ nữ quy phục dưới chân cậu ta sao?
Châu Sơ Ly cắn môi, đáng thương cúi đầu: “Em, em xin lỗi.”
Tiêu Thái Liêm hỏa khí chưa tan vốn không thể nào thấm được vẻ đáng yêu của cô ta, cậu ta lãnh đạm nói: “Hay em muốn chia tay?” Thế cũng tốt, Tiêu Thái Liêm vốn dĩ không thích Châu Sơ Ly, người cậu ta thích là La Mẫn Tuyên.
Châu Sơ Ly nghe vậy liền căng thẳng, tên này ban đầu tỏ vẻ chính nhân quân tử gì chứ? Còn không phải không chơi được cô ta nên đâm ra nhàm chán sao?
Đúng là đàn ông!
Nếu không phải cô ta vô tình nghe lén La Bình nói chuyện cùng tổng tham mưu trưởng họ Tiêu, phát hiện Tiêu Thái Liêm là con trai ông ta thì Châu Sơ Ly đã sớm đá cái tên không được tích sự này rồi.
Thảo nào Tiêu Thái Liêm tham gia giới giải trí không hề tiết lộ gốc gác gì về mình.
Tiêu gia dòng dõi quân nhân làm sao cho phép Tiêu Thái Liêm làm một con hát? Bất quá nếu cô ta gả cho Tiêu Thái Liêm chẳng phải giá trị con người càng tăng sao? Khi đó La Mẫn Tuyên làm sao so sánh với cô ta?
Nghĩ vậy, Châu Sơ Ly giơ tay vén tóc cố tình hất nhẹ bả vai cho vai áo tuột xuống, cảnh xuân lập lờ dưới tầm mắt Tiêu Thái Liêm làm cậu ta không dời nổi mắt.
Châu Sơ Ly chầm chậm ôm lấy cậu ta, ép vòng ngực cúp D vào ngực cậu, giọng thỏ thẻ đáng yêu: “Anh Thái Liêm, anh đừng nói như vậy có được không? Trên đời này em chỉ yêu duy nhất một mình anh.
Nếu như chia tay anh, em cũng không thiết sống nữa.”
Tiêu Thái Liêm cắn nhẹ vành tai cô ta, cơn nóng giận đã giảm bớt.
Giọng cậu ta nồng đượm dục vọng: “Nhưng gần đây em cứ cự tuyệt anh.
Như vậy mà là yêu sao?”
Châu Sơ Ly hôn lên ngực cậu ta, còn dùng răng day nhẹ khiến Tiêu Thái Liêm hừ một tiếng thỏa mãn: “Người ta cũng không muốn vậy mà.
Thế bây giờ em chuộc tội với anh nhé?”
“Chuộc bằng cách nào?” Tiêu Thái Liêm hứng thú nâng cằm cô ta.
Châu Sơ Ly khinh bỉ trong lòng ngoài mặt vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu, dưới ánh mắt trông chờ của Tiêu Thái Liêm cô ta từ từ quỳ xuống, há miệng ngậm lấy vật cứng rắn của đàn ông.
Tiêu Thái Liêm cảm nhận từng trận sảng khoái truyền đến, tay càng nhấn đầu Châu Sơ Ly để cô ngậm sâu hơn.
Châu Sơ Ly hầu hạ Tiêu Thái Liêm suốt đêm chẳng khác nào phi tần của hoàng đế..