Đời người tựa như một vở kịch đầy tiếc nuối, mỗi chúng ta đều đảm nhiệm vai diễn đã được định sẵn, bước lên sân khấu hoàn thành điều cần nên hoàn thành.
Cho đến khi tấm màn sân khấu khép lại, những gương mặt thật, những cảm xúc thật mới được lộ diện.
Tô Hữu Duy đôi khi nghĩ rằng cuộc sống quá mức bất công với anh, anh dành cả đời để nỗ lực theo đuổi ánh sáng nuôi sống linh hồn anh.
Nhưng làm thế nào cũng không thắng nổi sự vô tình của số phận.
Cửa mở ra, Tô Hữu Duy đứng đó nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ khắp căn phòng.
Gió nổi lên khiến mấy chiếc chuông treo xung quanh chiếc nôi reo vang, âm thanh leng keng vui tai nhưng cũng buồn bã đến lạ.
Anh và La Mẫn Tuyên đã cùng nhau thiết kế căn phòng này, có một chiếc nôi êm ái, có mấy món đồ chơi mà cả tuổi thơ anh chưa được chạm qua lần nào.
Tô Hữu Duy bước tới cầm mấy chiếc túi quần áo trẻ con mới mua hôm trước, cũng chính là ngày La Mẫn Tuyên gặp chuyện.
Cái áo nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay anh, Tô Hữu Duy nâng tay lên áp vào mặt mình, hít hà mùi thơm của vải.
Đột nhiên anh nghĩ nếu bé con ra đời có phải cũng sẽ thơm tho như vậy, thơm như mùi kẹo sữa hay có mùi thơm của La Mẫn Tuyên.
Anh đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần viễn cảnh một đứa trẻ giống La Mẫn Tuyên như đúc bập bẹ giang tay đòi anh bế, gọi anh là ba.
Đợi con lớn anh sẽ tự thân đưa con đi học, để đứa bé có thể tự hào nói với bạn bè nó ba của nó tài giỏi ra sao.
Sẽ họp phụ huynh cho con, sẽ dẫn con đi khắp nơi con muốn, ủng hộ những gì mà thằng bé thích.
Đó là những điều anh chưa từng trải qua, cũng là những điều anh khao khát nhất.
Nhưng tất cả đều kết thúc rồi, mọi thứ như một giấc mơ sau khi tỉnh lại thì chẳng còn gì cả.
Tô Hữu Duy cẩn thận sắp xếp lại mấy bộ quần áo, hốc mắt anh đỏ bừng khóe môi run rẩy.
Nỗi mất mát tràn lan mạch máu, vừa khó thở vừa đau xót.
Anh đứng dậy cong người gào lên: “Tại sao chứ? Tại sao?” Tại sao hạnh phúc đối với anh lại khó khăn như vậy?
Theo thói quen, Tô Hữu Duy lại tự ngược đãi chính mình, anh vò đầu bứt tóc đánh vào ngực mình thùm thụp.
Mỗi một lần đánh đều đau đến thấu gan nhưng anh không quan tâm.
Chỉ có cách làm đau bản thân anh mới được dễ chịu đôi chút, sẽ không bị thứ cảm xúc dày vò này trấn áp.
Cho đến khi sức cùng lực kiệt, Tô Hữu Duy mệt lử ngồi xuống sàn nhà, lưng dựa vào chiếc nôi thở phì phò.
Tô Hữu Duy lấy tay che mắt, nước mắt lại chảy xuống.
Hồi lâu sau, Tô Hữu Duy bình tĩnh đôi chút liền rời khỏi biệt thự chạy thẳng đến bệnh viện của Lâm gia.
La Mẫn Tuyên dường như đã rơi vào một thế giới khác, cô không biết mình đang tỉnh hay đang mơ nhưng cô cảm thấy thế giới này tốt đẹp hơn nhiều những chuyện cô phải đối mặt.
Lần đầu tiên trong đời, La Mẫn Tuyên thật sự sợ hãi.
Nỗi sợ này rất kinh khủng khiến cô không có dũng khí để đối mặt.
Cô nghĩ cứ chôn mình tại thế giới này thế lại hay.
Nhưng không hiểu vì sao cô luôn nghe thấy giọng nói của Tô Hữu Duy, nghe anh gọi tên mình không ngừng.
Nghe anh mỗi ngày đều kể chuyện Nàng Tiên Cá, nghe anh nói anh yêu cô.
Trong thế giới của riêng La Mẫn Tuyên cũng đột nhiên xuất hiện một cậu bé, đâu đó khoảng , tuổi.
Cả người cậu đều chằng chịt vết thương, ngồi co rúc trên băng ghế đá công viên.
Nhìn thấy cảnh này trái tim La Mẫn Tuyên bất giác nhói đau lại thấy thân quen đến lạ, giống như cô đã từng gặp cậu bé này lại giống như đã từng có một hồi ức liên quan đến cậu.
La Mẫn Tuyên cố gắng nhớ lại nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra chỉ có thể nhìn cậu bé đó dần dần tan biến.
Trước khi hoàn toàn biến mất, cậu nói: “Anh nhất định sẽ tìm được em!”
“Đừng, đừng biến mất!” La Mẫn Tuyên thảng thốt chạy về phía cậu nhưng vẫn chậm một bước.
Mà chính khoảnh khắc này đã khiến cô tỉnh lại.
Trần nhà trắng tinh dần trở nên rõ ràng, La Mẫn Tuyên khó khăn mở mắt ra đôi mắt vẫn còn ẩm ướt khó chịu.
“Mẫn Tuyên, Mẫn Tuyên con tỉnh rồi sao?” Lâm Phi Linh vui mừng nắm lấy tay cô.
Lúc hay tin cô bị sảy thai suýt nữa bà đã ngất đi, cô còn hôn mê lâu như vậy người làm mẹ như bà sao lại không đau lòng cho được.
La Mẫn Tuyên quay sang nhìn bà, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng chưa bình tĩnh.
Cô muốn mở miệng gọi mẹ lại phát hiện cổ họng khô khốc.
Lâm Phi Linh hiểu ý vội vàng cầm lấy cốc nước từ từ đút nước cho La Mẫn Tuyên.
Cổ họng thông thoáng, La Mẫn Tuyên liền nói giọng có chút khàn khàn: “Mẹ, con hôn mê bao lâu rồi?”
Lâm Thục Linh lau nước mắt: “Gần một tuần.
Mẹ còn nghĩ con sẽ không chịu tỉnh lại, tạ ơn Trời Phật.
Để mẹ đi thông báo cho ông bà ngoại cùng dì con.
Mọi người đều lo cho con lắm đó.”
La Mẫn Tuyên nhìn sang nơi khác, cụp mi mắt: “Tô Hữu Duy đâu rồi mẹ?”
Nghe con gái hỏi, Lâm Phi Linh bất đắc dĩ thở dài: “Bị ông ngoại con đuổi về rồi, gần cả tuần này nó đều lén lút vào thăm con, ngồi lì ở bệnh viện ai khuyên gì cũng không nghe.
Sáng nay vừa bị ông ngoại con phát hiện mới đuổi nó về nhà được.”
La Mẫn Tuyên không biết bày biểu cảm gì mới phù hợp.
Cô có tình cảm với Tô Hữu Duy nhưng chuyện mất đi đứa bé đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng cô vô tình khiến cô không dám đối mặt với anh thế nào.
Nhưng cô lại quên mất Tô Hữu Duy cũng sẽ đau lòng không kém gì cô, cô tự nhìn thấy được anh thật sự hi vọng đứa bé ra đời.
Người đàn ông này ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng nhạy cảm cũng yêu một người rất đậm sâu.
Cô có thay thế được vị kia trong lòng anh hay không cô cũng không rõ.
“Vậy...!cũng tốt, để anh ấy nghỉ ngơi.” La Mẫn Tuyên thì thào nói.
“À đúng rồi, vừa tỉnh lại chắc là đói lắm để mẹ báo cho mọi người rồi nấu cháo đem vào cho con.
Ở đây đợi mẹ một lát.”
“Con biết rồi mẹ.”
Nhìn bóng lưng Lâm Phi Linh vội vã rời khỏi phòng bệnh, tâm tình La Mẫn Tuyên dần bình tĩnh lại.
Cô vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình, ánh mắt dâng lên một tầng sương mù.
Cầm lấy điện thoại trên đầu giường, thấy thông báo từ email cô tò mò bấm vào.
Bằng chứng Châu Sơ Ly tham gia đường dây mại d.â.m cùng vô số hoạt động trái pháp luật khác lũ lượt xuất hiện trước mắt cô.
Trong đó có mấy tấm ảnh cô ta dùng để bôi nhọ La Mẫn Tuyên, hóa ra đều là photoshop từ ảnh của chính mình.
La Mẫn Tuyên nhắm mắt lại.
Cô thông minh, nhưng cô cũng quá để tâm quan hệ máu mủ giữa họ cho nên mới cho Châu Sơ Ly cơ hội cùng với Hứa Diệu Hàm hãm hại cô.
Sao cô còn chưa nhận ra, đến La Bình là ba ruột của cô vẫn có thể thản nhiên đuổi cô ra khỏi nhà, xem cô như một món hàng đổi chát thì cớ gì Châu Sơ Ly có thể nghĩ bọn họ là chị em ruột mà làm khác đi đây?
Cô giận Tô Hữu Duy nhưng lại hận chính bản thân mình hơn tất thảy.
Nếu đã như vậy, thì cứ triệt để cắt hết đường lui của Châu Sơ Ly đi.
La Mẫn Tuyên mở mắt ra, đôi đồng tử sáng như sao trời ẩn nhẫn u tối.
Nhìn dòng thư cuối của Hứa Nhất Vĩ, La Mẫn Tuyên cười nhạt.
Anh ấy muốn thay Hứa Diệu Hàm gánh tội, cũng có ý nghĩa gì đâu chứ? Con của cô sẽ sống lại sao?
Hai anh em Hứa gia, một người là kẻ điên một người yêu em gái đến mức nhu nhược, bất chấp mọi giá.
Đột nhiên tầm mắt cô rơi vào tin nhắn mới nhất gần đây, không có chủ đề.
Nội dung chỉ có một câu: Hứa Diệu Hàm mất rồi, anh phải làm sao đây bé con?
La Mẫn Tuyên nhíu mày, có chút không tin nổi.
Là phát đạn của A Sơn bắn chết cô ta sao? Nhưng khi đó rõ ràng viên đạn không hề bắn vào chỗ hiểm của cô ta chỉ sượt ngang bả vai mà thôi, Hứa Diệu Hàm có thể dễ dàng chết như vậy sao?
Hay còn có chuyện gì xảy ra lúc cô đang hôn mê mà cô chưa biết?.