Đàn Chỉ Thần Công

chương 28: bị tố lại hàn đào bở vía

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nhìn lại thấy hai má lão hóa thân gầy đét. Cái mũi không hiểu tại sao chỉ còn có một nửa, so với bộ mặt hóa trang thật khác xa nhau.

Kim Hoa phu nhân thở dài nói :

- Con người ta ai cũng thích đẹp đẽ. Lão hóa thân này đã bấy nhiêu tuổi, lại lừng danh võ lâm vẫn chưa trút bỏ được lòng ưa thích đó. Vì lão khuyết nửa mũi nên không muốn để người ta nhìn rõ chân tướng.

Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên nhìn lão hóa thân kính cẩn thi lễ nói :

- Đức hạnh của lão tiền bối thật là đáng kính.

Thẩm Mộc Phong khẽ hắng đặng một tiếng rồi hỏi :

- Tại hạ chưa từng nghe ai nói tới lão hóa thân này. Lão có hành vi nghĩa hiệp gì đáng kính mà Vũ Văn huynh lại lộ vẻ tôn trọng như vậy?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Giả tỷ lão nhân gia mà dùng thuật hóa trang giả làm người trẻ tuổi phong tư tuyệt thế là một chuyện dễ dàng, vậy mà lão không thèm làm. Lại hóa trang làm ông già râu tóc bạc há chẳng là một bậc quân tử đáng kính ư?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Phải rồi, lão hóa thân cải trang làm một nhân vật thiếu niên anh tuấn thì thuật dịch dung xảo tuyệt nhân hoàn của lão nhất định gây nên một trường gió khủng khiếp.

Chàng nghĩ vậy chứ không nói ra miệng.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Phải chăng tiên sinh nói thế là nếu lão giả làm gã thiếu niên anh tuấn tất gây phong ba dữ dội trong vũ lâm?

Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :

- Phu nhân ở Miêu Cương tới chưa hiểu câu chuyện ở Trung Nguyên bọn tại hạ.

Lão ngưng một chút rồi nói tiếp :

- Tại hạ xin nói câu chuyện để phu nhân nghe. Phu nhân nên biết nhân vật Trung Nguyên cùng phong cảnh Miêu Cương có nhiều chỗ khác nhau...

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Hay lắm! Tiện thiếp xin rửa tai nghe đây.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Vào khoảng trăm năm trước đây, trên đường võ lâm Trung Nguyên nảy ra một tay kiếm thủ. Nhân vật đó võ công chẳng lấy gì làm cao cường mà gây ra nhiều vụ trời long đất lở. Nguyên nhân những vụ động trời đều phát xuất tự nữ nhân...

Lão đưa mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói tiếp :

- Chắc Thẩm huynh cũng đã nghe chuyện Tình ma đó rồi?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Đúng thế! Tại hạ đã được nghe qua.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Hồi đó y là một tình nhân trong mộng của bọn thiếu nữ chốn thâm khuê...

Kim Hoa phu nhân mỉm cười ngắt lời :

- Sự tình đã xảy ra hơn trăm năm thành chuyện quá khứ thì có bổ ích gì đến đại sự hiện nay?

Vũ Văn Hàn Đào cười lạt đáp :

- Tại hạ muốn nói phu nhân ở Miêu Cương hẻo lánh, nhưng đã đọc nhiều sách Hán của các vị... Vũ Văn Hàn Đào ngửa mặt lên trời cười khanh khách đáp :

- Nói về đọc sách thì hiện nay e rằng ít người đọc nhiều bằng Vũ Văn Hàn Đào này...

Lão ngừng lai một chút rồi tiếp :

- Vụ tình ma đó tuy là chuyện quá khứ nhưng có người đã vì nó mà viết thành sách truyện truyền lại. Những sách truyền kỳ về đời Tình ma này để lại ở trong nhân gian rất nhiều mà còn cất cả ở trong khuê phòng nữa. Các thiếu nữ thường dùng nó làm lễ vật tặng nhau. Nếu sách này chỉ có chữ không còn là chuyện thường, nhưng ngoài văn tự còn có thêm họa đồ chú giải. Người Tình ma này tuy chết đã lâu, xương thịt nát rồi mà âm hồn chưa tan. Giả tỷ lão hóa thân hóa trang thành một người Tình ma, võ công lão lại vào bậc xuất quỷ nhập thần cùng mưu trí không ai bì kịp, tất đã làm chấn động võ lâm, ghê gớm hơn cả Tình ma kia?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Vũ Văn Hàn Đào dường như đặc biệt kính yêu lão hóa thân này thì đại khái lão không phải là một nhân vật tầm thường.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Vũ Văn huynh đọc nhiều sách thiên hạ ai cũng biết rồi. Nhưng bây giờ chúng ta ở vào hoàn cảnh hiểm ác phi thường vụ đó không liên quan gì tới chuyện trước mắt bất tất nói đến làm chi?

Đường lão thái thái nói theo :

- Việc khẩn yếu bây giờ là hãy tìm ra hai bộ thi thể nữa. Theo như lời đồn trong võ lâm, thì hai bộ thi thể đó là Tiêu Vương Trương Phóng và một nhân vật nổi danh ở phái Võ Đương.

Thẩm Mộc Phong cũng nói :

- Tìm được hai bộ thi thể kia là tâm nguyện chúng ta vào đây đã hoàn thành. Sau đó ta sẽ tìm đường ra khỏi cung cấm.

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười hỏi :

- Thẩm đại trang chúa đến đây với mục đích lấy được bí lục hoặc thủ san mười vị đại cao thủ để lại, nếu chỉ tìm ra thấy mấy bộ di thể đã ra khỏi cung cấm há chẳng thất vọng ư?

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đáp :

- Vũ Văn huynh muốn hỏi thì tại hạ cũng không dấu làm chi.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Thẩm đại trang chúa có những lời cao luận thì xin cho nghe.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Lúc này tại hạ hận mình chẳng thể dời khỏi cung cấm được ngay.

Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại. Hắn đảo cặp mắt âm trầm nhìn quần hào rồi nói tiếp :

- Nếu mảnh giấy để lại kia là đúng sự thật thì đã có người vào đây trước chúng ta lấy mất di vật quý báu của mười tay đại cao thủ để lại rồi. Theo tự tích thì người đó vào đây chưa lâu lắm. trong quãng thời gian ngắn ngủi này chắc y chưa luyện thành tuyệt kỹ thượng thặng...

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

- Phải rồi! Chắc Thẩm đại trang chúa muốn ra khỏi cung cấm cho lẹ đặng rượt theo lấy lại bí lục phải không?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Đúng là thế đó.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Tiểu đệ không có tâm cơ nhiều như Thẩm đại trang chúa.

Thẩm Mộc Phong cười mát nói :

- Chỉ mong người đó còn sống ở trên thế gian là tại hạ tin rằng có thể tìm được, chóng là nửa năm chầy là nửa năm. Chẳng phải Thẩm mỗ nói khoe: Về phương diện này Thẩm mỗ có thể làm được.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Thẩm đại trang chúa đặt tai mắt khắp thiên hạ. Tại hạ đã hiểu điểm này rồi. Nhưng còn một điều tại hạ chưa nghĩ ra.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Điều gì?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Điều này có liên quan đến Tiêu Lĩnh Vu.

Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân bất giác đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Tiêu Lĩnh Vu thì làm sao?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Thẩm đại trang chúa giận gã thấu xương, sao không giết gã sớm đi để trừ hậu hoạn?

Thẩm Mộc Phong nét mặt xám xanh đáp :

- Tất có một ngày Tiêu Lĩnh Vu phải chết về tay Thẩm mỗ.

Bách Lý Băng nói thầm :

- Thằng cha này nói khoác quá.

Vũ Văn Hàn Đào chuyển động mục quang lướt qua mặt Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Giang hồ đồn đại võ công của Tiêu Lĩnh Vu tiến bộ cực kỳ thần tốc như người đi một ngày cả ngàn dặm và hiện nay gã đã thành ngang hàng với Thẩm đại trang chúa rồi.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Lời truyền ngoa trên chốn giang hồ thì tin thế nào được?

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Bất luận Tiêu Lĩnh Vu võ công thế nào, có tương đương với Trang chúa hay không chưa biết, nhưng võ lâm lại coi gã như một vị cứu tinh...

Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng chưa kịp nói gì thì Vũ Văn Hàn Đào biết mình lỡ lời, vội giải thích :

- Ý tiểu đệ muốn nói bạn hữu giang hồ hiện nay nhận thấy Tiêu Lĩnh Vu có thể phân chia địa vị với Đại trang chúa. Một mình gã đủ tư cách lãnh đạo võ lâm để tranh hùng.

Lão ngửa mặt lên trời cười ha hả nói tiếp :

- Thực ra việc khẩn yếu hiện nay của Đại trang chúa chẳng phải là truy tầm con người đã lấy được những di vật ở trong cung cấm đem đi, mà là nên tìm cách giết chết Tiêu Lĩnh Vu càng sớm càng hay.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :

- Lão này quả nhiên nham hiểm phi thường! Không hiểu lão đã phát giác ra thân thế ta chưa?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Việc này phải để sau khi rời khỏi cung cấm sẽ tính đến. Bây giờ phải gấp rút tìm thêm hai bộ di thể nữa.

Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên nổi lên tràng cười ha hả. Tiếng cười quanh quẩn trong phòng hồi lâu không hơn.

Thẩm Mộc Phong tuy là người thâm trầm, nhưng tiếng cười của Vũ Văn Hàn Đào khiến hắn không dằn lòng được, hắn biến sắc hỏi :

- Vũ Văn huynh cười gì vậy?

Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên ngưng tiếng cười bước mau về phía cửa đá.

Đường lão thái thái lớn tiếng quát :

- Đứng lại! Tiên sinh còn lùi thêm một bước là lão thân cho nếm mùi “Bách Bộ Đoạn Hồn Sa” đó.

Mụ vừa nói vừa khoát bao tay thật lẹ, thò tay vào bọc bốc lấy một nắm độc sa. Nắm độc sa trong tay mụ có đến mấy trăm hạt. Nếu mụ tung ra trong thạch thất này thì chẳng những Vũ Văn Hàn Đào khó lòng tránh khỏi ách vận mà bao nhiêu người trong thạch thất cũng không có cách nào tránh khỏi một trường đại kiếp. Trong lúc nhất thời, ai nấy đề phòng.

Thẩm Mộc Phong vẫy tay ngăn Đường lão thái thái lại nói :

- Vũ Văn huynh! Tại hạ không có ý hạ sát Vũ Văn huynh. Huống chi Vũ Văn huynh vừa mới cứu mạng cho tại hạ. Nhưng nếu Vũ Văn huynh làm cho mọi người phẫn nộ thì tại hạ cũng không thể cứu được Vũ Văn huynh đâu.

Vũ Văn Hàn Đào bật lên hai tiếng cười sằng sặc hỏi :

- Thẩm đại trang chúa có muốn gặp Tiêu Lĩnh Vu không?

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Tiêu Lĩnh Vu hiện giờ ở đâu?

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

- Nếu tại hạ đoán không lầm thì hai vị trợ thủ mà Thẩm đại trang chúa đưa vào là Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân đều đã đem bán rẻ Thẩm đại trang chúa rồi.

Thẩm Mộc Phong nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?

Việc đã đến thế này, Tiêu Lĩnh Vu không thể dấu diếm được nữa, chàng đưa tay lên bóc tấm mặt nạ ra đáp :

- Phải rồi! Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu.

Thẩm Mộc Phong chưng hửng nói :

- Đáng lẽ ta phải nhận ra các hạ từ trước mới phải.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Bây giờ cũng chưa muộn đâu.

Bách Lý Băng thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ chân tướng, cũng giơ tay lên chúi lớp tro bụi trên mặt đi để lộ chân tướng một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Thẩm đại trang chúa! Bây giờ mà Đại trang chúa muốn hạ sát Tiêu Lĩnh Vu thì đây là cơ hội ngàn năm một thuở.

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói :

- Vũ Văn huynh phát giác ra thân phận y từ lúc nào?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Vừa mới đây thôi...

Lão đảo mắt nhìn Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân nói :

- Nhưng hai vị trợ thủ của Đại trang chúa thì phát giác ra thân thế của Tiêu Lĩnh Vu từ trước rồi. Có điều tại hạ không hiểu tại sao hai vị không mách Thẩm đại trang chúa.

Thẩm Mộc Phong nét mặt khích động một chút rồi khôi phục ngay vẻ bình tĩnh, thủng thẳng nói :

- Vũ Văn huynh quả là người cao minh.

Kim Hoa phu nhân đưa tay trái ra sau lưng ngấm ngầm lấy cái hộp gỗ trong mình. Trong hộp đựng con rắn độc. Mụ hỏi :

- Vũ Văn tiên sinh! Tại sao tiên sinh lại đoán là tiện thiếp đã hiểu thân thế của Tiêu Lĩnh Vu từ trước?

Thẩm Mộc Phong từ lúc Vũ Văn Hàn Đào khám phá ra lai lịch Tiêu Lĩnh Vu đã sinh lòng ngờ vực Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân. Nhưng hắn là tay kiêu hùng một thời, trầm ngâm một chút rồi không hỏi vặn Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái. Hắn sợ hành động nóng nảy gây ra đại biến nên không nói gì.

Bây giờ Kim Hoa phu nhân chất vấn Vũ Văn Hàn Đào câu này thì cũng là mối nghi ngờ trong lòng của Thẩm Mộc Phong.

Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Đây cũng là hai vị giúp cho tại hạ. Giả tỷ hai vị trầm tĩnh thì dù tại hạ sinh lòng ngờ vực cũng chẳng có cách nào xác định được thân thế Tiêu Lĩnh Vu.

Kim Hoa phu nhân nói :

- Xin cho nghe lời cao luận.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tại hạ vừa nhắc tới tên Tiêu Lĩnh Vu thì mục quang hai vị không hẹn mà cùng nhìn vào mặt y. Hơn nữa, từ hồi nào đến giờ y vẫn còn biến cải tiếng nói. Hiển nhiên y hết sức giữ chân tường bí mật. Ngoài ra võ công của y cao thâm khôn lường. Bấy nhiêu điểm hợp lại làm tại hạ đoán chắc là Tiêu Lĩnh Vu, và hai vị đã biết rõ thân thế y từ trước rồi.

Đường lão thái thái không nhịn được, mắt lóe ra những tia hàn quang tựa hồ muốn nổi nóng. Nhưng Kim Hoa phu nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười khanh khách một hồi rồi nói :

- Vũ Văn Hàn Đào! Tiên sinh thật thông minh quá cỡ! Tiên sinh đã phát giác ra thân thế Tiêu Lĩnh Vu từ lâu và cùng y hợp tác khắp mọi chỗ mà không chịu nói ra là để đối phó với bọn tiện thiếp.

Đường lão thái thái nghe Kim Hoa phu nhân nói thế cũng hả, nét mặt trở lại hòa hoãn. Mụ nói theo :

- Phải rồi! Lão này quả nhiên thâm độc vô cùng.

Vũ Văn Hàn Đào thấy Kim Hoa phu nhân phản tọa mạt sát mình thì trong lòng nóng nảy lớn tiếng quát :

- Hai vị đừng nói nhăng nói càn.

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Tiên sinh bất tất phải nóng nảy, hãy thủng thẳng nghe tiện thiếp thuyết minh những sự đã trải qua.

Vũ Văn Hàn Đào lớn tiếng ngắt lời :

- Thẩm đại trang chúa không nên nghe mụ nói càn.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Ở trong cung cấm này ai cũng chẳng chạy đi được, vậy cứ để phu nhân nói rõ những chuyện đã trải qua. Nếu những người trong bọn chúng ta muốn chết sớm hay chết muộn trong khoảnh khắc cũng vậy mà thôi.

Hắn đưa mắt nhìn Kim Hoa phu nhân nói :

- Mời phu nhân nói tiếp đi!

Kim Hoa phu nhân nói :

- Bây giờ ở trong thạch thất này, tiên sinh mới khám phá ra thân thế Tiêu Lĩnh Vu, mà trước khi nói rõ tiên sinh còn thuyết phục một hồi. Đó là tiên sinh hy vọng Thẩm đại trang chúa và Tiêu Lĩnh Vu đi vào cuộc tỷ đấu. Hai bên chúng ta có năm người, nói về thực lực thì tiên sinh là người yếu nhất, nhưng khi chúng ta đánh nhau sức cùng lực kiệt, bị trọng thương không dậy được nữa thì lúc đó đành để cho tiên sinh muốn chém muốn mổ thế nào tuỳ ý.

Vũ Văn Hàn Đào tức quá bật lên mấy tiếng cười lạt nói :

- Không ngờ một mụ đàn bà ở xứ Miêu Cương tới đây cũng có tài biện thuyết như vậy.

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Vũ Văn tiên sinh trước nay sở trường về ngụy biện, nhưng đứng trước một chuyện rõ rệt thì e rằng tiên sinh chẳng thể che lấp được.

Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói :

- Nếu Thẩm đại trang chúa mà tin lời Kim Hoa phu nhân thì hành động bữa nay sẽ đưa đến chỗ phải ân hận suốt đời.

Kim Hoa phu nhân cười khẩy ngắt lời :

- Vũ Văn tiên sinh sợ chết chăng? Hừ! Những tiếng than vãn xin tha chỉ vì mạng sống. Thật không còn một chút khí khái của bậc đại trượng phu.

Thẩm Mộc Phong giương cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Vũ Văn Hàn Đào một lúc rồi chuyển qua ngó Kim Hoa phu nhân. Mục quang hắn lấp loáng không nhất định, sắc mặt cũng biến đổi luôn luôn. Quần hào không ai đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì?

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đề tụ công lực chú ý đề phòng Thẩm Mộc Phong tập kích đột ngột. Chàng đã hiểu rõ hiện giờ chỉ có một mình chàng là người có thể chân chính kháng cự với Thẩm Mộc Phong, nhưng xảy cuộc động thủ trong gian thạch thất nhỏ hẹp này thì những cử động nhảy nhót né tránh đều bị hạn chế. Chiêu thức nào cũng chỉ ỷ vào công lực thật sự để chống đối. Tuy chàng hào khí hiên ngang nhưng cũng tự biết công lực mình quyết chưa bằng Thẩm Mộc Phong. Vậy động thủ ở đây chàng kém phần tiện nghi không phải ít.

Thẩm Mộc Phong nhìn Kim Hoa phu nhân hồi lâu rồi gật đầu nói :

- Phu nhân nói rất có lý. Nhưng Vũ Văn Hàn Đào cũng không thể tự nhiên đặt điều. Thực hư phải trái thế nào khó mà đoán được.

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

- Vụ này rất giản dị! Tại hạ có một cách chứng minh lời nói của tại hạ. Đại trang chúa thử nghe xem có được không?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Xin Vũ Văn huynh cho nghe lời cao luận.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Đại trang chủa thử hạ lệnh cho Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái hợp lực tấn công Tiêu Lĩnh Vu. Nếu hai vị chịu tuân lệnh của Đại trang chúa đem hết sức ra tấn công liều mạng chết thôi thì tại hạ đúng là con người cố ý gây chuyện và xin đem tánh mạng để làm tin.

Kim Hoa phu nhân ngắt lời :

- Sao tiên sinh không tự mình ra tay với Tiêu Lĩnh Vu trước đi?

Vũ Văn Hàn Đào cặp mắt đăm đăm nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Thẩm đại trang chúa tin lời tại hạ hay tin lời Kim Hoa phu nhân?

Thẩm Mộc Phong lắc đầu đáp :

- Khi chúng ta tiến vào cung cấm đã có lời hẹn ước là bất cứ có chuyện gì cũng chờ sau khi ra khỏi cung mới quyết định. Có lý nào lại không giữ lời ước hẹn đó?

Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Ý kiến của Tiêu đại hiệp thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tiêu mỗ trước nay chưa chịu để ai uy hiếp. Nếu Vũ Văn tiên sinh muốn động thủ ngay để quyết đấu sinh tử, tại hạ cũng không phản đối.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Tại hạ muốn hỏi ý kiến Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :

- Kể về hành vi của tiên sinh lúc này, thì tại hạ muốn phóng chưởng đánh chết tiên sinh trước.

Vũ Văn Hàn Đào hắng đặng một tiếng rồi nói :

- Tại hạ muốn bàn về đại cuộc trước mắt với Tiêu đại hiệp. Hay hơn hết là lúc này hãy gác chuyện ân oán tư nhân cùng cảm giác hiện giờ sang một bên.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :

- Bất luận các hạ cùng Thẩm đại trang chúa quyết định như thế nào Tiêu mỗ cũng xin bồi tiếp.

Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn ra thấy Thẩm Mộc Phong đứng yên không nhúc nhích mà cũng không lên tiếng liền nói :

- Theo ý của tiểu đệ thì chúng ta hãy cùng giữ lời hẹn ước lúc tiến vào cung cấm, tạm thời phế bỏ ân oán cá nhân để cùng mưu công cuộc vượt qua những nguy hiểm trước mắt.

Tiêu Lĩnh Vu thừa cơ nhắc lại :

- Hai vị quyết định thế nào thì tại hạ cũng tuân theo như vậy.

Chàng đã tính thầm nếu lúc này động thủ, chàng chẳng chắc phần nào nắm được phần thắng, nếu không động thủ được là hơn.

Vũ Văn Hàn Đào thấy Tiêu Lĩnh Vu chịu ưng theo lời, lão tưởng trút được khối đá nặng đeo ở bên lòng. Tuy nhiên sau khi ra khỏi cung cấm lão cũng tự biết mình có thể là người đầu tiên bị hạ sát, đành để tới đâu hay tới đó.

Thẩm Mộc Phong khẽ hắng đặng rồi lên tiếng :

- Vũ Văn huynh...

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Thẩm đại trang chúa có điều chi dạy bảo?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Tiêu đại hiệp đã chịu lời hoãn việc động thủ khi còn ở trong cung cấm thì hiện giờ Vũ Văn huynh rất an toàn, vậy Vũ Văn huynh cứ vững dạ tìm cho ra hai bộ thi thể nữa.

Vũ Văn Hàn Đào vốn có ý đâm bị thóc chọc bị gạo khiến cho bọn Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu xảy ra cuộc tỷ đấu, lão ở giữa thủ lợi. Không ngờ mưu mô của lão bị Kim Hoa phu nhân đưa lời phản tọa, mạt sát, thành ra lão uổng phí một phen tâm cơ. Lão tính thẩm trong bụng :

- Lúc này Tiêu Lĩnh Vu căm hận ta vô cùng mà Thẩm Mộc Phong cũng tạm thời nín nhịn.

Lão liền đáp :

- Dĩ nhiên tiểu đệ phải gắng sức hết lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio