Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

chương 91: đối thoại tinh thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua ô cửa sổ bên thân tàu, nhìn con quái vật đang bập bềnh trôi trên mặt biển, Đường Sách nhịn không được, nói: “Thứ kia gớm quá đi mất! Nhưng hình như cả hành tinh này chỉ có đúng một sinh vật là nó? Tôi không phát hiện tôm cá nào khác dưới biển, nó sống bằng gì nhỉ?”

Chu Thiên Dịch đoán: “Có lẽ nó không cần ăn, chỉ sống bằng ánh sáng và nước?”

Hiểu biết của con người với các loài sinh vật vũ trụ thực chất rất hữu hạn. Con quái vật này cũng là một giống loài lạ lẫm, chưa từng xuất hiện trong cơ sở dữ liệu.

Tần Tiêu đăm chiêu nhìn quái thú trên mặt biển rồi chợt nói: “Hạ độ cao tàu chiến xuống 100 mét, tôi muốn nói chuyện với nó.”

Triệu Phong đang điều khiển tàu chiến ngẩn ra, căng thẳng nói: “Nguyên soái, giờ tàu chiến đang ở độ cao an toàn. Hạ xuống 100 mét, nhỡ nó tấn công chúng ta thì làm sao?”

Tần Tiêu bình tĩnh nói: “Mở lồng phòng ngự, tranh thủ thời gian.”

Thấy thái độ ông rất kiên quyết, Triệu Phong đành làm theo lệnh, nhanh chóng hạ độ cao của tàu chiến.

Có vẻ quái vật kia cũng không ngờ đám người này sẽ quay lại nên thoáng sửng sốt. Tranh thủ cơ hội đó, Tần Tiêu nhanh chóng vươn tua ý thức màu lam ra khỏi khe hở của cửa sổ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp xúc tu, tìm tới chỗ “con mắt” khi nãy Đường Sách phát hiện ra.

Đó là một con mắt to tầm quả bóng đá, khác hẳn những con mắt to bằng đồng xu chi chít khắp xung quanh.

Đường Sách đã tìm đúng, đây chính là đại não của nó.

Ngay khi bị tua ý thức tiếp cận, quái vật nghe như có một tiếng nổ vang lên trong đầu. Tiếp đó, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Xin chào, tôi là Tần Tiêu, Thống soái Liên bang loài người. Chúng tôi không có ác ý với ngài, chỉ muốn tới để điều tra một sự thật trên hành tinh này.”

Quái vật kia lạnh lùng đáp lại: “Không có ác ý? Chính chúng mày đã giết chết không biết bao nhiêu thành viên trong đàn tao.”

Thành viên? Nó gọi những cái xúc tu đó là “thành viên”?

Đây chắc hẳn là một chủng loài sinh vật quần cư kỳ quái với con đầu đàn có trí tuệ siêu cao, tương tự như nhện chúa trên hành tinh Nhện Đỏ.

Nhưng cách sinh sản của nhện chúa là đẻ trứng, đám nhện con được sinh ra không phải dính trên người nó. Còn cách sinh sản của quái vật trước mặt là tự phân tách, bóc “hạt giống” từ chính cơ thể nó ra, những sinh mệnh mới xuất hiện này sẽ tụ lại cùng nó, hành động chung với nó.

Những cái xúc tu đó là “thành viên trong đàn” của nó, vậy thì sau khi xúc tu có được sự sống riêng, chúng cũng có khả năng hành động và tư duy độc lập.

Tần Tiêu thành khẩn hòa hoãn: “Thật sự xin lỗi, là ngài tấn công chúng tôi trước. Để đảm bảo tính mạng của bản thân, chúng tôi buộc phải phản kích và phòng ngự.”

Quái vật kia cười nhạt: “Là chúng mày xâm phạm hành tinh của tao trước nên tao mới tấn công chúng mày.”

Tần Tiêu: “…”

Nếu thật sự muốn tranh luận trình tự trước sau, quả thật con người là bên làm sai trước. Con người xâm phạm hành tinh của nó, nó tấn công đáp trả, con người lại phòng ngự phản kích, đôi bên đều tổn hại. Năm đó, Quân đoàn Nhật Diệu gần như bị diệt sạch, hôm nay, đội của Tần Tiêu cũng suýt nữa bỏ mạng lại đây.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do không thể trao đổi thông tin với nhau, tất cả đều hành động bằng bản năng.

Nhiều năm qua, con người không ngừng bành trướng trong vũ trụ, đã quen đưa các Đội đặc chiến Lính gác đi đổ bộ và chiếm lĩnh các hành tinh tài nguyên, dẫn đến rất nhiều sự đổ máu, hy sinh. Nếu đội quân đầu tiên được phái đi là Dẫn đường, trò chuyện một cách lịch sự, mềm mỏng, biểu đạt thành ý với nó, có lẽ bi kịch sẽ không phát sinh.

Dụ Nhiên đã từng nói khả năng đối thoại tinh thần của Dẫn đường là món quà quý giá nhất Thượng Đế ban cho con người.

Nhưng con người không biết tận dụng ưu thế của Dẫn đường mà cứ giấu tiệt họ ở hành tinh Thủ đô để hoành hành ngang ngược khắp vũ trụ bằng phương pháp thô bạo, ngu xuẩn nhất. Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn rồi sẽ đến ngày bị báo ứng.

Hiện giờ, quả báo đang gần ngay trước mắt.

Tần Tiêu đối thoại với quái vật không phải vì đàm phán mà là muốn xác định một vấn đề: Liệu nó đã từng gặp Dẫn đường hay chưa.

Vừa rồi, khi kết nối tinh thần, nó không hề tỏ ra kinh ngạc. Hiển nhiên, nó biết về sự tồn tại của Dẫn đường.

Chắc chắn Ludwig, Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng năm đó, đã đối thoại trong tâm trí với nó. Đó cũng là nguyên nhân mấu chốt của việc chỉ có Thiếu tướng Auste và Ludwig sống sót trở về hành tinh Thủ đô trong khi những chiến sĩ khác trong đội đều đã hy sinh.

Rất có thể bọn họ đã có một thỏa thuận gì đó với nhau nên nó mới tha mạng hai người.

Tần Tiêu bình tĩnh thăm dò: “Loài người đã từng xâm phạm lãnh thổ của ngài nên ngài cũng muốn tới thế giới loài người xem thử?”

Quái vật kia hỏi ngược lại: “Chỉ lũ người chúng mày được đến những hành tinh khác còn tao thì không thể đến hành tinh của chúng mày hay sao?”

Tần Tiêu thản nhiên nói: “Nếu chỉ là viếng thăm mang tính hữu nghị, đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng hiện tại xem ra thành viên mà ngài phái đi đang muốn chiếm lĩnh hành tinh Thủ đô của chúng tôi. Có phải nó còn muốn đón ngài đi sau khi kế hoạch thành công đúng không? Chắc đại dương của chúng tôi ở nơi đó càng phù hợp cho ngài sinh tồn hơn nhỉ?”

Phát hiện Tần Tiêu đang nói những câu rất khuôn sáo, quái vật không thèm đáp lại nữa.

Tần Tiêu cười nói: “Đáng tiếc, các ngài vẫn đánh giá thấp trí tuệ của loài người. Đô hộ hành tinh của của loài người chúng tôi không dễ vậy đâu.”

Nghe vậy, cảm xúc tức giận tột độ đột ngột xuất hiện trong thế giới tinh thần của quái vật. Xúc tu của nó bắt đầu điên cuồng tấn công về phía tàu chiến. Triệu Phong vội vàng lái tàu chiến bay lên cao, mạo hiểm tránh né được đòn công kích của nó.

Mọi người không biết Nguyên soái đã nói những gì, họ chỉ biết nó bị Nguyên soái chọc giận.

Tần Tiêu ngắt kết nối bằng tua ý thức, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khi nãy ông dùng sứa bảo vệ mọi người, giờ lại đối thoại tinh thần với sinh vật trí tuệ cao, sức mạnh đã gần như cạn kiệt.

Đường Sách nhanh tay rót nước, đỡ Nguyên soái ngồi xuống, quan tâm hỏi han: “Nguyên soái, nó nói gì vậy?”

Vẻ mặt Tần Tiêu rất nặng nề: “Tôi đoán đúng rồi. Năm đó, khi đối mặt với sống chết, Ludwig đã đối thoại tinh thần với nó, xin nó tha mạng cho mình. Điều kiện nó đưa ra chính là dẫn nó tới thế giới của con người.”

Mọi người: “…”

Những người trên chiếc tàu chiến này đều có thể tự hào nói rằng dù phải hy sinh, họ chắc chắn không bao giờ trở thành phản đồ.

Nhưng không phải ai cũng có tinh thần anh dũng bất khuất được như thế. Luôn có những người ham sống sợ chết, đưa ra lựa chọn có lợi cho bản thân khi đối mặt với sinh tử. Có lẽ năm đó Ludwig cũng không ngờ rằng loại sinh vật này lại kinh khủng đến thế, ông ta đơn giản là muốn giữ mạng mình nên mới đồng ý với điều kiện của đối phương.

Đáng tiếc, ông ta không hiểu được loài sinh vật vũ trụ này. Sau khi bị ký sinh, ý thức ông ta dần bị ăn mòn, bị thế chỗ, dung mạo cũng ngừng lão hóa. Con quái vật kia khoác lên mình bộ da của ông ta, ẩn nấp trong thế giới con người rất nhiều năm.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nó đã mưu toan lâu như thế, hơn nữa còn bắt tay với Mạc Duy thực hiện thí nghiệm đối với Lính gác để thôn tính toàn bộ hành tinh Thủ đô, biến đại dương ở đó thành ngôi nhà mới của nó. Nó muốn đô hộ hành tinh của con người, đồng thời khống chế, bắt con người cung phụng nó.

Con người luôn đi chiếm lĩnh các hành tinh trong vũ trụ, giờ cũng đã xuất hiện sinh vật hùng mạnh khác muốn xâm lược quê hương của con người.

Tần Tiêu ngồi bên cửa sổ, rơi vào trầm tư.

Đám quan chức sống an nhàn, sung sướng ở hành tinh Thủ đô thực chất còn chẳng thấu tình đạt lý được bằng Dụ Nhiên. Mà việc Dụ Nhiên có cái nhìn mới mẻ như thế cũng là vì cậu được nhện chúa giúp đỡ trong lúc nguy nan nhất.

Đều là sinh vật có trí tuệ cao trong vũ trụ, giống loài nào cũng bình đẳng như nhau, không ai cao quý hơn ai. Phương thức sinh tồn của những chủng loài kia khác với con người, chúng không có nền văn minh lâu đời và khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhưng chúng cũng không đáng phải trở thành hòn đá lót đường cho con người.

Mảnh đất chúng khởi sinh và tồn tại, cớ gì phải dâng cho con người?

Khi bị xâm lăng, con người sẽ tìm mọi cách phản kích, chúng cũng chỉ đang bảo vệ hành tinh của mình giống như vậy mà thôi.

Nhân loại đứng đầu chuỗi thức ăn với thái độ kiêu ngạo quá lâu, chung quy sẽ có một ngày gặp báo ứng.

Có lẽ khi nhiệm kỳ Tổng thống tiếp theo bắt đầu cũng là lúc chính sách bành trướng khắp vũ trụ suốt mấy trăm phải thay đổi toàn diện.

***

Cùng lúc đó, tại hành tinh Thủ đô.

Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên nghe tin Nguyên soái ốm nặng liệt giường. Lục Tắc Hiên nói: “Nguyên soái đã giữ chắc hơn hai mươi năm, chắc chắn đã bồi dưỡng ra vài thân tín của riêng mình. Tôi đoán ông ấy đã bí mật rời khỏi hành tinh Thủ đô, để thế thân ở nhà giả bệnh qua mắt tay trong của tổ chức hắc ám.”

“Em lo là khi đến chòm sao Thời Chung, nhỡ may ông đụng độ quái vật đáng sợ nào đó…” Dụ Nhiên nhắm mắt, không dám nói tiếp.

Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng ôm Dụ Nhiên vào lòng, thấp giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá, chắc chắn ông nội sẽ không sao đâu. Ông ấy là Dẫn đường cấp S+, sức mạnh tinh thần rất đáng gờm, sứa còn biết tàng hình nữa. Ông ấy sẽ không mạo hiểm một mình đâu, tôi đoán ông sẽ đến hành tinh Nhện Đỏ, đưa vài trợ thủ cùng đi điều tra.”

Nghe Lục Tắc Hiên bình tĩnh phân tích, nỗi lo âu trong lòng Dụ Nhiên vơi đi phần nào.

Ông đã rời khỏi hành tinh Thủ đô rồi, giờ cậu có lo cũng vô dụng, chẳng bằng tỉnh táo lại, làm tốt việc của bản thân.

Nghĩ thế, Dụ Nhiên nói sang chuyện khác: “Đợt diễn thuyết công khai đầu tiên của Tổng thống sắp kết thúc rồi, chỉ còn một tháng nữa là tới ngày bỏ phiếu, chắc hẳn tổ chức hắc ám sẽ tranh thủ ra tay sớm. Giết được Tổng thống rồi, bọn họ sẽ đẩy Tổng thống giả lên thế chỗ.”

Lục Tắc Hiên cau mày: “Kỳ lạ là dạo gần đây không có tin tức gì từ bên Văn phòng Tổng thống cả.”

Hai người đang nói chuyện, TV bỗng đưa tin: “Trên đường tới thiên hà Mục Phu diễn thuyết, Tổng thống Harrison bị thế lực chưa xác định tập kích, đội hộ vệ Tổng thống tử thương nghiêm trọng. Nhận được tín hiệu cầu cứu, Thượng tướng Auste, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Nhật Diệu đã tới hiện trường, cứu được Tổng thống. Hiện tại, Tổng thống đã trở về hành tinh Thủ đô an toàn. Phát ngôn viên của Văn phòng Tổng thống cho biết các buổi diễn thuyết công khai tiếp theo sẽ được tạm hoãn và tiến hành sau.”

Dưới bản tin này, rất nhiều cư dân mạng công kích đối thủ cạnh tranh còn lại.

“Vụ này chắc chắn do Mike làm rồi?”

“Ám sát Tổng thống Harrison để mọi người bỏ phiếu cho lão ấy hả? Đúng là hèn hạ!”

“Kẻ thủ đoạn ti tiện như thế không thể trở thành Tổng thống Liên bang được.”

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau. Chắc chắn chuyện này do tổ chức hắc ám gây ra, hơn nữa còn tiện tay hắt nước bẩn sang đối thủ cạnh tranh. Tổng thống Harrison thật có lẽ đã gặp nạn rồi. Còn kẻ đang ở trong dinh Tổng thống lúc này đã được tráo đổi thành kẻ giả mạo.

Chiêu ném đá giấu tay này đúng là cao minh. Hiện tại, tổ chức hắc ám đã khống chế được Quân đoàn trưởng các Quân đoàn Nhật Diệu, Liệp Ưng và Ánh Sao, Nguyên soái bệnh liệt giường không còn làm gì được nữa, Tổng thống cũng đã bị giết, bọn chúng sẽ làm gì tiếp theo đây?

Dụ Nhiên nói: “Có phải bọn họ nên liên hệ em để bố trí kế hoạch tiếp theo không?”

Ngày mai chính là thứ Sáu, khi Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng tới trụ sở làm việc, Lính gác cấp A kia lại đến tìm Dụ Nhiên.

Từ sau lần Nguyên soái đến thanh tra, Dụ Nhiên không còn ngồi trong văn phòng của Lục Tắc Hiên mà chờ ở phòng bên cạnh, vờ như ngoan ngoãn, chăm chỉ đọc sách. Lúc trước, Dụ Nhiên đã nhờ Lính gác kia mua sách giúp cậu, hôm nay, tên đó lấy cớ đưa sách cho Dụ Nhiên, trộm nhét một tờ giấy vào tay cậu.

Dụ Nhiên mở ra, liền thấy trên giấy viết: Giáo sư Mạc Duy sẽ gặp cậu tại Sở Nghiên cứu Viện Khoa học Liên bang vào 10 giờ sáng thứ Bảy. Để Lục Tắc Hiên ngủ ở nhà, cậu tới đó một mình.

Dụ Nhiên xé nát tờ giấy rồi vứt vào bồn cầu, nói trong đầu: “Mạc Duy hẹn gặp riêng em.”

Lục Tắc Hiên căng thẳng: “Em đi một mình sao? Tôi không yên tâm, tìm cách đưa tôi đi cùng đi, tôi sẽ tiếp tục sắm vai con rối.”

“Đừng lo, dù sao giờ em cũng là người điều khiển hai con rối quan trọng, tạm thời bọn họ sẽ không làm gì em đâu. Em đoán Mạc Duy muốn em tới là vì có chuyện quan trọng cần giao. Chẳng phải lão ta bảo muốn nhận em làm học trò út đấy sao?”

Nói đến đây, Dụ Nhiên cười nhạt: “Lão ta là thầy của cha em. Mai em sẽ tới đó, gặp “ông thầy” này.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio