Đan Khí Thần Tôn

chương 52: đấu linh quật khởi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Long Quân thật không thể ngờ nổi rằng cứ hết cường giả này đến cường giả khác bọn chúng cứ nối đuôi nhau được Phong trợ giúp trở thành chí tôn giả. Kim Long Tứ Hiệp, Thiên Minh Thất Kiệt, Mộ Dung Khuynh Thành và Cửu Đại Ma Thú. Những người thủ trận liên tục thiêu đốt linh lực của mình cho đến khi gần bạo nổ đan điền thì Phong bắt họ dừng lại, để họ hấp thu linh khí tinh thuần trong đây để chờ ngày đột phá. Các thủ lĩnh Đấu Linh cứ thế áp chế cảnh giới ở mức võ thánh cảnh đỉnh phong. Tại sao bọn họ không đột phá? Những người này thừa sức đột phá. Bọn họ cố tình áp chế cảnh giới để thiêu đốt linh lực của chính mình. Làm như vậy để làm gì? Lạc Long Quân cảm thấy mơ hồ nhưng biết được Lôi Trấn Phong không làm việc vô nghĩa. Chắc chắn tu luyện như vậy sẽ khiến những người này trở lên cường đại hơn. Cấp bậc võ thánh cảnh trong Trấn Phong đoàn từ từ cũng đột phá cấp thần cảnh.

Bọn họ nuối đuôi nhau đột phá ngay trong Tiên Duyên Chi Địa. Đánh bạc với tiên nhân mà không ai chết. Có Lôi Trấn Phong tọa trấn hắn đã không để cho bất cứ người nào bị bạo nổ đan điền. Quân âm thầm theo dõi vừa cố gắng lý giải: ”Tuy Lạc tộc cũng có vài xuất thần cảnh, nhưng cảnh giới của họ làm sao bằng được Lôi Trấn Phong? Không đúng, hắn không chỉ là xuất thần cảnh! Thiên Hồn Nhãn của Hồng Tộc. Đây nhất định là Thiên Hồn Nhãn của Hồng Tộc. Là nhãn pháp nghịch thiên nhưng chỉ có một số ít cường giả của Hồng Tộc mới có được từ lúc bẩm sinh. Cảnh giới nhãn pháp của bọn họ cũng phải cần thời gian thiên truy bách luyện mới có thể đem ra sử dụng. Lôi Trấn Phong này là ai, dòng máu của hắn tại sao lại biến dị đến như vậy?”

Lần đầu tiên trong đời mình Lạc Long Quân chính thức muốn bắt Lôi Trấn Phong đem về mổ sẻ. Quân mến tài của Phong nhưng cũng hiểu được người như Phong sẽ không chịu phục vụ dưới trướng hắn. Có bạn, có người cạnh tranh như vậy cuộc đời này mới thú vị. Quân cũng hít sâu một hơi. Đánh bạc với tiên nhân sao? Các ngươi được, ta cũng được. Quân lui ra một hướng xa xa, nhắm mắt thu liễm tâm tình. Đế Vương đại đạo, thế nào mới là đế giả? Quân muốn làm bá giả hay hiền vương? Bá giả quá bá đạo khó lòng phục chúng. Hiền vương quá nhân từ khó lòng thu phục ác bá.

- Lạc Long Quân ta sẽ cai trị thiên địa bằng thiên đàng và hỏa ngục. Ta sẽ là chúa tể của muôn loài! Đến đây đi Thiên Nộ. Lạc Long Quân ta chính thức khiêu chiến mi.

Lạc Long Nhân run cầm cập. Đây là chính thức khai đao cùng thiên nộ. Độc Cô Bất Bại khi muốn phá tôn thành tiên đã thất bại trong đây. Việc này Lạc Hồng nhị tộc truyền nhau từ rất lâu. Hôm nay tuy đại ca hắn chỉ là phá thần thành tôn nhưng dù sao đại ca hắn có quá nhiều thuộc tính. Khi đột phá sẽ còn khủng bố hơn trước rất nhiều. Bảy loại thuộc tính tinh thuần: kim, hỏa, thủy, thổ, lôi, phong, băng kết hợp thành một khối lưu chuyển trong đan điền của Quân. Đế vương đại đạo của Quân đã rất gần với cấp bậc chí tôn. Quân tin tưởng chỉ cần lĩnh ngộ ra thêm thì sẽ có thể đột phá chí tôn cấp. Khi Quân đang chờ đợi lôi kiếp kéo đến thì một giọng nói trẻ em cười khanh khách:

- Ngươi vội vã cái gì. Đế Vương Đại Đạo sao? Muốn làm vương thì phải lo cho muôn dân. Ngươi chỉ là một cường giả mà thôi. Muốn làm đế vương thì phải có thiên mệnh. Ngươi chưa đủ cảm ngộ, đừng cưỡng cầu bằng không hối tiếc.

- Ngài là tiên nhân?

- Ta là ai không quan trọng. Ta chỉ là tiện tay mà thôi. Ở đây ta có một cuốn sách. Có lẽ sẽ giúp cho ngươi lý giải về Đế Vương Đại Đạo của ngươi. Nên nhớ làm đế vương thì phải có thiên mệnh. Không đủ mệnh cách thì phải tích lũy. Ngươi ép buộc chính mình khiêu chiến cùng thiên nộ khi chưa đúng thời cơ thì chỉ có nước nhận lấy cay đắng và thất bại. Chờ đi, thời cơ của ngươi vẫn chưa đến.

- Đa tạ tiên nhân chỉ bảo.

Quân chắp tay cung kính nhận lấy một quyển sách rồi được ánh sáng bao phủ truyền tống ra ngoài. Em bé đeo cánh nhìn mọi người hòa hoãn cười khúc khích sau đó hất tay đưa người của Lạc Hồng nhị tộc ra ngoài. Trên đường truyền tống nội thương của bọn họ được chữa trị triệt để. Tiếng của bé vang vọng rất ngây thơ:

- Các ngươi đã được ta chữa trị nội thương đan điền. Đó là tiền thưởng cho các ngươi. Công pháp ở đây các ngươi không cần đến, hãy để lại cơ duyên cho những người khác đi Lạc Hồng nhị tộc.

Phong nháy mắt vài cái:

- Là là... Cupido?

Lôi Nhã Lan nhìn thấy em bé dễ thương vậy thì cười khúc khích. Cupido cũng lại gần Nhã Lan thơm nhẹ nàng lên má. Sau đó quay sang Phong cười khì khì:

- Tiểu tử ngươi làm Bạc Tiên tức chết. Giờ đến lúc các ngươi phải đi rồi. Ngươi chọn công pháp và vũ kỹ cho bọn họ nhanh lên rồi ra đi bằng không ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời.

- Cupido, ta vào đây đánh bạc với tiên nhân. Lỡ lòng nào ta đang thắng tiền bối lại không dám chơi tiếp?

- Hi hi hi... Ngươi thắng của nhà cái quá nhiều. Định lột chuồng Ca-Si-Nô sao? Không sợ bị chặt tay à hi hi hi!!! Ngươi cho bọn họ ra hết đi ta muốn nói chuyện riêng với ngươi. Thời gian của ta có hạn, đừng để ta chờ lâu.

- Đa tạ tiên nhân! Được rồi được rồi, mọi người ở đây sắp xếp theo thứ tự bé lên trước lớn đứng sau. Thế lực tam, nhị lưu lên trước, nhất lưu lui về phía sau. Bổn trận sư chọn lựa công pháp vũ kỹ cho các ngươi. Không được phàn nàn than vãn. Sau này chỗ tốt các ngươi sẽ thấy.

Tuy mọi người còn đang tiếc nuối nhưng biết được tiên nhân đã ra mặt đuổi khách bọn họ cũng không tiện ở lại lâu. Mau chóng xếp hàng như lời Phong nói. Các thế lực nhị lưu, tam lưu theo Phong được tặng các loại công pháp vũ kỹ từ hoàng giai đến địa cấp đỉnh. Rất ít người đi chọn hoàng giai nhưng Phong lại bảo là lấy cho con cháu. Đối với một thế lực nhỏ điều này rất là thích hợp. Không phải cứ thiên cấp mới là điều tốt. Không đủ khả năng giữ được còn mang họa diệt tộc vì khiến người khác đỏ mắt. Sau này nếu thế lực nào muốn đầu vào Đấu Linh thì có thể đến tìm Phong.

Các nhất lưu thế lực Phong chọn cho bọn họ vài quyển thiên cấp hạ, trung, đỉnh. Không ai không hài lòng. Khi mọi người đã ra hết Phong nhắm mắt cảm ngộ phép tắc của phiến thiên địa này. Tuy nó hoàn hảo nhưng hình như nơi này quá hoàn hảo vô khuyết. Là một phiến thiên địa được tiên nhân tạo lên. Đây là tiên cảnh. Ở đây không có những sự đen tối và mặt trái của thế giới này. Một thế giới hoàn mỹ vĩnh hằng.

- Ngươi cảm nhận được ưu khuyết của nơi này sao?

- Ta có thể cảm nhận được. Nơi này không có sự chết chóc và ràng buộc của lực lượng vô hình.

- Ha ha ha... ngươi cảm nhận được như vậy thì rất tốt. Nhưng biết nhiều quá đối với ngươi lúc này không có lợi.

- Cupido. Tài hạ muốn hỏi tiền bối làm sao mới có thể trở thành tiên nhân?

- Ha ha ha... Ngươi muốn thành tiên thì phải có tiên duyên. Tiên duyên sẽ xuất hiện nhưng những người có tư cách tranh đoạt nó cũng không có nhiều đâu. Ngươi, có lẽ là một trong số người đó.

- Vậy có phải nhập tiên thì có thể tự do qua lại trong lục giới?

- Tự do qua lại không có nghĩa là tự do hành động. Tiên nhân cũng có thiên chức của tiên nhân. Ngươi nhậm tiên chức thì phải phục vụ cho vũ trụ này. Ngươi sẽ không còn là ngươi nữa. Sẽ phải bỏ đi thất tình lục dục của con người, không còn chấp niệm vì kiếp này kiếp trước. Cũng không còn tình cảm riêng tư, chỉ còn tình cảm đối với muôn loài.

- Làm tiên sao ta nghe giống làm phật.

- Ha ha ha... tiên hay phật thì cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi. Ngươi có lẽ không thích làm tiên đâu. Con đường của ngươi còn rất dài. Ta không có thời gian nói chuyện tào lao cùng ngươi. Ngươi chọn cho mình một công pháp đi.

Phong gật gù. Cảnh giới của Phong chưa được phép biết nhiều điều. Biết được cũng sẽ không có lợi cho con đường tu luyện của Phong:

- Tài hạ muốn chọn màu đen.

- Ha ha ha... Là tiên pháp của tiên nhân? Tiểu tử ngươi cũng tham lam không kém hả?

- Tiên pháp? Sao lão lừa đảo nói thiên cấp là hết cỡ?

- Ha ha ha ... ngươi cũng biết lão là tên lừa đảo. Tin được sao? Công pháp và vũ kỹ của tiên nhân không có thuộc tính, không phân chia ra vũ kỹ hay công pháp. Nhưng muốn tu luyện được thì phải cần tiên duyên. Ngươi tin tưởng vào cơ duyên của mình thì cứ lấy đại một pho đi. Ngươi không thể chọn chúng đâu. Chỉ có chúng chọn ngươi thôi. Nếu chúng không chọn ngươi thì ta sẽ đưa ngươi ra.

Trước mặt Phong là bảy pho sách màu đen. Không có chữ. Tất cả đều giống nhau. Phong chọn đại một pho ở giữa rồi quay sang phía Cupido gật đầu nhưng lúc ngưởng mặt lên thì đã đứng ở trước cửa Chí Tôn Mộ Địa. Quyển sách đã in vào thức hải của Phong. Tay Phong chống rỗng không cầm gì. Hít thở sâu một hơi dài. Phong quay sang mỉm cười nhìn mọi người đang chào đón Phong như một vị anh hùng khải hoàn trở về. Mộ Dung Khuynh Thành nhìn Phong nháy mắt gật đầu. Việc đã làm xong. Giết gà dọa khỉ là điều mà Phong nhất định phải làm. Nhất là ba lão già Mao gia không phải là những người thiện nam tín nữ. Phong không muốn hậu bối ra ngoài lịch lãm bị chặn đường truy sát. Cách tốt nhất là chém hết mấy tên cường đại nhất của Mao gia.

Một số võ thánh cảnh của Mao gia đang đứng đợi cũng có vẻ thẫn thờ như biết được lần này Ngũ Hùng đã gây ra họa diệt tộc. Trong số này còn có cả một thiếu niên anh tuấn. Hắn tên Mao Thập Bát. Là đệ tử mới nhập môn của Mao Thiên Bác. Mao Thập Bát mồ côi từ nhỏ, được Mao gia thu nạp rồi được bái vào môn hạ của lão đại Ngũ Hùng Mao Thiên Bác. Mao Thập Bát đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ nhìn Phong kiêu hãnh không sợ sệt. Phong cũng không khách sáo nhìn Bát với vẻ hứng thú. Khi Phong đến lại gần thì Bát đã hoàn toàn gồng mình dương mắt nhìn Phong:

- Ta là Mao Thập Bát. Là đệ tử của cường giả Mao gia Mao Thiên Bác. Ngươi có muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc thì cứ giết ta đi. Hôm nay ta không chết sau này sẽ kiếm ngươi trả thù.

- Ha ha ha... Đến sư phụ của ngươi ta còn giết được thì ngươi là cái gì trong mắt ta? Ngươi muốn chết thì tự mình đập đầu vào đá mà chết. Ta không muốn bẩn tay giết một con kiến phong linh cảnh hừ.

- Ha ha ha ... Ngươi không sợ sau này ta sẽ giết người Lôi gia ngươi sao?

Phong đang hướng tới phía của Mộ Dung Khuynh Thành và Lôi Nhã Lan nghe vậy thì nổi khùng. Hủy diệt kiếm ý thiêu đốt thiên địa. Tinh Thần lực treo ngược Mao Thập Bát lên kéo lại gần Phong:

- Cường giả là không được sợ. Ngươi muốn giết người của Lôi gia ta thì tốt nhất nên xếp hàng lấy lốt! Cút!

Nói xong Phong hất tay một cái Mao Thập Bát bay mấy trăm thước ngã uỵch xuống đất đập vào đá gãy luôn mấy cái xương sườn. Hắn ọe ra một vũng máu run rẩy đứng dậy mắt hung tợn nhìn Phong. Bóng lưng của Phong sừng sững như một ngọn núi che lấp hắn. Mao Thập Bát cảm thấy mình còn quá nhỏ bé.

- Muốn trả thù hay sao? Tốt, cường đại lên đi. Ta không bao giờ đánh một đứa trẻ con. Muốn giết người thì phải có sẵn tâm lý sẽ bị người phản giết. Không muốn mất đi người thân thì ngươi tốt nhất đừng khiến người khác tan cửa nát nhà. Mao Thiên Bác chỉ là một kẻ thù của ta. Trước hắn đã có người muốn giết ta lại bị ta giết, sau hắn vẫn còn vô số cường giả. Khi ngươi đang mang lòng thù hận thì tốt nhất đừng cầm vũ khí vì thù hận sẽ làm che mờ đi lý trí của ngươi. Chỉ khi nào tâm trí bình thản mới có thể chiến thắng kẻ thù.

Hủy diệt kiếm ý đè bẹp Thập Bát. Phong phất tay một cái tất cả gông xiềng của người Mao gia đã được thả.

- Oan có đầu nợ có chủ. Lôi Trấn Phong ta một hơi giết năm võ thần cảnh Mao gia. Lệnh một hơi lấy mạng ba chí tôn giả Mao gia. Người Mao gia các ngươi tốt nhất về nhà luyện tập thêm khi nào đủ cường đại hãy đến tìm ta khiêu chiến. Muốn làm cường giả thì phải cường đại lên và đứng vững bằng đôi chân của mình để thủ hộ những gì quan trọng đối với các ngươi.

Giọng nói sang sảng của Phong rung động cả Thôn Kiếm Lâm. Phong không sợ những người này. Họ đã không còn sức hoàn thủ đối với Lôi gia. Nếu một tiểu bối của Lôi gia bị họ giết, toàn bộ Mao gia sẽ bị chôn cùng. Cường giả không nói gì không phải hắn sẽ nhân từ với ngươi. Chỉ là ngươi đối với hắn chỉ là con kiến hắn muốn đè bẹp lúc nào thì đè bẹp. Mao Thập Bát khụy gối biết mình vẫn còn sống. Hắn chỉ có sư phụ, nay lại không còn ai. Người của Mao gia đối với hắn không tốt nhưng cũng không tồi. Mao Thập Bát chỉ nhớ được lời cuối cùng của Phong: “Đứng vững bằng đôi chân của mình để thủ hộ những gì quan trọng đối với ngươi.”

- Đúng, Mao Thập Bát ta phải cường đại lên. Ta phải đứng vững bằng đôi chân của mình!

Chỉ bằng một câu nói của cường giả Lôi Trấn Phong đã tha mạng cho tất cả người của Mao gia. Những người sống sót sau trận chiến trong Cổ Ma chi địa đều gật gù trở về cùng gia tộc và thế lực của mình. Họ được Thiên Minh Thất Kiệt tạm thời thu nhận, nhưng cũng không được Thất Kiết thực sự thu phục. Bước lên con đường cường giả sống chết khó nói. Mao Thiên Bác và Ngũ Hùng cường đại như vậy lại sớm ngày vẫn lạc. Lôi Trấn Phong quá cường đại. Hiện giờ Mao gia đã bị đánh tụt thành nhị lưu thế lực. Họ đã không còn lực cạnh tranh cùng Lôi gia nữa. Không cần Lôi gia thanh toán họ, Tây Vực cũng có rất nhiều gia tộc nhị lưu đã bị Mao gia chèn ép truy sát. Giờ đây bọn họ sẽ tới trả thù. Thế giới này cường giả vi tôn. Mất đi vũ lực cường đại thì ngươi sẽ bị uy hiếp.

Lôi gia làm vậy thật ra đã rất nhân từ rồi. Nói thế nào đi chăng nữa thế giới này không có đúng hay sai. Bước lên con đường tu luyện thì đã bước lên con đường đẫm máu. Vì thù hằn mà giết người thì cuối cùng khó thoát khỏi phạm trụ của một võ giả bình thường. Khó lòng hiểu được vũ trụ đại đạo. Thù hận chỉ là một phần của tính cách con người. Chìm đắm trong đó nhiều quá thì sẽ khó lòng hòa mình cùng hỗn độn, trở thành cấp thánh, thần hay chí tôn giả. Phong không cần đuổi tận giết tuyệt những người đã không còn sức uy hiếp với Phong. Cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội. Phong đã chứng tỏ luôn cho các thế lực sự cường đại của mình. Một cường giả thì không cần e sợ một con kiến hôi như Mao gia.

Trong Thôn Kiếm Thành, đại hội Liên Minh lại được lần nữa mở ra. Chủ yếu là để công bố số lượng tài phú thu thập được. Đây là việc chung của Liên Minh nên một số việc phải được công bố. Thứ nhất là cái chết của Ngũ Hùng, từ nguyên do cho đến quá trình phát triển. Thứ hai là tin tức trong Chí Tôn Mộ Địa tại sao lại có nhiều Ma Thú Cổ Ma Tộc như vậy. Còn những việc khác thì phải chờ đợi được bàn kín. Vương Việt Linh là người đã thu cả quá trình vào linh thạch nên cái chết của Ngũ Hùng chỉ có thể trách bọn họ vô ơn muốn lấy thịt đè người. Về việc Ma Thú Cổ Ma Tộc thì được Lạc Long Quân trình bày rất rõ ràng, là bọn họ được các chí tôn giả của Liên Minh bắt lại làm vật thí nghiệm nghiên cứu. Coi bộ công pháp của dân Cổ Ma Tộc thật sự đã có sự tiến hóa. Chỉ sợ rằng chiến tranh sắp tới sẽ đẫm máu chưa từng có.

Nhưng làm cả Thiên Linh giới thật sự rung động lại là cảnh giới trận pháp của Lôi Trấn Phong. Tuy không được công bố ra nhưng tường không ngăn nổi tiếng gió. Lôi trận sư giúp cho người trở thành chí tôn giả trong Tiên Duyên chi địa đã làm rung động cả Thiên Linh Giới. Lạc Hồng nhị tộc cường đại nhất cũng chỉ có hơn chí tôn giả. Một quái vật khổng lồ nhưng trong một thời gian ngắn ngủi Phong trận sư lại có thể tạo ra chí tôn giả. Rung động nhất là Kim gia của Kim Long đại lục vì họ tự nhiên lại có thêm đến chí tôn giả. Người nào cũng lĩnh ngộ ra thêm thuộc tính thổ và lôi khiến lực công kích của bọn họ tăng vọt.

Tin tức Kim Long đại lục và Đấu Linh chính thức trở thành đồng minh và bạn hàng quan trọng khiến bao thế lực e ngại. Kim Long đại lục là nơi sản xuất rất nhiều huyền khoáng. Các thế lực đều muốn ngấp nghé nhưng chưa làm được gì. Nay Đấu Linh không hiểu bằng cách nào đã chen gang ăn phần lớn. Lôi gia lại là một luyện khí gia tộc, có được nguồn tài liệu lớn này vũ khí có thể đúc ra với số lượng không nhỏ. Kim gia bị các thế lực ngấp nghé chèn ép khó lòng tiêu thụ nay được cùng Đấu Linh trực tiếp giao dịch đã khiến họ có thêm nguồn lợi tức không cần qua bất kỳ trung gian nào. Đấu Linh giờ đãnh trở thành thủ phủ của chiến tuyến đầu. Các thế lực không dám đả đụng đến Đấu Linh bằng không Liên Minh Bách Tộc sẽ công khai thanh trừ.

Tin tức liên tiếp khiến bao thế lực rất rung động. Phong trận sư chính thức đảm nhận chức vụ đại trưởng lão tại ngoại vực. Khác với lời đồn lúc trước thay vì Phong trận sư lãnh chức trưởng lão nay lại lãnh chức đại trưởng lão. Cao hơn một cấp bậc. Trên đại trưởng lão chỉ còn thái trưởng lão và thái thượng trưởng lão. Có thể nói với tuổi của Phong được nhậm chức trưởng lão đã là rất hiếm thấy nhưng đại trưởng lão thì từ trước đến nay mới có lần đầu. Người Lạc Hồng nhị tộc không nhậm chức trong Liên Minh Bách Tộc. Họ là những thủ hộ giả đứng trên cả Liên Minh Bách Tộc. Các thái thượng trưởng lão còn sống trong thập đại cường tôn chính là tổ gia gia của Lạc tộc. Những chí tôn giả cường đại nhất hiện giờ cũng chỉ là hàng con cháu của họ.

Đại hội Thôn Kiếm Thành đóng dấu cho một thế lực nhất lưu mới nổi thay thế cho Mao gia. Thế lực này do tam đại gia tộc của Đấu Linh cầm đầu lấy tên là Đấu Linh Thủ Hộ giả. Đồng thời thế lực mới này kêu gọi tất cả các thế lực khác liên thủ cùng bọn họ chống lại sự tấn công của Cổ Ma tộc. Một liên minh mới được tổ chức do đại trưởng lão của Liên Minh Bách Tộc Lôi Trấn Phong làm minh chủ. Cái tin tức này được phao ra trước khi Phong bị các trưởng bối bắt cóc năn nỉ nhận chức. Tin đã phao ra rồi. Phong cũng không lỡ từ chối. Chỉ là mấy lão gia hỏa nhà hắn cũng quá bá đạo đi. Tiếc rằng áo mặc không qua khỏi đầu. Tuy chức vụ của Phong cao quý nhưng hắn cũng chỉ là hàng con cháu. Dễ bị cha ông dùng tình cảm đè đầu.

Phong cũng rất hiểu, sức mạnh kèm theo nghĩa vụ. Cường giả là phải thủ hộ những người yếu ớt hơn mình. Phong phải nhậm chức vụ làm minh chủ liên minh vì dù sao Phong cũng là đại trưởng lão của Liên Minh Bách Tộc. Chỉ có Phong mới có thể làm mà không khiến Liên Minh Bách Tộc phản cảm. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị dị nghị. Liên Minh Bách Tộc cũng cần Phong minh chủ bày trận giúp cho cường giả võ thần cảnh của bọn họ sớm ngày nhập tôn.

Trấn Phong bước vào Tụ Linh Điện buồn phiền. Tụ Linh Điện nằm trong Khoái Hoạt Lâm. Nơi mà tam đại gia tộc đang trú đóng. Từ Hỏa Linh Hải linh khí đang tan dần và bị tụ linh trận của Thôn Kiếm Thành hút về. Thôn Kiếm Lâm có linh thảo và rất nhiều linh thú trú đóng khiến linh khí không ngừng tuôn về lại từ Hỏa Linh Hải. Thời gian còn lại một năm rưỡi là dân Cổ Ma sẽ tấn công. Phong phải dùng thời gian này để chuẩn bị cho chiến sự. Đồng thời cũng phải tạo ra một số cường giả để thủ hộ cho Đấu Linh. Sức của một người có hạn Phong cũng không thể làm hết tất cả. Chỉ có thể tận lực.

Đã lâu Phong không vào Hắc Giới Phượng Hoàng Thành. Ngày hôm trước Phong mới phóng tay cho các thuộc hạ theo Phong giới chỉ thần thạch thiên cấp. Là thù lao mà họ xứng nhận được. Phong giữ lại giới chỉ cho riêng mình. Một nửa số lượng đã giao được chia đều cho các thế lực sau khi trừ đi hết chi phí mua Hồi Sinh Đan và thuê người Trận Môn bày ra rất nhiều trận pháp tu luyện cho các thuộc hạ của mình. Phong không có thời gian đi đến từng thế lực một để cảm tạ họ.

Hý hửng với số thần thạch khổng lồ Phong bắt đầu vào lầu các của mình mở giới chỉ ra xem. Xoa tay vào nhau Phong bắt đầu đưa tinh thần lực của mình thẩm thấu vào trong nhưng choáng váng vì rất nhiều giới chỉ đã trống rỗng. Phong trợn mắt để ý thì số lượng còn lại không đến cái vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả đã đi đâu? Phong chạy lẹ đến phòng của Khí Tổ sư phụ thì hai lão già đang đánh cờ vui cười khoái trá. Đây là loại cờ như cờ vua nhưng được chơi bằng không gian ba chiều. Bàn cờ có ba tầng bày binh để sẵn. Các quân cờ có thể di chuyển từ tầng cao xuống thấp và ngược lại theo tính cách di chuyển của một quân cờ.

Thấy Phong bước vào hai lão già cười ha hả mắt lóe tinh quang quay sang bịt miệng cười.

- Nhị vị sư phụ, đừng nói là hai vị lấy phần đông thần thạch đi đấy chứ.

- Ha ha ha... chúng ta? Chúng ta lấy một ít để phòng thân thôi. Số lượng đó phần đông cũng là của ta thôi à, nhưng sư phục cũng chỉ lấy lại ít thôi. Đan Khí nhị lão ăn ké chút. Còn phần lớn thì vào bụng con nhỏ Phượng nhi của ngươi rồi.

- Phượng nhi? Phải ha, nàng nói nàng muốn ăn thần thạch.

- Ha ha ha... cái đó mà gọi là ăn sao? Buồn cười quá. Lão Khí ngươi luyện ra một quái vật thôn phệ, ta tưởng là heo nái nhà ai nữa chứ. Nào ngờ là con nhỏ Phượng nhi ha ha ha. Cười chết được. Tên đồ đệ coi tiền như mạng này của chúng ta coi bộ bị trọng thương rồi.

- Hả sư phụ trêu đệ tử làm gì? Phượng nhi ốm nhom ốm nhắt à. Ăn từng viên một đâu hết bao nhiêu chứ?

- Ốm nhom? Từng viên ... A ha ha a ... Ta bể bụng thôi lão Khí.

Hai lão già ôm bụng cười không thể nói lên được điều gì. Phong chạy vội ra ngoài vường linh thảo thì gặp ngay một cô bé mặc áo đỏ tươi thắm đang nhai cái gì rất ngon miệng. Phong để ý một hồi thì thấy nàng nhổ toẹt ra một thiên cấp giới chỉ, sau đó lại ngon lành bỏ một thiên cấp giới chỉ khác vào miệng nhai rau ráu. Chưa đến một khắc lại nhổ toẹt ra một thiên cấp giới chỉ. Phong đếm số thiên cấp giới chỉ rơi đầy đất cũng phải có đến ba mấy bốn mươi cái. Cô bé tròn trịa này là Phượng nhi?

- Phượng nhi muội muội?

Nàng quay sang Phong mồm vừa tóp tép vừa cười hì hì khoái trí. Quả thật là Phượng nhi. Ối mẹ... khiếp... Nàng vẫn xinh đẹp nhưng lúc trước thân hình của nàng tầm kg thì giờ này ít ra cũng phải kg.

- Phượng nhi, sao ra nông nổi này?

- Hmm... Thần thạch ăn rất là ngon. Em ăn hoài cũng không chán. Tiếc rằng huynh không có nhiều. Em để lại một ít cho huynh cầm tạm. Sau này huynh kiếm được thêm thì nhớ đưa thêm cho em.

- Troài... Ăn từng giới chỉ một còn đòi ăn thêm? Muội ăn coi bộ ghẹn chết đó.

- Không chết được, không chết được. Huynh hít thở không khí trong đây xem, thấy thế nào?

Phong thấy vậy thì hít sâu một hơi. Trong không khí linh lực nồng đậm còn chứa rất nhiều cảm ngộ của thiên địa đại đạo. Phong quay sang nhìn Phượng nhi thì thấy nàng híp mắt cười rất tươi.

- Ca thấy thích không? Lúc trước nhịn đói lâu ngày giờ mới có đồ ngon để ăn. Phong ca ca thật tốt. Sau này ca ca trở thành chí tôn giả phải nuôi Phượng nhi. Hi hi hi...

- Ha... Bây giờ ta cũng nuôi Phượng nhi đấy thây. Phượng nhi ăn nhiều thần thạch như vậy không bị phản ứng phụ?

- Không bị gì đâu, ca ca không cần lo. Em ăn trước dự trữ linh lực. Khi nào cần em có thể đưa lại cho ca ca.

- Thật?

- Ừm. Phượng nhi ngoan. À nè Phượng nhi, nếu ca đem người vào Phượng Hoàng Thành, liệu bọn họ có thể hấp thu thiên địa đại đạo của thần thạch hay không?

- Ca ca đem họ vào đi. Em ăn thần thạch sẽ nhả ra linh khí và thiên địa đại đạo tinh thuần nhất. Em từ thần hồn của ca ca mà sinh ra. Ca ca ăn tinh thần thảo có thể tinh luyện ra tinh thần đan, còn em ăn thần thạch sẽ nhả ra linh khí và cảm ngộ.

- Ha ha ha... Phượng nhi thật là phúc tinh của ta. Nhưng Phượng nhi ăn tốc độ như vậy ca ca thật thấy xấu hổ, bao lâu nay đã để em bị đói.

- Hi hi hi... Ca ca không cần áy náy. Em ăn xong bão hòa rồi sẽ không cần ăn nữa. giới chỉ này đủ cho muội sống thời gian rất lâu. Sau này ca ca kiếm được thêm thì em mới biến Phượng Hoàng Thành lớn hơn. Giờ có lớn hơn nữa cũng không đủ thần thạch cho em ăn thêm nữa.

- Phượng nhi còn có thể trưởng thành?

- Ừm. Em mới lớn mừ. Còn có thể trưởng thành. Lớn lên Phượng nhi sẽ giúp ca ca.

Ngồi trên một nóc của lầu các nhìn xuống vườn linh thảo đang có những linh thể của dân Cổ Ma ra sức làm việc khiến Phong cũng cảm thấy hãnh diện. Bọn họ nhờ vào thức hải của Phong nên giờ đã có thể dùng tinh thần lực làm việc như một người bình thường. Tuy công xuất của họ chưa cao nhưng bọn họ đã có sự sống mới. Đi theo một chủ nhân như Phong bọn họ có thể nhìn thấy được tương lai mới với hy vọng nho nhỏ những người thân của họ vẫn còn sống sót đâu đó trong các lao tù của Thần Duệ đại địa. Phong có thể chắc chắn những người này sẽ không bao giờ phản bội lại Phong. Họ đã gặm nhắm tinh thần lực của Phong, trở thành một phần của thức hải của Phong. Họ sẽ là những thủ hạ trung thành nhất.

Thời gian một năm rưỡi Phong phải khiến cho trận chiến sắp tới đánh cho dân Cổ Ma Tộc chỉ có đi mà không có về. Kế hoạch bắt đầu hoàn thành trong tâm trí của Phong. Vì hàng tỷ sinh linh của Thiên Linh giới, Phong nhất định phải làm đưa ra những chính sách mang tính cách phát triển lâu dài cho ngàn đời sau có thể nhờ đó mà cường đại. Thời điểm Đấu Linh quật khởi đã chính thức bắt đầu. Thể Tu Hỗn Thiên Công đã đến ngày phát huy quảng đại.

Một tháng sau ... Thôn Kiếm Thành. Quốc Tự Giám.

Mọi người không ai rõ, nhưng trong một đêm tại một góc hướng nam của Thôn Kiếm Thành một tòa núi khổng lồ tự nhiên từ dưới đất mọc lên. Chúng như được hàng ngàn khiến trúc sư, trận pháp sư dùng thổ thuộc tính xây lên rất hoành tráng. Trên đỉnh núi có năm tòa bạch ốc to khổng lồ sừng sững. Dưới núi là những đồn gác với những lôi đài tỷ thí dành cho các cấp dưới sinh tử cảnh. Những trận pháp cường đại do các chí tôn giả thiết kế và hoàn thành. Đây là Đấu Linh Quốc Tự Giám.

Năm tòa bạch ốc đứng trên năm ngọn núi nhỏ được chia ra là Luyện Khí sơn, Luyện Đan sơn, Thủ Công Sơn, Chiến Sơn và Thể Tu Sơn. Ở giữa năm ngọn núi này là một khu lôi đài tỷ thí to vật vã. Dưới chân núi là những trường dạy học từ tiểu học đến hết cấp bậc phổ thông. Theo lệnh của Phong minh chủ phải lấy dân làm gốc. Nền tảng của xã hội là giáo dục. Chỉ có giáo dục bình đẳng mới khiến cho con người có được sự bình đẳng thật sự. Phong minh chủ muốn mở ra một nền tảng mới, mở ra một con đường tu luyện mới. Thu nhận từ thể tu cho đến các võ giả cấp thấp không kể đẳng cấp và tuổi tác hay thiên phú. Đi học được nuôi ăn, nuôi mặc. Được sắp xếp việc làm ổn định để nuôi gia đình.

Số người đổ về Đấu Linh trong một lúc lại bạo tăng. Mới được một tháng tin tức Đấu Linh quật khởi đã làm rung động các đại lục khác. Những người nghèo được các xuyên tinh toa đưa đến cứ theo đà mà dần dần chiếm đầy Thôn Kiếm Thành. Phong minh chủ lệnh mở thêm các quận nhỏ, sắp xếp công việc xây đắp tường thành. Những người đi làm đều vui vẻ đóng thuế cho Thôn Kiếm Thành. Mức độ thu thuế lên đến ba phần mười nhưng bù vào đó là con cái được đi đến trường đào tạo có quy mô nên mọi người đều vui vẻ chấp thuận. Trường đào tạo không phân biệt đẳng cấp giàu hèn. Chỉ có tài năng và thiên phú mới có thể quyết định được số phận của những học sinh.

Ngoài những trường chính quy tất nhiên một số gia tộc cũng muốn bồi dưỡng hậu bối của mình nên các trường tư nhân cũng được mọc lên như nấm. Phong chỉ đưa ra điều kiện và giáo án cho từng cấp bậc rồi mời những người nổi bật viết sách làm sách giáo khoa tung ra thị trường cho các trường các cấp thầy lựa chọn. Xong việc Phong giao hết cho các trưởng lão của Lôi gia và đội người viện khoa học Lê Vĩnh Sinh. Trong khi các thế lực nhị, tam, tứ, ngũ thậm chí cửu lưu nhao nhao gửi người đầu nhập vào Đấu Linh Quốc Tự Giám vì bọn họ tin tưởng chỉ cần hậu bối của mình nổi bật rất có thể sẽ được sự nâng đỡ của Phong minh chủ, Phong trận sư.

Tuy không ai rõ Phong trận sư có cảnh giới gì nhưng chỉ một lời nói đã khiến ba chí tôn giả thân vẫn đạo tiêu. Đây là lực lượng nhất lưu đỉnh tiêm tuyệt đối. || Đan Khí Thần Tôn độc quyền tại TRUYENFULL.VN || Ngoài Lạc Hồng nhị tộc ra còn có một vài thế lực nhất lưu không thuộc sự trưởng quản của Liên Minh Bách Tộc đang nhòm ngó đến Đấu Linh Phong trận sư. Ba thế lực đó gồm có Mộc gia của Thiên Mộc đại lục, Cao Gia cũng thuộc Thiên Mộc đại lục và Ám Huyết Lâu thuộc Phong Linh đại lục. Ám Huyết Lâu là một trong những thế lực thần bí nhất thuộc nhất lưu thế lực. Người của họ giải khắp nơi trên các đại lục.

Ám Huyết Lâu là thế lực sát thủ và buôn lậu. Có rất nhiều quền lực tại ngoại vực và cả Thiên Linh Giới. Gia tộc đại diện cho Ám Huyết Lâu chính là Phùng Gia có rất nhiều thế lực nổi tại các tông phái. Lôi gia của Đấu Linh lúc trước chỉ là một thế lực nhỏ không ai để ý đến, không ngờ chỉ vài năm quật khởi lại gây bão toàn Thiên Linh Thế Giới. Tất cả các thế lực đều nhòm ngó tộc trưởng của Lôi gia Lôi Trấn Phong. Liên Minh Bách Tộc giờ đây cũng ra mặt bảo kê cho đại trưởng lão của mình. Phong chưa thể đến ngoại vực mặc dù trên danh nghĩa Phong đã nhậm chức đại trưởng lão.

Các thái trưởng lão cũng không bắt ép Phong. Bọn họ biết trước sau gì Phong cũng sẽ phải đến ngoại vực nhậm chức vì chỉ có lúc đó Phong mới được biết đến bí mật năm xưa liên quan đến mẫu thân của hắn. Phong cũng vì việc này mà rất nóng ruột, tiếc rằng dục tốc bất đạt. Phong phải lo cho những người ở Đấu Linh trước. Một thế lực nhất lưu như Đấu Linh Thủ Hộ giả sau khi chính thức công bố đã có rất nhiều thế lực đến bái kiến chúc mừng và móc nối quan hệ buôn bán.

Đấu Linh trong thời gian ngắn đã trở thành địa điểm buôn bán rất sầm uất của cả Thiên Linh giới không thua gì Thiên Minh Trung Lục. Số lượng người kéo đến định cư cũng lên đến vài trăm triệu. Xuyên tinh toa ngày đêm đậu đến. Các kiến trúc sư và thợ xây dựng ngày đêm dựng lên những khu cư xá rộng lớn. Họ lấy mẫu của Thôn Kiếm Thành để xây dựng các thành thị nhỏ hơn. Trong vòng ba tháng ngắn ngủi xung quanh Thôn Kiếm Thành đã dựng thêm thành thị nhỏ hơn lấy tên của loại linh khí đó là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Phong, Lôi, Quang, Ám thành. Thủ phủ của các thành thị này tất nhiên là Thôn Kiếm Thành. Tại mỗi thành đều có cường giả võ thần cảnh của Đấu Linh Thủ giới giả thủ hộ.

Thời gian trôi dần, chỉ còn một năm nữa là Hỏa Linh Hải sẽ hoàn toàn tan biến. Phong bắt đầu chuộc lời hứa của mình đối với đoàn người đầu tiên trở về từ Hỏa Linh Hải. Cứ mười người ra đi cũng chỉ có bảy người trở về. Linh khí của Hỏa Linh Hải quá cuồng bạo khắc nghiệt. Nhiều dong binh đoàn chỉ có đi chứ không có về. Một số ít kiếm được mộ địa của chí tôn giả thì vui mừng với cơ duyên của họ kiếm được. Phong cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Sinh tử tẩy lễ không thể không có người gặp rủi ro. Con đường cường giả đầy trông gai. Phong cũng chỉ có thể an ủi gia quyến của những tộc nhân đã nằm xuống. Đó là con đường bọn họ đã tự chọn.

Nhã Lan bước vào ôm Phong hôn nhẹ chàng lên má.

- Vẫn buồn vì các tộc nhân không trở lại hả?

- Ừm. Đôi lúc ta thật sự không biết mình đang làm là đúng hay sai? người đi, chỉ có người về. Gần hai trăm cường giả trẻ tuổi gia nhập dong binh đoàn cũng chỉ có người về lại với gia tộc. Muội nói ta làm vậy có quá tàn nhẫn hay không?

- Nước mắt của ngày hôm nay là thành quả của ngày mai. Mồ hôi và xương máu đổ xuống là nền tảng vững chắc cho hàng hậu bối sau này. Muội cũng từng phải nhìn thấy huynh đệ tỷ muội nằm xuống. Từng chôn xác họ. Từng bước qua xác họ để tiếp tục theo đuổi còn đường cường giả. Nửa năm qua huynh không hề nghỉ ngơi. Đấu Linh Thủ Hộ giả có thêm đến chí tôn giả đều là nhờ vào huynh. Từ trước đến nay chúng ta không thể tưởng tượng ra nổi thế lực của tam đại gia tộc lại có thể lớn mạnh như vậy. Đây là điều khích lệ cho biết bao nhiêu cường giả trẻ tuổi của tam đại gia tộc. Con đường là do họ tự chọn. Huynh đừng tự trách.

Được người đẹp ôm ấp an ủi Phong cảm thấy mình may mắn. Bỗng nhiên hơi thở của Nhã Lan chậm lại, tim hai người đập thình thịch. Nửa năm nay Phong không gần nữ nhân. Giờ có người bầu bạn như Nhã Lan khiến phòng thủ cuối cùng của Phong cũng bị rạn nứt.

- Muội là của huynh.

Chỉ một câu nói trong lúc Phong yếu đuối và hai người họ đã trở thành một thể. Kim đâm thịt thì đau, chứ thịt đâm thịt thì nhớ nhau suốt đời. Phong không biết hai người họ đã trầm mình đắm đuối bao lâu khi hai cường giả thỏa mãn thì trời cũng đã sáng. Cũng không biết là sáng của ngày hôm sau hay sáng của ngày hôm nao. Lúc Phong và Nhã Lan bước ra cửa thì Mộ Dung Khuynh Thành đã chờ sẵn ở cửa có vẻ hậm hực. Phong chỉ biết đỏ mặt còn Nhã Lan thì quay sang nhìn Khuynh Thành giảo hoạt nháy mắt rồi để hai người ở lại.

- Phong đệ đệ, nhất bên trọng nhất bên khinh.

- Ta? Ta đâu… đâu có.

- Còn nói không có?

Phong ngượng ngùng không biết phải làm sao nhưng thấy dấp dáng của Khuynh Thành thì thằng người nhỏ chịu không nổi.

- Để chí tôn giả không vui, ta đây làm sao gánh vác nổi. Người đẹp làm sao hết giận?

Mộ Dung Khuynh Thành đỏ mặt. Cửa phòng đằng sau mở rồi Phong cảm thấy thân mình lơ lửng bật vào phòng. Cửa phòng đóng lại rồi Phong không còn biết ngày hay đêm. Khi Khuynh Thành buông lỏng dúc đầu vào lòng ngực của Phong thì hắn mới hoàn hồn. Hồ Ly nhất tộc cường đại thật. Thể tu như hắn cũng có chút chống không nổi. Hai người dắt tay nhau vui vẻ bước ra khỏi phòng thì Nhã Lan đã mỉm cười giảo hoạt. Hai nàng thì thầm nhỏ với nhau điều gì đó nhưng Phong chỉ nghe được vài câu:

- Hai đêm một ngày.

- Còn ta?

- Hình như là hai ngày một đêm.

Rồi cả hai khúc khích cười đùa như thân tỷ muội. Còn đầu gối Phong hơi run run. Phong chỉ biết cười khổ nghĩ thầm: “Lúc chưa lấy thì ham, lấy rồi thì hết mẹ nó sức!” Nhưng cũng nhờ vào ba ngày ba đêm này mà Phong cảm thấy thư giãn. Dạo quanh một vòng Thôn Kiếm Thành Phong lại chui vào lầu các trong Phượng Hoàng Thành kiếm lại chút sức lực. Đang lúc chợp mắt thì cô bé da trắng tóc vàng hoe Kagney lại xuất hiện với dọng nũng nịu:

- Phong ca ca, huynh nhất bên trọng nhất bên khinh.

(ngất). Máu mũi đầy mặt đầu gối Phong run như cầy sấy.

- Nàng được?

Kagney Linn Karter có vẻ ẫm ức:

- Linh thể không được nhưng sau này có thân thể trọn vẹn sẽ được.

Phong vuốt nhẹ tóc của nàng. Thần binh chỉ có thể dùng sức mạnh, không thể nhẹ nhàng như thân thể thật sự. Phong bỗng chốc cảm thấy nỗi buồn vu vơ nhưng sâu thẳm của các thần binh. Họ cũng có linh trí như nhân loại, cũng muốn có tình cảm như nhân loại. Phong ôm nhẹ cô bé tóc vàng hoe vào lòng. Linh thể tuy có thể qua tinh thần lực tiếp súc cùng người thật nhưng họ không có cảm giác tiếp súc qua da thịt. Còn gì đau khổ hơn khi một người lại bị nhốt vào trong một khôi lỗi vô cảm.

- Ta sẽ tạo thân thể cho các nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ thành công.

Cô gái tóc vàng hoe cảm thấy mình rất hạnh phúc, bỗng chốc nàng biến thành khuôn mặt ánh sáng vô cảm rồi như có một đôi môi mọng hôn nhẹ lên má Phong:

- Em tin chàng.

Tiếng của Hắc Dung thật dịu dàng. Phong có thể cảm nhận được khao khát của nàng có thể một ngày nào đó trở thành nhân loại. Không biết từ lúc nào Phong ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì bên ngoài Tụ Linh Điện đã có một số cường giả ngồi xếp hàng. Phượng nhi đã mở ra một cửa truyền tống trận để vào từ Khoái Hoạt Lâm đến trước Tụ Linh Điện nay lại được Phong chuyển vào trong Phượng Hoàng Thành. Phong bước ra gật gù bắt đầu dùng Thiên Hồn Nhãn chỉ điểm cho từng cường giả một. Họ đã theo thứ tự theo điểm cống hiến mà xếp hàng. Trong một năm sau khi lịch lãm sinh tử. Một số người bị các dong binh đoàn khác chặn giết, một số bị đồng bọn ám toán chịu đủ đắng cay, cũng nhờ vậy mà cảnh giới của họ tăng lên vù vù. Những người nào có thể sống sót đều bước qua ngưỡng cửa của sinh tử cảnh. Hơn cường giả trẻ tuổi chưa đến tuổi đã là linh hải cảnh. Được sinh tử tẩy lễ và có được số lượng linh khí tinh thuần họ đã có đủ cảm ngộ để bước vào sinh tử cảnh.

Phong có thể dùng Nguyệt nhi để truyền vào cho những cường giả ở đây các linh khí tinh thuần để họ có thể đột phá xa hơn, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại Phong quyết định không làm như vậy. Tuy trong lúc nhất thời có thể khiến các cường giả mạnh mẽ hơn nhưng họ cũng sẽ vì vậy mà mất đi cảm ngộ của riêng mình. Bắt họ truy cầu cảnh giới mà họ không thể với tới được đối với họ cũng sẽ rất đau khổ. Sống chết tùy duyên, gặp gỡ tùy duyên, không nên chưởng quản duyên nợ. Phong chỉ cần tạo điều kiện cho họ theo đuổi ước mơ của họ. Con đường của họ, họ phải tự bước. Tập đứng vững bằng đôi chân của chính mình. Được mọi thứ dễ dàng quá sẽ khiến bọn họ thoái chí.

Phong cũng phải mất ba tuần mới chỉ điểm xong cho người cường giả. Công pháp Phong và các thủ lĩnh đem về đã đủ nghịch thiên cho mọi người tu luyện. Riêng Mộ Dung Khuynh Thành cuối cùng cũng được Viêm Đế truyền lại cho trọn vẹn bộ công pháp Khống Hỏa Quyết. Cách vận hành để nuôi nấng thiên hỏa và cuối cùng kết hợp hoàn cảnh và một vài loại thiên hỏa để có thể sinh ra thiên hỏa mới. Đây rõ ràng không phải là công pháp do Viêm Đế tự sáng chế ra. Là một loại tiên pháp lão đã có cơ duyên nhận được. Công pháp này lúc đầu cũng không hoàn hảo, phải nhờ bao năm Viêm Đế mới có thể hoàn thiện nó. Không phải lão cố tình lừa đảo Khí Tổ mà vào thời Hồng Hoang lão cũng chưa hoàn thiện được phần cuối nên chỉ có thể đưa cho Khí Tổ bộ công pháp thiếu khuyết.

Phong âm trầm suy ngẫm: “Công pháp có, vũ kỹ có, tài phú có chỉ là cường giả vẫn còn thiếu sót nhiều quá. Thời gian lại luôn luôn không ở phía Phong. Không biết dân Cổ Ma giờ này đã cường đại ra sao mà thôi. Trong Thần Thạch chi địa nhân loại đại thắng vì cường giả của họ chỉ vào được số lượng rất nhỏ. Nhưng trong chiến tranh thật sự, số lượng của họ sẽ hơn người Thiên Linh giới cả trăm lần. Cảnh giới của họ cũng không thua kém ta bao nhiêu. Với số lượng của dân Cổ Ma nhân loại Thiên Linh giới sẽ bị đè bẹp. Cường giả vi tôn cái rắm. Đến Sinh Tử Cảnh ta còn chưa bước vào. Đối với nhân loại Thiên Linh Giới ta không thể giúp đỡ được họ nhiều. Cường giả là phải theo đuổi cảnh giới của riêng mình. Chỉ có khi nào chính mình cường đại mới có thể giúp đỡ được những kẻ yếu.”

Sau khi suy sét đắn đo Phong quyết định công bố mình sẽ bế tử quan rồi để lại lời nhắn cho gia tộc hắn đi lịch lãm. Đem theo Tụ Linh Điện và các cường giả trong đó. Hẹn sau khi Hỏa Linh Hải tan biến Phong sẽ trở lại. Nơi Phong muốn đến lần này là bên kia bán cầu sa mạc Hắc Đô tại Hắc Linh đại lục. Một đại lục của giết chóc và cũng là địa bàn của Ám Huyết Lâu.

Chí Tôn Mộ Địa lần này không có Phùng gia tham gia vì họ đại diện cho Ám Huyết Lâu. Là một thế lực tà ác của Thiên Linh Giới. Họ giao dịch với cả Cổ Ma Tộc, và cũng là thế lực giết chóc Cổ Ma Tộc nhiều nhất. Họ làm việc vì tiền. Liên Minh Bách Tộc là khách hàng sộp của họ. Lâu chủ của họ Huyết Ma Cuồng Tiêu là một cường giả đỉnh tiêm có khả năng xếp vào thập đại cường tôn trong kỳ tới. Sự cường đại của Huyết Ma Cuồng Tiêu khiến rất nhiều thế lực kiêng kỵ. Kể cả Lạc Hồng nhị tộc. Ám Huyết Lâu lại là một thế lực sát thủ chuyên nghiệp và được rất nhiều các thế lực bảo kê.

Liên Minh Bách Tộc cần Ám Huyết Lâu. Các thế lực cũng cần Ám Huyết Lâu để thanh toán nhau. Ám Huyết Lâu cũng cần đến các thế lực vì huấn luyện sát thủ cũng rất tốn kém. Căn dặn thuộc hạ và sắp xếp công việc xong suôi Phong lẻn mình vào bóng tối bước đi về phía đông nam. Mặt nạ Hắc Dung che giấu hơi thở và ba động linh khí của Thiên Nhân Hợp Nhất. Đại Mao giờ đã bước vào bán sinh tử cảnh. Đã có thể hóa thành bán thể nhân loại. Đại Mao hý hửng đưa chủ nhân bay lên phong bạo tầng. Đây mới là nơi cho hắn tung hoành.

Không có vật cản tốc độ của Đại Mao rất nhanh. So với xuyên tinh toa cũng không hề thua kém. Chả mấy chốc đã đưa Phong đến bên kia bán cầu. sa mạc Hắc Linh. Là nơi có ám thuộc tính rất nồng đậm. Mặt trời cũng bị che lấp ở nơi này rất nhiều. Phong hóa thân thành một người trẻ tuổi có dáng dấp và hình ảnh của một tài tử Phong yêu thích Tom Cruise. Tóc đen nhánh với hàm răng trắng và nụ cười duyên trong áo bào của luyện dược sư Phong không thể nghi ngờ là hình tượng rất bắt mắt.

Hắc Linh Thành nằm ở giữa sa mạc cát trắng Hắc Đô. Trước khi bước vào sa mạc Hắc Đô mọi người thường tụ tập tại Cát Thành. Là một thành trì nhỏ nhưng sầm uất và phức tạp. Sa mạc là nơi tuyệt địa nên có rất nhiều cổ mộ của các cường giả, có rất nhiều sơn cốc linh dược được sa mạc cát che lấp và chôn giấu. Các luyện dược sư thường liều mạng đến đây để thu thập tài bảo và dược liệu. Các luyện dược sư cũng là những khách hàng sộp của các dong binh đoàn tại Cát Thành. Luyện dược sư nào mà chả cần cận vệ. Kiếm được thứ tốt thì lại sợ bị cướp. Luyện dược sư cũng chính là bảo nên cướp được luyện dược sư cũng không tên cướp nào dám giết họ. Giết chết một luyện dược sư không khó, cái khó là làm sao thoát được sự truy sát của thế lực đứng sau lưng họ.

Phong bước vào một quán trọ ngồi xuống. Tên tiểu nhị chạy lại lau bàn tươi cười hớn hở. Tất cả luyện dược sư đều là khách sộp.

- Đại sư cần dùng gì ạ?

- Cho ta một bình rựu thượng hạng, năm cân thịt ngon, một ít linh mộc ăn kèm và một phòng trọ thượng hạng.

- Đại sư cần ở trọ bao lâu ạ?

- Khi nào kiếm được dong binh thích hợp ta sẽ rời khỏi. Muốn vào sa mạc Hắc Đô tìm kiếm ít dược liệu mà ta cần.

- Dạ tiểu nhân đi lo ngay.

Tiểu nhị chạy đi lăng săng lo việc. Không mất nhiều thời gian rựu thịt đã bày trước mắt. Phong dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn các đoàn người hối hả trên đường cái. Một vị trung niên trên mặt vài vết sẹo bước tới chắp tay cung kính:

- Tài hạ Trần Minh Trí. Trưởng đoàn Hắc Long binh. Xin hỏi đại sư có phải cần thuê cận vệ bước vào sa mạc?

Phong liếc mắt nhìn người này, linh hải cảnh dỉnh phong. Không tồi. Phong gật gù gọi thêm bát đũa và cốc chén mời hắn ngồi xuống. Vào sa mạc chỉ là cái cớ, Phong muốn điều tra là dân Cổ Ma qua lại vùng này bằng cách nào. Trần Minh Trí này coi như số hắn xui xẻo thôi. Theo Phong chỉ có thể gặp nguy hiểm trùng trùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio