Đan Khí Thần Tôn

chương 66: không lối thoát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn người Phong Vân Lôi Vũ đã nghe Hỏa Nhân Tà Thần nói nhiều về Lâm. Con người này chỉ có thể kết giao không nên đắc tội. Lão Tà Thần đã nhìn nhận từ rất sớm tiềm lực của Lâm. Lâm giúp lão luyện chế Kiến Linh Đan khiến lão tự nhiên kiếm được số lượng tài phú không nhỏ khiến thế lực của lão chỉ trong vài năm đã được củng cố thêm rất nhiều. Bốn người Phong Vân Lôi Vũ thấy Lâm cố tình ở lại trong lao tù của Thiên Tàn thì trở lên hưng phấn háo hức với cảnh giới của Lâm. Nghe những người khác nói Lâm đã suýt chết nhưng bốn người họ đều không tin. Người như Lâm đâu thể chán sống xông vào đây mà không có một lá bài tẩy nào? Lâm chờ đợi kết giới khép kín. Trong lúc rảnh rỗi Lâm mở toang cửa phòng ngồi ở bên trong nhìn ra.

Bên ngoài Thiên Tàn cho quân giàn trận. Lâm xem qua trận địa nhưng chả thấy cái gì ảo diệu. Chỉ là một vài thất tinh trận như lúc gặp tại Thần Thạch Chi Địa. Lâm buột miệng nói vọng ra ngoài:

- Bản thành chủ dù gì cũng là một thiên tài. Tiểu tử ngươi dùng vài thất tinh trận đón tiếp ta có phải khinh thường ta lắm hay không? Có trận pháp nào cường đại hơn không bay ra xem chơi!

Thiên Tàn chỉ hừ nhẹ không thèm đáp. Hỏa Phong phòng bên cạnh cười ha hả:

- Lâm thành chủ. Hắn ngoài biết bày cái Thiên Tội Sát Ngục ra thì chỉ còn lại thất tinh trận. Trí thông minh của hắn có hạn xin thành chủ đừng để tâm. Hắn chỉ dùng cái lồng chim này để giết người. Giết nhiều đến nỗi trở thành một trong người Thập Đại Ác Ma. Hắn đứng thứ , Thiên Tàn Hiếu Sát.

- Aizzz Ta thật sự buồn cho Hoàng triều. Thể nào Thiên Tôn không cho hắn lên ngôi bèn phải thu một tiểu tử ngoại tộc họ Sát lên nối ngôi. Tướng lĩnh mà chỉ biết điên cuồng giết chóc như ma thú thì làm sao thống lĩnh quần hùng. Hỏa Phong ngươi nói cái lồng chim này làm sao phá?

- Lâm thành chủ, trận pháp này không thể phá. Là trận pháp chí tôn cấp dùng linh hồn để tạo ra. Cho dù ở ngoài oanh kích đến đâu cũng khó lòng tạo ra được phản ứng gì. Những chiêu thức đánh vào trận sẽ bị trận pháp hút đi những phần tăng phúc cho người thủ trận ở bên trong. Bên trong nếu muốn ra cũng phải giải trừ trận pháp mất đến ngày.

- Nói vậy bây giờ ta đánh ra bọn họ muốn chạy cũng chạy không được?

- Dạ chưa. Ngài có nhìn thấy điểm trắng trên đỉnh kia hay không? Đó là mắt trận. Đợi đến khi mắt trận biến thành màu đen thì trận pháp đã tích lũy đủ hồn lực. Lần này coi bộ Thiên Tàn nhất quyết đòi bắt ngài bằng được.

- Hử? Hắn muốn bắt ta... Ta thấy đầu óc tên này có vấn đề. Thiên đường có lối hắn không đi, địa ngục không lối hắn lại tìm vào. Tên này sống tiếp cũng bằng uổng mà thôi. Thể nào Thiên Tôn không coi trọng hắn. Nói về hắn thì thật mất hứng. Ay... Các ngươi sao lại biết ta đang gặp rắc rối mà chạy đến đây?

- Ngài vào đây được mấy ngày chúng ta mới biết tin. Cũng may là còn đến kịp bằng không chúng ta không còn biết phải làm sao ăn nói cùng Hỏa Thần đại nhân. Ta được một số bằng hữu Hỏa Thần Thành chạy vào kết giới liệp sát ma thú báo rõ mới biết được tình hình.

- Ở đây có kết giới liệp sát ma thú?

- Dạ có chứ. Lên đến cấp vương cảnh thì phải kiếm ma thú cấp cao để liệp sát. Vừa tu luyện thoát hiểm mưu sinh vừa luyện tập vũ kỹ và tích lũy kinh nghiệm để đột phá. Các ma thú ở đó rất cường đại, nhưng đa số đều giết chóc điên cuồng. Tài liệu tuy phong phú nhưng nguy hiểm trùng trùng.

- Nghe mà thấy khoái rồi. Sau việc ở đây các ngươi dẫn ta vào một chuyển xem thử. Bổn thành chủ nhất định sẽ chiếu cố các ngươi.

- Vậy ... đa tạ thành chủ đại nhân.

Những người ở ngoài nghe đến đây thì ôm bụng cười như vớ được. Một tên võ thần cảnh đòi đi chiếu cố cho những chí tôn giả đi ngang tầng của Thánh Tháp. Thật sự nực cười. Hỏa Phong cũng có chút không quen, nhưng hắn tin tưởng vào chủ tử của mình là Hỏa Nhân Tà Thần. Người như Lâm có thể thu phục được Băng Xương Quang Hỏa không phải là kẻ vô tích sự. Nghĩ đến đây Hỏa Phong nhớ ra điều gì. Hắn lắp bắp:

- Lâm đại nhân. Khi nào đánh ra, xin ngài chừa mạng cho mấy người Thiên Lục Sát, Thiên Tàn. Họ là hậu duệ dòng chính của Thiên Tôn. Xin ngài đắn đo một hai trước khi ra tay.

- Bọn họ là người dòng chính? Haizz... Số của ta coi như sui xẻo đi. Con bà nó mấy cái tên trời đánh này. Thế thì để ta dẹp bọn hắn đi thôi. Mắt trận đã tối thui. Chắc bọn họ muốn chạy cũng không thoát rồi.

Ba người kia nghe Hỏa Phong xin tha mạng cho Thiên Lục Sát, Thiên Tàn thì hơi suy nghĩ, nhưng vì Phong là lão đại trong bốn người nên họ cứ theo dõi tình hình rồi tính sau. Lâm mở to cửa từ bên trong nói vọng ra:

- Đúng ra ta sẽ cho các ngươi thêm thời gian sống, nhưng ai bảo các ngươi theo đại ca xấu. Ta chỉ có thể tha mạng cho hai tên họ Thiên, những người còn lại ... thôi thì các ngươi chết hết đi cho ta.

Lâm nói xong lập tức thả ra thiên hỏa. Người xương lớn dần rồi to đến mức khổng lồ cười hề hề như tiếng ma vọng.

- Băng nhi, ngươi bắt hết thần hồn của bọn chúng đem đi luyện hóa cho ta. Chừa lại hai tên kia.

Tay Lâm chỉ về phía Thiên Lục Sát, Thiên Tàn. Người băng như hiểu được tiếng nhắc lại lời Lâm nói:

- Hề hề chừa lại hai tên kia. Chừa lại hai tên kia. Hề hề...

Cánh tay khổng lồ của người băng trong suốt vung đến đâu thì linh hồn trong các cơ thể bị rơi rụng đến đó. Kết giới quá nhỏ, những người ở đây lại quá đông để có thể chạy trốn. Tiếng kêu la truyền ra bên ngoài khiến người bên ngoài run cầm cập. Một số lão gia hỏa cai quản Thánh Tháp đang tọa trấn cũng phải giật mình. Số lượng cường giả chí tôn sơ kỳ của Thần Địa đang bị mất dần với tốc độ rất nhanh. Là ai đang đại náo Thánh Tháp?

Trong ngục tù Thiên Tàn cố mở ra kết giới nhưng cho dù tốn bao nhiêu hồn lực thì cũng không kịp mở ra được. Hắn đang vô vọng dùng hồn lực tích lũy được để mở ra kết giới. Tiếc rằng hồn lực của hắn cũng bị Băng Xương Quang Hỏa hút đi số lượng rất nhiều. Các thuộc hạ của hắn kêu gào đòi mở ra kết giới nhưng bọn họ lại bị Băng Xương Quang Hỏa nuốt trọn thần hồn. Nếu là ở ngoài với tốc độ của người xương chắc chắn sẽ có nhiều người chạy trốn được. Nhưng trong đây là kết giới Thiên Sát Ngục Tù, họ đã không còn đường lui. Đánh vào người xương thì bị thiên hỏa đốt. Dùng linh khí ngoại phóng thì lại bị sát vực của biết bao chí tôn giả Thiên Linh ăn mòn vào thân thể của thiên hỏa vô hiệu hóa.

Băng nhi vừa vung tay vừa cười hề hề lặp đi lặp lại cầu nói: “Tha cho hai tên kia hề hề, tha cho hai tên kia hề hề.” Tiếng hề hề của người xương rất tà dị. Mỗi lần hắn nói tha cho hai tên kia lại có không ít người bị vồ trúng, thần hồn bị thiêu đốt không còn lại gì. Bọn họ cũng xin tha mạng nhưng người băng vẫn trơ trơ như cái máy biết di động luôn tay liệp sát.

Bốn người Hỏa Phong trong phòng mở cửa nhìn ra thì thấy số lượng cường giả chết la liệt. Trên mặt đất rơi xuống biết bao giới chỉ. Còn Lâm vẫn trú ở trong phòng không bị tổn hao gì. Thiên hỏa bình thường cần có người khởi động hoặc nếu độc lập thì cũng không giết nhiều người như thế này. Tiếc rằng Băng Xương Quang Hỏa không phải thiên hỏa bình thường. Nó là thiên hỏa duy nhất ăn được linh hồn của võ giả để cường đại lên. Đối với võ giả Thần Địa quả nhiên là một đòn trí mạng.

Thiên Tàn hết ngang tàn tự phụ. Chỉ dám dùng áo giáp phòng thủ lực công kích của thiên hỏa. Tại sao hắn lại không nghĩ ra điều này. Tên Lâm kia quá hèn hạ bỉ ổi. Khi các thuộc hạ của hắn đã nằm xuống thì người băng nhìn hắn chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì. Người băng tới gần Tàn miệng luôn hề hề “Tha cho hai tên kia, tha cho hai tên kia!” Nhưng hình như người băng này chỉ có thể nói được chứ không hiểu mình đang nói gì. Người băng thấy Thiên Tàn đang đứng phòng thủ thì lấy tay vỗ xuống. Thiên Tàn né được qua một bên khiến người băng như một em bé đang được nô đùa lập tức dùng tay khác vỗ xuống.

Thiên Tàn càng né tránh thì lại khiến người Băng vui cười hề hề như vớ được ra tay ngày càng nhanh, càng mạnh. Cả một nền đất bị rung chuyển khi Thiên Tàn còn đang cố tránh né thì vài tiếng ”véo” xé gió khiến Thiên Tàn cảm thấy toàn thân đau nhức. Thiên Tàn nhìn xuống chân mình thì đã cảm thấy khó lòng cử động:

- Ngươi... dùng độc!

- Haizz... Ngươi ... thật sự ngu dốt. Ngươi biết ta và Hỏa Thần đại nhân qua lại không ít. Tại sao không đề phòng ta sẽ dùng độc? Ta hết cách dạy ngươi. Băng nhi, bắt hắn lại.

- Hề hề bắt hắn lại, bắt hắn lại... Hề hề hề...

Tiếng hề hề của người băng khiến bốn người Hỏa Phong rởn tóc gáy. Người băng này thân thể cường hãn, lại biến to nhỏ tùy ý được. Có một cận vệ như vậy Lâm thành chủ đủ sức đi ngang tầng . Thậm chí vào tầng cũng không ai dám làm gì hắn. Thiên Lục Sát núp vào một chỗ chỉ mong không ai để ý đến hắn. Lâm quay sang phía bốn người Hỏa Phong đưa mắt ra lệnh. Thiên Lục Sát làm sao chống lại được người này. Hắn run như cầy sấy miệng lắp bắp như muốn xin tha mạng. Lâm chỉ nhìn Thiên Lục Sát lắc đầu. Đã đến lúc phát huy tác dụng thật sự của Đoạt Hồn Quyết. Mấy năm nay Lâm cố công tu luyện công pháp này đến mức tận cùng. Không ngờ khi đột phá tầng cuối cùng thì phần hạ của công pháp lóe lên. Đoạt Hồn Quyết phần hạ: ”Hoán Hồn Quyết!”

Lâm đưa tay lên đầu của Thiên Tàn. Thiên hỏa bao trùm Tàn khiến hắn thét vang nhưng chân tay đã bị sát vực của Lâm trấn áp, bị Băng Xương Quang Hỏa dùng thân thể to lớn đè xuống. Thiên Tàn hiện giờ không khác gì một đứa trẻ bị người lớn đè xuống đánh đít. Còn đâu nữa một kiêu hùng đứng thứ trong thập đại ác ma. Trong thức hải của Lâm thủ lĩnh của đám Nô Nhân đã đợi sẵn.

- An Gia Lạc. Ngươi chuẩn bị thay thế chỗ của Thiên Tàn. Ta sẽ dùng Hoán Hồn Quyết thay đổi linh hồn của ngươi và hắn. Sau này làm việc cẩn thận. Thu thập tình báo cho ta.

- Dạ rõ chủ nhân.

Lâm liên kết linh hồn của mình cùng An Gia Lạc. Sau đó dùng Đoạt Hồn Quyết phần đầu để đoạt xá của Thiên Tàn rồi cuối cùng hoán đổi thần hồn cùng An Gia Lạc. Ký ức của Thiên Tàn bị Lâm và An Gia Lạc lấy đi. Hoán Hồn Quyết dùng là để trao đổi phân hồn của một người nhưng vì An Gia Lạc đã trở thành một phần trong thức hải của Lâm, đã có thể đại diện cho Lâm để hoán đổi thần hồn cùng Thiên Tàn. Công pháp này vào tay của Lâm lại được tăng thêm phần khủng bố, nghịch thiên của nó.

Tiếng của bốn người Hỏa Phong xin Lâm tha chết cho Thiên Tàn còn vang vọng. Họ còn tưởng Lâm đang nuốt thần hồn của Thiên Tàn. Thiên Lục Sát run lẩy bẩy vô vọng mắt nhìn Lâm hờ hững như hắn đã là một người chết. Bị thiên hỏa thiêu đốt trấn áp Sát đã tuyệt vọng, giờ lại phải chứng kiến Lâm đoạt xá Thiên Tàn, Sát đã mất hết hy vọng. Hồn lực đặc biệt bị suy yếu.

Thiên Tàn mở mắt ra. Băng Xương Quang Hỏa thả hắn ra thì Thiên Tàn bắt đầu đứng dậy vươn vai như một người mới lạ. Thiên Tàn quỳ một gối dõng rạc:

- Thiên Tàn đa tạ Lâm thành chủ trị nội thương cho ta. Nhờ thiên hỏa của ngài các cặn hồn của ta đã được tiêu trừ hoàn toàn. Thiên Tàn xin từ nay đi theo Lâm thành chủ. Xin thành chủ thu nạp.

- Hử? Ngươi thân là một thiên kiêu chi tử lại đòi theo ta. Dòng chính họ Thiên không thể làm tay sai cho ta được. Chúng ta hợp tác đi.

- Vạn lời nghe theo Lâm thành chủ. Không biết Lâm thành chủ... có thể tha cho tiểu đệ của ta một mạng?

- Ừm... Thiên Lục Sát theo ngươi ăn quá nhiều tàn hồn. Đầu óc hắn cũng có chút ngu muội. Để bổn cung chữa trị luôn cho hắn. Sau này hắn sẽ theo ngươi phò tá cho ngươi.

- Vậy bỉ chức thay mặt Lục Sát đa tạ thành chủ.

- Ừm... dùng thiên hỏa thiêu đốt cặn hồn có thể chữa trị cho ngươi nhưng cảnh giới cũng vì vậy mà bị đánh tụt. Sau này các ngươi sẽ tạm thời theo bổn thành chủ. Băng nhi. Đè Thiên Lục Sát xuống. Đốt hết cặn hồn làm hắn ngu muội.

- Đốt hết hề hề ... đốt hết hề hề... hề hề...

Tiếng của Băng Xương Quang Hỏa lúc nào cũng làm cho người ta ớn lạnh. Hỏa Phong thả Thiên Lục Sát ra, Lục Sát vừa sợ vừa mừng để cho thiên hỏa bao phủ. Lâm đặt tay lên đầu hắn kéo thần hồn của hắn ra khỏi thân thể. Trong thức hải của Lâm Sát mới biết đây thật ra là một quỷ kế. Hắn ú ớ nhưng không thành tiếng vì thần hồn đã tách rời cơ thể. Những Nô Nhân theo Lâm đều không muốn dùng tên cũ. Người kế tiếp sẽ lấy tên của chủ nhân thân thể. Hắn chính là Thiên Lục Sát, có ký ức của Thiên Lục Sát.

Võ giả Cổ Ma nuốt thần hồn của những võ giả khác đều để lại di chứng gọi là cặn hồn. Cặn hồn phải cần thời gian từ từ trừ khử. Khi cứng rắn trừ khử như Lâm đã làm sẽ bị đánh tụt cảnh giới rất nhiều. Hiện giờ tuy Tàn và Lục Sát vẫn còn các thuộc tính nhưng linh khí bị đốt sạch. Yếu ớt không chịu nổi. Lâm quay sang phía Thiên Tàn chỉ lên mắt trận hỏi:

- Khi nào thì cái lồng chim này của ngươi được giải trừ?

- Dạ Lâm thành chủ an tâm. Hồn lực của ta đã cạn, không thể tiếp tục duy trì. Chỉ cần một ngày sau kết giới sẽ giải trừ.

- Ừm... vậy cũng tốt. Ngươi dùng thời gian này khôi phục lại cảnh giới của mình.

Nói xong Lâm dùng hấp lực thu vào hồ lô rựu mấy vạn giới chỉ. Một chí tôn giả đâu chỉ có một giới chỉ thiên cấp. Lâm cười ha hả. Bốn người Hỏa Phong cũng luân phiên chúc mừng. Lâm cũng không ngần ngại xuất ra một phần tài phú tặng lại họ nhưng bốn người Hỏa Phong nhất quyết từ chối không nhận. Lâm gật gù đưa cho mỗi người một bình tinh thần đan địa giai cấp hạ phẩm. Mỗi bình viên đối với những người này quả là một món tài phú kinh người. Họ tuy cũng muốn từ chối nhưng tinh thần đan đối với họ quá trọng yếu. Có thể dùng để tinh luyện cặn hồn mà không cần đánh tụt cảnh giới như thiên hỏa thiêu đốt. Bọn họ nói vô công bất thọ lộc nhưng Lâm cười ha hả. Đối với huynh đệ không nên phân chia như vậy:

- Hôm nay các vị đến đây trợ trận cho ta. Tiêu Ngọc Lâm ta cảm kích bất tận. Nhờ bốn vị mà ta có thể thu phục được hai tiểu đệ. Chúng ta đã là huynh đệ thì không cần tính toán nhiều như vậy. Hỏa Thần đại nhân đối với ta có ân, ta coi như một trưởng bối. Các vị so tuổi còn hơn ta rất nhiều, nhưng cường giả không kể tuổi tác. Chúng ta từ nay trở đi có phước cùng hưởng, có họa cùng gánh. Làm bằng hữu của Tiêu Ngọc Lâm này nguy hiểm trùng trùng. Các vị không chê bai ta tài hạ cảm kích bất tận.

Bốn người Hỏa Phong nghe vậy thì mủi lòng. Họ chỉ là việc theo lệnh của Hỏa Thần đại nhân nào ngờ lại được Lâm dùng tình cảm để thu phục. Người Cổ Duệ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của chủ tử. Không ngờ bọn họ liều mạng lại không gặp nguy hiểm còn có thể kết giao với một nhân vật phong vân. Làm sao họ không vui mừng cho được. Hỏa Phong thân làm lão đại đứng ra chắp tay cung kính.

- Lâm huynh đệ. Ngài thân làm thành chủ, lại hạ mình kết giao cùng bọn thuộc cấp như chúng ta. Được. Cung kính không bằng phục mệnh. Từ nay trở đi bốn người chúng ta, chỉ cần không làm trái với lợi ích của Hỏa Thần đại nhân, bốn cái mạng này sẽ đi theo Lâm thành chủ lăn lộn.

- Tốt... ha ha ha...

Thiên Tàn và Thiên Lục Sát thấy vậy thì vội cung kính thủ lễ:

- Chúc mừng lão đại. Hôm nay lộ triển thần uy. Kết giao được cùng bốn người anh hùng Phong Vân Lôi Vũ.

- Ha ha ha... Thiên Tàn. Ngươi cũng là một nhân vật phong vân. Từ nay trở đi phải cố gắng tu luyện. Làm rạng danh gia tộc của ngươi.

- Đa tạ lão đại nhắc nhở. Thiên Tàn từ nay trở đi sẽ nhất định cố gắng.

Nói xong Thiên Tàn hấp thu linh lực hắng giọng hô lớn:

- Các người trong phòng kia nghe đây. Hôm nay Thiên Tàn ta thua cho Lâm thành chủ không lời nào biện bạch. Từ nay trở đi sẽ không còn Thiên Tàn quân nữa. Các ngươi cũng không phải chịu phục tùng mệnh lệnh của ta. Khi kết giới phá hủy ta sẽ đi theo lão đại Lâm thành chủ. Các ngươi từ nay không cần gọi ta là chủ công nữa. Sau này gặp mặt có thể chúng ta sẽ phải đối đầu. Để đền đáp ân huệ lúc trước các ngươi đã theo ta. Ta sẽ cấp cho các ngươi một phần tài phú để các ngươi tu luyện. Các ngươi hãy ráng tu luyện đi. Sau này dùng tài mình góp sức cho Thần Địa.

Trong các phòng trọ có gần cường giả đã chứng kiến những gì sảy ra. vạn người bị thiên hỏa thiêu đốt. Chỉ riêng những người trốn trong phòng trọ không ra là Bọn họ sợ Lâm như sợ quỷ dữ. Chủ công của bọn họ đã bị hoàn toàn thu phục. Họ làm sao không động tâm. Tiêu Ngọc Lâm kia đối đãi với thuộc cấp rất chu đáo. Ý nghĩ của họ lập tức rục rịch. Có một người thì sẽ có hai người. Lập tức có cường giả bay ra khỏi phòng hướng Thiên Tàn thủ lễ:

- Chủ công, nếu ngài đã theo lão đại mới vậy có thể nào xin cho ta theo cùng. Được theo lão đại là một vinh hạnh lớn của chúng ta.

Có người ra mặt thì sẽ có một số người khác lao ra nhao nhao xin Thiên Tàn nói hộ bọn họ. Hung uy của Tiêu Ngọc Lâm quá lớn khiến một số người không dám nhìn thẳng hắn. Đành phải trước mặt của Lâm luồn cửa sau thông qua Thiên Tàn. Tàn đưa mắt nhìn Lâm mong đợi. Lâm cũng gật gù tỏ vẻ chấp thuận. Đã đến lúc Lâm gây bão Thánh Tháp.

Cái tin tức Tiêu Ngọc Lâm dùng thiên hỏa thiêu đốt thần hồn của một vạn cường giả chí tôn sơ kỳ, thu phục Thiên Tàn, Thiên Lục Sát trong một ngày lan tỏa khắp tầng lầu của Thánh Tháp. Tin tức được loan báo ra ngoài khiến toàn Hắc Thần Thành trấn động. Triều thần các cấp tưởng rằng Tiêu Ngọc Lâm này là một con mồi béo nào ngờ Lâm lại trở lên bí hiểm như vậy. Một người thu phục được Băng Xương Quang Hỏa mà bao người không làm được, nhân vật này thật sự không phải là vừa. Hơn nữa, là do hắn tự mình đi vào trong Thánh Tháp. Hắn mua tin tức, đoán biết thời gian địa điểm để ra tay có tính toán. Tiêu Ngọc Lâm không phải người ra chiêu đánh bừa.

Sự thần bí của Tiêu Ngọc Lâm bị hai lối suy nghĩ ảnh hưởng, một bên cho rằng Lâm thần bí cường đại quỷ kế đa đoan khó đối đầu. Một bên vẫn theo ý nghĩ thấy mới tin vì Thiên Tàn ngoài hung tính ra thì không có đặc điểm gì nổi bật. Rất nhiều người đoán biết Lâm sẽ sử dụng thiên hỏa để hộ mạng. Chỉ là sự cường đại của thiên hỏa ra sao thì chỉ sau khi Lâm triển lộ thần uy mới rõ rệt. Tiêu Ngọc Lâm lập tức được xếp vào thập đại ác ma bảng nhưng không ai rõ phải đặt Tiêu Ngọc Lâm vào vị trí nào. Đằng sau Thiên Sát còn có ba người hạng , và . Đó là ba người Băng Nương Tử Chu Nguyệt Kỳ, Bất Phá Bưu Vương Tề Lâm Cảnh và đứng thứ đó chính là Hỏa Phong.

Lâm đã nắm bắt từ lâu tin tức trong Thánh Tháp. Hỏa Phong hòa hoãn như vậy nhưng ít ai có thể tưởng tượng lúc hắn ra tay thật sự sẽ khiến quỷ khóc thần sầu. Là một cường giả vô tình lạnh nhạt. Riêng Lâm lại đánh giá Hỏa Phong rất cao. Những người hòa hoãn âm trầm như Hỏa Phong mới thật sự là những người nguy hiểm. Hắn ra tay quả quyết và rất nguy hiểm. Chỉ là Hỏa Nhân Tà Thần từ trước đến nay rất điệu thấp nên thuộc hạ của lão cũng không muốn ra mặt quá nhiều. Trong thập đại thành thị, thế lực của Hỏa Thần Thành là mỏng nhất. Trong các cường giả dưới trướng của mình ngoài Phong Vân Lôi Vũ ra thì hầu như vũ lực của những người khác đều không đáng kể.

Tuy vậy Lâm vẫn biết, Hỏa Nhân Tà Thần có rất nhiều lá bài tẩy. Lão còn chưa bộc lộ ra tài năng thật sự của mình. Như Nguyệt, hai chị em Lạc Linh Sang, Lạc Linh Nguyệt là bằng chứng rất tốt. Giữa Lâm và Hỏa Nhân Tà Thần sau mấy năm hợp tác đã sinh ra một sự e dè vừa bội phục vừa kính nể. Hai người mến tài nhau, cũng vì thế mà không muốn đối đầu.

Người đứng thứ trong thập đại ác ma tức Bất Pha Bưu Vương rất ngang tàn hống hách. Hắn nghe tin Thiên Tàn bị bại thì lập tức tự cho mình đứng thứ . Đẩy lui người thứ là Băng Nương Tử. Hắn lập tức lên tiếng khiêu khích Tiêu Ngọc Lâm quyết đấu. Lâm nghe tin cũng chỉ bỏ ngoài tai cười hề hề:

- Trước sau gì cũng diệt hắn. Ta còn không để hắn vào trong mắt.

Sau khi Lâm thu phục được Thiên Tàn thì điểm số cống hiến của Lâm đã lên đến hơn triệu điểm. Số lượng cường giả bị Lâm chính thức giết cũng lên đến vạn người. Là con số của thành chủ chân chính. Tuy số chưa cao nhưng chỉ có tuần lâm đã được xếp vào bảng người có số điểm cao nhất. Những người trước Lâm tuy cao hơn Lâm nhiều nhưng bọn họ đã có mặt tại Thánh Tháp cả trăm vạn năm. Là những thành chủ, Thiên Soái và thái thượng trưởng lão của các đại thế lực. Lâm nhìn lên bảng đề danh điểm kỷ lục. Tên của Thiên Tôn xếp lên hàng đầu. Di Hồn Đại Pháp của Cổ Duệ chính là do lão hoàn chỉnh và truyền ra ngoài đem phát huy quang đại. Sau tên của lão chính là người Cửu Ma Địa Tôn rồi đến tên của cửu đại thành chủ hiện giờ. Tên của các Thiên Soái còn sống và các trưởng lão. Tên của Lâm hiện giờ xếp thứ . Đứng trên cả Thiên Tàn và bốn người Hỏa Phong.

Lâm gãi đầu cười trừ. Trên Lâm còn ba người đó là Băng Nương Tử, Chu Thần Thông và Thiên Minh Phụng. Không ngờ nữ nhân họ Chu kia lại cường đại như vậy. Từ lúc vào Lâm chưa từng gặp người này nhưng biết trước sau gì cũng sẽ đụng độ cùng nàng.

Ngày hôm nay Lâm theo chân người Hỏa Phong, Hỏa Vân, Hỏa Lôi, Hỏa Vũ đến Thánh Kinh Các để đổi điểm cống hiến. Lâm đã có tư cách tự do ra vào trong Thánh Tháp. Đã có quyền đi lên tầng lịch lãm. Có quyền đi vào trong các kết giới liệp sát ma thú và thu thập tài phú. Người cai quản Thánh Kinh Các thấy Lâm bước vào thì nhíu mày thất kinh. Lâm còn quá trẻ. Cảnh giới của hắn còn quá yếu. Lão nhìn chằm chằm vào đan điền của Lâm thì bất đầu hoảng sợ nhưng dù sao lão cũng là một cường giả đệ nhất đứng sau Thiên Tôn. Lâm cũng để ý đến lão. Đằng sau Thiên Tôn năm xưa không chỉ có Cửu Ma Địa Tôn. Trong truyền thuyết sau khi Thiên Tôn rời thế còn xuất hiện người khác. Họ mới đúng là Băng, Phong, Vân, Lôi, Vũ. Là ngũ tuyệt của Thần Địa.

Năm người này vì cạnh tranh vị trí cửu đại thành chủ nhưng vì đánh không lại Cửu Ma Địa Tôn nên phải ẩn mình vào trong Thánh Tháp tu luyện. Họ là những lão gia hỏa thủ hộ Thánh Tháp. Năm người chia nhau cai quản tầng. Theo tứ tự từ cao xuống thấp đó là Băng, Phong, Vân, Lôi, Vũ. Hôm nay người trao phần thưởng cho Lâm chính là Phong Nhị các chủ. Tiêu Ngọc Lâm cầm quyển trục ghi chép công pháp phá giải khế ước nô lệ thì cúi đầu cảm tạ Phong các chủ. Đồng thời dùng thiên nhân hợp nhất cuốn lấy các loại linh khí. Hỏa, Mộc, Thủy, Kim, Băng, Quang, Ám. Lâm chỉ thiếu Lôi, Phong, Thổ ba loại nữa là đủ. Nhưng dù sao loại linh khí đã đủ để chứng mình sự nghịch thiên của một thiên tài tu luyện.

Phong Các Chủ đã lâu không dùng tên thật của mình. Cũng như bốn người khác lão tọa trấn một lầu các. Có quyền uy vô thượng trong Thánh Tháp. Lão rất ít khi đi ra ngoài. Mọi người chỉ còn nhớ lão và bốn người kia đều là người họ Thiên. Là trưởng bối của các đời Thiên Tử. Lần này nhìn thấy đan điền rộng lớn khổng lồ của Lâm lão đã có cách nhìn nhận mới về tiểu gia hỏa này. Hắn thật sự có đại tài. Đan điền lớn nhỏ khó nhìn ra. Lão nhìn ra được là vì Lâm đã cố tình chó lão thấy. Lâm đã cố tình cho ra các kích cỡ linh khí có thể hấp thu để lão cảm nhận ra được. Lão đưa mắt nhìn Lâm hơi âm trầm suy nghĩ: “Tiểu tử này tại sao lại bộc lộ tài năng với lão?” Là hắn muốn kiếm thêm đồng minh. Tiểu tử này biết mình không có thế lực riêng. Bốn tên theo hắn thật ra cũng không phải là do hắn đào tạo ra. Tiểu tử này nhất định muốn cùng lão trao đổi cái gì đó.

Tiêu Ngọc Lâm cũng có thể nhìn ra, Phong Các Chủ này có linh khí rất tinh thuần. Lão đã bước vào cảnh giới chí tôn cảnh đế giả. Chỉ sau huyền tôn loại thuộc tính và minh tôn loại thuộc tính. Khi lão có đủ các thuộc tính viên mãn thì sẽ chính thức bước vào cảnh giới của cấp bậc Thần Tôn cảnh. Người này tu luyện bao năm mà cũng không lĩnh ngộ ra được quang lôi hai loại thuộc tính. Lão cần nhất đúng là quang lôi hai loại thuộc tính. Thuộc tính chỉ cần lĩnh ngộ, nếu không bị thiên phú bẩm sinh áp chế sẽ có ngày tu luyện đến cảnh giới viên mãn. Tiếc rằng bao năm nay lão đã cố gắng nhưng vẫn không thăng tiến.

Lâm đưa ra viên Kiến Linh Đan quang thuộc tính rất thuần.

- Tiền bối. Nếu dùng viên Kiến Linh Đan này liệu có thể đổi được mấy loại vũ kỹ nghịch thiên hay không?

- Hử? Kiến Linh Đan quang thuộc tính. Tiểu tử ngươi quả thật rất biết buôn bán. Biết ta cần gì?

- Tiền bối quá khen. Tiểu tử không những biết ngài cần gì, mà còn biết ngài cần loại đan dược này rất nhiều. Còn ta lại là người duy nhất của Thần Địa hiện giờ có thể luyện chế ra quang thuộc tính Kiến Linh Đan. Ngài có thể làm đại lý cho tài hạ hay không?

- Ha ha ha... Tiểu tử người muốn trao đổi thứ gì?

- Vũ kỹ, vũ khí. Tiểu tử có rất nhiều. Nhưng toàn là đồ của các thế lực nhất lưu. Ta nhặt được trong Băng Xương Thung Lũng nhưng lại không dám đem ra tu luyện. Vả lại, ta cũng không hứng thú với các loại công pháp vũ kỹ độc môn của người khác. Tu luyện những thứ đó chỉ sợ bị họ bắt được điểm yếu của ta.

- Ha ha ha... Ngươi giỏi khắc chế điểm yếu như vậy cần ta giúp hay sao? Vạn Sát Phi Đao có lực công kích kém thì bị ngươi dùng thiên hỏa tăng phúc. Điểm yếu hoàn toàn bị lấp và vũ kỹ thiên cấp hạ phẩm lại được ngươi hoàn thiện ít nhất đến cảnh giới thiên cấp trung – thượng phẩm. Tuy không phải đỉnh phong nhưng trong tay ngươi đặc biệt cường đại. Cách phóng phi đao của ngươi hình như cũng không phải của Vạn Sát Phi Đao thuần thúy. Đã được ngươi cải biên đi rất nhiều. Lực phóng ra đặc biệt mạnh hơn Vạn Sát Phi Đao của Thiên Tôn. Là ngươi đã dùng tiễn vực lĩnh ngộ được trong Băng Xương Thung Lũng tăng phúc cho lực phóng. Ha ha ha... Ta nói có sai không?

Lâm toát mồ hôi. Lúc Lâm xuất chiêu đã để ý rất kỹ nhưng không phát giác ra người nào quan sát. Cũng may lão già này không nhìn ra là Lâm đã dùng Lĩnh Nam Chỉ Vận khí phóng ra phi đao. Cho đó là vũ kỹ Lâm đã lĩnh ngộ được tại Băng Xương Thung Lũng. Lâm cúi đầu chắp tay cung kính:

- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, vãn bối bội phục. Quả như lời của tiền bối nói. Vãn bối dùng là tiễn vực, sát vực phóng ra phi đao. Nhưng sát vực của vãn bối chưa mạnh lắm nên lực công kích của phi đao chưa được tăng phúc nghịch thiên.

- Ha ha ha... ngươi dùng vực đã phóng ra với lực hơn vũ kỹ của Vạn Sát Phi Đao gấp gần một trăm lần. Vẫn còn chưa hài lòng? Tốt tốt tốt... tiểu tử ngươi rất khá. Lão phu tâm phục khẩu phục. Ta có thể giao dịch gì với ngươi đây?

- Ay... Không dấu gì tiền bối. Tài hạ luyện chế ra một ít Kiến Linh Đan Quang thuộc tính khá tinh thuần. Đang lúc thiếu các loại vũ kỹ như đao, thương, cung, kiếm, chưởng, chỉ và quyền pháp. Cái tài hạ muốn là vũ kỹ nhất định phải nghịch thiên độc nhất vô nhị. Tất nhiên cả Thần Địa này cũng chỉ có năm người Băng, Phong, Vân, Lôi, Vũ các chủ mới có. Tiền bối xin cứ ra giá. Tài hạ tận lực đáp ứng.

Phong Các Chủ cảm thấy người này quả nhiên không đơn giản. Hắn đơn thân thế cô không có người chống đỡ. Thiên Tôn cho hắn một loại vũ kỹ nhưng chỉ là vuốt đuôi. Không có lực công kích cường hãn. Tiểu tử này không hài lòng nhưng lại không ra mặt chê bai trê trách. Đem vũ kỹ tồi biến nó cường đại lên hẳn một bậc. Hắn lấy những ưu điểm của vũ kỹ đem kết hợp với các chiêu thức khác, lĩnh ngộ ra một loại Vạn Sát Phi Đao hoàn toàn mới. Tiểu tử này đúng thật là một người đáng kết giao. Hôm nay hắn luyện chế ra Kiến Linh Đan quang thuộc tính, sau này sẽ luyện chế ra lôi thuộc tính thì sao?

- Được. Ta và bốn người kia từ lúc còn rất trẻ đã gặp được năm loại vũ kỹ có bìa màu đen trong Thần Thạch Chi Địa. Chúng ta không có duyên cùng vũ kỹ này, đều không thể tu luyện. Vũ kỹ này không rõ đẳng cấp nhưng chắc chắn rất nghịch thiên vì cả năm người chúng ta đều không xem được. Nếu như tiểu hữu không chê bai vậy ta có thể thuyết phục người kia cùng ngươi trao đổi.

- Nếu được vậy, không còn gì tốt bằng. Ở đây tiểu tử có một ít quà ra mắt. Xin ngài đừng chê bai. Đây là những loại Kiến Linh Đan tiểu tử trong lúc luyện chế ra mà có được. Đẳng cấp của nó không tinh thuần lắm nhưng tiền bối dùng nó tặng cho hậu nhân coi như cũng là một món quà quý hiếm. Kiến Linh Đan của tài hạ đem ra để trao đổi sẽ không dưới đại thành cảnh giới. Xin ngài ra giá vãn bối sẽ tận lực đáp ứng.

Không những Phong Các Chủ mà cả bốn người Hỏa Phong theo Lâm cũng phải rung động. Đại thành cảnh giới quả nhiên siêu tinh thuần. Trên đó chỉ có viên mãn. Nhưng phàm là người không có thiên phú bẩm sinh rất khó luyện chế ra đan dược viên mãn. Phải nói rằng điều kiện để luyện chế ra đan dược viên mãn rất khó nhưng nếu có đủ số lượng Kiến Linh Đan quang thuộc tính đại thành các lão bất tử này có thể dám chắc lĩnh ngộ ra thêm quang thuộc tính.

Thêm một thuộc tính để đổi lấy một loại vũ kỹ không rõ cấp bậc mà sau bao năm nghiên cứu bọn họ cũng không đọc được. So ra bọn họ lời biết bao nhiêu lần. Nhớ đến điều này Tiêu Ngọc Lâm này không biết có trách họ hay không. Phong Các Chủ cũng không muốn làm mất lòng Lâm.

- Lâm tiểu hữu. Hay là như thế này. Chúng ta biết quyển sách màu đen có điều đặc biệt nhưng chưa chắc đã có duyên cùng với tiểu hữu hay là chúng ta sẽ đưa thêm cho ngươi trọn công pháp, vũ kỹ thiên cấp đỉnh phong. Nếu quyển sách màu đen không có duyên cùng ngươi vậy chúng ta có thể thu hồi lại. Tiền thù lao so với công pháp thiên cấp đỉnh cũng có thể bớt đi. Chỉ tiếc là những công pháp này đều đã có người tu luyện. Không thể là công pháp độc môn của ngươi.

Lâm nghe vậy thì trong lòng chửi thầm. Là quyển sách bìa đen tìm được trong Thần Thạch Chi Địa. Người khác không có duyên cùng chúng nhưng những vật như vậy chắc chắn hữu dụng đối với Lâm. Mẹ nó đó là vũ kỹ của tiên nhân đó. Không dùng được Lâm cũng quyết phải lấy cho bằng được. Lâm tinh ranh cười rất tươi:

- Tiền bối, thật ra ta đến đây trao đổi linh đan cùng tiền bối là còn một ý khác.

- Còn có ý khác?

- Dạ phải, Công pháp vũ kỹ vãn bối lắm giữ rất nhiều nhưng không dám đem ra bán, cũng không dám tu luyện. Đồ tốt nhiều như vậy, ta lực mỏng thế cô làm sao nuốt nổi. Những công pháp này nhất định phải trả lại cho nguyên chủ. Chỉ là tiểu tử làm sao mở miệng cùng các thế lực chứ. Vả lại tiểu bối ngoài quang thuộc tính ra còn có thể chắc chắn luyện chế ra băng thuộc tính. Công pháp vũ kỹ không ai biết, hay là tiền bối cứ thế trao đổi cùng ta đi có được hay không?

Lâm nói đến đây thì Phong Các Chủ giật mình bừng tỉnh. Tiêu Ngọc Lâm này nắm giữ rất nhiều bí mật của các thế lực. Công pháp vũ kỹ đều có điểm yếu bị khắc chế. Nếu Tiêu Ngọc Lâm tung ra các loại vũ kỹ công pháp này ra bán, chắc chắn sẽ làm loạn Thần Địa. Các thế lực đối lập sẽ mua lại công pháp của địch nhân để tìm hiểu điểm khắc chế. Hắn làm vậy tất nhiên sẽ bị các thế lực hiệp lực tiêu trừ. Tiêu Ngọc Lâm đang cầm bảo nhưng lại là một củ khoai nóng. Mới có mấy năm làm sao hắn có thể tu luyện công pháp nào chứ. Nhưng nếu hắn tu luyện thì các thế lực cũng sẽ tìm hắn thanh toán. Dùng không dùng được, bán không bán được. Muốn hất đi, nhưng phải hất cho ai?

Trong các thế lực Thần Địa, chỉ có thế lực của Hoàng gia là mạnh nhất. Nhưng Thiên Tôn đã trao cho Lâm vũ kỹ thiên cấp hạ phẩm, cũng như đưa ra tin tức cho các thế lực biết. Tên này là con dê béo, ai bắt được thì cứ việc chém. Tài phú quá nhiều khiến người ta đỏ mắt. Tiêu Ngọc Lâm này biết mình không phải là người có thế lực chống lưng. Đã như vậy thì cứ hất củ khoai nóng kia cho hoàng triều họ Thiên. Nhưng để làm sao mới có thể trao đổi, tất nhiên phải có cái gì đó mệnh giá nghịch thiên như vũ kỹ thiên hạ đệ nhất độc nhất vô nhị. Tiêu Ngọc Lâm có duyên cùng quyển sách kia không đã không còn quan trọng, mà quan trọng hơn nữa là Lâm có thể hất đi củ khoai lang đang làm hắn phỏng tay. Phong các chủ dần dần mỉm cười nhìn Lâm gật gù.

Lão cũng hiểu được nếu hoàng triều thu giữ các bí kíp vũ kỹ kia lại thì cũng là một con dao hai lưỡi. Vừa khiến cho các thế lực e sợ, lại khiến cho bọn họ nổi lòng làm phản. Lão đang nghĩ cách giải quyết thì Lâm đã đưa ra ý kiến.

- Phong các chủ. Các bí kíp của họ đều để lại ấn ký của cường giả cũ của họ. Chỉ cần các thế lực lấy được công pháp vũ kỹ này sẽ biết được ngay đây đã có người nào xóa đi ấn ký hay chưa. Ta cũng không cần lên tiếng thanh minh. Cũng không có ai cần lên tiếng thanh minh dùm ta. Ấn ký sau bao năm vẫn được giữ nguyên. Công pháp từng loại có thể làm giải thưởng để cho hậu bối của từng gia tộc dùng điểm cống hiến thu hồi. Thánh Tháp cũng vì vậy sẽ có thể thu hồi rất nhiều điểm cống hiến. Các vũ kỹ của các gia tộc không còn tồn tại có thể làm hàng đem đi rao bán. Đối với vị các chủ cũng là một món tài phú kinh người. Còn riêng Kiến Linh Đan Băng Quang hai loại thuộc tính, coi như là quà ra mắt của vãn bối tặng riêng cho ngài.

Phong Các Chủ lóe lên ánh mắt tham lam vui sướng. Tiểu tử này cho tiền lão sài còn trả công cho lão. Có được một tiểu tử như vậy lão tại sao không bảo hộ cho hắn. Tiểu tử này đầu quân vào Thiên Tôn lại bị lão vì muốn nhanh chóng củng cố lực lượng của mình mà đá đi. Hiện giờ Cửu Đại Thành Chủ đều nhòm ngó tài phú của hắn để làm lớn rộng quyền lực của mình. Đến Hỏa Nhân Tà Thần cũng không đủ sức bảo hộ hắn đối trọi lại cùng người kia. Các Thiên Soái tuy chưa ra mặt nhưng tất nhiên cũng muốn hôi của.

Sau khi Cưu Ma Địa Tôn mất tích, chỉ còn lại người các chủ là có vũ lực cường đại nhất. Bọn họ lại có quyền uy vô thượng trong Thần Địa Thánh Tháp. Cho dù là Thiên Tôn với cảnh giới hiện giờ cũng đánh không lại trong người bọn họ. Đầu nhập vào vị các chủ và sống luôn trong Thánh Tháp này dĩ nhiên tính mạng của Tiêu Ngọc Lâm sẽ siêu an toàn. Hắn có người này chống lưng dĩ nhiên thừa sức đi ngang Thần Địa.

vị lão nhân này đam mê truy cầu cảnh giới tột cùng của võ đạo. Bao năm chỉ lo huấn luyện và đào tạo cường giả cho Thần Địa. Người của thế lực nào mà chả từng chịu ơn thụ huấn của người bọn họ. Thần Địa có lễ giáo phong kiến rất khắt khe một ngày làm thầy cả đời làm cha. Tuy các cường giả đấu đá lẫn nhau, thậm chí huynh đệ tương tàn nhưng bọn họ đều xuất thân từ Thần Địa, cương đại lên vì nhờ đã từng vào Thánh Tháp. Bao nhiêu loại công pháp, vũ kỹ, linh thạch, thần thạch đều do người các chủ phân phối. Uy tín của người họ đặc biệt vững chắc. Họ là người họ Thiên nhưng bao năm nay lại không xuất quan lập ra thế lực ở ngoài Thánh Tháp. Không tranh dành quyền lực cùng bất cứ thế lực nào khác. Bọn họ có thế tồn tại mà không cần Thần Địa nhưng Thần Địa tuyệt đối không thể tồn tại nếu không có người này trấn thủ Thánh Tháp.

- Lâm tiểu hữu. Ta sẽ thay ngươi bàn bạc cùng người kia. Nhưng bọn họ không ngu, món lời này lão phu chắc chắn kiếm. Ở đây là quyển sách bìa đen mà năm xưa ta lấy được trong Tiên Duyên Chi Địa trong sau lúc lịch lãm Thần Thạch Chi Địa. Hồi đó tiên nhân còn tọa trấn Chi địa, chúng ta còn thi thố tài năng. Lần đó cũng là lần duy nhất mà Thần Duệ ta đè được tất cả các tộc một đầu. Ha ha ha... Ta bao năm nay không có duyên cùng nó, nay trao lại cơ duyên này cho tiểu hữu.

- Vậy đa ta tiền bối tin tưởng. Vãn bối sẽ sớm ngày luyện chế ra quang thuộc tính Kiến Linh Đan cho tiền bối. Nhưng không biết số lượng tiền bối cần dùng là bao nhiêu.

Phong các chủ đã kiếm được số tiền lời quá lớn nhưng đối với Kiến Linh Đan quý hiếm như vậy lão cũng không thể không dùng công phu sư tử ngoạm:

- Lâm tiểu hữu, nếu có thể vậy mỗi một gia hỏa chúng ta cần viên. Tiểu hữu nói sao?

- Được tiền bối chiếu cố, vãn bối cảm kích bất tận. Ở đây là số lượng vũ kỹ, bí kíp mà vãn bối đã thu thập được. Xin tiền bối thu nạp.

Lâm nói xong tay đưa ra một thần cấp giới chỉ đã báo hỏng nhưng không gian vẫn rất khổng lồ. Phong các chủ trao đổi lại quyển sách đen cho Phong thì thấy hắn hờ hững ném vào trong một cái hồ lô. Lão cũng hiểu ra rằng tiểu tử này chỉ là muốn kiếm vật hiếm có “vô giá” để có thể trao đổi gọi là công bằng. Hắn rất thông minh nên thà dùng mấy đồ không dùng được để đổi lại mạng còn hơn là cầm một của khoai lang phỏng tay. Hiện giờ Tiêu Ngọc Lâm chính thức chỉ giữ lại số lượng linh thạch cùng thần thạch không nhỏ. Tuy tài phú của hắn vẫn rất nhiều nhưng có vị các chủ bảo kê, đã không còn ai dám uy hiếp tính mạng của hắn nữa.

Lâm đụng tay vào quyển bìa đen thì ném vội vào trong hồ lô Thời Gian Tửu. Đây là đồ Tửu Tiên đã tặng hắn. Lâm vui sướng không tả nổi nhưng vẫn cố giữ vẻ hờ hững. Mắt của Phong các chủ để ý đến hồ lô thì nhíu vào. Lâm làm sao không nhìn ra:

- Tiền bối, đây là Thời Gian Tửu của Tiên Nhân để lại. Ta tình cờ lấy được. Không biết tiền bối có hứng thú uống cùng ta để chúc mừng cho sự hợp tác?

Nói xong Lâm lấy ra cái chén ngọc con để lên một bàn nhỏ. Rót vào mỗi chén một giọt Thời Gian Tửu.

- Tiền bối, vị huynh đệ. Thời Gian Tửu này có chứa đựng thời gian chi cảnh của Tiên Nhân. Một giọt say năm. Không thể uống quá nhiều bằng không linh hồn rời thể lâu ngày sẽ chết chắc. Nhưng sau khi tỉnh lại sẽ lĩnh ngộ ra thời gian và không gian chi cảnh rất hùng hậu nghịch thiên. Các vị, Ngọc Lâm xin cạn.

Nói xong Lâm đưa chén lên môi uống rựu vào rồi từ từ nhắm mắt. Không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng đối với Lâm thì dài cả một trăm năm. Khi Lâm mở mắt thì Phong các chủ vẫn còn đang ngái ngủ. Lão cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy. Mắt lóe tinh quang hớn hở. Bên cạnh lão còn có lão già khác. Lâm cung kính chắp tay cúi đầu:

- Tiêu Ngọc Lâm bái kiến vị các chủ.

- Ha ha ha ... tiểu gia hỏa thật sự rất khá. Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà có thể tỉnh lại nhanh như vậy. Chúng ta thấy lão Phong có khách quý đến thăm lại được uống rựu quý thì dạy mặt đến đây xin ngươi giọt.

Lâm lập tức lấy ra thêm cái chén ngọc. Rót vào giọt mời người họ nhưng bọn họ đều nhìn nhau lắc đầu quay sang hỏi ý của Phong các chủ. Phong các chủ lắc đầu hơi tái mặt.

- Rựu này quá mạnh. Tiếc rằng không thể uống hoài. Đối với chúng ta không có nhiều tác dụng, nhưng bọn tiểu bối kia thì nhờ đó có thể tinh tiến lên rất nhiều. Lâm tiểu hữu, cơ duyên của ngươi không nhỏ, nhưng rựu này mỗi lần uống vào nguy hiểm trùng trùng. Lần này may mắn lần sau chưa chắc toàn mạng. Uống rựu này, như uống rựu độc. May mắn thoát chết thì thành quả chưa chắc đã đủ bù lỗ. Đối với những lão gia hỏa chúng ta tuy giọt khó lòng lấy mạng ta nhưng thời gian và không gian chi cảnh của ta cũng không tinh tiến lên chút nào. Uống chỉ phí thời gian mà thôi.

Lâm gật gù đa tạ Phong các chủ chỉ bảo. Trong lòng cười thầm. Thời gian tửu uống càng nhiều thì tửu lực càng mạnh. Gặt hái mới càng nhiều. Các lão chí tôn uống một giọt dĩ nhiên không cảm giác được sự tinh tiến của riêng mình. Lại phải gặp nguy hiểm trùng trùng. Có bảo thì cứ bày ra, nếu không hữu dụng với người ta thì ngươi không cần chia sẻ. Các lão gia hỏa kia cũng gật gù đồng ý. Hồ lô của Lâm không phải chí tôn khí. Chỉ là một bảo khí có không gian rộng lớn mà thôi. Thời Gian Tửu này đối với bọn họ không có tác dụng. Đồ tốt của hậu bối, trưởng bối chả đòi. Băng Các Chủ gật gù:

- Ay... Rựu này chúng ta không uống, thôi thì cứ giữ lại để làm thử thách cho hậu bối sau này. Lâm tiểu hữu, ở đây là bốn quyển bìa đen của chúng ta đã thu nhận được năm xưa. Hôm nay đem ra trao đổi cùng ngươi. Kiến Linh Đan ngươi lúc nào có thể luyện chế ra thì mới đưa cho chúng ta cũng được. Việc của ngươi lão Phong đã kể hết, chúng ta sẽ sử lý đống bí kíp này hộ ngươi. Từ nay trở đi ngươi có thể tùy ý ra vào Thánh Tháp tu luyện tại cả tầng. Chỉ cần ngươi không tùy ý giết người như lúc trước nữa. Một lúc giết chết vạn tên cường giả lại không hấp thu hồn lực của chúng. Ngươi, đúng thật là một tên phá của. Ha ha ha...

Lâm cũng chỉ lắc đầu nói vài lời khách sáo. Những lão bất tử ở đây tay nhuộm đầy máu tươi, vạn cái mạng thì đáng là gì, chỉ là Lâm không hấp thu hồn lực của những người bị giết nên họ có chút tiếc nuối nhưng dù sao thì việc cũng đã làm. Tiêu Ngọc Lâm này cũng vì hoàn cảnh bắt buộc, không thể trách tội hắn. Lâm trao đổi một vài lời cùng những người này thì xin một phòng có linh khí nồng đậm để luyện đan. Nhờ Phong các chủ chiếu cố cho vị huynh đệ của Lâm. Cho người đưa tin cho Thiên Tàn, Thiên Lục Sát ở ngoài không cần lo cho hắn.

Lâm được Phong các chủ đặc biệt đưa vào một mật thất riêng để tu luyện của lão. Lâm bắt đầu luyện chế đan dược. Không có Hỏa Thần Lô nhưng bằng vào thiên hỏa Lâm cũng có thể luyện chế rất nhanh. Chỉ sau ba ngày thì Lâm đã bước ra. Trao đủ viên đan dược Kiến Linh Đan quang thuộc tính tinh thuần cảnh giới đại thành. Lâm còn tặng thêm cho vị các chủ mỗi người vài chục viên băng thuộc tính. Bọn họ rất hài lòng vui lòng thu nạp. vị các chủ cho Lâm lệnh bài. Bằng với lệnh bài này Lâm có thể ra vào tự do các kết giới mà không cần trả phí tại cả tầng tháp.

Khi Lâm rời khỏi lầu các của tầng bốn ra ngoại gặp Thiên Tàn. Thiên Tàn giờ đang cùng ngàn cường giả đang ngày đêm tu luyện củng cố cảnh giới của mình. Thiên Tàn vẫn còn hung uy không nhỏ. Tuy cảnh giới của Tàn bị đẩy lui nhưng bằng vào thần thạch, linh thạch sẵn có của chủ nhân cơ thể cũ, Thiên Tàn tức An Gia Lạc rất nhanh đã tu luyện lại ra linh khí tinh thuần của chí tôn giả. Tuy cảnh giới so với Thiên Tàn lúc trước chưa phải đỉnh phong nhưng đã có lực lượng tự bảo vệ cho chính mình.

Lâm dẫn theo bốn người Phong Vân Lôi Vũ theo sau vào một tửu lâu sang trọng của tầng Thánh Tháp thì cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh. Tinh thần lực truy tung thì phát hiện một cường giả đang để mắt đến Lâm. Giọng của Hỏa Phong nhắc nhở:

- Hắn chính là Bất Phá Bưu Vương.

- Haizzz... lại là một tên đầu to não rỗng. Ta nghĩ có một số người thật sự nghĩ ta là trái hồng mềm.

Trong Thánh Tháp ngoài các phòng trọ có thể dùng để tu luyện ra còn có một số địa điểm ăn chơi. Là do vị các chủ mở ra để kinh doanh. Trong đây cũng là khu vực chiến đấu. Các cường giả làm việc ở đây đều là những nô lệ được biệt được tu luyện trở thành cấp bậc cường đại để phục vụ Thánh Tháp. Bọn họ không tranh dành, cướp của nhưng đủ sức bảo vệ mạng sống của mình. Các nơi ở đây chém giết đập phá sẽ do bọn họ xây dựng lại. Họ chính là những người hậu duệ cường đại nhất của các đời cận vệ binh đã thất chức. Đời đời bị nhốt ở trong Thánh Tháp để phục vụ cho Thần Địa.

Lâm mời khách cho hơn cường giả theo hắn ăn nhậu no say. Lâm đã có thế lực riêng của mình. Các thuộc hạ này phải cần được bồi dưỡng để cường đại hơn. Lâm tính toán nhanh chóng. giọt Thời Gian Tửu khiến Lâm mất một thoáng canh giờ. Bốn người Hỏa Phong uống chưa quen phải mất đến gần ngày. Một chí tôn giả không cường đại thì ít nhất cũng phải mất một tháng. Bọn họ cũng không thể uống nhiều Thời Gian Tửu quá độ. Họ sẽ lạc lõng trong thời gian chỉ cảnh không thể tỉnh dậy. Lâm nhất định phải khiến họ cường đại hơn. Luyện quân phải luyện ngay lập tức.

Đội ngũ hơn cường giả tụ tập trước khu trọ. Lệnh của Lâm rất rõ ràng. Trong tay hắn đang cầm là một giới chỉ thiên cấp. Có chứa đủ linh thạch thần thạch cho một người tu luyện khá dài. Bên tay kia là một chén ngọc chứa đựng Thời Gian Tửu. giọt say năm. Người nào uống vào có thể sẽ chết. Ai muốn theo Lâm thì uống rựu rồi sẽ có người hộ tống vào phòng tu luyện. Hết ngày sẽ lại được người khác ném vào trong phòng khác tu luyện tới khi tỉnh. Nếu lỡ chết thì giới chỉ kia và toàn bộ đồ đạc tùy thân sẽ được Lâm chuyển về lại cho gia tộc. Còn không dám uống rựu thì chỉ việc cầm lấy giới chỉ rồi rời khỏi. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không phải làm người của Lâm nữa.

Ai ai ở Thần Địa cũng từng nghe đến Thời Gian Tửu. Là thử thách của Tiên Nhân. Chỉ là mỗi lần chấp nhận thử thách của Tiên Nhân đó không phải là giọt, mà ít nhất cũng phải là một chén. Nhớ lần đầu tiên Lâm uống một ngụm phải hơn bát lớn mà không chết nhưng cũng mất tháng mới tỉnh. Lâm muốn có được thuộc hạ có cảnh giới cường hãn nên không thể không nhanh chóng đề thăng cảnh giới của họ. giọt tuy không lấy mạng ai nhưng đây đặc biệt là một thử thách về sự trung thành. Trong các phòng có bố trí trận pháp, có đủ linh khí để các cường giả hấp thu. Chỉ cần bọn họ tỉnh dậy, cảnh giới sẽ có sự tinh tiến rõ rệt.

Đứng trước bao nhiêu cường giả ở đây Thiên Tàn, Lục Sát không cần suy nghĩ cầm chén rựu uống cạn. Thần xác của họ lập tức mềm nhũn ra được Lâm dùng lực đưa vào phòng trọ nghỉ ngơi. Đã có người bọn họ làm gương những người khác không ai bỏ cuộc. Toàn bộ đều tiếp nhận thử thách này của Lâm. Dù sao họ cũng là những thiên chi kiêu tử. Làm sao bỏ cuộc. Thời gian cứ như vậy trôi đi. Sau một tháng thì đã có hơn người tỉnh dậy. Thiên Tàn, Lục Sát chỉ mất ngày đã tỉnh. Thân thể của cường giả đỉnh tiêm quả nhiên hữu dụng. Nhờ vào linh khí trong phòng cảnh giới của Thiên Tàn đã được đề thăng. Hắn và Thiên Sát xin thêm giọt Thời Gian Tửu nữa rồi lại vào phòng trọ. Khu phòng trọ này đã được Lâm hoàn toàn bao trọn.

Lâm tuy không ra tay hay lên tiếng giết người nhưng hung uy của Lâm quá lớn. Đợi đến sau tháng vẫn còn khoảng người vẫn ngủ li bì Lâm bèn xin phép các chủ đưa bọn họ về lại với gia tộc. Điểm cống hiến có thể trừ từ tài khoản của Lâm. Phong các chủ cũng không ngại, phá lệ một lần cho phép Lâm cho người đưa những người này về. Bọn họ đã mất đi tư cách đi theo Lâm. Họ không chết nhưng cũng không nên bị giết trong lúc ngủ say vì đã uống Thời Gian Tửu. Đặc xá này đối với Lâm khiến một số cường giả đỉnh tiêm của tầng bắt đầu rục rịch bực dọc. Bọn họ có quyền khiêu chiến Lâm. Các chủ chỉ cấm các thế lực dồn ép Lâm nhưng nếu là công khai tư đấu thì các vị các chủ cũng không quản.

Bất Phá Ngưu Vương tự xưng đứng thứ thấy Phong dẫn một đội người vào trong một kết giới hệ mộc liệp sát ma thú thì âm thầm theo vào. Hắn nhất định muốn đánh bại Tiêu Ngọc Lâm, dùng Tiêu Ngọc Lâm làm đá kè chân cho hắn. Lâm biết tên này theo vào thì cười trừ. Nếu không xuất ra chút thực tài các ngươi còn nghĩ ta là trái hồng mềm hay sao?

Trong thức hải của Lâm quyển sách bìa đen không chịu mở ra, nhưng chúng đã chui vào trong thức hải của Phong. Phong âm trầm suy nghĩ, cần có đủ thần hồn của tất cả phân hồn hay sao? Phong Thần Bảng sắp mở ra. Dưới cấp chí tôn cảnh thi đua tranh dành để có thể vào được Tiên Duyên Chi Địa. Bản thể tốt nhất là cũng đến ngoại vực để vào ứng chiến. Lâm xoa tay tươi cười chờ đợi đến ngày có thể cùng bản thể đối chiêu. Phong Thần Bảng, sẽ có một thứ hạng cho Lâm. Và vì cả hai dân tộc, vì kiếm được lòng tin của Thiên Tôn Lâm nhất định phải đứng nhất. Lâm quay sang thuộc cấp của mình nói nhỏ:

- Hắn tới rồi. Các ngươi không cần lo cho ta. Xem ta giết hắn như thế nào.

Thiên Lục Sát đảo mắt nhìn sang một góc mới vào của kết giới hệ mộc tầng . Bất Phá Ngưu Vương mặt đen bụng phệ thân hình cao lớn cầm một rìu to khệnh khạng dẫn theo sau mấy chục cường giả cũng có thân hình to lớn như hắn cầm binh khí nặng cười khì khì:

- Tiêu Ngọc Lâm, Lâm thành chủ. Ta chính thức khiếu chiến cùng ngươi.

- Ngươi chết ráng chịu!

- Ha ha ha... Chỉ bằng Vạn Sát Phi Đao? Ở đây rộng rãi, ta không sợ thiên hỏa của ngươi.

- Ha ha ha... người chết sẽ không còn biết sợ...

Tại một hành tinh chết ngoài ngoại vực, lão Thủy trầm mình trong ánh sáng của các vì sao. Linh khí nơi này thật nồng đậm đã khiến các phân hồn nhanh chóng bước vào võ thần cảnh đỉnh phong. Chỉ còn thiếu lão Hắc nữa là mọi người có thể đạp phá thần cảnh, bước vào hàng ngũ chí tôn giả. Một người cưỡi Kỳ Lân bay đến đây.

- Lão Thủy, chúng ta cần ngươi để thu phục thiên hỏa. Là một thể lỏng có hình giọt nước. Bản thể đã tìm ra nó.

- Ha ha ha... nhập vào đi cho lẹ.

- Được!

Khi hai người nhập vào một thể thì rất nhanh bay đến một tinh cầu gần đó. Linh khí cuồng bạo không cản nổi người khác đang đánh nhau cùng một người nước. Khi có thêm hai người nưa nhập cuộc thì tinh thể lỏng hoàn toàn bị áp chế cuối cùng bị công pháp Khống Hỏa Quyết hấp thu triệt để. Lôi Trấn Phong trong bộ mặt của một chàng trai trẻ tách ra thành phân hồn khác có hình thù khác nhau. Rất giống nhân loại. Cảnh giới phân hồn của Phong đã tinh tiến. Lão Thủy cất tiếng:

- Bản thể chúng ta chia tay nhau từ đây hay sao?

- Phải. Liên Minh Bách Tộc đã cho đăng ký dự thi Phong Thần Bảng. Các ngươi nhanh chóng đi đến các điểm để ứng thi đi thôi.

- Bản thể, còn ngươi?

- Ta sẽ về lại Lôi tộc, đóng vai của một cường giả trẻ bình thường. Ta sẽ dùng lôi lực để tham gia.

- Ngươi về lại Lôi tộc. Gặp được hai đứa trẻ và những bằng hữu, ngươi vẫn phải đóng vai của một người xa lạ. Nhất là đối với Nhã Lan, Khuynh Thành hai nàng, ngươi có cầm lòng nổi sao?

Phong chỉ có thể thở dài.

- Một trong chúng ta về thì cũng đau khổ không kém. Lão Mộc sẽ rất nhanh hội họp cùng ta. Hắn cũng chịu không ít dằn vặt. Nhìn con mỗi ngày mà không dám nhận. Chúng ta có phải là một người cha tồi hay không?

- Ha ha ha... Chúng ta nhất định là một người cha tồi, nhưng cũng là một cường giả có lý tưởng. Phong Thần Bảng sắp tới ngoài phân thần hồn chúng ta ra thì sẽ không có một ai khác lọt vào. Ta muốn gặp lại lão hắc để cùng hắn bước vào chí tôn cảnh. Trực tiếp khiêu chiến Hỗn Độn trong Tiên Duyên Chi Địa.

- Aizzz... Đánh bại tất cả các cường giả. Vậy Tiêu Ngọc Lâm phải xếp hàng thứ mấy?

- Ha ha ha... lão hắc dĩ nhiên là thứ nhất!

- Cái rắm. Lão tử sẽ không nhường. Bản thể. Ngươi cũng không được nhường hắn quá dễ dàng. Ít ra cũng phải đóng kịch cho giống! Nên nhớ Thiên Tôn còn đang theo dõi hắn! Hắn phải gánh rất nhiều nguy hiểm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio