Đan Khí Thần Tôn

chương 71: làm sao ăn gian?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khương Tử Khiêm nhìn Lâm rút vạn thần thạch ra để mua quyển tụ linh trận không có gì đặc biệt thì hơi ngỡ ngàng. Tụ linh trận pháp người của Âm Hồn Các cũng biết bày, tại sao phải tốn nhiều linh thạch như vậy. Hắn định mở miệng ngăn cản nhưng lại thôi. Ánh mắt của lão đại làm sao có thể kém hơn hắn được. Lâm trả xong tiền rồi không lề mề cất hết quyển trục lại. Trong ấn ký linh hồn của quyển trục có tin tức Lâm cần phải biết. Bản thể cũng không để ý nhiều về hắn. Vào đến thánh địa võ đạo này đã không còn thù hằn của chủng tộc. Mọi võ giả chỉ lo tìm kiếm đồ mình cần, người không có thần thạch thì rao bán đồ mình kiếm được hoặc dùng để đổi lấy vật phẩm thích hợp. Bản thể mở cửa buôn bán trận pháp, không phân chia cấp bậc chủng tộc. Trận pháp của hắn bày ra không phải ai cũng có thể nhận hàng được.

Khi Lâm trả vạn thần thạch qua một giới chỉ thiên cấp cũng khiến bao người để ý. Người Thiên Linh buôn bán giưa thanh thiên bạch nhật cùng người Cổ Duệ. Lại còn không thèm trả giá, không nhiều lời như đây là một vụ mua bán đã được thỏa thuận từ trước. Có điều lạ làn vị trận pháp sư kia khi bán trận pháp cho người Thiên Linh Giới thì rẻ hơn rất nhiều. Hắn bán trận pháp cho các thế lực với giá cả khác nhau. Người Cổ Duệ muốn mua cũng được nhưng phải trả giá đắt gấp mấy chục lần người Thiên Linh. Như Tiêu Ngọc Lâm vừa mua giá đắt hơn cả lần vẫn không than oán. Móc tiền trả luôn.

Tiêu Ngọc Lâm lập tức bị theo dõi. Lâm nhíu mày quay lại nhìn thì là một tên võ sĩ ngoại vực của Thiên Thần Các. Hắn nhìn thấy Lâm phát hiện ra hắn thì hơi ngượng ngùng nhưng rất nhanh trốn mất. Lâm quay sang các góc thì thấy đâu đâu cũng là người của ngũ các đang bám theo hắn. Lâm tìm một nơi vắng vẻ rồi quay người lại:

- Bản thành chủ không thích bị người khác theo dõi. Các ngươi khôn hồn thì cút hết cho ta. Chọc giận bản cung cho dù Bá Minh Vương cũng không tài nào chống lưng cho các ngươi.

- Ha ha ha... Lâm thành chủ. Ta chỉ lo cho an nguy của ngài nên mới sai đám thuộc hạ bám chân ngài. Nếu ngài không thích vậy ta sẽ bảo bọn họ lui.

Không biết Thiên Thần Các chủ từ lúc nào đã xuất hiện. Lâm tự nhủ thầm, mấy lão bất tử ngoại vực này quả nhiên không phải hạng vừa. Tinh thần lực của Lâm không phát hiện ra lão. Lâm nhíu mày hừ nhẹ:

- Bản cung mà phải cần các ngươi bảo vệ hay sao?

Nói xong Lâm dùng tinh thần lực khóa chặt Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương lại mới phát hiện đây chỉ là một hình chiếu. Là dò Bá Minh Vương đã để lại một tia tàn hồn đánh vào khôi lỗi. Lâm quan sát khôi lỗi này mới dần dần phát hiện nó không có ba động linh khí. Không phải khôi lỗi chiến đấu. Không trách gì Lâm đã không phát hiện ra chúng. Hình thái cũng rất giống người thật. Mắt thường khó phát hiện. Tài liệu luyện chế loại khôi lỗi này cũng không phải hàng tồi. Chỉ là một khôi lỗi đã ra tay nặng vốn như vậy. Tài phú của ngũ các không thể coi thường. Lâm hậm hực:

- Tưởng rằng dùng cái gì bảo vệ ta nào ngờ chỉ là một con khôi lỗi không có sức. Lời nói của Thiên Thần Các chủ như rắm. Còn làm phiền bản cung ta sẽ không tha cho nhà ngươi đâu.

- Tiêu Ngọc Lâm, ngươi mới nổi mà cũng biết dọa nạt quá đấy. Sao không ra tay ngay tại đây đi?

- Ha ha ha... Ngươi thách bổn cung?

Nói xong Lâm biến mất. Bay ra khỏi ngoại hành tinh này vào xuyên tinh toa một đường hướng trung tâm Thần Địa phóng thẳng. Xuyên tinh toa địa cấp cỡ nhỏ lại không bị linh khí cuồng bạo cản trở, chưa đến nửa ngày thì Tiêu Ngọc Lâm đã về đến trung tâm Thần Địa ngoại vực. Một mạch chạy khỏi xuyên tinh toa rồi đến thẳng cửa của phân đà của Thiên Thần Các. Vừa vào đến cửa thì Lâm gặp thuộc hạ nào mặc áo bào của Thiên Thần Các đều không nói năng gì một quyền oanh kích bọn họ trọng thương. Không ai hiểu gì. Lâm bước vào đại sảnh của phân đà Thiên Thần Các thì một khôi lỗi khác của Bác Minh Vương quay lại nhìn Lâm trợn mắt. Lâm không thèm nói nhiều lập tức đánh nát khôi lỗi.

Lâm chưa dừng tại đây lập tức tế ra thiên hỏa đốt trụi tòa tháp phân đà. Các võ giả trấn thủ phân đà của Thiên Thần Các không cản nổi. Ở đây không có người nào thuộc hàng chí tôn giả vương cảnh. Phân đà của Thiên Thần Các tại trung tâm này rất ít khi có cường giả đỉnh tiêm tọa trấn. Chỉ là một số trưởng lão ngoại vi lo việc buôn bán và thu nhận hối lộ làm việc tại đây mà thôi. Không mất lâu thời gian một chí tôn cảnh vương giả của Âm Hồn Các đã cưỡi linh thú bay đến.

- Lâm thành chủ, có chuyện gì từ từ nói. Đập phá phân đà của Thiên Thần Các không phải là cách.

- Đây là chuyện của bổn tọa và tến Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương. Người nào cản, chết!

Sát vực lan tỏa toàn trường như có thể vùi dập mọi sự sống. Cho dù vương giả chí tôn cũng không dám vọng động. Lâm thân là thành chủ cấp bậc trên hắn. Tên vương giả chí tôn này lại không phải người của Thiên Thần Các. Ngũ các cũng minh tranh ám đấu. Hắn cũng không nhận được lợi lộc gì của Thiên Thần Các. Việc của cấp bậc thành chủ và các chủ không đến phiên hắn quản. Hắn chỉ trơ mắt nhìn thiên hỏa thiêu trụi phân đà của Thiên Thần Các rồi trơ mắt nhìn Lâm lên xuyên tinh toa bay đi.

Lâm nghe An Gia Minh nói về người của Lôi gia bị bắt, bị tra tấn thì đã nhịn một cục tức. Sát khí bừng bừng. Bị Thiên Thần Các chủ khích tướng thì mượn dịp ra oai luôn. Chỉ cần Lâm vào được Tiên Duyên Chi địa hắn sẽ một bước lên mây. Bước vào hàng ngũ chí tôn giả. Xét vũ lực đã không cần sợ bất kỳ kẻ nào. Làm thành chủ thì phải có phong phạm của thành chủ. Lâm muốn cho các thế lực biết, hắn là con thú điên. Động vào Tiêu Ngọc Lâm thì sẽ phải gánh vác hậu quả nghiêm trọng.

Mât thêm nửa ngày Lâm một mình đã đến được Phong Thần Địa. Dọc đường không gặp gì cản trở. Khi Lâm về đến núi của Cổ Duệ thì năm vị các chủ đã đợi sẵn hắn. Nhị vị Vân Vũ cũng mỉm cười nhìn Lâm. Hỏa Thần hôm nay cũng có mặt ôm miệng cười nhìn mặt của Thiên Thần Các chủ đang méo mó. Lâm nhìn vị các chủ ngoại vực thì không thèm chào. Đến trước mặt người Hỏa Thần, Vân, Vũ chắp tay cung kính:

- Hỏa Thần lão ca, hai vị tiền bối, hôm nay chúng ta hội họp thật là hiếm có hả. Cái này phải chúc mừng mới được. Đi chúng ta đi uống rựu.

Bá Minh Vương bực dọc thét lên:

- Tiêu Ngọc Lâm, ngươi dám cả gan thiêu đốt phân đà của ta? Mặt mũi của bản cung phải để ở đâu?

- Hừ! Đốt phân đà của ngươi thì đã sao? Lần này là ngươi dám thách đấu ta ra tay với ngươi thì lão tử ra tay. Có mấy con khôi lỗi cũng dám bày đặt lên mặt với ta? Lần sau còn dám lên giọng làm cha ta, lão tử đốt luôn tổng đà của ngươi. Ta không lên tiếng ngươi còn tưởng ta chỉ là võ thần cảnh thì phải sợ ngươi hay sao? Cho dù ngươi có là thiên vương lão tử thì ta cũng quyết đánh ngươi thành đầu heo.

- Ngươi!!!

Ở đây đã là Phong Thần Địa. Bá Minh Vương đang chờ Lâm một lời giải thích, không ngờ tên này không cấp cho hắn một chút mặt mũi nào trước bao người. Muốn ra tay cũng không có cách. Biết vậy đã chờ sẵn Lâm tại ngoại vực. Tiếc rằng người của Thần Địa có tranh chấp gì cũng làm sao để ngoại địch biết được. Mặt mũi của Cổ Duệ Thần tộc phải để ở đâu? Bá Minh Vương run run vì giận thì tiếng của Thiên Tôn nói vọng ra.

- Các ngươi vào đây gặp ta. Tất cả phải vào!

Lâm nhún người tươi cười bước vào đại sảnh. Thiên Tôn chờ sẵn nhìn Lâm nét mặt lạnh tanh. Có mốt số vị thiên soái và phó thiên soái đã đợi sẵn. Khi cửa vừa đóng tiếng của Thiên Tôn đã vang vọng:

- Lâm thành chủ thật oai phong. Ngươi làm ta làm sao bao che cho ngươi? Cho dù các ngươi có tranh chấp gì cũng không nên động võ.

- Khai bẩm Thiên Tôn. Tiểu tướng chỉ là làm theo lời của Thiên Thần Các chủ. Hắn thật sự muốn thách đấu ta. Ngài nói tiểu tướng làm sao để Thiên Thần Các chủ thất vọng cho được chứ?

- Hừ. Chuyện lúc đó ta đã rõ. Chỉ là hắn khích tướng ngươi thì ngươi đốt phân đà của hắn. Nếu sau này hắn khiêu khích ngươi hơn thế nữa chả nhẽ ngươi sẽ đốt tổng đà hắn?

- Dĩ nhiên. Khai bẩm Thiên Tôn. Tiểu tướng không đụng chạm gì hắn, hắn lại cho người theo dõi ta. Ta đã nói ta không thích, hắn còn không dừng tay. Lợi dụng đây là Phong Thần Địa không thể ra tay đánh người thì khiêu khích ta. Hắn ích kỷ không nghĩ cho Thần Địa, nếu không phải chỗ này là Phong Thần Địa, tiểu tướng đã khiêu chiến hắn ngay tại chỗ. Tôn nghiêm của cường giả không thể xâm phạm.

- Hừ Lâm thành chủ, ngài nói ta xâm phạm ngài vậy thì ngài cũng đã xâm phạm ta vậy phải làm sao đây?

- Thì hòa đi. Ngươi thách ta ra tay và ta đã ra tay. Lần sau đừng làm như vậy nữa nhé.

- Ngươi...

- Ta ta ta, ta làm sao? Cường giả mà có lời không dám nói, ngươi về ôm đít vợ cho rồi. Ta biết ngươi không muốn ta thắng chỉ vì sợ thua cược không nổi, nhưng cũng có cần phải khiêu khích ta như vậy hay không? Ngươi không cấp cho ta mặt mũi vậy tại sao ta phải cấp cho ngươi bất kỳ mặt mũi gì. Cho dù ngươi là các chủ ngoại vực thì bổn cung cũng là một thành chủ. Xét cấp bậc không thua ngươi. Tại sao ngươi có thể khiêu khích ta mà ta lại không thể trả đũa. Cường giả cứ dùng vũ lực để bàn luật đi. Bất kỳ lúc nào ta cũng tiếp ngươi. Người thua mất luôn cái mạng là được rồi.

Thiên Tôn nghe cãi vã cảm thấy Tiêu Ngọc Lâm này như trẻ con, nhưng biết Lâm là người tính toán, chắc chắn không đơn giản như vậy. Muốn dùng vũ lực trấn áp sao hay biểu hiện tính cách bao che của ngươi đây? Thiên Tôn gằn giọng:

- Tiêu Ngọc Lâm, ngươi không để bản tôn vào mắt?

- Dạ bỉ chức không dám.

- Hừ, thách ngươi cũng không dám. Bây giờ hai ngươi bình tĩnh nói lại từ đầu tại sao Bá Minh Vương ngươi lại cho người theo dõi Lâm thành chủ?

Bá Minh Vương mới giật mình nhớ đến việc chính. Hắn làm việc bao năm rất tự tung tự tác. Hôm nay bị một tên tiểu tử võ thần cảnh nhỏ nhoi khinh thường thì đã mất đi vẻ âm trầm của ngày thường. Bá Minh Vương lấy lại bình tĩnh:

- Khai bẩm Thiên Tôn. Ta chỉ là có ý tốt muốn bảo vệ Lâm thành chủ. Các vị cũng rõ, mỗi một nhân tài của Thần Địa ta có tiềm năng như Lâm thành chủ đều rất quý giá. Có một người cường đại như vậy kiếm về mặt mũi cho Thần Địa ta thật sự là rất tốt. Chúng ta nếu để bọn người Thiên Linh Giới cà khịa thì bị tiên nhân tống ra khỏi Phong Thần Địa. Đây đối với Cổ Duệ Thần tộc của ta sẽ là một tổn thất lớn. Vì vậy bỉ chức mới cho người bám theo Lâm thành chủ. Chỉ là bỉ chức tình cờ nhìn thấy Lâm thành chủ cùng với người của Thiên Linh giữa thanh thiên bạch nhật mua bán. Thần cảm thấy nghi ngờ nên muốn ra làm việc này sáng tỏ.

- Lâm thành chủ, có việc này hay không?

- Việc thần mua bán cùng võ giả Thiên Linh là việc có thật. Còn việc tại sao thần ra tay lại là việc khác. Thiên Thần Các chủ rõ ràng khiêu khích thần ra tay ngay tại Phong Thần Địa. Còn nói gì là muốn bảo vệ thần không cho người Thiên Linh cà khịa. Thì ra hắn thấy không ai cà khịa thì tự mình dùng khôi lỗi đi làm? Thiên Thần Các chủ, ngài cũng thật là ma giáo. Bản cung hôm nay mắt thấy tai nghe, khâm phục khâm phục!

- Khai bẩm Thiên Tôn. Việc này là thần sai. Nhưng mà Lâm thành chủ giữa thanh thiên bạch nhật trao đổi trận pháp cùng người của Thiên Linh Giới khiến thần cảm thấy việc này có trá. Sợ rằng trong giới chỉ kia lỡ có tin tức quan trọng cho nên thần đã nhất thời hồ đồ!

- Ảy... Thiên Thần Các chủ, ngài quả thật là một ma đầu không sai. Cái tội cấu kết cùng người Thiên Linh để bán rẻ Thần tộc ta lãnh không nổi. Ngài cà khịa ta không được giờ lại ngậm máu phun người? Bản cung hết lời để nói. Nếu Thiên Tôn không tin bản cung có thể sử tử ta ngay tại chỗ cần gì mời ta đến đây hỏi chuyện. Bá Minh Vương, ngài không giúp Thiên Tôn làm việc còn vu oan cho ta. Nếu ta cấu kết cùng người Thiên Linh vậy cần gì giữa thanh thiên bạch nhật mua bán cùng họ chứ. Bản cung làm việc lúc nào cũng suy trước tính sau, bộ hồ đồ như ngài hay sao? Hừ!

Miếu Hồn các chủ nhịn từ nãy giờ cũng phải lên tiếng nói giúp:

- Lâm thành chủ, tạm thời bỏ qua việc hai bên xâm phạm nhau. Làm việc chung chúng ta cũng khó tránh khỏi việc cọ sát. Thôi thì chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi có được không. Chỉ là một lời nói trong lúc khẩn trương nhất thời. Ngài cũng hành động trong lúc tức giận. Ta thấy một phân đà bị đốt thì có thể xây lại. Ngài cũng không ra tay giết người. Coi như là việc dạy dỗ đám thuộc hạ đi có được không. Nhưng việc giữa hai bên tử thù buôn bán như vậy rất không bình thường, ta xin ngài có một lời giải thích!

- Ha... Miếu Hồn Các chủ quả nhiên có tuổi lên lão làng, ngài đã mở lời khuyên can bản cung lần này không truy cứu. Còn về việc ta buôn bán cùng tên trận pháp sư kia là việc Thiên Tôn căn dặn. Dĩ nhiên không phải do ta tự tung tự tác. Đúng như ngài đã nói. Buôn bán như vậy không bình thường. Người Thiên Linh rất ghét người buôn bán cùng Thần Địa chúng ta. Nếu có thể dùng ít thần thạch hại chết một thiên tài trận pháp như tên đó, bản thành chủ cảm thấy rất đáng!

Thiên Tôn nghe Lâm nói thì giật mình:

- Ta có sai Lâm thành chủ đi buôn bán cùng người Thiên Linh đó sao?

- Úi chà. Thiên Tôn xin anh minh. Có phải ngài đã giao nhiệm vụ thâm nhập vào thương mại của Thiên Linh Giới. Tốn bao tiền cũng mặc phải không?

- Đúng vậy, ta quả là đã giao cho Dạ Xoa nhiệm vụ này. Trước mặt bá quan ta cũng đã tỏ ý khuyến khích mọi người cùng nhau kiếm cơ hội thâm nhập vào Thiên Linh Giới. Ngươi buôn bán cùng Ngũ Hành chí tôn bản tôn cũng được biết. Ngươi làm rất khá. Chả nhẽ lần này buôn bán cùng tên kia cũng là thuộc kế hoạch trong nhiệm vụ bản tôn đã giao phó?

- Tuệ nhãn của ngài quả thật sáng như đuốc. Lần này quả thật là do ta và Hỏa Thần đại nhân đã dò la được một số việc. Không biết lúc này có phải là lúc bàn bạc hay không?

Thiên Tôn đưa mắt nhìn Âm Hồn Các chủ. Âm Hồn Các chủ phất tay bày kết giới rồi yên lặng nhìn Lâm. Lâm đưa mắt nhìn Hỏa Thần nháy mắt. Hỏa Thần mỉm cười gật gù lấy ra một viên linh thạch. Dùng trận pháp chiếu sáng ra cho mọi người cùng xem. Đây là cảnh quang của Thôn Kiếm Thành. Cảnh quang của các phòng ốc rất hiện đại. Nhà vệ sinh có hình thù rất khác người. Vòi hoa sen trong phòng tắm. Bồn nước ấm xông hơi rất thú vị. Cơ sở hạ tầng hiện đại của Thôn Kiếm Thành và cuối cùng là hình ảnh của bức tượng Lôi Trấn Phong sừng sững đứng đón gió mắt đưa về phía Hỏa Linh Hải tay cầm kiếm.

Trận pháp chiếu hình tắt đi để lại những nét mặt âm trầm khó hiểu. Bọn họ đang suy nghĩ điều gì. Lâm nhìn Vân Vũ hai vị các chủ chắp tay cung kính:

- Hai vị tiền bối. Hai vị chức cao trọng vọng, kiến thức bát đại uyên thâm. Hai vị có từng nhìn thấy một thành thị như vậy hay chưa?

- Chưa từng nhìn thấy. Ta có cảm tưởng như lạc vào một thế giới hoàn toàn mới lạ. Là một thế giới rất khác của chúng ta tuy đó chỉ là những chi tiết rất nhỏ. Lâm tiểu hữu, tiểu hữu đang nghi ngờ Lôi Trấn Phong kia có điểm đặc biệt?

- Phải... nhưng điểm đặc biệt này cụ thể là gì thì ta phải hỏi lại Thiên Tôn. Khai bẩm ...

Lâm quay mắt lại nhìn Thiên Tôn thì đã cảm thấy sát vực bao phủ thiên địa. Trận pháp của Âm Hồn Các chủ cũng suýt nữa thì bị sát vực đạp đổ. Trong đây toàn những nhân vật đỉnh tiêm cũng phải thán phục sát vực cường đại. Rất nhanh Thiên Tôn lấy lại được bình tĩnh. Sát vực biến mất.

- Hỏa Thần, Ngọc Lâm, hai người các ngươi làm rất khá. Vậy tên trận pháp sư kia có liên quan gì với Lôi Trấn Phong hay sao?

- Khải bẩm Thiên Tôn, tiểu tướng thật sự nghi ngờ Lôi Trấn Phong, có thể còn chưa chết. Hoặc là, người như Lôi Trấn Phong vẫn còn rất nhiều.

Kết luận này của Lâm khiến toàn trường khó hiểu. Nhất là thiên soái Dạ Xoa thì thót tim. Trước khi chủ nhân cũ của cơ thể Ám Nhi chết đã nói lớn Lôi Trấn Phong còn chưa có chết. Hắn rất cường đại, nhưng vì tham công Dạ Xoa đã đoạt xá thân xác đó. Dùng công pháp đặc biệt của mình đoạt xá thân xác của Ám nhi. Hiện giờ Ám nhi và Dạ Xoa cũng như Lôi Trấn Phong, có nhiều phân hồn. Tuy công pháp của Dạ Xoa yếu hơn nhưng sự nghịch thiên của nó cũng không phải hạng vừa. Dạ Xoa bất an lắc đầu khẳng định:

- Hắn đã chết, nhất định là Độc Cô Nhất Lang kia đã thu nhận nhiều đệ tử. Bọn họ nhất định là sư huynh đệ của Lôi Trấn Phong.

Lâm đang ngồi suy nghĩ thì cũng vỗ đùi cái đét một phát nhảy lên:

- Đúng vậy. Chúng ta đừng quên, Thiên Tôn đã từng nghi ngờ Độc Cô Nhất Lang kia chính là Trận Địa Minh Tôn. Nếu một cường giả như vậy có thể bồi dưỡng ra một Lôi Trấn Phong vậy chắc chắn cũng có thể bồi dưỡng ra thêm hai Lôi Trấn Phong, ba Lôi Trấn Phong thậm chí là rất nhiều Lôi Trấn Phong. Điều tra ra thử tên trận pháp sư kia có địa vị gì trong Trận Môn. Nếu hắn thật sự là đồ đệ của Trận Địa Minh Tôn vậy hắn phải là sư đệ của hai tên trưởng môn nhân của Trận Môn.

Dạ Xoa cũng bắt được tin tức này. Tuy nàng không cho được người qua Biển Chết nhưng một số tin tức nghe nghóng trước khi Hỏa Linh Hải bị phong bế năm trước ở Thiên Minh Trung lục có Trận Môn khá cường đại. Hai chưởng môn nhân đó tự xưng là đồ đệ của Trận Địa Minh Tôn. Tuy không nhận hai người làm đồ đệ nhưng cũng không phản đối khi bọn họ tôn lão lên làm sư phụ. Dạ Xoa gật gù:

- Lâm thành chủ, tin tức này chỉ cần nghe ngóng tại các tửu lầu hiện giờ của Phong Thần Địa ta cũng nhận được. Tam môn, tứ phái, bát tôn, thập đại gia tộc. Hiện giờ Lôi gia có một ghế. Ngũ Hành chí tôn của bọn họ lại chính là đại trưởng lão của Liên Minh Bách tộc. Người của Lôi gia có liên quan rất mật thiết cùng thập đại lão ma.

- Không những là mật thiết ta còn tin tưởng bọn họ chính là dòng chính con cháu riêng của thập đại cường tôn kia. Hay cũng là đồ đệ trận truyền rất thân thiết. Điều này chúng ta sẽ rất nhanh có thể kiểm chứng trong cuộc thi đua Phong Thần Bảng.

Miếu Thần Các chủ không vừa lòng hậm hực:

- Lâm thành chủ, tại sao ngài nghĩ mấy lão già kia lại có hậu duệ chứ?

- Hử? Ai mà chả có hậu duệ chứ. Đến ngài còn có thại sao người khác lại không có chứ?

- Lâm thành chủ. Ngươi thông mình tuyệt đỉnh, lại nắm biết tâm lý bọn người Thiên Linh rất tốt. Bây giờ là lúc cùng nhau bàn bạc, biết gì thì cứ nói. Làm tốt bản tôn có thưởng.

Thiên Tôn đã lên tiếng Lam cũng không tiện gây sự cùng vị các chủ.

- Thiên Tôn anh minh. Ngài nói coi ngoài đệ tử của thập đại cường tôn thử hỏi còn có ai dám giữa thanh thiên bạch nhận buôn bán cùng người Cổ Duệ Thần Tộc ta nữa chứ?

- Hử... Ừm... Lôi Nhã Lan là một nhân vật như vậy cho nên ngươi mới dám cùng nàng trao đổi?

- Thiên Tôn tuệ nhãn như đuốc! Thần quả nhiên có ý nghĩ này.

- Ý nghĩ của ngươi cũng rất hợp lý. Ta cũng rất tò mò tại sao ngươi lại nhận biết tên trận pháp sư đó.

- Là ý chí của cường giả. Thần đảm bảo tên đó cũng là một thiên chi kiêu tử không khác gì thần. Anh hùng trọng anh hùng, dĩ nhiên thần nhận thức hắn. Còn về việc hắn có phải thật sự là một thiên tài hay không cũng rất dể kiểm chứng.

Lâm lấy ra một quyển trục sau đó đưa cho Âm Hồn Các chủ Trung Quận Hòe.

- Âm Hồn Các chủ, phiền ngài nói coi tụ linh quyển trục này có đẳng cấp như thế nào?

Trung Quận Hòe đưa mắt ngắm nhìn tụ linh quyển trục một cách tỷ mỉ. Xem xét xong một hồi lão mới lắc đầu cảm thán:

- Lâm thành chủ ánh mắt sắc bén. Đây quả nhiên là vật hiếm quý. Tụ linh quyển trục này dùng thần thạch để bày. Có thời gian hiệu nghiệm trên năm. Có ngũ hành thuộc tính viên mãn. Tốc độ hấp thu linh khí trên lần bình thường. Đây tuy chỉ là địa cấp, nhưng với tốc độ hấp thu khủng bố như thế này thật sự mà nói rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

- Đúng đấy. Tên trận pháp sư kia quả nhiên không tầm thường. Mấy ngày nay ta nghe ngóng một số người của các thế lực Thiên Linh bàn tán về Lôi Trấn Phong. Tên đó cũng đã từng bày được tụ linh quyển trục có thuộc tính, tốc độ hấp thu gấp lần. Hắn dùng linh thạch cực phẩm bày ra. Tên trận pháp sư kia còn trên cả Lôi Trấn Phong. Mọi người nghĩ thử hắn nếu không phải đệ tử của Trận Địa Minh Tôn kia, vậy thì còn ai vào đây nữa cơ chứ?

- Lâm thành chủ hình như rất hứng thú với Lôi Trấn Phong.

- Dĩ nhiên, ta thật sự hy vọng hắn chính là tên Lôi Trấn Phong kia nhưng tiếc rằng Lôi Trấn Phong đã bị chết dưới tay của Dạ Xoa và Ám nhi thiên soái. Một đối thủ tốt vậy, hy vọng tên Lạc Long Quân kia sẽ không làm ta thất vọng.

Câu cuối Lâm thì thào nói nhỏ như chỉ cho mình nghe. Lâm sắp phải đối đầu với những thiên tài của Thiên Linh Giới nhưng không vì thế mà nản chí. Lâm có tự tin có thể đánh gục tất cả. Sự tự tin này cũng khiến năm người các chủ ngoại vực đắn đo. Tiêu Ngọc Lâm này gan lớn, làm việc quả quyết không sợ bất kỳ ai cản đường hắn. Kể cả các chủ ngoại vực cũng không có lý lẽ để đối đầu. Hắn làm việc suy nghĩ trước sau chứ không phải tên đánh bừa. Kể cả việc đốt phân đà của Thiên Thần Các cũng không phải việc nhất thời nóng giận như hắn đã biểu lộ. Người này... thật sự rất nguy hiểm. Thiên Thần Các chủ mới bắt đầu quan sát Tiêu Ngọc Lâm kỹ hơn. Cảm thấy tên này nhất định cũng tính ra bước đường trở về sẽ không có người nào chặn đường của Lâm.

Lâm nhìn Thiên Thần Các chủ mỉm cười hòa ái. Không còn vẻ căng thẳng và khiêu khích. Đôi mắt Lâm nheo nheo như muốn nói: ”Bây giờ mới nghĩ ta nguy hiểm sao? Nhớ lấy!” Các vị thiên soái, các chủ và các vị thành chủ hiện giờ mới nghĩ đến việc đối đãi Lâm như một nhân vật đồng vai phải lứa. Thiên Tôn gật gù cất giọng:

- Lâm thành chủ, ngươi có kế hoạch gì không?

- Bỉ chức hiện giờ vẫn chưa có. Đánh bại các đối thủ để dành ngôi quán quân. Sau đó vào Tiên Duyên chi địa khiêu chiến Hỗn Độn. Bỉ chức có toàn thân trở ra được hay không vẫn còn là một ẩn số. Nếu bỉ chức chẳng may không về được, vậy đám thuộc hạ của thần phải nhờ ngài và các vị bằng hữu của ta chắm sóc rồi.

Mọi người có mặt nghe vậy thì giật mình. Tiểu tử này lúc thông minh lúc điên. Không biết hắn là người như thế nào. Đến Hỏa Thần tin tưởng hắn vậy cũng phải run run.

- Lâm lão đệ. Đệ thân là một vị thành chủ, và cũng chỉ có đệ mới được tiên nhân ưu ái để bước vào Băng Xương Thung Lũng. Đến chính ta đến đó cũng cảm thấy tiên khí không hoan nghênh ta. Nếu cứng rắn xông vào, chỉ sợ rủi nhiều may ít. Nếu đệ không trở được ra, vậy đám nô lệ?

- Ha ha ha ... Lão ca, đến cái mạng của đệ, đệ còn không màng, cái bọn nô lệ kia đối với đệ đâu có gì quan trọng chứ? Chúng chỉ là công cụ để đệ kiếm tiền mà thôi. Mạng mất rồi thì khỏi cần gì hết. Sống chết của họ liên quan gì đến ta?

Lâm tươi cười không lo âu. Một kẻ suy trước tính sau đôi khi lại điên rồ không sợ trời, không sợ đất. Người như vậy mới thật sự khiến tất cả thật sự sợ hãi. Đến Hỗn Độn hắn còn dám khiêu chiến, cường giả bình thường hắn đâu có để vào mắt. Kể cả Thiên Tôn cũng hết lời để nói. Muốn nói gì nhưng lại thôi. Nghĩ đến việc khiêu chiến Hỗn Độn ngũ các chủ không thể không có chút vui mừng khi người gặp họa. Còn nhị vị các chủ của Thánh Tháp đã từng nhìn thấy thế giới đan điền của Tiêu Ngọc Lâm bọn họ hắng giọng:

- Lâm thành chủ. Thánh Tháp đứng lên làm nhà cái cho ngài. Nếu ngài thua chúng ta sẽ tiếp quản bọn nô lệ, tiếp tục thay ngài trả nợ. Còn nếu ngài thắng vậy chúng ta cũng sẽ tiếp quản dùm ngài cho đến khi ngài trở lại. lão già chúng ta không có gì tốt chỉ có cái mạng của chúng ta rất trường.

- Ha ha ha... Vậy đám thuộc hạ của ta phải nhờ vào Hỏa Thần đại nhân và vị các chủ chiếu cố rồi.

- Một lời đã định.

- Một lời đã định.

Bốn người vỗ vai nhau cười ha hả. Hào khí của Tiêu Ngọc Lâm và cách hắn đặt niềm tin vào những đồng minh của mình khiến năm vị các chủ cũng phải cúi đầu. Làm sao Thiên Thần Các chủ có thể giao thuộc hạ của mình cho một vị đồng liêu khác? Đảm lượng này không ai đủ. Kể cả là Thiên Tôn. Tiêu Ngọc Lâm lại trở thành một kẻ có tiềm năng khủng bố. Đồng thời những người rất nhanh lại hiểu ra rằng Tiêu Ngọc Lâm làm vậy vì hắn có tự tin của một cường giả. Chỉ cần Lâm có thể khiêu chiến Hỗn Độn để bước vào chí tôn cảnh và toàn thân trở ra khỏi Tiên Duyên chi địa, chỉ sợ Lâm sẽ trở thành một trong thập đại cường tôn. Ngoài Thiên Tôn ra có lẽ Lâm sẽ không thua cho bất kỳ ai. Truyền thuyết về Thiên Tôn từ trước đến nay vẫn là một nhân vật bất khả chiến bại.

Hiện giờ Thiên Tôn yếu đuối nhưng sát vực của lão cũng phải khiến bao cường giả đắn đo. Lão chưa toàn thịnh nhưng cũng không có nghĩa là lão không đủ sức bảo vệ chính mình. Ai mà biết được Thiên Tôn còn có những lá bài tẩy nào? Lâm rút ra tụ linh quyển trục dùng tinh thần lực khống chế lơ lửng trước mặt Thiên Tôn rồi chắp tay cung kính hành lễ:

- Thần sắp lâm trận, có lẽ đây là lần cuối cùng thần được nói chuyện với ngài. Lúc mua quyển trục này thần đã cảm thấy có điều đặc biệt. Tốc độ hấp thu linh khí đến lần linh khí ngũ hành viên mãn. Thần nghĩ ngoài thân thể của Nghịch Hành Thánh Thể có lẽ sẽ không còn ai xứng đáng hơn. Đây là một liều thuộc dộc, cũng là một liều thuốc bổ. Thần nghĩ ngài nhất định có cách khắc chế trận pháp này. Thần mong muốn có thể một ngày nhìn thấy ngài toàn thịnh, thống lĩnh chúng thần nam hạ Đấu Linh.

Lâm cúi ngằm đầu xuống rất cung kính. Tụ linh quyển trục này không đáng giá vạn thần thạch. Nhưng nếu để cho nghịch hành thánh thể tu luyện thì lại là chuyện khác. Những người ở đây chỉ nghe tin lúc tên trận pháp sư kia báo giá và hành động của Lâm móc thần thạch ra trả, lại không ai nghĩ rằng hắn sẽ dùng trận pháp này để lấy lòng của Thiên Tôn. Hắn thật sự biết trận pháp kia có tác dụng gì từ trước hay sao? Thiên Tôn cười ha hả:

- Lâm thành chủ, ngươi dùng trận pháp của đồ đệ Trận Địa Minh Tôn tặng ta. Nếu lão già đó biết được ta toàn thịnh là nhờ vào trận pháp này không biết lão sẽ co cảm nghĩ ra sao? Chỉ sợ trận pháp này có trá.

- Thần nghĩ chắc chắn có trá. Cho nên quyển trục còn lại phải nhờ vào Âm Hồn Các chủ nghiên cứu hộ rồi.

Tiêu Ngọc Lâm này trước khi làm việc thì đã suy nghĩ trước sau. Nhưng thật sự lại không hiểu hắn từ khi nào đã nghĩ đến nước này? Là lúc hắn mua, hay chỉ vừa nãy sau khi nghe Âm Hồn Các chủ bình luận? Mọi người có cảm giác như đang bị Lâm dắt mũi dẫn đi. Thiên Tôn cũng cười ha hả:

- Được, Tiêu Ngọc Lâm, bản tôn hôm nay quả thật rất súc động. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Con đường tu luyện của cường giả đầy rẫy nguy hiểm và cạm bẫy. Trận pháp như thế này quả nhiên Thần Địa ta khó mà bày ra được. Ngũ hành viên mãn chính là thứ mà ta cần. Trận pháp này đã có thể sánh ngang cùng trận pháp chí tôn cấp. Ngươi nói chúng ta có nên dùng tốt thí quân dẹp bớt đối thủ cho ngươi hay không?

- Khải bẩm Thiên Tôn vậy thì không cần. Bỉ chức muốn dùng tài nghệ của mình để chính thức đả bại tất cả các thiên tài của Thiên Linh Thế Giới. Trước vũ lực tuyệt đối của cường giả hoa chiêu gì cũng là rác rưởi.

- Ha ha ha... Tốt. Tiêu Ngọc Lâm, chỉ cần khanh dành được giải quán quân Phong Thần Bảng lần này, bản tôn sẽ nhất định chờ khanh trở ra. Nếu khanh mất mạng thì tên khanh cũng sẽ biến mất trên Phong Thần Bảng. Ngày nào ta còn thấy tên khanh ta cũng sẽ chờ khanh. Chức thiên soái tiên phong trẫm sẽ để trống chờ ngươi nhậm chức!

- Vậy, đa tạ Thiên Tôn ân sủng.

- Ừm! Lâm thành chủ, thời gian không còn nhiều, khanh về nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần tham gia Phong Thần Bảng.

- Bỉ chức xin cáo lui.

Lâm đi rồi các thành chủ, thiên tướng khác cũng cúi đầu lui ra. Riêng chỉ có Hỏa Nhân Tà Thần lúc đi ra thì lại bị Thiên Tôn gọi ở lại. Âm Hồn Các chủ Trung Quận Hòe nóng lòng cầm quyển trục về lại lầu các phân đà của mình bắt đầu nghiên cứu. Loại trận pháp đỉnh tiêm thế này hắn thật sự chưa từng nhìn thấy. Không ngờ Tiêu Ngọc Lâm mua được lại tặng không cho hắn. Đây là một cử chỉ lấy lòng của hắn đối với Thiên Tôn nhưng không thể nghi ngờ, hắn rất chu toàn vì Thần Địa.

Hỏa Nhân Tà Thần được Thiên Tôn mời ở lại thì nửa lo nửa mừng. Lão cúi đầu hành lễ:

- Không biết Thiên Tôn có gì căn dặn bỉ chức?

- Ta thật sự rất tò mò, vì sao Lâm thành chủ lại nhờ khanh điều tra Thôn Kiếm Thành. Thành thị này quả nhiên có điều bất thường.

Hỏa Nhân Tà Thần nghe được vậy thì giật mình vội thanh minh. Lão lấy ra một viên linh thạch nhỏ rồi dâng lên:

- Khai bẩm Thiên Tôn. Là mấy năm trước Lâm thành chủ đã cướp được một giới chỉ của võ giả Đấu Linh. Trong giới chỉ đó có đem theo vật này. Chỉ vì đó là đồ lặt vặt cho nên Lâm thành chủ mấy năm không để ý. Đến khi phát hiện ra thì Lâm lão đệ đã liên lạc cùng thần, cùng nhau bàn bạc đối sách.

- Hử? Nói vậy hắn đã nghĩ ra chiều hướng tiếp cận Thiên Linh Thế giới rồi mới nói cho ngươi biết? Hắn làm sao biết được ngươi có nội gián tại các đại lục?

- Cái đó, là do thần làm việc sơ xuất. Là đám nô lệ của hắn đưa tin. Thật không ngờ mạng lưới của Lâm lão đệ rất rộng. Bọn nô lệ ở đâu cũng có, chúng có thể nghe được nhiều việc. Chỉ cần đem các đầu mối quy về một mối tỷ mỉ phân tích, việc của Thần Địa ta sẽ để lão đệ biết được rất nhiều. Nhưng làm được việc này phải là người thông minh tuyệt đỉnh. Biết sắp xếp các sự kiện có trình tự hợp lý. Tin tức của đám nô lệ nghe ngóng được cũng không phải các tin quan trọng, nhưng từ những điều vu vơ vớ vẩn mà có thể đưa ra một phán đoán chính xác, thần nghĩ cả Thần Địa này ngoài Lâm lão đệ, có lẽ chỉ có ngài.

- Ta? Hừ... Kể cả ta cũng không làm được những việc như hắn. Người này thông minh tài trí. Nếu có thể trọng dụng sẽ là một đại tướng có ích. Nhưng nếu hắn rắp tâm làm phản, vậy Thần Địa thảm rồi.

- Cái đó, thần nghĩ rằng rất khó. Tiêu Ngọc Lâm vốn là người của Hỏa Thần Thành. Từ nhỏ không tiếp súc ngoại địch nhưng thời niên thiếu hắn phải lăn lộn rừng sâu cùng với các tên đào binh. Hắn vẫn âm trầm mấy trăm năm sau đó bộc lộ tài năng. Hắn làm việc không bao giờ có rủi ro. Thần tin tưởng, hắn có đủ tư cách để khiêu chiến Hỗn Độn.

- Ừm... đúng vậy, xét về thiên phú và tài trí, hắn là người có năng lực nhất. Ta cũng trống mắt chờ xem hắn sẽ tiến triển đến mức nào. Việc của Dạ Xoa sau này phải nhờ vào khanh rồi. Con tiện tỳ đó, cứ để nó giữ chức thiên soái đi. Đúng như Lâm thành chủ phán đoán. Lôi Trấn Phong chắc chắn còn chưa có chết. Công pháp của tiện tỳ kia ta đã điều tra ra được. Thật sự có thể phân thân. Chỉ là công pháp đó từ đâu mà có thì ta phải điều tra ra thêm nữa.

- Thiên Tôn ngài...

- Hừ... Hỏa Thần, khanh nói Tiêu Ngọc Lâm kia, chắc chắn đã đoán ra điều gì liên quan đến Lôi Trấn Phong?

- Cái đó. Quả thật như vậy, Lâm lão đệ luôn cho rằng chắc chắn một người như Lôi Trấn Phong sao lại không nghĩ ra đường rút của mình chứ? Lâm lão đệ làm việc cẩn thận. Hắn cũng đã từng nói sống phải thấy người chết phải thấy xác. Chỉ là lúc trước hắn không đủ thế lực để nghi ngờ Dạ Xoa nên đã không nói gì.

- Ha ha ha... Hắn nghi ngờ Dạ Xoa nhưng mấy phen đứng ra tôn vinh Dạ Xoa. Người này thâm tàng bất lộ, tính toán kỹ lưỡng. Nếu ta giao chức chủ soái cho hắn thì Hỏa Thần ngươi nghĩ sao?

- Thiên Tôn anh minh. Lâm lão đệ quả thật là người rất thích hợp. Thần chỉ sợ các thiên soái kia không chịu phục tùng hắn mà thôi.

- Ha ha ha ... Nếu hắn thật sự có mạng trở ra khỏi Tiên Duyên Chi địa, chỉ sợ người nào không phục hắn sẽ phải chết rất thê thảm. Tiêu Ngọc Lâm này có cái tâm cường giả không ai sánh bằng. Hắn quả thật rất giống bản tôn năm xưa. Hắn còn hơn cả ta vì xuất thân của hắn bần hàn. Hắn từ tay trắng làm lên. Cho dù hắn có bị mất trắng tay thì hắn cũng có thể từ từ vực dậy lên được. Hắn rất đặc biệt. Chỉ tiếc rằng...

- Chỉ tiếc rằng thiên phú bẩm sinh của hắn không cao? Không phải linh thần thánh thể, ngũ hành thánh thể hay nghịch hành thánh thể?

- Đúng vậy. Nhưng chỉ bằng vào thiên phú lĩnh ngộ của hắn, hắn cũng có thể bước rất xa.

- Thiên Tôn, ngài có sợ...

- ... (Thở dài) ... Nếu là lúc trước thì ta cũng sẽ rất sợ. Nhưng ta dần dần mới hiểu được thiên phú bẩm sinh là quan trọng cỡ nào. Nếu không có thiên phú bẩm sinh chúng ta sẽ rất khó bước vào cảnh giới của Hỗn Độn Thần Tôn, cảnh giới của mười loại linh khí viên mãn để có thể lĩnh ngộ ra đan điền hoàn mỹ để bước lên vĩnh hằng chi cảnh. Tiêu Ngọc Lâm này... nếu hắn có năng lực phục chúng, ta sẽ chỉ định để hắn làm Thiên Tử kế nhiệm. Đảm bảo Thần tộc sẽ trường tồn mạnh mẽ.

- Thiên Tôn anh minh. Vậy Hỏa Thần ở đây thay mặt Lâm lão đệ đa tạ Thiên Tôn ân sủng.

- Tốt tốt... Hỏa Thần ngươi thay ta âm thầm điều tra Thiên Linh Giới hiện giờ đến đâu rồi.

- Khải bẩm Thiên Tôn. Trận pháp sư kia có tên là Trận Mạc Quân. Là sư đệ của hai tên chưởng môn nhân Trận Mạc Phong và Trận Mạc Vân. Tuổi tác không rõ, gia cảnh không rõ. Chỉ biết hắn năm trước xuất hiện tại Trận Môn, sau đó bộc lộ tài năng trận pháp. Một số lời đồn nói hắn chính là Lôi Trấn Phong năm xưa. Đồng thời Thiên Linh Giới cũng xuất hiện người thần bí nữa. Đây là danh sách của bọn họ. Hai người họ có tên là Thủy Thần và Mộc Phong. Không nói họ. Bọn chúng thường xuất hiện tại Hỏa Linh thành. Lâm lão đệ lúc trước cũng có lần gặp được hai người này.

Nói xong Hỏa Thần đưa ra một linh thạch truyền tin. Thiên Tôn ngó vào thì gật gù khen ngợi.

- Ừm... quả thật ánh mắt của hắn rất sắc bén. Hắn chỉ cần nhìn qua là biết mình biết người. Sức phán đoán của hắn quả thật rất nghịch thiên. Từ những đầu mối nhỏ đã rất nhanh chóng phán đoán ra nhiều thứ. Nếu hắn mà biết chắc Dạ Xoa kia và Ám nhi là người trong hai thân thể, không biết hắn sẽ nghĩ sao nữa? Chỉ là ta cũng cảm thấy Tiêu Ngọc Lâm cũng tu luyện một loại công pháp nghịch thiên. Cái này không biết hắn tu luyện những loại công pháp nào đây?

- Cái đó... thần không rõ. Nhưng mà lúc hắn gặp vị các chủ đã từng dùng các bí kíp để đổi lấy bí kíp bìa đen của năm vị Thánh Tháp các chủ. Không biết Lâm lão đệ đã mở ra được công pháp nào trong đó chưa?

- Ừm. Để ý Lâm thành chủ cho ta. Hắn càng thông minh thì ngươi phải càng đề phòng. Nếu có ngày hắn rắp tâm làm phản, vậy thì Hỏa Thần ngươi phải nhất quyết sử lý hắn cho ta. Nếu hắn cúc cung tận tụy vậy phải thưởng lớn cho hắn. Nhưng mà quyền hành, thì không thể giao cho hắn quá nhiều được. Thần Địa rơi vào tay hắn chỉ sợ sẽ bị hắn dẹp hết các thế lực. Kể cả thế lực của họ Thiên!

- Vậy vừa nãy ngài mới nói... hắn... là Thiên Tử kế nhiệm.

- Ha ha ha... Ta thật có nói sao? Ha ha ha... Bản tôn sẽ cân nhắc!

- Bỉ chức hiểu rõ.

- Ừm... Được rồi Hỏa Thần, ngươi lui ra đi.

- Bỉ chức xin cáo từ!

Hỏa Thần lui ra trong bóng tối một thân hình lại hiện ra.

- Ma sư, ngài nói sao về Tiêu Ngọc Lâm kia?

- Ha ha ha... Người này thâm tàng bất lộ, nhưng hắn không phải không có điểm yếu. Ta thấy hắn rất trọng tình trọng nghĩa. Chỉ cần ngươi đối sử tốt với hắn, hắn sẽ không phản lại ngươi đâu. Chỉ là thế giới đan điền của hắn cho dù là ta cũng không nhìn thấu được. Lần nào hắn gặp ngươi cũng nuốt Hắc Kim Đan hoặc Mai Hoa đan cấp cao. Cho dù hắn có khởi động đan điền thì cũng không khời động hết mức. Chúng ta khó lòng đoán biết sự nông sâu của hắn.

- Hỏa Thần kia, đã bị hắn mua chuộc.

- Ha ha ha tất nhiên. Cửu đại thành chủ ngày nay đã không còn là Cửu Địa Thánh Tôn ngươi bồi dưỡng ra lúc trước. Chúng ta đã về quá muộn.

- Vậy Ma Sư, lần này ngài có tham gia Phong Thần Bảng hay không?

- Ha ha ha... Đây là Phong Thần chi địa, đừng gấp ngọc thần chi thể của ta không thể cho người nào biết trước được.

- Ngài đã khống chế được ngọc thần thánh thể trọn vẹn?

- Vậy thì chưa. Máu huyết của Lôi gia quá nồng đậm. Mấy lão già kia thật sự không phải tự nhiên mà đi chọn Lôi gia làm gia tộc thủ hộ cho Đấu Linh. Sẽ có ngày ta không chế được cơ thể kia. Hừ nguyên thần của cơ thể vẫn còn ngoan cố. Ta khó lòng thu phục. Cũng chưa có cách bóp chết. Nhưng thời gian của ta vẫn còn rất nhiều. Chúng ta sẽ có ngày toàn thịnh. Quyển trục kia quả thật có thể giúp ích rất lớn.

- Ta vẫn không hiểu, tại sao bọn người Thiên Linh lại bán nó cho chúng ta? Chúng có ý gì.

- Ha ha ha... Ta nghĩ, có thể bọn người thập đại cường tôn sắp hết thời gian. Muốn sớm ngày quyết đấu. Bọn chúng phạm lỗi với tiên nhân. Đã sớm ngày bị tống ra khỏi giải ngân hà này rồi. Có lẽ sẽ không còn sống lâu được nữa. Bọn chúng năm trước đã buông tay đánh một trận khiến Viêm đế bị chết, Trận Tôn mất đi thân xác. Các lão già khác bị tiên nhân trách phạt. Ngươi nói nếu bọn hắn không có cái gì đó ép buộc, liệu có đi một nước cờ kia hay không?

- Phải, hình như bọn họ đang hết thời giờ. Với cảnh giới của bọn họ thừa sức cản lại Cửu Thánh. Về việc này, có lẽ phải nhờ vào Hỏa Thần điều tra rồi.

- Ừm. Hỏa Thần, Tiêu Ngọc Lâm. Hai con người này một người theo đuổi quyền lực, một người truy cầu đỉnh cao của võ đạo. Ta chỉ sợ Tiêu Ngọc Lâm sẽ bước lên con đường đổ nát của ngươi năm xưa. Ngông cuồng tự đại, rồi cuối cùng không thể thoát khỏi thiên phú bẩm sinh của mình để bước vào cảnh giới quan trọng kia. Đến lúc hắn cùng đường sẽ cần một người thầy như ngươi. Đó cũng là lúc ngươi có thể thu phục hắn. Chỉ là cơ duyên của hắn thật sự không nhỏ. Công pháp của hắn tu luyện rất đặc biệt. Đến ta cũng không thể nhìn thấu.

- Phải” Thôn Thiên Diệt Địa Vực của hắn là loại võ đạo còn trên cả sát lục đạo của ta. Sự tự tin của hắn không phải do tính cách cuồng ngạo của hắn mà là cái tâm cường giả của hắn. Nhưng con người này có thể cứng, có thể mềm, co được giãn được. Cách làm việc của hắn rất khó đoán biết. Tưởng rằng người như hắn sẽ không lỗ mãng, nhưng không ngờ hắn dám đốt cả phân đà của một trong tên các chủ hahahaha... Thiên Tôn ta tưởng rằng hắn lỗ mãng nhưng thật ra là hắn đang ra oai với cả tên kia và các thiên soái. Hắn không sợ có người đón đường vì biết chắc Thần Địa ta không muốn các thế lực khác biết chúng ta bị chia rẽ.

- Nói đến chia rẽ, ngươi phải sớm ngày đoàn kết Thần Địa. Quy bọn họ về một mối. Sát Phá Thiên ra quân được bọn chúng cử ra toàn là những tên yếu kém nhất. Quân tinh nhuệ vẫn giữ lại cho mình dùng. Hừ... thiên soái, cuối cùng cũng chỉ có mấy tên yếu kém nhất theo sau. Cái gì mà Băng Phong Vân Lôi Vũ chứ. Cảnh giới võ đạo của chúng chỉ cỡ hoàng giả. Lấy gì chống lại bọn người thập đại cường tôn cơ chứ.

- Ma sư dạy phải. Đệ tử tuân lệnh.

- Hừ. Ngươi cuối cùng cũng cứu được ta khỏi phiến thiên địa tù đày đó. Hiện giờ chúng ta cần nhất đó là chờ đợi sự xuất hiện của Hỗn Độn. Đó là dấu hiệu của tiên duyên xuất hiện. Ngươi phải toàn thịnh trước lúc đó.

- Ma sư, ngài bắt ta chờ bao lâu nữa?

- Bao lâu ngươi cũng phải chờ. Hừ... Con bé Dạ Xoa kia ngu xuẩn dùng công pháp của ta để đoạt xá thân thể của Ám nhi. Nó lại không biết bản thể của ta mới biết cách phá giải xiền xích của Di Hồn Đại Pháp tầng cuối. Lúc nó đoạt xá Ám nhi thì đã là lúc ta biết nó phản bội ta. Ha ha ha... Đến ta còn đủ kiên nhẫn chờ đợi, Thiên Tôn ngươi chờ đợi thêm một lát thì đã có sao? Ta thật sự còn muốn biết Lôi Trấn Phong kia la người của thế giới nào. Những kiến trúc kia rõ ràng không phải từ thế giới của chúng ta. Phong Thần Bảng lần này chúng ta phải đón xem rất kỹ.

Lâm trở lại lầu các dành cho hắn thì không tài nào ngủ được. Khí tức kia luôn luôn như ẩn như hiện. Nhân vật núp trong bóng tối kia là ai? Cảnh giới của Lâm không cường đại để đủ phát hiện ra nhân vật đó. Như ẩn như hiện. Là ai đã đưa Thiên Tôn trở lại thế giới này và hắn đã đem theo những kiến thức gì? Lúc đưa ra hình ảnh của Thôn Kiếm Thành Lâm dường như có phát hiện ra hơi thở của một cường giả. Khí tức đó rất nhanh đã biến mất. Hắn chắc chắn không nghĩ mình đã bị phát hiện nhưng Lâm lúc nào cũng đang tìm kiếm một nhân vật nghịch thiên đang ở bên cạnh của Thiên Tôn! Sát Phá Thiên không đủ cường đại để xứng tầm làm đối thủ của Lâm. Người đứng đằng sau Thiên Tôn ít ra cũng phải tương đương với Phong, là một thiên tài khó gặp.

Lâm bực mình tìm cách chiến thắng. Bất an khi không thấu hiểu địch nhân của mình trong lúc cần phải bình tĩnh. Lâm bỗng nhớ ra điều gì ngước mắt lên trời cười mỉm thì thào nhỏ: ”Tửu Tiên tiền bối! Vãn bối lại muốn uống rựu đấy.” Nói xong Lâm đưa Thời Gian Tửu lên miệng uống. Trong bình lúc đầu có rất nhiều nhưng Lâm uống rựu này thay nước lâu ngày trở thành thói. Mỗi lúc buồn bực, phải suy nghĩ Lâm thường dùng Thời Gian Tửu ra để uống. Theo thói quen uống cà phê như lúc làm việc ở Địa Cầu. Thời Gian Tửu nói là rựu nhưng không có chất cồn. Người uống nó sẽ chìm vào thời gian chi cảnh như lúc ngủ say. Như tâm sự với một người bạn Lâm tự mình thì thào tiếp:

- Tửu Tiên tiền bối. Đây là mảnh đất của ngài mà. Ngài có thể nói cho ta biết là thế lực nào đang rình ngó ta hay không? Một mình ta làm sao chống cự đây. Haizzz... Lại phải làm việc cho các vị, vụ này... Haizzz... không muốn nói thì thôi. Ta vào được Tiên Duyên Chi Địa thì sẽ chia ra câu hỏi. Lúc đó ngài không thể im lặng như vậy nữa rồi. Còn nữa... đám nô lệ kia ta nhất định phải cứu. Chỉ sợ cứu được bọn họ thì ngũ các sẽ không vui lòng. Còn hắc dược nữa. Ta đây làm sao đối phó. Mấy vị muốn hại chết ta mà. Mệt gần chết, lại còn hết rựu uống.

Trong lúc Lâm than phiền thì một hơi thở yểu điệu cúi đầu đằng sau hắn.

- Chủ công, để tiểu nô đi lấy rựu cho ngài.

Lâm giật mình quay lại thấy một cô gái trong bộ áo trắng đứng lép vào một góc tường. Không có ba động linh khí, không có hơi thở của một người còn sống. Nàng như một xác chết biết đi. Phải mất rất lâu thời gian Lâm mớii có thể cảm thấy nhịp đập của tim nàng. Hơi thở của nàng như không có. Hoàn toàn phong bế. Nếu không phải nàng lên tiếng Lâm đã không thể nhận ra sự tồn tại của nàng.

- Cô, cô... cô ở đây từ lúc nào?

- Dạ từ ngày chủ công cứu tiểu nô, thì nô tỳ đã theo về đây.

- Con mẹ nó? Ta thu nhận ngươi từ lúc nào?

- Dạ, từ lúc chủ nhân cứu sống nô tỳ thì Miếu Hồn Các chủ đã không dùng nô tỳ nữa. Không theo ngài, vậy tiểu nô phải theo ai?

- Cô? Theo ai mặc cô... liên quan gì đến ta chứ... thôi được rồi, thôi được rồi. Cô là nghĩa nữ của An Gia Minh lão bản?

- Dạ! Tiểu nô, có thể đi theo ngài hay không? Tiểu nô sẽ cố gắng như không tồn tại!!!

- Cái con mẹ nó... Cô là người sống thì phải tồn tại chứ... Ta đâu bảo cô như một người chết chứ! Sợ cô luôn. Người gì mà không có một hơi thở. Lúc nói chuyện cũng không đưa ra một động tĩnh. Muốn hù chết ta sao?

- Nô tỳ... không dám...

- Cô mà không dám? Muốn theo ta đã xin phép ta chưa? Nô tỳ gì mà bá đạo như vậy?

- Dạ... thì bây giờ nô tỳ hỏi!

- (Éo ẹ... ngất)!

Lâm nhún người một cái nheo mắt.

- Con mẹ nó cái tên trời đánh thánh đâm Tậ Hồn Âm Bách sai cô đến theo dõi ta sao? Hắc dược của hắn bá đạo như vậy con mẹ nó!!! Cô về nói với hắn ta để cô theo ta là vì sẽ có ngày ta sẽ giải trừ hắc dược của cô cho hắn biết tay. Tiêu Ngọc Lâm này được Tiên nhân ưu ái sẽ sớm ngày xin được tiên dược độc chết lại hắn! Tiểu cô nương hề hề... cho hôn cái coi!

Vị cô nương áo trắng giật mình trợn to mắt nhìn Lâm rồi đứng thẳng đưa môi lên xong rồi nhắm mắt.

- Woa!!! Chịu chơi như vậy? Bản thành chủ tuy rất thích gái đẹp nhưng sẽ không đi ăn hiếp một tiểu cô nương bị hắc dược khống chế. Hừ... Tạ Hồn lão quái ngươi nghe cho rõ bản thành chủ sẽ có ngày hốt luôn cô nương xinh đẹp này cho ngươi thấy. Dám thách đấu sắc đảm của ta. Hắc dược của ngươi tuy bá đạo nhưng ta cũng sẽ có cách của ta. Tổ cha nó... Từ giờ cô cứ theo ta đi. Khi nào cần bẩm báo thì cứ tự do chạy đi nói cho tên già kia biết. Còn nữa nói cho hắn biết. Bản thành chủ chấp nhận thách đấu của hắn. Chỉ cần ngày nào hắn không thấy cô trở về bẩm báo gì với hắn thì ngày đó cô đã trở thành người của ta và không còn bị hắc dược của lão khống chế. Nếu hắn dám đụng vào người của ta, ta sẽ bắt lão trả một cái giá rất đắt! Hừ! Không còn chuyện của cô. Đi lấy rựu thịt lên đây cho bản thành chủ! Con bà nó...

Lâm nói xong thì bá đạo vỗ vỗ vài cái vào mông của tiểu nô tỳ Lôi Minh Hồng. Lâm cười ha hả rất bá đạo như kẻ háo sắc. Mông của người đẹp nảy tưng tưng khiến Lâm cũng suýt xoa: “Súc cảm thật tốt!” Lôi Minh Hồng thân làm nô tỳ bị các thiếu gia đùa cợt đã quen, đối với Lâm nàng cũng chả giận. Nô lệ thì làm sao có tôn nghiêm gì mà giận dỗi chứ. Huống hồ chi lời nói của Lâm đã khiến nàng choáng váng. Lâm rõ ràng biết nàng bị hắc dược khống chế mà vẫn để nàng hầu hạ. Còn bá đạo tuyên bố sẽ trừ khử hắc dược của nàng một ngày nào đó.

Lời đồn đãi về Băng Xương Thành chủ Tiêu Ngọc Lâm quả nhiên không sai. Ngài quả thật chịu trả lại tự do cho nô lệ. Tin tức về gia đình của Phúc Thường như một làn sóng cũng theo đoàn người nô bộc của các thế lực lan truyền đến cả ngoại vực. Về việc Lâm thành chủ là một vị vua của nô lệ đối với bọn họ quả nhiên rất có lợi. Nếu thật sự có một người đối đãi với nô lệ như một bằng hữu bọn họ sao lại từ chối một đức vua như vậy. Hình ảnh của An Gia Minh ngồi uống rựu cùng Tiêu Ngọc Lâm vài hôm trước đã nhanh chóng được các nô lệ bắt tin. Một cử chỉ rất tùy ý nhưng cũng đã nói lên rất nhiều về tính cách của Tiêu Ngọc Lâm. Các nô lệ cũng hiểu, Lâm thành chủ dùng nô lệ để kiếm lời rất nhiều. Đối với các nô lệ, Lâm vẫn là một người chủ tử. Chỉ là một ông chủ như Lâm lại có thể khiến cho cuộc sống của nô lệ tốt hơn và một ngày nào đó nô lệ sẽ được Lâm trả lại tự do. Đây là việc gì chứ?

Lôi Minh Hồng lăng săng chạy đi lấy rựu khi chở lại thì Lâm thành chủ đã vào giấc. Vầng linh khí bảo vệ của cường giả xoay quanh thân thể. Nàng cũng biết, lúc này không thể đánh thức Lâm. Nàng ẩn mình vào bóng tối, phong bế hơi thở trong màn đêm tĩnh lặng. Tiêu Ngọc Lâm sao? Cái tên thật đẹp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio