Dẫn Linh Sư

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thành thị Lâm Tuyền có một khu công viên nhỏ, vào buổi tối xung quanh không một bóng người, dù có thì cũng chỉ là đi ngang qua phía bên ngoài, rồi lại vội vã rời đi chứ không ai dám dừng lại dù chỉ một phút.

Đợi tới khi bầu trời tối đen bao phủ xuống công viên, thì chỗ này cũng trở thành một nơi đáng sợ tồn tại ở trong nhận thức chung của mọi người.

Công viên này chỉ chiếm một góc rất nhỏ trong thành phố Lâm Tuyền, nhìn bên ngoài thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, cây cối tươi tốt, con đường uốn lượn chạy dài dọc theo từ trung tâm công viên tới tận quảng trường nhỏ, vừa vặn ở giửa trung tâm ấy chính là một đài phun nước.

Cho dù đang là mùa hè nóng bức, nhưng ở nơi đây vẫn có thể cảm thấy được khí tức lạnh lẽo của mùa đông. Chỉ cần vào ban đêm mà đến gần công viên nhỏ này thì đều sẽ cảm thấy được một luồng khí lạnh, mà cái lạnh này là lạnh từ trong lòng tỏa ra. Người lớn tuổi ở đây đều nói trong công viên nhỏ này có một loại âm khí nặng nề, nên nếu ở lâu trong đó rất dễ bị mấy thứ không sạch sẽ bám vào người.

Nhưng chuyện còn ly kì hơn nữa là hễ cứ qua mười hai giờ đêm, thì cho dù là có dùng bất kỳ phương pháp gì đi chăng nữa thì cũng không có ai có thể đi vào được bên trong công viên đó. Cũng có người không mê tín, vào đêm lặng lẽ trốn ở bên trong công viên để rình xem. Tới ngày hôm sau có người đi đường đi ngang qua công viên thì phát hiện ra người nọ, người đó nằm ở trong bụi cây gáy ò ó o, rồi sau đó người ấy bị bệnh nặng một trận, mà những truyện đêm đó xảy ra ở công viên thì lại hoàn toàn không nhớ được gì.

Sự tình càng lúc càng trở nên bí ẩn, mọi người cũng cảm thấy vô cùng tò mò với công viên này, nhưng lại không một ai dám mạo hiểm đi tới công viên vào ban đêm nữa. Rồi chuyện lạ trong công viên ở thành phố Lâm Tuyền cứ như thế truyền xa.

Nhưng vào lúc này, bầu trời cũng vẫn tối đen như mực, không một chút ánh sáng. Bên trong công viên nhỏ, cạnh đài phun nước giữa quảng trường vậy mà lại có một người đứng ở đó.

“Này, người là đang tìm kiếm cái này phải không” Trên tay Bạch Diệc Trạch mở ra một tờ giấy.

Đừng trước hắn là một linh thể có hình dáng mơ hồ không rõ, giống như một luồng khí khiến người ta không thể nào nhìn rõ được. Cùng lúc đó thì tờ giấy ở trên tay Bạch Diệc Trạch cũng lập tức bốc cháy rồi hóa thành tro tàn, mà đồng thời trên tay của người đứng đối diện với hắn cũng xuất hiện một tờ giấy.

“Chính là cái này!” Giọng nói của linh thể kia vô cùng kích động, bởi vì xác nhận được thứ đang cầm trên tay chính là thứ mà chính bản thân vẫn luôn tìm kiếm. Rồi sau đó mới thật cẩn thận mà đem tờ giấy gấp lại cất vào trong người, kéo theo đó là luồng khí đang bao quanh linh thể cũng dần tản đi khiến cho hình dáng trở nên rõ ràng hơn một chút.

“Cảm ơn người, dẫn linh sư đại nhân!” Người này vô cùng cung kính mà cúi đầu vái tạ Bạch Diệc Trạch, sau cùng mới xoay người đi về phía đài phun nước.

Bỗng chốc cả đài phun nước như được nhuộm một luồng ánh sáng màu xanh nhạt, mà người kia thì cứ từng bước đi tới, cho tới khi biến mất ở bên trong màu xanh nhạt ấy, thì đài phun nước cũng biến trở lại hình dáng ban đầu.

Nơi này cũng không phải là một đài phun nước bình thường, mà nó còn có một cái tên khác – – chính là Luân Hồi Tuyền. Cũng chính là con đường nối liền giữa hai thế giới.

Con người sau khi chết thì ba hồn bảy vía sẽ tản ra, rồi tụ lại ở chung quanh Luân Hồi Tuyền, và sẽ được dẫn linh sư mở ra cánh cửa ở nơi đây để đưa những linh hồn này đi luân hồi chuyển thế.

Chỗ này vốn chỉ là một con suối, vào rất nhiều năm trước ở nơi này nhìn cũng chỉ như một cái ao nhỏ, mãi về sau này mới được người ta sửa chữa và xây dựng thành một công viên nhỏ. Rồi gần đây lại được người ta tu sửa thành một cái đài phun nước có kiểu dáng phương tây.

Cũng không biết sự việc thần quái này bị mọi người đồn đại thành câu truyện như vậy, khiến cho công viên nhỏ này nhân khí giảm mạnh, không ai dám đến gần công viên vào buổi tối. Thế nhưng vào ban ngày thì lượt khách vào chơi công viên lại nườm nượp không dứt, không ít nhà báo đều tới đây thu thập tin tức. Dần dần đài phun nước ở công viên, cũng chính là Luân Hồi Tuyền được mọi người coi như là một nơi thánh địa để cầu nguyện, khiến cho mọi người ở khắp nơi đều muốn tới thăm quan một lần cho biết.

Bạch Diệc Trạch đưa mắt nhìn theo người kia rời đi, rồi mới đưa mắt nhìn quanh bốn phía ở quảng trường công viên, cho tới khi không thấy có gì khác thường thì mới bắt đầu đưa tay xoa xoa cái lưng mỏi nhừ.

Mà lúc này ở hướng đông cũng vừa vặn lộ ra một tia sáng của ánh bình minh, đồng thời cũng là lúc kết thúc công việc dẫn linh sư của Bạch Diệc Trạch trong ngày hôm nay, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Từ từ đi ra khỏi công viên, Bạch Diệc Trạch quay trở về nơi mình đang sinh sống. Nhìn thời gian vẫn chưa tới năm giờ, tính toán còn có thể ngủ thêm được khoảng ba tiếng, rồi tiếp đó mới đi tới công ty làm việc. Hôm nay là ngày đầu tiên cấp trên tới công ty nhận chức, nên hắn tuyệt đối không thể tới muộn được.

Bạch Diệc Trạch tính toàn kế hoạch cho một ngày xong thì nhanh chóng đi vào toilet tắm rửa để đi ngủ. Nhìn vị trí ở trên vai qua gương, hắn thấy được hình xăm màu đỏ lửa đại biểu cho chức nghiệp dẫn linh sư, thì lại im lặng một lúc lâu.

Dẫn linh sư ý nghĩa như tên, là người dẫn đường cho linh hồn đi luân hồi chuyển thế. Chỉ có người có được ấn ký màu đỏ lửa thì mới có tư cách được công nhận là dẫn linh sư. Trong thế giới của dẫn linh sư, cho dù là yêu tinh, linh hồn, thiên sư hoặc là quỷ sai của địa phủ đi chăng nữa… thì vẫn phải cực kì tôn trọng dẫn linh sư.

Dẫn linh sư bắt quỷ trừ yêu được hưởng vinh quang vô hạn, bởi vì bọn họ được ấn ký của dẫn linh sư bảo vệ, giống như là có được một tấm kim bài miễn tử vậy. Toàn bộ linh lực cùng với pháp thuật đối với dẫn linh sư đều không có tác dụng, mà linh lực của dẫn linh sư sẽ tự tăng lên theo sự trưởng thành. Chỉ cần có ấn ký dẫn linh sư, thì bọn họ ở trong thế giới kia không khác gì một người đứng ở trên đỉnh cao, cho dù là bất luận yêu mà gì đều không cần để vào mắt.

Cũng có thể nói có rất nhiều người trong suốt cuộc đời đều theo đuổi và tu luyện pháp thuật để mong trở thành dẫn linh sư, nhưng đáng tiếc cánh cửa âm dương thông với Luân Hồi Tuyền lại có rất ít. Mà mỗi một Luân Hồi Tuyền đều chỉ có một dẫn linh sư trông coi mà thôi, nên số lượng dẫn linh sư đã ít lại càng thêm ít.

Mà có được thì cũng phải trả giá, một khi trở thành dẫn linh sư thì ngay lập tức phải nhận trách nhiệm trông coi Luân Hồi Tuyền để duy trì cân bằng của hai giới âm dương. Dẫn linh sư cùng với Luân Hồi Tuyền hỗ trợ lẫn nhau, cho nên dẫn linh sư không có cách nào rời đi khỏi Luân Hồi Tuyền.

Điều quan trọng nhất trong trách nhiệm của một người dẫn linh sư, đó chính là không thể rời khỏi Luân Hồi Tuyền.

Bạch Diệc Trạch chưa từng nghĩ tới, cái ấn ký này sẽ có một ngày lại xuất hiện ở trên thân thể hắn. Hơn nữa lại còn vào đúng lúc mười tám tuổi, ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi thành phố này ra bên ngoài để đi học.

Nếu được lựa chọn thì Bạch Diệc Trạch nhất định sẽ không hy vọng mình có được cái ấn ký này, nếu như vậy thì hắn đã không phải từ bỏ rất nhiều thứ. Hắn muốn có được cuộc sống bình thường, muốn được đi học, và hắn muốn được ở với người mà hắn yêu thương nhất.

Đáng tiếc đây không phải là một chuyện có thể lựa chọn, dù muốn hay không thì cũng không thể nào thay đổi được. Cho nên khi ấn ký dẫn linh sư xuất hiện ở trên thân thể hắn, thì cũng đồng nghĩa với việc hắn phải hoàn thành tất cả trách nhiệm. Vì vậy mà ngày đầu tiên khi hắn tiếp nhận ấn ký này thì hắn so với bất cứ ai khác đều rõ ràng một chuyện, hắn không thể trốn tránh được chuyện này, cho nên chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Thời điểm học trung học, cũng tại thành phố này, Bạch Diệc Trạch đã bắt đầu có tình cảm với Sở Mặc. Sở Mặc có thành tích học tập rất tốt, là một học sinh xuất sắc của trường. Mà Bạch Diệc Trạch lại vô cùng may mắn khi được ở cùng phòng với Sở Mặc ở trong ký túc xá, rồi hai người liền trở thành bạn cùng phòng.

Rất nhanh hai người trở nên quen thuộc lẫn nhau, vô cùng thuận lợi mà không gặp chút trở ngại nào. Khiến cho quãng thời gian ba năm trung học trở nên vô cùng vui vẻ, rồi hai người còn có mục tiêu phấn đấu để thi vào cùng một trường đại học.

Nhưng kế hoạch lại biến hóa khó lường, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ được khi bản thân đang vui mừng vi tương lai của cả hai, thì cái ấn ký của dẫn linh sư lại xuất hiện, đem tương lai của cả hai bóp nát. Hắn bị trói buộc phải ở lại thành phố này, không thể đi cùng người kia được nữa.

Bạch Diệc Trạch biết rõ dã tâm cùng khát vọng của Sở Mặc, cho nên hắn không muốn mình trở thành vướng bận của Sở Mặc. Huống hồ khi trở thành dẫn linh sư, thì ở trong mắt của người bình thường cũng trở thành đầm rồng hang hổ. Cho dù hắn có nói thật cho Sở Mặc thì cũng đâu thay đổi được gì, cho nên có nói hay không cũng đâu quan trọng.

Từ khi ấn ký xuất hiện ở trên người thì hắn đã biết rõ, hai người bọn họ không thể có tương lai.

Bạch Diệc Trạch là một người không có tự do, khi hắn nhận định rõ ràng thì đã ngoan độc cắt đứt tình cảm giữa ba năm của hai người bằng cách nhắn một tin nhắn chia tay cho Sở Mặc, rồi sau đó cũng nhanh chóng biến mất ở trong cuộc sống của Sở Mặc.

Sở Mặc rời khỏi thành phố này đi học đại học, Bạch Diệc Trạch cũng có đi theo ra sân bay để đưa tiễn hắn, chỉ là Bạch Diệc Trạch vẫn luôn trốn ở sau cây cột mà không xuất hiện, rồi cứ thế mà nhìn cho tới khi Sở Mặc lên máy bay rời xa khỏi thành phố này.

Đó cũng chính là lần cuối cùng mà Bạch Diệc Trạch nhìn thấy Sở Mặc, vậy mà nhoáng một cái đã trôi qua bảy năm.

Bạch Diệc Trạch cũng không tiếp tục học nữa, mà ở gần Luân Hồi Tuyền tìm một công việc để làm. Tuy chỉ là một công việc văn thư nhàn nhã, nhưng ít ra thì có thể đáp ứng được yêu cầu của một dẫn linh sư. Ban ngày thì làm công ở công ty, đợi đến đêm khuya thì Bạch Diệc Trạch lại hóa thân thành dẫn linh sư để hoàn thành trách nhiệm dẫn độ các vong linh.

“Bạch Diệc Trạch!” Một giọng nói quát tháo gọi ra tên của Bạch Diệc Trạch.

Bạch Diệc Trạch cũng không hiểu nổi là đang có chuyện gì xảy ra, thì giọng nói mang theo tức giận lại một lần nữa vang lên: “Bạch Diệc Trạch! Bạch Diệc Trạch!”

Bạch Diệc Trạch bị quấy rầy cũng không chịu nổi nữa, vừa mới lắc đầu thì ngay lập tức mặt va chạm thân mật ngay với mặt bàn. Một tiếng cộp vang lên, trong nháy mắt Bạch Diệc Trạch cũng tỉnh táo trở lại rồi.

Mà nói đúng hơn là Bạch Diệc Trạch tỉnh lại cũng chính là do bản thân hắn va chạm mà khiến cho chính mình tỉnh lại.

Bỗng nhiên nhớ lại, chính mình khi đang làm việc thì bắt đầu mơ màng buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết!

Bạch Diệc Trạch làm việc ở công ty này đã hơn sáu năm thời gian, mà hiện tại lại nghe nói là công ty bị một công ty khác thu mua. Hôm nay vừa đúng lúc ông chủ mới đến tiếp nhận công ty này, mà ông chủ cũ lại vẫn được giữ lại để quản lý bọn hắn như cũ, không những thế mà tất cả công nhân viên chức cũng đều được giữ lại và không có sự thay đổi nào, khiến cho ai cũng vui mừng ra mặt!

Chuyện có thay đổi ông chủ hay không đối với Bạch Diệc Trạch cũng không quan trọng, hắn chỉ cần có thể tiếp tục làm việc ở đây là được. Tuy tiền lương ở đây không cao, nhưng công việc ở đây lại rất thoải mái, mà chỗ này cách Luân Hồi Tuyền cũng rất gần, nên vô cùng thuận tiện.

Hôm nay ông chủ mới tiếp nhận công ty nên việc đầu tiền là sẽ đi thị sát công việc một lần, khiến cho cả đám công nhân viên đều chuẩn bị vô cùng kỹ càng, vì ai cũng muốn để lại cho ông chủ một ấn tượng thật tốt. Bạch Diệc Trạch cũng không ngoại lệ, hắn cũng không muốn vào ngày đầu tiên thay đổi ông chủ, lại xảy ra sơ xuất gì đó khiến cho ông chủ đuổi việc.

Hôm nay Bạch Diệc Trạch đến sớm hơn so với mọi ngày, hơn nữa hắn còn đặc biệt chăm chỉ mà xem xét tài liệu. Một bên xem xét một bên cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng mà có thể là do tối qua mệt mỏi quá, nên Bạch Diệc Trạch xem được một lúc thì bắt đầu cảm thấy những dòng chữ trên văn bản cứ như công cụ thôi miên. Trong văn phòng ai cũng ra sức làm việc, yên lặng khác hẳn với thường ngày, khiến cho cơn buồn ngủ của Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên kéo tới, rồi chẳng biết ngủ gật mất vào lúc nào.

Trong lúc ngủ gật, Bạch Diệc Trạch mơ thấy một giấc mơ, hắn giống như thấy Sở Mặc ở thời gian còn học trung học.

Bạch Diệc Trạch cúi đầu xuống bàn, nên lúc ông chủ cũ gọi, hắn mới giật mình mà đập đầu xuống. Thật là xui xẻo!

Bạch Diệc Trạch tính toán định thành khẩn nhận sai, để mong có thể giữ lại được vị trí công tác này.

Cố lấy tay xoa xoa cái trán bị đụng vào bàn, rồi Bạch Diệc Trạch đứng lên chuẩn bị giải thích. Nhưng đập vào mắt lại chính là hình ảnh khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.

Cho dù đã bảy năm không gặp, nhưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua Bạch Diệc Trạch cũng có thể nhận ra, người trước mặt mình chính là Sở Mặc.

Rất nhanh Bạch Diệc Trạch cũng phát hiện một chuyện làm cho hắn hoảng sợ, đó là Sở Mặc lại chính là ông chủ mới của công ty này!

hết chương .

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio