Tôn Uy biết Bạch Diệc Trạch Thích đàn ông, mà trước kia Bạch Diệc Trạch cũng đã có lần nhắc tới với anh về chuyện này. Lúc Trước khi Bạch Diệc Trạch chuyển tới sống ở chỗ này, sau đó không lâu cậu lại chuyển tới công tác ở trong công ty anh đang làm việc. Thời điểm đấy Tôn Uy cảm thấy cậu chỉ là một chàng trai mới lớn, một mình đi tới đây và luôn hết sức chăm chỉ làm việc nên anh mới bộc phát ra tình thương, dần dần để ý và chăm sóc cậu nhiều hơn.
Hai người vừa là đồng nghiệp, vừa là hàng xóm cho nên cũng qua lại thường xuyên hơn. Sau này quen biết hơn, thì Bạch Diệc Trạch được đà lại nhờ luôn anh nấu cơm giúp, mà cha của Tôn Uy sau khi biết được cậu thì cũng vô cùng yêu thích chàng thanh niên này.
Cứ thế mà trôi qua vài năm, Bạch Diệc Trạch ngoài đi làm ra thì cũng chỉ ở nhà, sinh hoạt rất có quy luật. Tôn Uy chưa từng thấy cậu có bạn gái bao giờ, mà Bạch Diệc Trạch cũng không nghĩ đến chuyện này. Nhưng cha của Tôn Uy thì bắt đầu nóng nảy, cảm thấy Bạch Diệc Trạch quá mức hướng nội, lại nghĩ tới cậu là một chàng trai tốt, thì làm sao không có phụ nữ thích được, vì vậy mà đã tích cực mai mối giúp cậu.
Tôn Uy thấy cha nhiệt tình, nên cũng đi theo xem náo nhiệt. Hai người ở lâu nên coi nhau như bạn tốt, rồi cũng tự nhiên mà quan tâm tới chuyện của đối phương hơn. Quen đã nhiều năm, Tôn Uy biết Bạch Diệc Trạch tuy ít tuổi nhưng tính tình thì rất thành thục, làm việc có chủ kiến, nhiều khi anh còn cảm thấy vị trí mà cậu đang làm dường như là không xứng đáng với năng lực của cậu vậy.
Bạch Diệc Trạch khi không có việc gì làm thì chỉ thích ở nhà, Tôn Uy từng đi cùng cậu gặp một cô gái, cứ nghĩ rằng chỉ là do gặp gỡ tiếp túc ít nên mới không có kết quả gì. Vì thế mà dần dần anh tìm lý do này nọ rồi vô ý mang theo cậu đi tham ra một vài hoạt động, muốn để cho cậu nhận thức về cô gái kia nhiều hơn một chút.
Trong lòng Bạch Diệc Trạch giống như gương sáng, đối với tính toán nhỏ nhặt của hai cha con Tôn Uy đều hiểu rõ ràng, cho nên qua vài lần như vậy thì đã khiến cậu chịu không nổi nữa. Lòng tốt của người lớn thì cậu không dám từ chối thẳng thừng, nên chỉ đành phải vòng vèo làm rõ với Tôn Uy. Cậu thích đàn ông, hi vọng Tôn Uy hiểu mà từ nay về sau không cần giới thiếu phụ nữ cho cậu nữa.
Lúc ấy Tôn Uy nhìn ánh mắt Bạch Diệc Trạch thản nhiên, rồi lại cảm thấy mình cũng không quá chấn động hay kinh hãi gì, chỉ là ngạc nhiên mà thôi. Dần dần sự thật Bạch Diệc Trạch thích đàn ông này anh cũng miễn cưỡng chấp nhận, một thời gian ngắn sau đấy, mỗi khi đối mặt với Bạch Diệc Trạch Tôn Uy luôn cảm thấy mất tự nhiên hơn trước.
Khi đó Bạch Diệc Trạch chỉ nói một câu với Tôn Uy: “Tính hướng của tôi không thể thay đổi, nếu như anh để ý thì từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ phân chia rõ ràng giới hạn”.
Biết Bạch Diệc Trạch lâu như vậy, Tôn Uy cũng không muốn vì một chuyện nhỏ này mà mất đi người bạn tốt, cho nên rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Bạch Diệc Trạch thích nam hay nữ, đó cũng đều là việc riêng của cậu, anh không có quyền đi chỉ trích.
Kết quả là Tôn Uy phải ra mặt nói với cha của mình, tùy tiện tìm vài lý do để làm cho cha mình không nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho Bạch Diệc Trạch nữa.
Cha con Tôn Uy yên tĩnh không làm ra hành động nào, Bạch Diệc Trạch cũng được yên tĩnh. Tôn Uy biết rõ tính hướng của Bạch Diệc Trạch, làm cho anh phải lo lắng suốt một thời gian, cho đến khi phát hiện ra sinh hoạt của cậu không hề bị ảnh hưởng gì mới thôi. Bạch Diệc Trạch đã nói chính bản thân cậu thích đàn ông, mà anh cũng chưa từng thấy Bạch Diệc Trạch thân mật với đàn ông nào, dần dần cũng buông bỏ khúc mắc với Bạch Diệc Trạch.
Đã rất nhiều lần vì tò mò nên Tôn Uy đã dò hỏi, rõ ràng là thích đàn ông nhưng vì sao lại không thấy cậu kết giao đối tượng nào. Lúc đó Bạch Diệc Trạch chỉ hàm hồ trả lời qua loa một câu, khi còn ở trung học đã từng có bạn trai nhưng cũng chia tay từ lâu rồi. Bạch Diệc Trạch không muốn nói nhiều về chuyện này, Tôn Uy vì thế mà cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đều nói ở lâu mới biết lòng nhau, lần này cha của anh bệnh nặng phải nằm viện, làm cho Tôn Uy hiểu rõ được rất nhiều chuyện. Nói như vậy là bởi vì, nếu không có Bạch Diệc Trạch giúp đỡ, Tôn Uy nghĩ chỉ dựa vào một mình anh thì nhất định là đã chống đỡ không nổi.
Cha nằm bệnh viện chữa trị, tiền chi tiêu giống như nước chảy ra sông. Tôn Uy không muốn buông tha một hi vọng nào, nhưng tiền phẫu thuật thuốc men cứ như đổ vào một cái hang không đáy, đã đem số tiền tích lũy của anh trong suốt bao năm qua đều tiêu hao hết. Tôn Uy và bạn gái đã đi tới bước chuẩn bị kết hôn, chỉ cần lấy lòng người nhà của cô là hai người có thể thuận lợi cưới hỏi, tiền sính lễ, mua nhà anh cũng đã chuẩn bị đủ. Nhưng cha bị bệnh đã làm cho anh phải đem số tiền dùng để mua nhà ra để sử dụng, khi bạn gái biết chuyện không nói hai lời đã chia tay với Tôn Uy.
Tôn Uy gom góp đủ tiền phẫu thuật, nhưng tiền để trị liệu sau khi phẫu thuật lại không có, bạn bè thân thiết biết cũng đã giúp đỡ anh, nhưng số tiền này cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Ngày tại lúc Tôn Uy cùng đường, thì Bạch Diệc Trạch lại đưa cho anh một số tiền lớn, giúp cho cha anh có thể tiếp tục trị liệu. Bạch Diệc Trạch trong cuộc sống thường ngày chi tiêu rất ít, cơ hồ không ra khỏi cửa ngoài đi làm, nên khi biết cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn như vậy thì Tôn Uy cũng không thấy ngạc nhiên. Nhưng anh biết, khoản tiền này của Bạch Diệc Trạch có lẽ chính là tích góp toàn bộ của cậu.
Ban đầu Tôn Uy sống chết không chịu nhận số tiền này, Bạch Diệc Trạch nói cậu cũng không cần dùng gì, ngoài đi làm cũng chỉ ở nhà nên tạm thời không cần đến vội, tiếp đó còn mạnh mẽ dùng thái độ ép buộc mãi mới khiến cho Tôn Uy phải nhận lấy. Tôn Uy vô cùng cảm kích Bạch Diệc Trạch đã có lòng giúp đỡ anh trong lúc anh cần nhất, anh cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì đã quen biết được người bạn tốt như cậu.
Trải qua chuyện vay tiền này, Tôn Uy đối với cậu lại càng tốt hơn gấp bội, coi cậu giống như em trai mà chăm sóc.
Cho nên khi nhận ra được Bạch Diệc Trạch đang ngồi ở bên trong chiếc xe thể thao kia, phản ứng đầu tiên của Tôn Uy là nghi ngờ có phải cậu gặp chuyện gì không. Bạch Diệc Trạch không thích xã giao, càng đừng nói tới chuyện để người xa lạ đưa về, hơn nữa người kia còn không phải là bạn bè của Bạch Diệc Trạch.
Đặc biệt lúc trông thấy Bạch Diệc Trạch ngủ ở trên xe, người kia thì lại kề sát vào người cậu, thì Tôn Uy mới đột nhiên nhớ ra tính hướng của Bạch Diệc Trạch, rồi anh lại giống như hiểu ra điều gì đó.
Tuy ở công ty Bạch Diệc Trạch đều đeo kính mắt, nhưng làm hàng xóm ở cạnh nhau anh biết rõ bộ dáng khi cậu bỏ kính mắt ra như thế nào. Nói thật, lần đầu tiên khi nhìn thấy, anh đã bị bất ngờ tại chỗ, anh dám cam đoan ngay cả Lâm Viên khi mà nhìn thấy Bạch Diệc Trạch không đeo kính thì cũng phải si mê.
Tôn Uy cũng hiểu được vì sao cậu luôn đeo kính, có lẽ là do cậu không muốn phiền phức. Tôn Uy đương nhiên chỉ nghĩ đơn giản như vậy, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, dáng vẻ của cậu vô cùng xinh đẹp, cực kỳ hấp dẫn người khác.
Tốt! Một người đàn ông xa lạ mà thôi! Tôn Uy hiểu tính cách của Bạch Diệc Trạch, nên anh tuyệt đối sẽ không cho phép một người không quen biết lại đi động tay động chân với cậu được!
Tôn Uy mơ mộng suy nghĩ sâu xa ra thành một tiết mục — Một người xa lạ nổi lên lòng dạ xấu xa với Bạch Diệc Trạch, sau đó dùng quỷ kế làm cho cậu ngủ thiếp đi ở trên xe, hiện tại lại đang có ý đồ xấu với cậu.
Ngay cả khi Bạch Diệc Trạch thích đàn ông, ít nhất thì cũng phải là anh tình tôi nguyện. Một khi có người muốn bắt nạt Bạch Diệc Trạch, có ý đồ gây rối với cậu, Tôn Uy tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên khi nhìn thấy tình huống này, anh không chút do dự tiến lên ngăn cản, dù là người ở trong xe không dễ chọc anh cũng không sợ.
Tôn Uy chỉ là thử đưa tay mở cửa xe, không nghĩ tới cửa xe thật sự mở ra, khiến cho anh cảm thấy khó hiểu. Đưa tay kéo kéo Bạch Diệc Trạch ở trong xe ra ngoài, đẩy ra phía sau mình, rồi mới dùng vẻ mặt đề phòng mà nhìn người ở bên trong.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Diệc Trạch không hiểu chuyện gì xảy ra, áo khoác che ở trên người cũng vì hành động của Tôn Uy mà thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, nên cậu đành phải đưa tay cầm lấy.
Đúng lúc này Tôn Uy mới nhìn thấy được rõ ràng người đang ngồi ở sau tay lái, mồ hôi lạnh trên người bắt đầu toát ra.
Đây là tình huống gì, người trong xe thế nào lại là ông chủ Sở Mặc của công ty bọn họ!
“Sở, Sở tổng” Tôn Uy xấu hổ đứng ở trước xe chào hỏi với Sở Mặc, trong tay còn cầm cặp g cơm giữ nhiệt vừa mang ở bênh viện về, cùng với dáng vẻ thảm hại.
Anh tuyệt đối chưa từng nghĩ tới người này chính là ông chủ lớn, nên vừa rồi mới có hành động như vậy. Vì hành động vô lễ vừa rồi, Tôn Uy cực kỳ lo lắng không biết có đắc tội gì với Sở Mặc hay không, cha còn đang nằm viện, anh không thể mất đi công việc này được. Trong công ty nhiều nhân viên như vậy, có lẽ ông chủ cũng không biết rõ mình là ai, nhưng nếu muốn điều tra thì e rằng là chuyện rất dễ dàng ạ.
Tôn Uy kiên trì giới thiệu: “Tôi Là Tôn Uy của công ty Hải Đạt trước kia, vừa rồi thật là có lỗi….”
Tôn Uy lắp bắp không biết phải tiếp tục như thế nào, làm gì còn dáng vẻ mạnh mẽ giống như mở cửa xe, rồi đem Bạch Diệc Trạch “cứu” ra ngoài, lại càng không dám nghĩ tới chuyện ông chủ muốn hôn Bạch Diệc Trạch là nguyên nhân vì sao nữa, lúc này tất cả đều đã bị Tôn Uy ném lên chín tầng mây.
Sở Mặc không nói gì, chỉ là nhíu mày đánh giá Tôn Uy, không cần người này giới thiệu thì Sở Mặc cũng đã nhận ra cái người trước mặt, là người đã phá hỏng chuyện tốt của mình, hơn nữa lại còn là người bạn bên cạnh Bạch Diệc Trạch mà anh đã tra rõ từ lâu.
Ông chủ lớn không tỏ ra thái độ gì, Tôn Uy lại càng cảm thấy da đầu đang run lên.
“Hôm nay tăng ca muộn, khi tan tầm thì lại gặp Sở tổng ở trong tháng máy, nên Sở tổng mới nhân tiện mời tôi đi ăn cơm rồi sau đó là đưa trở về” Bạch Diệc Trạch nhỏ giọng nói với Tôn Uy về tình huống sự việc.
Bạch Diệc Trạch nghĩ Tôn Uy là hiểu lầm gì đó, có lẽ là bởi vì bản thân cậu ít khi về nhà muộn như vậy, hơn nữa lại còn được người lái xe đưa về. Chẳng qua là cậu không rõ Tôn Uy hiểu sai chuyện gì, mà lại có phản ứng lớn như vậy.
“Sở tổng, hôm nay thật sự cảm ơn anh, đã mời tôi ăn cơm lại còn đặc biệt đưa tôi trở về” Cửa xe còn chưa đóng, nên Bạch Diệc Trạch đi ra từ phía sau Tôn Uy, tươi cười nhìn vào trong xe đối với Sở Mặc thành khẩn cảm ơn.
Nhưng đúng lúc này, di động của Sở Mặc lại bỗng nhiên vang lên.
Sở Mặc nhìn thoáng của màn hình điện thoại, đáy mắt để lộ ra một chút bất mãn, rồi mới nói với hai người ở bên ngoài xe: “Thời gian không còn sớm, các cậu trở về nghỉ ngơi đi”
Ý bảo hai người trở về trước, không cần phải để ý tới bản thân anh nữa.
Nhìn Bạch Diệc Trạch không yên lòng mà bỏ qua, Sở Mặc làm sao mà có thể không nhận ra, nhưng đột nhiên lại có một người chen ngang, khiến cho anh muốn tạo ra tình huống sáng sớm có thể đi lên nhà cậu ngồi uống tách trà cũng không xong. Sở Mặc nắm chặt lấy điện thoại, đêm nay cũng chỉ đành phải như vậy thôi.
“Sở tổng, ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúng tôi không làm phiền ngài nữa” Bạch Diệc Trạch thấy Sở Mặc muốn tiếp điện thoại, nên không từ chối nữa. Cầm áo khoác trên tay đặt lên trên ghế phụ trong xe, sau đó đóng cửa xe lại.
Bạch Diệc Trạch cùng với Tôn Uy sau khi chào tạm biệt, thì đi thẳng lên tầng. Sở Mặc trông thấy bọn họ đi xa, mà điện thoại thì vẫn có âm thanh kiên trì vang lên. Đúng lúc này Sở Mặc mới cầm điện thoại lên, rồi chuẩn bị rời đi.
Quan hệ của Bạch Diệc Trạch với người tên Tôn Uy này so với tưởng tượng của anh thì còn tốt hơn nhiều, xem ra cũng biết không ít chuyện về Bạch Diệc Trạch. Ít nhiều gì thì Sở Mặc cũng hiểu rất rõ về con người của Bạch Diệc Trạch, nên cẩn thận nhìn qua là anh đã xác định được giữa hai người chỉ có quan hệ bạn bè, hơn nữa Tôn Uy rõ ràng là trai thẳng. Cũng chính vì vậy nên anh mới yên tâm để cậu tiếp tục ở lại đây, bằng không thì đã làm cho cậu rời khỏi chỗ này ngay lập tức rồi.
Khi hai người đi lên cầu thang, Sở Mặc mới phát hiện ra đèn trong hành lang của tòa nhà này đã bị hỏng. Một bên nói điện thoại, một bên lùi xe lại tạo ra một khoảng cách để cho ánh đèn chiếu được lên phía cao bên trên hơn, thuận tiện cho Bạch Diệc Trạch đi lên.
Hành động sử dụng đèn xe chiếu sáng cho hai người, rất nhanh đã bị hai người phát hiện. Đối với ông chủ lớn biết quan tâm như vậy, Tôn Uy cảm thấy vô cùng khó tin. Tôn Uy đã kìm nén nghi ngờ rất lâu, vừa rồi ông chủ muốn hôn Bạch Diệc Trạch, nhưng giờ nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch đang đi bên cạnh, anh cảm thấy cậu giống như chẳng hề hay biết có chuyện vừa rồi xảy ra thì phải.
Vừa mới rồi hành động của anh vô cùng lỗ mãng, còn không biết ông chủ có để bụng mà tính toán với mình hay không, nhưng hành động chiếu đén vừa rồi làm anh cảm thấy hình như anh đã nghĩ nhiều rồi. Tôn Uy do dự có nên đem chuyện vừa rồi kể lại với Bạch Diệc Trạch hay không, nhưng cậu thì lại chỉ cúi đầu nhìn cầu thang, dáng vẻ không yên, lại làm cho anh không mở miệng nổi.
Đến cửa nhà, Bạch Diệc Trạch cùng với Tôn Uy tạm biệt nhau, rồi tự mình vào nhà. Tôn Uy rõ ràng biết cậu có thói quen ngủ từ rất sớm, hôm nay sợ là đã làm cậu mệt mỏi lắm rồi, nên anh cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ chúc cậu ngủ ngon rồi quay đầu nhìn xuống ông chủ lớn đang dừng xe ở dưới nhà một lúc, cuối cùng mới mang theo khó hiểu mà đi vào nhà đóng cửa.
Mãi cho tới khi xác nhận Bạch Diệc Trạch và Tôn Uy đều đã đi vào nhà, Sở Mặc mới quay đầu xe rời đi.
Bạch Diệc Trạch sau khi về đến nhà thì việc đầu tiên cậu làm là đi tới bên cửa sổ, nhìn ngọn đèn xe của Sở Mặc cho tới khi biến mất trong tầm mắt của mình mới thôi. Trước mặt Sở Mặc tuy cậu không bày tỏ gì, nhưng lúc chỉ còn lại một mình thì hai đầu lông mày đều nhíu lại thành một hàng.
Hết chương .