“Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, ta là bị người khác làm cho không thể phản kháng à?” Bạch Diệc Trạch trợn mắt, vô cùng tức giận mà nhìn Bạch Tiểu Cửu. “Nếu không phải bị tên hỗn đản Sở Mặc kia đánh lén, ta làm sao có thể để cho tên đó tùy ý dở trò được!”
Đối mặt với sự nghi ngờ của Bạch Tiểu Cửu, Bạch Diệc Trạch tự động bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra, rồi sau đó đổ hết trách nhiệm lên trên đầu Sở Mặc. Cậu cùng Sở Mặc trừ bỏ có quan hệ cấp trên với cấp dưới ra thì chẳng còn quan hệ nào khác, cho nên Bạch Diệc Trạch hạ quyết tâm chỉ cần giải quyết xong chuyện tiểu quỷ, đưa nó đi luân hồi, thì cậu sẽ lập tức từ chức. Lần này chẳng qua là Sở Mặc ỷ vào ưu thế có thân thể tốt hơn để dở trò đối với cậu mà thôi. Nhưng cũng phải nói rõ, trong đó cũng có một phần là vì cậu sơ suất nữa!
“Bạch Diệc Trạch, ngươi định lừa ai thế hả?” Bạch Tiểu Cửu nghe thấy cậu giải thích giấu đầu hở đuôi, nó càng cười lợi hại hơn: “Ta còn không biết rõ hay sao chứ! Nếu ngươi không tự nguyện, thì làm gì có người nào có thể đến gần ngươi được. Càng đừng nói là đè ngửa ngươi ra ở trên sofa mà gặm cắn. Trên người ngươi lúc nào chẳng mang theo phù chú, chỉ cần tiện tay dùng một cái là cũng đủ để đưa người ta đi gặp Diêm Vương rồi”
Phù chú của Bạch Diệc Trạch, ngay cả Bạch Tiểu Cửu cũng phải kiêng kị ba phần, chứ đừng nói tới người bình thường. Đi theo Bạch Diệc Trạch vài ngày, nó biết rất rõ cậu lúc nào cũng mang theo phù chú ở trong người. Ngày đó sau khi chiến đấu với cậu xong, nó biết cậu đã hết sạch phù chú rồi, nhưng ai ngờ đâu vào ngay ngày hôm sau, nó thấy Bạch Diệc Trạch bế quan ở trong nhà cả ngày, tại ngay dưới ánh mắt của nó mà vẽ ra từng lá phù chú, khiến nó nhìn một đống lớn đấy mà lạnh cả lưng.
“Ngươi có biết hay không thiên sư có đề ra một quy định, hạn chế sử dụng phù chú và pháp thuật” Bạch Diệc Trạch tức giận nhìn Bạch Tiểu Cửu mắng: “Đưa người đi gặp diêm vương, ngươi nói thật thoái mái. Chẳng lẽ chỉ cần đơn giản bắt một đám tiểu yêu rồi tùy ý sai khiến chúng đi giải quyết vài tên nhân loại là xong, rồi thật sự lấy đi vài mạng người….”
“Ha ha! Bạch Diệc Trạch ngươi nói phải rõ ràng, ngươi là dẫn linh sư chứ không phải thiên sư. Quy định của hiệp hội thiên sư kia đối với ngươi không hề bị quản chế! Hơn nữa nếu nói chính xác thì chỉ là vì bản thân được an toàn nên mới dùng tới, chứ đâu phải gây ra án mạng” Bạch Tiểu Cửu phản bác lại lời đang nói của Bạch Diệc Trạch. Sau đó còn dùng ánh mắt ngu ngốc mà nhìn cậu: “Nếu như ngay cả lực công kích cũng không nắm chắc được, thì vị trí dẫn linh sư này cũng chẳng cần làm nữa”
Bạch Diệc Trạch không ngờ Bạch Tiểu Cửu lại biết rõ quy định của hiệp hội thiên sư như vậy, nên cậu tự biết không lừa được nó nữa, đành phải im lặng.
Bạch Tiểu Cửu thấy Bạch Diệc Trạch không nói, nó càng thêm đắc ý: “Còn có, đừng có bảo lúc Sở Mặc ôm ngươi rồi ngươi không thể đẩy hắn ra được, rõ ràng khi vào cửa ta nhìn thấy tận mắt ngươi đang ôm lấy cổ của Sở Mặc, bộ dáng thân mật đó chẳng giống với phản ứng muốn đẩy người ra tí nào cả”.
Trong phòng lúc đó tuy hơi tối, nhưng dựa vào một thân tu luyện hơn ngàn năm của Bạch Tiểu Cửu thì nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bạch Diệc Trạch chỉ dựa vào trình độ cỏn con này mà muốn lừa nó thì đừng có mơ. Nếu như Bạch Diệc Trạch thật sự không muốn, thì chắc chắn cậu đã có rất nhiều cách để xử lý Sở Mặc. Bảo sao ngay từ đầu nó đã cảm nhận được giữa hai người có gì đó không thích hợp, giờ nghĩ lại với tính hướng thích đàn ông của Bạch Diệc Trạch, hiện giờ lại không từ chối ông chủ, tiếp đó còn không chịu thành thật thừa nhận… càng nghĩ Bạch Tiểu Cửu càng mơ hồ nhận ra — Bạch Diệc Trạch thầm mến Sở Mặc, rồi vào đúng lúc đó Sở Mặc lại đối với cậu bày tỏ tình cảm, vì thế Bạch Diệc Trạch mới ỡm ờ tiếp thu.
“Ngươi thừa nhận đi, ngươi thích ông chủ của ngươi chứ gì!” Bạch Tiểu Cửu nổi lên tâm tư buôn chuyện, nên khi thấy Bạch Diệc Trạch không thừa nhận, nó lại càng muốn tìm ra nguyên nhân. Bạch Tiểu Cửu cũng không tu luyện nữa, mà nhảy đến bên cạnh Bạch Diệc Trạch, nhẹ giọng nói ở bên tai cậu: “Ngươi đẩy Sở Mặc ra rồi chạy trốn, có phải là đang dùng lạt mềm buộc chặt không?”
“Bạch Tiểu Cửu!” Bạch Diệc Trạch thấy Bạch Tiểu Cửu càng nói càng quá đáng, giận dữ quát nó một câu.
Đồng thời khuôn mặt u ám của Bạch Diệc Trạch rất nhanh đã chuyển sang sáng sủa, cậu cũng không để ý tới vấn đề của Bạch Tiểu Cửu nữa, mà chỉ cười tít mắt nhìn nó.
Bạch Tiểu Cửu theo bản năng muốn lùi lại phía sau, Bạch Diệc Trạch tuy là dẫn linh sư yếu kém, nhưng trong tay cậu có rất nhiều phù chú khiến nó phải kiêng kị. Ví dụ như lúc đem cậu trêu chọc, chỉ cần không đùa quá trớn động tới giới hạn của cậu là được, còn không thì đừng nghĩ tới chiếm được dù là một chút lợi lộc. Bạch Tiểu Cửu giờ mới phát hiện ra hình như vừa rồi nó có trêu đùa hơi quá thì phải, nên đã bất cẩn giẫm phải thiên lôi của Bạch Diệc Trạch.
“Không bằng nói chuyện của ngươi trước đi, nói thử xem ngươi và tên thiên sư kia là có quan hệ gì?” Bạch Diệc Trạch cười đến vô cùng vui vẻ, nếu Bạch Tiểu Cửu đã hiếu kì như vậy, không bằng để nó tới thỏa mãn lòng hiếu kì của cậu trước. “Ta thật không biết, thì ra đường đường đại tiên cửu vĩ hồ lại có thể giả dạng giống chó tới vậy. Ngoài ra, ta còn tưởng bọn yêu quái các ngươi đều thề sống thề chết đối đầu với thiên sư chứ? Tại sao ngươi vừa thấy thiên sư thì bổ nhào vào trong lòng người ta vậy? Chẳng lẽ do bộ dáng của Lục thiên sư quá đẹp, nên ngươi mới động lòng?”
Vẻ mặt Bạch Tiểu Cửu trở nên âm u, yên lặng không rên một tiếng mà quay trở về vị trí tu luyện, tiếp tục tắm ánh trăng.
“Ngươi….” Bạch Diệc Trạch cũng không nói tiếp nữa, vừa rồi lúc bị Bạch Tiểu Cửu hăng say dò xét cậu cũng có cảm giác này. Giờ đến lượt nó gặp phải, nói cho cùng bọn cậu thật đúng là kẻ tám lạng người nữa cân. Cho dù tiếp tục tranh luận, sợ là chẳng ai chiếm được tí lợi nào.
Bạch tiểu Cửu không nói thì cậu không thể tự điều tra sao? Chẳng qua chỉ làm một tên thiên sư thôi, cậu muốn biết thì quá dễ dàng. Thiên sư này tên gọi là Lục Hàm thì phải, Bạch Diệc Trạch ở trong lòng im lặng đọc lại tên này một lần. Nếu như đã có quan hệ sâu xa với hồ ly nhà cậu, mà quan hệ lại còn không tầm thường, thì cậu nhất định phải tìm thời gian mà đi điều tra nguồn gốc của tên này mới được.
Bận việc cả đêm, nên Bạch Diệc Trạch chưa được nghỉ ngơi tí gì, trong đầu toàn là những chuyện đã xảy ra ở công ty của Sở Mặc. Sau đó là đi tới luân hồi tuyền dẫn linh, cậu căn bản là chưa được ngủ, nhưng vì thấy đã đến giờ chuẩn bị đi làm mà tinh thần lại không thể nào chống đỡ được nữa… Bạch Diệc Trạch đành phải gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ ốm một ngày.
Chuyện tư liệu bị lộ ra cậu cũng không muốn giải thích thêm nữa, mọi người trong công ty muốn nghĩ sao thì nghĩ. Hiện giờ Sở Mặc đã đoán ra được chân tướng, cho nên mọi vấn đề cứ giao hết cho tên hỗn đản này đi giải quyết đi. Lúc đầu cậu định sẽ nhận tội rồi xin từ chức, nhưng mà giờ cậu lại không nghĩ thế nữa. Cậu một khi đã không muốn làm ở đây nữa, thì cần gì phải dựa vào lý do phạm lỗi đó mới xin từ chức được, huống hồ Lý Đức Hải luôn có thành kiến với cậu, phỏng chừng khi cậu đưa đơn thì ông ta còn vui vẻ ra mặt ý chứ.
Nghỉ ngơi cho tốt trước đã, rồi ngày mai sẽ tới công ty xin từ chức sau!
Không biết có phải do mệt mỏi quá hay không, Bạch Diệc Trạch ngủ thẳng tới chiều mới tỉnh dậy. Ăn tạm vài thứ lót dạ, rồi đợi tới chiều tối mới đi ra cửa, thuận tiện còn mang theo cả Bạch Tiểu Cửu đi cùng.
“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!”
Vừa mới xuống tầng chưa đi được bao xa, thì đã bị tiếng hét chói tai dọa cho Bạch Diệc Trạch phải bịt lỗ tai lại. Nhìn xung quanh không thấy linh hồn bình thường nào, phát hiện không ai nhận ra điều gì khác lạ thì cậu mới yên tâm mà đi ra phía sau dãy tòa nhà mình ở.
Bạch Diệc Trạch lấy bình đựng linh hồn ở trong túi ra, nhìn oán linh bị rút nhỏ lại đứng ở bên trong, chỉ thấy xung quanh thân người nó tỏa ra toàn là khí tức màu đen. Thấy tiểu quỷ không yên phận, Bạch Diệc Trạch đưa tay gõ vào bên ngoài bình, khiến tiểu quỷ ở bên trong run lên.
“Tiêu quỷ bình tĩnh lại đi!” Bạch Diệc Trạch đưa chiếc bình lên trước mặt, nhỏ giọng dậy dỗ: “Nếu không giải bỏ được oán khí, thì đừng nghĩ sẽ ra được bên ngoài, chứ đừng nói là đi luân hồi. Đến lúc đó bị tan thành mây khói, chỉ sợ có hối hận cũng đã muộn. Dù sao em cũng chỉ là do chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà ngã từ trên cao xuống, cho nên suy nghĩ cho thông suốt đi!”
Đột nhiên bị chết do ngoài ý muốn, khiến cho người chết không thể hiểu được mình vì sao lại chết. Nếu không phải sự cố ngoài ý muốn này thì rõ ràng là họ vẫn còn sống, nhưng mà trên đời luôn có những chuyện như vậy xảy ra mà không thể tránh. Bọn họ có thể nghĩ thông suốt thì không sao, còn nếu không thì sẽ rất dễ dàng sinh oán khí và biến thành oán linh.
Ngày hôm qua sau khi đi ra khỏi văn phòng của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch cũng tiện thể đoạt lấy tiểu quỷ ở trong tay của Lục Hàm mang đi, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cậu mới cảm thấy hối hận. Oán khí của tiểu quỷ này quá nặng, căn bản là chẳng có cách nào ra khỏi chiếc bình này, chứ đừng nói tới chuyện cậu đưa nó đi luân hồi.
Chuyện này đáng lẽ là do Lục Hàm giải quyết mới thích hợp, giải trừ oán khí trên người nó rồi đưa linh hồn đi luân hồi, đây cũng là trách nhiệm của thiên sư. Dẫn linh sư có quá nhiều quy định, hơn nữa lại không được phép hỏi đến việc riêng của linh hồn… Mà như vậy thì làm sao cậu giải trừ được oán khí của nó. Huống hồ chuyện này cậu đã ủy thác toàn quyền cho Lục Hàm rồi.
Đã đem tiểu quỷ lấy về tay, thì tự nhiên sẽ không thể thả nó ra để nó đi làm loạn được. Tiểu quỷ này là do Bạch Diệc Trạch phát hiện đầu tiên, sau đó nhờ vào lời nhắc nhở của cậu mà nó mới biết được sự thật là mình đã chết. Cho nên nếu lúc đó cậu ngăn cản nó đúng lúc, thì tên tiểu quỷ này đã không phải gặp rắc rối như vậy ở công ty.
Tiểu quỷ ở trong công ty gặp chuyện, chắc là vì theo dõi cậu. Bạch Diệc Trạch lại càng không thể trốn tránh trách nhiệm, cậu không thể trơ mắt nhìn tiểu quỷ biến thành oán linh, rồi cuối cùng sẽ biến mất.
Khuyên không được, mà cũng không có cách nào để giải từ oán khí trên người tiểu quỷ. Bạch Diệc Trạch biết tiểu quỷ này trước kia khi còn sống, nhà nó ở gần khu nhà cậu, rồi mấy hôm trước gặp phải chuyện không may mà bỏ mạng. Muốn làm rõ oán khí của tiểu quỷ này đến từ đâu, thì cậu nhất định phải mang nó đi tới nơi đó, để nó có thể giải được khúc mắc ở trong lòng.
Khi tiểu quỷ nghe thấy Bạch Diệc Trạch muốn dẫn nó về nhà, thì lập tức không phá phách nữa. Cứ tưởng nó sẽ ngoan ngoãn, vì buồn bực nên không làm loạn nữa, nhưng nào ngờ đây chỉ là sự im lặng trước khi giông bão kéo đến.
“Các người đều là người xấu! Chỉ biết bắt nạt tôi!” Tiểu quỷ bị Bạch Diệc Trạch dậy bảo một hồi thì đã bị hoảng sợ, nhưng cũng chỉ được một lát rồi lại bắt đầu oa oa khóc lớn: “Không có ai để ý tới tôi, không ai chịu chơi với tôi. Thật khó lắm mới có cơ hội để vui chơi thỏa thích, nên tôi mới ở trong tòa nhà lớn đó chơi vài ngày. Anh không cho tôi chơi thì thôi, tại sao còn giam giữ tôi lại ở trong tòa nhà đó không cho ra ngoài, cuối cùng còn tìm tới một tên trứng thối và một con chó hung dữ đi đối phó với tôi!”
Chó hung dữ? Bạch Tiểu Cửu vừa nghe thì lập tức khó chịu trừng mắt nhìn tiểu quỷ.
“Hu hu hu” Con chó hung dữ ở trong miệng tiểu quỷ nói đến, chẳng khác nào nói trắng ra đó là Bạch Tiểu Cửu. Đến khi nói xong nó mới nghe thấy âm thanh uy hiếp, rồi vì sợ hãi nên không dám nói nữa. Mãi tới khi nức nở một lúc thật lâu, cảm thấy không còn nguy hiểm thì mới quát lên: “Tôi không cần các người quan tâm! Cũng không cần về nhà! Các người đều là người xấu! Xấu xa!”
Để ý tới vui chơi nhiều như vậy sao? Mấy lần nói chuyện với tiểu quỷ, Bạch Diệc Trạch đều thấy nó không ngừng nhắc tới chơi đùa, vì thế cậu không khỏi nhíu mày. Tiểu quỷ chán ghét về nhà, làm cho cậu càng thêm xác định mang tiểu quỷ này về nhà là điều rất chính xác. Sợ khúc mắc của tiểu quỷ không bỏ xuống được, nhất định là có liên quan tới chuyện xảy ra ngoài ý muốn, dẫn đến mất mạng ở căn nhà đó.
“Tiểu quỷ, ngươi yên tĩnh lại cho ta!” Bạch Tiểu Cửu rốt cuộc nhìn không được nữa. Thật khó có dịp nó có lòng muốn làm việc thiện, để yên cho tên tiểu quỷ này đi luân hồi, vậy mà nó còn không biết cảm kích. Đã nói nó là người xấu thì thôi, lại còn kêu nó là chó!: “Nếu ngươi còn dám ầm ĩ nữa, có tin ta sẽ ăn luôn ngươi hay không hả!”
Bạch Tiểu Cửu vừa nói vừa nhe răng ra uy hiếp tiểu quỷ.
Chó mở miệng nó chuyện! Tiểu quỷ sợ hãi nhìn, nó vẫn cho rằng con chó này chỉ là một con sủng vật mà thôi.
Một con chó có thể nói chuyện, cái này đã không còn nằm trong phạm vi hiểu biết của tiểu quỷ đối với cái thế giời này nữa rồi. Hiện giờ nó cảm thấy, Bạch Tiểu Cửu so với lệ quỷ còn đáng sợ hơn.
Uy hiếp của Bạch Tiểu Cửu có tác dụng, khiến tiểu quỷ cảm thấy cực kì sợ hãi, nên cũng yên tĩnh hơn. Lúc này nó không nói gì thêm nữa, nhưng ánh mắt u oán của nó lại nhìn chằm chằm vào người Bạch Diệc Trạch, mà oán khí trên người càng ngày càng tăng lên.
Bạch Diệc Trạch cũng không muốn nhắc nhở Bạch Tiểu Cửu, cậu không muốn phải nghe tiếng ầm ĩ của tiểu quỷ suốt dọc đường đi đâu. Tuy trên đường không ai nghe được tiếng quỷ gào, nhưng cũng phải đề phòng chẳng may nếu có người nghe được thì sao, hơn nữa tiếng kêu này làm cậu rất đau đầu.
Bạch Diệc Trạch coi như không nhìn thấy oán khí của tiểu quỷ, cũng không đem bình đựng linh hồn để trong người, mà treo nó ở trên dây lưng. Như vậy thì cậu sẽ không còn nhìn thấy nó nữa, có thể nhắm mắt làm ngơ. Bình đựng linh hồn có kích thước hai ngón tay, hình trụ trong suốt nên khi đeo ở trên dây lưng cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa tiểu quỷ có thể từ bên trong bình nhìn thấy bên ngoài, vừa thích hợp để nó nhìn thấy tình hình trong nhà khi cậu đưa nó về.
Mang theo tiểu quỷ đi một lúc, rất nhanh đã thấy khu chung cư sa hoa ở bên cạnh khu nhà của cậu. Khu nhà của cậu là khu dân cư cũ, còn nơi này là khu mới được xây dựng, tuy chỉ cách nhau có một con đường nhưng cảm giác lại như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bạch Diệc Trạch đang muốn đi vào, thì bị bảo vệ của khu chung cư này ngăn cản. Bảo vệ nói cậu không sống ở đây, cũng không thấy cậu nói được tên tuổi người quen nào ở trong khu này, nên nhất quyết không cho cậu đi vào.
Bạch Diệc Trạch giải thích rất lâu, nhưng chỉ càng khiến cho bảo vệ hiểu lầm cậu có ý đồ gây rối. Vào mấy hôm trước ở khu này đã xảy ra chuyện, khiến cho mọi người ở đây đều hoảng sợ, nên bảo vệ cũng cảnh giác hơn rất nhiều. Các nhân viên bảo vệ thấy ai xa lạ đều phải tra hỏi giống như đang thẩm vấn phạm nhân, rồi sau đó còn nhìn người ta từ trên xuống dưới một lượt… Mà như thế vẫn chưa đủ, nếu người đến không có người sống ở bên trong khu chung cư này dẫn vào, thì có nói gì bảo vệ cũng không chịu cho vào.
Bạch Diệc Trạch buồn bực, người ta không cho qua, cậu cũng không còn cách nào. Cuối cùng cậu nhìn xuống Bạch Tiểu Cửu đang nhàm chán nằm ở dưới chân mình, nghĩ ra được một cách, đó là đợi tới khi trời tối, chỉ cần tìm góc vắng vẻ nào đó để cho Bạch Tiểu Cửu trở về nguyên hình rồi mang cậu đi vào là được, chứ không nên tốn công ở đây khua môi múa mép với bảo vệ nữa.
Bạch Diệc Trạch đang định làm cách này, thì ở sau lưng truyền tới tiếng động của ô tô, sau đó có một giọng nói vang lên: “Tiểu Trạch! Em tới đây làm gì vậy hả?”
Bạch Diệc Trạch thấy thế thì cũng quay đầu lại nhìn, nhìn rồi mới biết, người này không phải là Sở Mặc thì là ai!.
Hết Chương .