“Mọi người không cần lo lắng, tôi chỉ bị choáng váng đầu một chút thôi chứ không có gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được”. Bạch Diệc Trạch miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, dù biết Sở Mặc đang diễn trò thì cậu cũng không thể nào đứng ra vạch trần màn diễn xuất này của anh được: “Sở tổng cũng không cần tự trách, ngay cả tôi cũng còn không biết là tôi không đi được xe cáp treo nữa là”
Cậu rất muốn trả đũa, nói với mọi người chân tướng của sự thật, nhưng giờ cậu đang trong bộ dạng này, còn mọi người thì lại vô cùng kính yêu tổng giám đốc thì cậu biết phải làm sao. Mọi người đều hướng về phía Sở Mặc, nếu như giờ cậu không mở miệng thì chính là không biết tốt xấu. Ông chủ người ta đã cúi đầu nhận sai, cậu chẳng lẽ còn dám đi nói những lời vừa rồi của ông chủ là không phải sự thật sao? Kể cả cậu biết rõ lần đi cáp treo này là do Sở Mặc cố ý.
“Đơn Kiệt, đưa chìa khóa phòng cho tôi. Tôi đưa trợ lý Bạch đi nghỉ ngơi trước, mọi người còn lại thì cứ tự do vui chơi đi!” Sở Mặc biết thời biết thế, đề xuất ra ý kiến muốn đơn độc một mình đưa Bạch Diệc Trạch đi vào phòng.
Lời nói ngầm của Sở Mặc này thật không may lại tạo ra hiểu lầm thành anh muốn ở riêng với cậu là để giải thích sơ sót mà mình gây ra, cho nên anh mới muốn một mình đưa cậu về phòng chăm sóc. Người khác không cần tới góp vui, quấy rầy Bạch Diệc Trạch nghỉ ngơi.
“Chuyện này…” Đơn Kiêt do dự nhìn ông chủ: “Ông chủ, thật sự rất xin lỗi! Bởi vì có chút nhầm lẫn, tôi đã quên mất không tính phần của trợ lý Bạch vào trong danh sách đi chơi lần này… cho nên số phòng thuê bị thiếu mất một phòng” Đơn Kiệt trộm nhìn sắc mặt ông chủ, tiếp tục nói: “Vừa rồi đếm lại số người tham dự mới biết là thiếu một phòng, nhưng bởi vì hôm nay là chủ nhật, nơi này đông khách, khả năng là không kiếm thêm được phòng nữa rồi. Tôi cũng là vì chuyện này nên mới chờ ông chủ tới, rồi xem giải quyết chuyện này như thế nào!”
Đơn Kiệt vô cùng sáng suốt mà đem toàn bộ trách nhiệm nhận hết vào mình. Lần hoạt động này tuy lấy danh nghĩa là do tập đoàn Vân Mặc tổ chức, nhưng trên thực tế thì là do cá nhân ông chủ vì muốn bù đắp cho sự tình trước kia nên mới tự bỏ tiền túi ra để đưa toàn bộ nhân viên của công ty Hải Đạt đi chơi. Vì vậy mà từ địa điểm, số người đi theo, chất lượng phòng nghỉ, tất cả đều là do ông chủ nói trước với Đơn Kiệt để cho cậu đi chuẩn bị.
Đơn Kiệt thật ra chỉ phụ trách và làm theo những gì mà ông chủ đã lên kế hoạch, cho nên hắn cũng không biết có phải do thời điểm lên danh sách, ông chủ đã bỏ sót Bạch Diệc Trạch hay không. Hoặc có lẽ là do Bạch Diệc Trạch mấy hôm trước đã bị chuyển công tác, cho nên trên danh sách của nhân viên công ty Hải Đạt mới bị thiếu mất cậu và dẫn đến tình trạng thiếu mất một phòng của nhân vật chính này.
Chuyện của ông chủ giao cho, đột nhiên lại xảy ra sơ sót. Đơn Kiệt lúc phát hiện, cũng không dám nghĩ do lỗi của ai, mà chỉ biết lo lắng nhận toàn bộ lỗi về mình.
Phòng trống không còn, mà toàn bộ phòng thuê được đều đã phân bố đủ người. Mỗi phòng đều được sắp xếp là hai người ở chung, giờ muốn cho thêm một người vào chỉ sợ sẽ không ổn, không những thế có khi còn làm người khác mất vui. Ra ngoài đi chơi là vì muốn thư giãn, giờ nếu để người ta cảm thấy không thoải mái, bắt họ chen chúc trên một giường thì đâu có được.
Lơ là nhất thời của ông chủ dẫn đến sai lầm, Đơn Kiệt tuy biết nhưng hắn đâu dám nói ra, cho nên đành phải ra mặt phụ trách.
Tôn Uy nghe nói đã quên chuẩn bị phòng cho Bạch Diệc Trạch, lập tức đã muốn đứng ra tỏ ý có thể để cho Bạch Diệc Trạch ngủ chung phòng với mình. Hai người bọn họ ở chung một đêm cũng không phải là chuyện gì to tát.
“Không còn phòng dư à?” Sở Mặc nhíu mày, chưa đợi Tôn Uy nói thì đã làm bộ làm tịch suy nghĩ, rồi lập tức hỏi tiếp: “Vậy còn phòng tôi thì sao?”
Đơn Kiệt sợ ông chủ vì chuyện này mà tức giận, nên lập tức đưa ngay chìa khóa phòng của ông chủ đã đặt sẵn ra.
Ra ngoài đi chơi, Sở Mặc đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân. Anh sắp xếp cho nhân viên phòng nghỉ tiêu chuẩn, nhưng riêng phòng của mình thì lại là một gian phòng vô cùng xa hoa.
“Cứ như vậy đi, tạm thời ủy khuất cho trợ lý Bạch phải ở cùng phòng với tôi đêm nay. Phòng của tôi tiện nghi đầy đủ, hai người ở cũng không có vấn đề gì” Sở Mặc tiếp nhận chìa khóa phòng trong tay Đơn Kiệt, cũng không truy cứu chuyện thiếu phòng nữa. Sau đó lập tức đưa ra quyết định: “Thân thể trợ lý Bạch không khỏe, cũng có một phần trách nhiệm là do tôi. Vừa vặn vào buổi chiều tôi rảnh rỗi, có thể chăm sóc cho trợ lý Bạch!”
Nói xong cũng không chờ mọi người phản ứng, bỏ lại một câu: “Sắc mặt trợ lý Bạch không được tốt, tôi đưa cậu ấy về phòng nghỉ ngơi trước. Mọi người tự do hoạt động, vui chơi thoải mái đi!”
Mọi người nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Diệc Trạch cùng với bộ dạng không thoải mái, nên không ai cản trở nữa, thậm chí ngay cả nghi ngờ cũng không có mà chỉ nhìn Sở Mặc đưa cậu rời đi xa dần.
Nếu không phải ở trong khách sạn có nhiều người, Sở Mặc đã định ôm Bạch Diệc Trạch đi vào phòng luôn rồi.
“Toàn bộ chuyện này đều được anh tính toán trước rồi đúng không!” Sở Mặc đỡ Bạch Diệc Trạch vào phòng, vừa mới ngồi xuống thì Bạch Diệc Trạch bỗng dưng lạnh lùng lên tiếng.
Cái gì mà thiếu một phòng chứ, cho dù Đơn Kiệt có sơ sót nhưng Sở Mặc tuyệt đối sẽ không phạm phải một sai lầm như vậy. Từ chuyện bắt cóc cậu đi vào xe cáp, tới chuyện khách sạn thiếu phòng… cậu cảm thấy toàn bộ chuyện này sự thật ra sao thì chỉ có Sở Mặc là rõ ràng nhất. Biết cậu có chứng sợ độ cao lại còn đem cậu đi cáp treo, thừa dịp cậu không khỏe mà sắp xếp chuyện thiếu một phòng nghỉ, thậm chí không cho mọi người có thời gian phản ứng mà đã thuận lý thành chương đem cậu đưa đến phòng của anh.
“Cùng tôi ở chung một phòng có gì không tốt?” Sở Mặc vừa nói vừa đưa tay cởi áo cho cậu: “Em không thoải mái, trước tiên nghỉ ngơi đi đã”.
Bạch Diệc Trạch đồng ý đi theo anh ra ngoài chơi, rõ ràng là phải sớm dự đoán được chuyện anh muốn ở chung phòng với cậu rồi chứ. Đằng này còn bắt anh phải hao tốn bao nhiêu tâm tư mới làm được cho trợ lý và ông chủ ngủ cùng một phòng, hơn nữa còn phải nghĩ ra lý do hợp lý để các nhân viên không nghi ngờ.
“Không cần anh giúp, để tôi tự làm!” Bạch Diệc Trạch biết chuyện không thể thay đổi được, nên vươn tay đẩy tay Sở Mặc ra. Sau đó cậu tính toán lên giường đi ngủ, giờ cậu mệt mỏi lắm rồi, nên chỉ muốn nghỉ ngơi ngủ một giấc để khôi phục lại tinh thần. Nhìn chiếc giường kingsize rộng lớn, rồi lại liếc mắt cảnh cáo Sở Mặc một cái: “Mỗi người ngủ một bên, đừng có suy nghĩ linh tinh gì ở trong đầu!”
Căn phòng xa hoa đầy đủ tiện nghi, đừng nói là hai người ngủ, mà dù cho có là ba người cũng thừa sức. Sở Mặc vốn nghĩ chiếc giường sẽ nhỏ một chút, để có cơ hội chiếm tiện nghi của Bạch Diệc Trạch, nhưng sự thật lại thật là ngang trái.
“Biết rồi!” Sở Mặc bất đắc dĩ đành đem hành lý của Bạch Diệc Trạch mở ra tìm áo ngủ cho cậu, sau đó cầm lên trên tay mở miệng: “Em nhanh đi ngủ đi, tôi thấy mắt em đã díp lại không mở ra nổi nữa rồi kìa!”
Dưới mưu kế của anh, sáng nay lái xe đã đem hành lý của hai người tới đây từ sớm rồi.
Bạch Diệc Trạch không kiêng dè Sở Mặc, vì cậu biết có muốn đuổi Sở Mặc ra ngoài cũng chỉ phí công tốn nước miếng mà thôi, chứ làm gì mà thành công được. Huống hồ Sở Mặc cũng không phải là chưa từng thấy qua, cho nên tự cậu thay quần áo ngủ luôn ở trước mặt anh.
Xong xuôi Bạch Diệc Trạch xốc chăn trèo lên giường, trước khi nằm xuống cậu ngẩng đầu nhìn Sở Mặc. Không nghĩ tới ở bên trong hành lý của anh còn có văn bản các kiểu, đợi lấy xong mọi thứ thì cậu lại thấy Sở Mặc cầm đi ra ngoài phòng khách.
“A Mặc, anh còn định làm việc sao?” Rõ ràng là Sở Mặc nói ra ngoài để đi chơi, kết quả đến đây lại thấy Sở Mặc chỉ một lòng làm việc.
“Tôi muốn chỉnh sửa lại tư liệu một chút, rất nhanh sẽ xong” Sở Mặc nở nụ cười ấm áp, sau đó vì quan tâm tới cậu mà chỉnh lại ánh sáng trong phòng ngủ. Khi bước ra khỏi phòng còn quay lại nói: “Em trước tiên ngủ đi! Tôi ở bên ngoài phòng khách, có chuyện gì thì gọi tôi!”
Sở Mặc sau khi đi ra khỏi phòng ngủ thì tay cầm lấy điện thoại. Anh đã suy nghĩ và đặt ra rất nhiều giả thiết, anh nghĩ không biết số điện thoại này là của ai, và người nghe điện thoại là người nào.
Nhưng mà Sở Mặc dù có nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ tới được số điện thoại mà Bạch Diệc Trạch đưa cho anh, lại là số của người mà anh vẫn luôn mong muốn tìm mọi cách để liên hệ mãi không được. Thậm chí không còn cách nào khác, anh còn phải đi nhờ Chấn Khôn đứng ra làm cầu nối. Mà cho đến tận lúc này anh mới biết, dẫy số đó chính là số điện thoại của văn phòng hội trưởng thương hội Lâm Tuyền.
Nghe điện thoại là trợ lý Hà Thiên Lâm có kinh nghiệm lâu năm, nhưng kỳ lạ ở chỗ người trợ lý kia cư nhiên anh là ai cũng không hỏi mà đã khách khí hỏi anh có chuyện gì. Sở Mặc sau khi đơn giản giới thiệu về bản thân, tiện thể bày tỏ luôn ý đồ muốn hợp tác của mình khiến cho trợ lý phải sửng sốt một phen. Cuối cùng trợ lý mới trả lời là ông chủ hiện tại không ở đây, chuyện này phải đợi ông chủ về mới có thể quyết định được.
Nói xong vẫn còn khách khí hỏi cách thức liên lạc của Sở Mặc, bày tỏ khi ông chủ về sẽ liên hệ lại với anh ngay.
Ngay khi Sở Mặc cho rằng đây là lời từ chối của đối phương, thì thời gian chưa trôi qua được bao lâu so với thời gian của cuộc điện thoại vừa rồi, người trợ lý kia đã chủ động liên lạc lại với anh. Càng làm cho anh cảm thấy kì quái là Hà Thiên Lâm không hề tỏ ra bộ dạng khó chịu, hoặc hỏi anh vì sao biết được số điện thoại này mà đã trực tiếp bàn bạc thẳng vào chủ đề về chuyện hạng mục hợp tác. Cuối cùng để lại một địa chỉ hộp thư, muốn Sở Mặc gửi toàn bộ tài liệu vào để cho hắn xem xét, đợi khi xem xong sẽ trả lời sau.
Chỉ đơn giản nói vài câu, nhưng Sở Mặc có thể cảm nhận được sự khôn khéo và giỏi giang của đối phương. Tới tận khi cúp điện thoại, anh mới thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, chuyện mà cả tập đoàn nghĩ là không thể nào xoay chuyển được, vậy mà lại chỉ dựa vào một số điện thoại của Bạch Diệc Trạch đưa ra đã tạo nên đột phá, khiến cho cuộc hợp tác này trở nên có hi vọng.
Nhưng Sở Mặc vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, tại sao Hà Thiên Lâm lại không hỏi anh bất kì chuyện gì có liên quan tới số điện thoại mà anh có được này. Từ đầu tới đuôi hắn rất khách khí nói chuyện, giống như Sở Mặc là do một nhân vật nào đó rất quan trọng giới thiệu tới. Còn về chuyện hợp tác làm ăn, tuy đối phương không bày tỏ bất luận thái độ gì nhưng Sở Mặc lại vẫn có thể cảm nhận được hình như đối phương rất cọi trọng anh.
Điều này lại càng khiến cho Sở Mặc cảm thấy tò mò, anh tò mò về thân phận của Bạch Diệc Trạch.
Tới tận bây giờ Bạch Diệc Trạch vẫn chưa từng nói với anh về chuyện gia đình của cậu, ở ba năm trung học, anh chỉ thấy cậu ở một mình và chưa từng thấy cậu gặp gỡ ai hay có ai đến thăm cậu cả. Kể cả trong kì nghỉ hè, Bạch Diệc Trạch cũng chỉ có vắng mặt vài ngày, nếu không phải cậu nói là mình về nhà thì Sở Mặc còn tưởng cậu là cô nhi rồi.
Sở Mặc cho rằng quan hệ của cậu với người nhà không tốt, nên mới có thể có bộ dạng như bây giờ. Mỗi lần anh nhắc tới nơi gọi là nhà, tâm lý của Bạch Diệc Trạch có mâu thuẫn rất mạnh. Cho nên anh cũng rất tự giác, cực kì ít khi hỏi tới chuyện gia đình nhà cậu.
Nhưng cuộc điện thoại hôm nay, đã khiến cho Sở Mặc nhận ra tình huống có chút quỷ dị.
Nếu nói trắng ra thì có lẽ cậu và mấy gia tộc kia có quan hệ, hoặc là cùng với Hà gia kia có quan hệ trực tiếp. Nhưng Bạch Diệc Trạch cũng chỉ là vãn bối, còn Hà Thiên Lâm là trưởng bối, dù thế nào thì một người do vãn bối giới thiệu cũng không thể nào khiến cho trưởng bối phải khách khí với mình như vậy. Huống chi Bạch Diệc Trạch đã làm ở công ty của Lý Đức Hải bảy năm, cậu sống ở trong địa phương như vậy… dù nghĩ thế nào thì cũng không giống với người có quan hệ với một thương hội thần bí và có thế lực ảnh hưởng lớn như thế được. Đối với vấn đề này, Sở Mặc nghĩ mãi vẫn không ra.
Sở Mặc tạm thời bỏ qua mọi nghi vấn, anh đem tư liệu trên máy tính chỉnh sửa lại thật cẩn thận lần cuối. Sau khi cảm thấy không còn gì sai sót, dựa vào địa chỉ mà đối phương vừa cho mà đem tư liệu gửi đi. Anh vô cùng tin tưởng, chỉ cần đối phương nhìn thấy phương án của hợp đồng thì lần hợp tác này nhất định sẽ thành công.
Duỗi thắt lưng, tắt máy tính rồi đi vào phòng ngủ. Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch yên tĩnh ngủ ở trên giường, cậu ngủ rất sâu. Vì không muốn quấy rầy Bạch Diệc Trạch, nên Sở Mặc cũng không bật đèn sáng lên, anh chỉ dựa vào ánh sáng mỏng manh của đèn tường mà đi vào rửa qua mặt mũi. Vệ sinh xong xuôi, anh mới đi tới phía bên kia chiếc giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống.
Bị Bạch Diệc Trạch mở miệng cảnh cáo, Sở Mặc bắt đầu suy nghĩ xem phải dùng phương pháp nào mới đem cậu quang minh chính đại ôm tới bên người. Hoặc là anh cứ mặc kệ lời cảnh cáo của cậu, trực tiếp kéo người bên cạnh ôm vào lòng.
Còn chưa đợi Sở Mặc tìm ra phương pháp, Bạch Diệc Trạch đã lật người tự động tiến đến gần Sở Mặc. Giống như cảm giác được hơi thở quen thuộc, Bạch Diệc Trạch chui tọt vào trong lòng Sở Mặc, mặt cọ xát vào ngực anh, rồi lại giống như sợ anh chạy trốn, cậu còn dùng cả tay lẫn chân cuốn lấy người Sở Mặc.
“Nếu bình thường hành vi của em cũng thành thật được một nửa như thân thể em lúc này thì tốt rồi! Chỉ có mỗi khi ngủ em mới đáng yêu như vậy!” Sở Mặc bật cười nhìn Bạch Diệc Trạch tự đông tìm đến. Anh cảm thán, Bạch Diệc Trạch lúc này giống như con mèo nhỏ đang ru rú ở trong g ngực mình, vì thế mà Sở Mặc không khỏi ôm chặt lấy cậu, đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi nói: “Ngủ ngon!”.
Lúc Bạch Diệc Trạch từ trong mộng tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Cậu không cần mở to mắt cũng biết rõ, người cậu đang ôm chính là Sở Mặc.
Bạch Diệc Trạch còn lơ mơ chưa tỉnh, cậu nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu đùa dai, nhẹ nhàng cắn vào cằm Sở Mặc. Sau khi làm xong chuyện xấu, Bạch Diệc Trạch nhanh chóng vùi đầu vào ngực Sở Mặc cọ xát, không chịu ngẩng đầu lên.
Vừa cọ được hai lần, Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên tỉnh táo lại, cậu ngây ngẩn cả người. Trong nháy mắt đó, cậu có một cảm giác vô cùng quen thuộc, thật giống như bản thân đã quay trở lại hồi còn học trung học, nên cậu mới không hề cố kị mà làm ra hành động thân thiết như thế với anh. Nhưng bây giờ bọn họ đã sớm tốt nghiệp trung học từ lâu, hiện tại địa điểm đang ở chính là khách sạn ở ôn tuyền sơn trang. Hơn nữa tối qua trước khi ngủ, cậu còn cảnh cáo Sở Mặc không được suy nghĩ linh tinh!
Bạch Diệc Trạch đen mặt, xấu hổ ngẩng đầu lên. Vừa vặn đúng lức Sở Mặc cũng đã tỉnh lại từ sớm, anh đang cười nhìn cậu.
Hết chương .