Lý Đức Hải muốn nhân dịp con yêu quái kia đem toàn bộ chú ý đặt trên người Bạch Diệc Trạch rồi bỏ trốn, nói không chừng còn có một đường sống. Nhưng còn chưa đợi ông ta chuẩn bị xong, thì khi nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía xung quanh, trái tim của ông cơ hồ muốn ngừng đập luôn.
Phía sau không biết từ lúc nào thì đã xuất hiện thêm rất nhiều yêu quái khác nữa, đem ông ta và Bạch Diệc Trạch còn có cả quái vật kia vây lại vào giữa, sau đó cứ yên lặng vụng trộm quan sát bọn họ.
Bỗng nhiên Lý Đức Hải có cảm giác bản thân đang tiến vào một tổ yêu quái, cảm giác hôm nay có lẽ chính là ngày chết của mình rồi. Ông vô cùng hối hận vì vừa rồi không nghe lời Bạch Diệc Trạch, đáng lẽ phải nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này mới đúng.
“Tôi biết” Bạch Diệc Trạch nhìn lướt qua bốn phía, giống như chả sao cả nói. Cậu nhìn nhiều yêu quái rồi, nên khi thấy vậy thì cũng chỉ như là đang bàn luận chuyện hôm nay có ăn cơm không, chả khác gì một thói quen cả.
Yêu quái ở trong rừng phần lớn chỉ có một hoặc hai trăm năm tu vi, làm người quản lý liên minh tiểu yêu ở thành phố Lâm Tuyền, đối với cậu mà nói mấy động vật nhỏ trước mắt này cũng chẳng khác gì nhau. Thuộc hạ của cậu đều là tiểu yêu, chúng nó chuyên thu thập tin tức và tư liệu cho cậu…. Cho nên số lần Bạch Diệc Trạch giao tiếp với tiểu yêu đã nhiều không đếm hết, vì vậy ở trước mắt thấy nhiều yêu quái, cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả. Cùng lắm thì nhóm yêu quái này so với thuộc hạ tiểu yêu của cậu có tu vi cao hơn chút mà thôi.
Bạch Diệc Trạch cũng nhìn ra, báo yêu này hẳn là người cầm đầu của những con yêu quái ở đây.
“Ngươi muốn thế nào thì nói thẳng đi, đừng ở đây phô trương thanh thế rồi nghĩ ta sẽ sợ ngươi!” Bạch Diệc Trạch không thèm để ý, rồi đưa mắt quét một vòng xung quanh đám yêu quái hung dữ đang nhe răng trợn mắt. Báo yêu nếu muốn lấy mạng bọn cậu thì chỉ sợ đã sớm ra tay rồi, căn bản không cần để nhiều yêu quái ra mặt như vậy. Bọn chúng nhất định là có chuyện gì đó, nên mới muốn đối phó với người ở sơn trang.
Bạch Diệc Trạch vừa nói, tay cũng lấy ra một đạo phù chú dán vào trên người Lý Đức Hải.
Lý Đức Hải hiện tại chỉ muốn ngất đi cho xong, nhưng mà làm cách nào cũng không ngất nổi. Nên trong khi sợ hãi cao độ, bỗng nhiên có người làm gì đó ở trên thân thể mình, thì ông nghĩ muốn cầm lấy xem thứ đó là gì để dời đi lực chú ý của mình.
“Không được phép lấy lá phù này ra! Nếu dám động vào, tôi đảm bảo hôm nay ông chết chắc rồi!” Bạch Diệc Trạch lập tức quát lên, bảo ông ta ngừng lại động tác.
Lý Đức Hải vừa nghe thì lập tức thành thật, làm ra bộ dáng coi lá bùa như bảo bối mà bảo vệ.
Bạch Diệc Trạch vừa dùng lá phù xong, cậu lại bắt đầu cảm thấy đau lòng. Nhưng ít ra lá bùa này có thể bảo vệ Lý Đức Hải, không cho yêu quái đến gần ông ta. Tiếp theo Bạch Diệc Trạch lại lấy một lá phù khác ở trên người, mà tất cả đều là hàng cao cấp do cậu tốn rất nhiều tâm huyết mới vẽ được. Cho nên khi đưa cho Lý Đức Hải, cậu cảm thấy tim như muốn nhỏ máu, lúc này cậu có cảm giác chính mình đang có tâm trạng của Lục Hàm rồi ạ.
Bạch Diệc Trạch tính hết lên đầu Sở Mặc, lần này đi chơi là do công ty của Sở Mặc tổ chức, nên trong quá trình đi du ngoạn có xảy ra chuyện thì sẽ bị ảnh hưởng tới công ty của anh.
“Tiểu tử, ngươi cũng đã nói nếu tùy ý tổn thương tới tính mạng của nhân loại, tu vi chúng ta bị giảm. Nhưng từ trước tới giờ ta chưa từng có ý nghĩ muốn lấy tính mạng các ngươi, mà chỉ là muốn làm cho các người vĩnh viễn không thể trở về được thôi!” Báo yêu nhìn ra phía sau, dùng mắt ra hiệu. Sau đó cười nhạo nói với Bạch Diệc Trạch: “Ngươi cho rằng dựa vào một đạo phù chú, ta không thể làm gì các ngươi sao?”
Có lẽ Lý Đức Hải chỉ nhìn nhận đây là một tờ giấy bình thường, nhưng báo yêu lại có thể nhận ra đây là một đạo phù chú có ẩn chưa linh khí, xung quanh ẩn ẩn hiện ra ánh sáng màu vàng. Điều này chứng tỏ người ở trước mặt không phải là một người bình thường. Nhưng cũng chẳng sao cả, hai người kia rất nhanh sẽ ngã xuống thôi.
Bạch Diệc Trạch cảnh giác nhìn báo yêu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cậu sẽ không ra tay.
Bỗng nhiên từ không trung truyền tới một tiếng ca du dương êm tai, giống như tiếng trời, vô cùng cảm động, sau đó rất nhanh đã thấy Lý Đức Hải có biểu hiện si mê.
Báo yêu không làm ra hành động gì, nên Bạch Diệc Trạch còn chưa phản ứng kịp được tiếng ca này là gì thì chuyện đã xảy ra. Sau mấy âm tiết qua đi, trong tiếng ca vang lên đều là những âm thanh mị hoặc. Một thủ hạ của báo yêu ẩn nấp ở trong rừng, chắc hẳn đang thi triển pháp thuật tước yêu, mà nghe tiếng ca đó cậu cũng đoán được con tước yêu này không dễ đối phó.
Bạch Diệc Trạch lập tức đối với Lý Đức Hải cảnh cáo: “Che lỗ tai lại, không được nghe tiếng ca này….”
Lời còn chưa nói xong “Ầm” một tiếng, Lý Đức Hải đã ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê!
Bạch Diệc Trạch thở dài, phù chú của cậu có thể bảo vệ Lý Đức Hải không bị yêu quái tổn thương, nhưng lại không phòng được tiếng ca có lực xuyên thấu. Lúc này Bạch Diệc Trạch mới hiểu rõ, lời báo yêu nói bọn cậu không quay trở về được là có ý gì. Tiếng ca của tước yêu có lực lượng xuyên thấu linh hồn, pháp lực càng cao thì tiếng ca của nó càng có tính mê hoặc hơn. Linh hồn của Lý Đức Hải bị tiếng ca mê hoặc, vây hãm ở trong mộng, nếu không có tiếng ca của tước yêu cởi bỏ pháp thuật thì chỉ sợ cả đời này ông ta cũng không tỉnh lại được. Nhóm yêu quái tuy không muốn lấy tính mạng của bọn cậu, nhưng lại giam giữ ở trong giấc mộng, khiến cho bọn cậu không thể quay về.
Nhóm yêu quái thấy một người ngã xuống thì trộm cười, sau đó lập tức tập trung hỏa lực đối phó với Bạch Diệc Trạch. Tiếng ca phát ra càng lúc càng du dương động lòng người hơn, nhưng Bạch Diệc Trạch vẫn lạnh nhạt đứng đó, tùy ý để cho tiếng ca chui vào lỗ tai, trong khi thần sắc lại không hề thay đổi.
Bỗng nhiên ở trước mặt Bạch Diệc Trạch lóe lên một cái, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt cậu. Bóng đen nhìn không rõ hình dáng, nhưng cậu lại rõ ràng nhìn thấy có một đôi mắt u tối màu lam xuất hiện, đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Bạch Diệc Trạch nhìn bóng đen, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Bầy yêu quái này biết tiếng ca đối với cậu vô dụng, nên trực tiếp thi triển cả mị thuật, ý đồ đem cậu vây lại ở trong mộng cảnh. Chẳng qua yêu quái không biết, cậu có ấn kí dẫn linh sư che chở, bất luận pháp thuật gì đối với cậu cũng đều không có tác đụng.
Bạch Diệc Trạch nhịn không được nữa, tay tụ tập linh lực đánh thẳng về phía bóng đen ở trước mặt.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Báo yêu cuối cùng cũng không che dấu nổi kinh ngạc ở đáy mắt nữa, nó hỏi ra vấn đề mà nó muốn hỏi.
Báo yêu không dám tưởng tượng, mị thuật của yêu tước mà bọn nó vẫn lấy làm tự hào lại không có tác dụng. Nếu nói tiếng ca không có hiệu quả chit còn có thể giải thích được là do người trước mặt dùng linh lực chống cự, nhưng khi nó đích thân ra tay, nó dám khẳng định trăm phần trăm thành công, cho dù là thiên sư lợi hại nhất cũng không thoát được… vậy mà một nhân loại cực kì yếu kém, lại không hề bị ảnh hưởng tí nào.
“Cởi bỏ mị thuật cho hắn, ta sẽ coi như chưa phát sinh chuyện gì” Bạch Diệc Trạch bình tĩnh nói, sau đó chỉ vào Lý Đức Hải đang nằm trên mặt đất: “Có chuyện gì mà không thể giải quyết được, lại đi dùng phương pháp cực đoan như vậy. Các ngươi tuy không tổn thương tính mạng của người khác, nhưng lại thi triển pháp thuật đối với người thường thì cũng là chuyện không được cho phép. Dù thế nào thì người chịu thiệt sau cùng, vẫn là các ngươi thôi”.
Tiếp xúc với nhóm tiểu yêu nhiều, Bạch Diệc Trạch có thể lý giải được tình cảnh của nhóm yêu quái này. Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, sợ là nhóm yêu quái này cũng chưa chắc đã đi tìm nhân loại quấy rầy. Cậu không sợ yêu quái, muốn giải quyết báo yêu tuy có hơi khó, nhưng cũng không phải là cậu làm không được. Chỉ sợ là bầy yêu quái này không biết nội tình, nên mới nghĩ là đang chiếm thượng phong mà thôi.
“Ha ha ha, giải quyết? Lời nhân loại các ngươi nói, từ trước cho tới giờ đều không thể tin được!” Báo yêu âm ngoan nói với Bạch Diệc Trạch: “Tiểu tử, ta cũng không hỏi ngươi là ai nữa. Ngươi nghĩ có thể đối phó được chúng ta sao? Ngươi chỉ có một mình, dù năng lực có thế nào thì cũng làm sao có thể đối phó được với nhiều yêu quái như chúng ta được?”
“Tính kiên nhẫn của ta có giới hạn, ta nói một lần cuối cùng, cởi bỏ mị thuật cho hắn, nếu không thì đừng trách ta ra tay không nể tình!” Bạch Diệc Trạch vừa nói, một bên ở dưới ánh mắt khinh thường của báo yêu lấy ra một đạo phù chú thiên lôi. Đầu ngón tay lướt qua đạo phù, cổ tạy lay chuyển, lá phù ở dưới tay Bạch Diệc Trạch không lửa tự cháy. Chỉ trong nháy mắt lá phù đã cháy sạch, sau đó ở trên bầu trời vang lên một tiếng thật lớn, tiếp theo là một đạo thiên lôi bổ xuống ở giữa cậu và báo yêu, tạo thành một hố đất to.
“Ngươi có thể thử xem” Bạch Diệc Trạch nhàn nhạt liếc nhìn báo yêu, tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Ta có khả năng này hay không!”
Báo yêu rốt cuộc mất bình tĩnh, thiên lôi không phải là thứ người thường có thể nói muốn gọi là gọi tới được. Nếu để nó chém một phát ở trên người, yêu quái có tu vi kém có thể lập tức tan thành mây khói luôn. Lúc này yêu quái ở xung quanh đây đều sợ hãi khi thấy đạo liên lôi giáng xuống, chúng nó chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, đứng yên không dám nhúc nhích.
Trong rừng hiện tại rơi vào yên tĩnh tới mức quỷ dị.
Phù chú công kích ở trên người Bạch Diệc Trạch chỉ cần dùng một đạo cũng có thể khiến người ta phải bỏ mạng, cho nên vừa rồi cậu cũng chỉ là muốn dọa bọn chúng mà thôi, ý muốn để cho chúng nó suy nghĩ rõ ràng, đừng nên làm chuyện mà phải hối hận.
Bạch Diệc Trạch bình tĩnh nhìn báo yêu, chờ nó thỏa hiệp với cậu.
“Bên kia có động tĩnh, đi qua xem thử xem!” Ngay khi hai ngươi đang đứng yên lặng đối diện nhau, thì ở nơi xa lại truyền đến giọng nói khác. Giọng nói này có lẽ không phải là người bình thường, xem ra ở đây cũng không phải là không có ai.
Tràng diện rối loạn nhất thời xảy ra, yêu tước vừa mới ca hát giờ đã bay tới trên vai báo yêu báo cáo: “Lão đại, người ở sơn trang đang tìm đến đây. Trên người bọn họ còn mang theo phù chú của hiệp hội thiên sư, chúng ta phải làm sao bây giờ!”
“Hiện tại không thích hợp để đi đối đầu với người của hiệp hội thiên sư, ta che dấu, còn ngươi thì mang mọi người đi trước” Báo yêu lập tức ra lệnh.
Mục đích ban đầu của nó đã đạt được, cho nên không cần thiết phải cùng người trước mặt không rõ thực lực dây dưa. Tây Sơn là thiên hạ của nó, bọn nó chỉ cần rút về núi thì dù bọn người này muốn tìm cũng phải mất rất nhiều công sức. Huống hồ người ngã trên mặt đất, không có người của nó giải pháp thuật, cả đời này cũng cứ ở trong mộng đi.
Bạch Diệc Trạch chú ý tới lời báo yêu vừa nói, nghe được bốn chữ hiệp hội thiên sư thì cậu cũng ngây ngẩn cả người. Nhất thời không biết nên làm gì, chờ khi câu phục hồi lại tinh thần thì yêu quái xung quanh đã chạy trốn không còn một bóng.
Mắt thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Bạch Diệc Trạch nhìn Lý Đức Hải đang mê man trên đất, mà cậu căn bản không có cách nào làm ông ta tỉnh lại được. Hơn nữa giờ đã có người tìm đến, rất nhanh sẽ phát hiện ra Lý Đức Hải, người tới lại có quan hệ với hiệp hội thiên sư, không bằng cứ để cho bọn họ đem Lý Đức Hải trở về, rồi để hiệp hội thiên sư xử lý luôn chuyện này.
Bạch Diệc Trạch nhìn quanh, sau đó dán một đạo phù ẩn hình, tiếp đó tìm địa phương ẩn trốn và quan sát tình huống.
“Ông chủ, tìm được người!” Một người hưng phấn kêu lên, sau đó chạy tới bên cạnh người Lý Đức Hải đang nằm trên mặt đất. Nhanh chóng đưa tay thăm dò hơi thở của Lý Đức Hải, xác nhận hắn không chết, rồi mới buông tay ra nói: “Ông chủ, không có vấn đề gì lớn, người này chẳng qua chỉ là hôn mê thôi”
Người được gọi là ông chủ từ phía sau đi tới, nhìn lướt qua tình hình chung quanh, rồi cẩn thận nhìn Lý Đức Hải đang nằm trên mặt đất, chỉ vào mảnh đất vừa bị Bạch Diệc Trạch tạo thành cái hố lớn, lập tức nổi giận quát mắng: “Ánh mắt của ngươi như thế nào vậy hả? Nhìn thế này mà bảo hắn không có việc gì?”
Người nằm ngay cạnh miệng hố, thêm nữa vừa rồi tiếng sấm sét vang lên rất lớn, làm sao có thể tin tưởng nổi người trên mặt đất này chỉ là bị hôn mê.
Bạch Diệc Trạch lập tức nhận ra, tiếng mắng chửi người kia là ông chủ của sơn trang – Dư Đông Huy.
“Ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thủ hạ vẻ mặt đau khổ hỏi.
Vẻ mặt của Dư Đông Huy xanh mét, hắn biết sơn trang của hắn bị yêu quái theo dõi cho nên khi tu sửa lại sơn trang, hắn đã phải bỏ ra giá tiền rất cao để mời cao nhân tới bầy trận, tránh cho du khách bị yêu quái quấy rầy. Hơn nữa các địa điểm quan trọng đều dùng các trang thiết bị theo dõi, để có thể lúc nào cũng biết được nơi du khách hoạt động, chẳng may có chuyện xảy ra thì thủ hạ có thể lập tức báo cáo.
Hắn sợ du khách không cẩn thận, sẽ bị yêu quái quanh sơn trang làm hại.
Hôm nay khi nhận được tin tức có người đi vào rừng cây, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất dẫn người đi tới đây, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước….
“Hiện tại phát sinh ra chuyện gì, các ngươi nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối!” Dư Đông Huy nghiêm mặt dặn dò. Nơi này của hắn vừa khai trương, nếu để người khác biết khách ở đây xảy ra chuyện hôn mê bất tỉnh, đối với sơn trang là một đả kích trí mạng. Chuyện yêu quái có thể từ từ giải quyết, người có thể tìm cách cứu về, nhưng danh dự của sơn trang thì khác… chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Người đi theo Dư Đông Huy tới lập tức hướng hắn bày tỏ lòng trung thành của mình với sơn trang, cũng cam đoan sẽ không để chuyện này lọt ra ngoài dù là nửa chữ.
“Lập tức thông báo cho người của hiệp hội thiên sư, mời bọn họ cho người tới đây bắt yêu. Nói khách của chúng ta ở sơn trang bị yêu quái tập kích, hôn mê bất tỉnh!” Yêu quái đả thương người là chuyện lớn, hiệp hội thiên sư rất xem trọng, mà người ủy thác sẽ không bị hiệp hội tiết lộ ra ngoài. Hắn tin tưởng chỉ cần người hiệp hội thiên sư đến đây, thì người đang hôn mê này rất nhanh có thể tỉnh lại.
Dư Đông Huy lập tức hỏi tiếp: “Thân phận của vị khách này thế nào?”
“Hắn là người phụ trách một công ty nhỏ của tập đoàn Vân Mặc, tên là Lý Đức Hải” Thủ hạ bên cạnh nghe ông chủ hỏi, liền lập tức trả lời.
“Chuyện này đúng là không dễ dàng rồi!” Nếu là người thường còn có thể nghĩ biện pháp áp chế xuống, nhưng nếu động chạm tới tập đoàn Vân Mặc, chỉ sợ muốn yên lặng cũng khó. Giống như nghĩ ra gì đó, Dư Đông Huy lại phân phó: “Các ngươi trước tiên yên lặng đem Lý Đức Hải trở về sơn trang, sau đó đi mời Sở tổng tới. Chuyện còn lại tôi sẽ giải thích, chỉ mong hắn có thể tạm thời giúp chúng ta dấu giếm chuyện này….”
Bạch Diệc Trạch vừa nghe thấy hiệp hội thiên sư sẽ tới đây, lập tức cảm thấy mất bình tĩnh. Cậu không hi vọng lúc này sẽ gặp mặt với người hiệp hội thiên sư đâu, cho nên Dư Đông Huy nói gì kế tiếp cậu cũng không có hứng thú nghe nữa. Đợi khi bọn họ mang Lý Đức Hải rời đi, Bạch Diệc Trạch cũng lập tức rời khỏi nơi này trở về sơn trang.
Nhớ tới người hiệp hội thiên sư có khả năng sẽ tuần tra mọi ngóc ngách trong sơn trang, cậu bỗng nhiên cảm thấy không an toàn. Tác phong hiệp hội thiên sư khiêm tốn, hẳn là sẽ không để người bình thường bị liên lụy tới chuyện này. Cho nên nhất định sẽ không muốn cho người thường biết sự tồn tại của yêu quái, cũng vì thế mà bọn họ càng không thể vì chuyện bắt yêu mà đi tra xét các phòng ở của du khách.
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, Bạch Diệc Trạch quyết định trốn về phòng trước. Vì không muốn gặp phải người của hiệp hội thiên sư, cho nên trong thời gian nhóm người đó chưa rời đi thì cậu sẽ nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài là được!
Hết chương .