“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Mặc nhìn Lý Đức Hải giống như đang ngủ say, sắc mặt xanh mét hỏi.
Sáng sớm hôm nay bị Bạch Diệc Trạch cắn một phát tạo thành hai dấu răng chỉnh tề ở ngay trên cổ, đến tận giờ vẫn còn chưa biến mất. Sở Mặc cũng không muốn đi ra ngoài rồi làm lộ ra dấu vết ái muội này, huống hồ khi anh đang ở trong phòng, Bạch Diệc Trạch còn chưa biết đã chạy đi đâu. Chưa đợi hiểu ra làm sao, thì chuyện này đã kéo tới.
Sở Mặc không ngại bị người ngoài biết được quan hệ giữa anh và Bạch Diệc Trạch, nhưng mà lúc này quan hệ của hai người còn chưa chính thức xác định, nếu để bên ngoài đồn đại linh tinh thì sẽ không tốt.
Đơn Kiệt ở trong phòng là người đầu tiên nhìn thấy dấu răng ở trên cổ của ông chủ, khi đó hắn đã bị dọa cho nhảy dựng. Nhưng ở dưới ánh mắt cảnh cáo của ông chủ, hắn đành phải đem mọi thắc mắc nuốt vào trong bụng. Rõ ràng chủ nhật là thời gian nghỉ phép tốt đẹp, lại biến thành Đơn Kiệt thành thật đi theo ông chủ vào trong phòng, chuẩn bị cho chuyện hợp tác với thương hội Lâm Tuyền.
Bọn họ ở trong phòng bận rộn gần một ngày, không nghĩ tới lại bị người phụ trách của sơn trang nói là có chuyện rất quan trọng, muốn mời anh đi một chuyến. Sở Mặc căn bản không nghĩ tới chuyện ra ngoài, nhưng vì người phụ trách cứ nói lên nói xuống mãi. Sở Mặc lúc này mới ý thức được sự việc có lẽ không đơn giản như vậy, anh dùng kem che khuyết điểm bôi lên cổ nhằm dấu đi chứng cớ Bạch Diệc Trạch để lại. Cuối cùng anh mới cùng với Đơn Kiệt vội vàng đi qua đó, kết quả là nhìn thấy Lý Đức Hải đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trong một gian phòng nghỉ.
“Sở tổng, tất cả đều là do sai lầm của chúng tôi nên mới tạo thành tình hình hiện tại” Dư Đông Huy mở miệng nói vô cùng chân thành: “Lý tổng không biết vì sao lại đi vào khu rừng cây mà các du khách đều không nên đi vào, khi chúng tôi phát hiện đã lập tức đuổi theo ngay… nhưng tiếc là đợi tới khi tìm thấy thì Lý tổng đã thành dạng này rồi. Nhưng xin ngài yên tâm, chúng tôi đã thông báo và mời chuyên gia đến giải quyết chuyện này rồi, rất nhanh thôi Lý tổng sẽ trở lại bình thường”.
Dư Đông Huy chưa từng giao tiếp với Sở Mặc, nhưng mấy chuyện có liên quan tới tập đoàn Vân Mặc thì vẫn biết. Sở Mặc tuổi còn trẻ mà đã có thể sáng lập được một tập đoàn, năng lực lớn bao nhiêu không cần nghĩ cũng biết. Du khách ở chỗ bọn hắn xảy ra chuyện, Dư Đông Huy nào dám ở trước mặt ông chủ của người đang hôn mê kia mà ra vẻ, cho nên hắn không hề nói quá sự thật, cũng không trốn tránh trách nhiệm, mà là một năm một mười kể lại mọi chuyện với Sở Mặc.
Nói xong Dư Đông Huy còn cung cấp cả video theo dõi của sơn trang cho Sở Mặc xem qua. Sở Mặc xem qua video theo dõi cũng không phản ứng gì, đối phương có thái độ nhận sai như vậy là rất tốt. Mà Lý Đức Hải mới là người coi thường cảnh cáo của sơn trang mà tự mình chạy đi vào nơi không cho phép.Hơn nữa người trong sơn trang thấy có người đi vào rừng, việc đầu tiên là chạy đi vào tìm người, rồi sau đó là Lý Đức Hải được người của bọn họ ở trong rừng khiêng ra. Nói vậy có nghĩa là Lý Đức Hải mới là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Dư Đông Huy nhìn vẻ mặt dịu đi của Sở Mặc, rồi đúng lúc đưa ra yêu cầu: “Sở tổng, hi vọng ngài có thể tạm thời giúp chúng tôi giấu diếm chuyện này lại, nếu như trong sơn trang có người vô cớ mà hôn mê thì sẽ tạo thành khủng hoảng đối với mọi người. Đối với chuyện này, tôi nhất định sẽ cho ngài một công đạo, nên mong ngài có thể giúp tôi đừng nên vội vàng, và không nên đem chuyện này tiết lộ ra ngoài”.
Lý Đức Hải nếu chỉ có một mình, bọn họ có thể vụng trộm đem người cứu tỉnh lại, sau đó sẽ giải thích sau. Nhưng mà Lý Đức Hải đi du lịch là đi cùng với công ty, sau đó lại được sắp xếp ở cùng phòng với đồng nghiệp, nếu như để hắn ta biến mất lâu như vậy thì chỉ sợ sẽ bị người phát hiện, cuối cùng biết được hắn ta đang hôn mê, chuyện này căn bản không giấu diếm nổi. Cho nên biện pháp duy nhất là nhờ ông chủ của Lý Đức Hải, giúp bọn họ giấu diếm chuyện này trước đã.
“Anh đi thông báo cho nhân viên của công ty Hải Đạt, nói công ty có chuyện gấp nên Lý Đức Hải đã đi về giải quyết rồi, bảo bọn họ không cần phải để ý”. Sở Mặc hiểu ý tứ của Dư Đông Huy, nên ở trước mặt mọi người đã giao cho Đơn Kiệt đi thông báo với nhân viên của công ty. Tạm thời nói Lý Đức Hải đi về giải quyết công việc, sẽ không khiến cho mọi người không nghi ngờ vì chuyện Lý Đức Hải biến mất.
Sở Mặc không cần nghĩ đã đồng ý với yêu cầu của Dư Đông Huy, anh có thể hiểu được ý đồ của Dư Đông Huy. Sơn trang nghỉ phép mới khai trương, nếu để sự việc khách bị hôn mê lộ ra ngoài mà không giải quyết được, sơn trang này bọn họ cũng đừng mong có thể tiếp tục làm ăn. Huống hồ bọn họ đã làm được đến mức này rồi, nếu như anh cứ níu chặt không tha, chỉ sợ người không biết tốt xấu lại chính là anh. Lý Đức Hải dù sao cũng đã xảy ra chuyện rồi, cho nên đợi khi giải quyết xong có muốn truy cứu trách nhiệm sơn trang sau cũng không muộn.
Từ đầu người lựa chọn tới suối nước nóng ở sơn trang này nghỉ phép là anh, cũng có một phần nguyên nhân là do anh nghe được tin người phụ trách nơi đây chính là người của thương hội Lâm Tuyền, hơn nữa đây cũng là sản nghiệp của thương hội. Khi đấy Bạch Diệc Trạch còn chưa đưa số điện thoại cho anh, cho nên anh mới nghĩ tới cách này, hi vọng có thể tiếp xúc được với Dư Đông Huy để tìm cơ hội hợp tác với thương hội Lâm Tuyền.
Tuy sự tình có thay đổi, kế hoạch không còn quan trọng nữa, nhưng mà Dư Đông Huy dù sao cũng là người của thương hội Lâm Tuyền. Nếu không phải là không còn cách nào khác nữa, thì anh vẫn không muốn trở mặt với Dư Đông Huy, vì vậy mà trước mắt cứ yên lặng theo dõi đã.
“Ông chủ, người của hiệp hội thiên sư sắp đến rồi!” Một cấp dưới của Dư Đông Huy báo cáo: “Nghe nói người của hiệp hội thiên sư rất cọi trọng chuyện này, cho nên người tới là…”
Cấp dưới ghé sát vào bên tai Dư Đông Huy nói thầm, sau đó chỉ thấy sắc mặt Dư Đông Huy lập tức thay đổi.
“Mời hai vị trước hết cứ ở trong này nghỉ ngơi, chuyên gia chúng tôi mời đến giúp đã tới. Tôi ra ngoài đón họ trước, xin lỗi không thể tiếp các vị được!” Nói xong Dư Đông Huy cũng không quan tâm xem Sở Mặc và Đơn Kiệt có đồng ý hay không, thì đã bỏ lại hai người chạy vội ra khỏi phòng.
Sở Mặc và Đơn Kiệt đưa mắt nhìn nhau, người của thương hội Lâm Tuyền ỷ vào bối cảnh cùng thế lực to lớn, từ trước tới giờ đều mắt cao hơn đầu. Cho nên họ đều xem thường cảm giác của người ta, nhưng Dư Đông Huy dù sao cũng là một quản lý của sơn trang, thậm chí vị trí ở trong thương hội cũng không thấp, vậy mà lại phải chạy đi ra đón tiếp người tới sơn trang. Thật không biết người này là ai, lại có thể làm cho Dư Đông Huy coi trọng đến vậy.
Phải biết rằng người tới đây nghỉ phép đều là người có quyền có tiền, trong đó cũng không thiếu người có danh tiếng. Sở Mặc tin tưởng ở trong này cũng có không ít người là nhân viên của thương hội, nhưng anh chưa từng nghe thấy Dư Đông Huy phải tự mình đi ra đón tiếp bao giờ. Nếu lần này không phải nhân viên trong tập đoàn của anh gặp chuyện không may, chỉ sợ ngay cả anh cũng không có cơ hội gặp được Dư Đông Huy.
“Hiệp hội thiên sư?” Đơn Kiệt nhìn chằm chằm Lý Đức Hải nghiên cứu nửa ngày. Trên người Lý Đức Hải đều không có chút thương tích nào bên ngoài, sắc mặt hồng hào cũng không giống như là thân thể yếu đuối bị ngất xỉu. Nếu người không biết còn tưởng đâu ông ta chỉ là đang ngủ mà thôi, nhưng mà bọn hắn biết, mặc kệ thế nào thì Lý Đức Hải vẫn duy trì một tư thế, đối với mọi âm thanh bên ngoài đều không có phản ứng. Cho nên Đơn Kiệt to gan suy đoán nói: “Ông chủ, ngài nói có phải Lý Đức Hải là bị trúng tà hay không, cho nên Dư tổng mới mời thiên sư tới trừ tà? ha ha, trách…”
Nói xong Đơn Kiệt mới cảm thấy mình suy nghĩ hơi quá thì phải, đành phải nở nụ cười trừ. Nhưng kết quả khi thấy Sở Mặc không hề có phản ứng, hắn xấu hổ ngừng cười, không nói lời nào rồi tiếp tục đứng đó chờ đợi Dư Đông Huy trở lại.
Sở Mặc ở trong miệng Bạch Diệc Trạch cũng đã nghe không chỉ một lần về cái hiệp hội thiên sư này rồi. Đặc biệt ngày hôm qua Bạch Diệc Trạch còn dùng tới hiệp hội này để uy hiếp Lục Hàm, nhưng lạ là chỉ vậy thôi lại có thể hù dọa được cái tên yêu tiền như mạng Lục Hàm này sửng sốt. Xem ra Bạch Diệc Trạch đối với hiệp hội thiên sư này rất quen thuộc, càng khiến cho Sở Mặc tò mò với hiệp hội thiên sư hơn. Sở Mặc vì sao biết được Lục Hàm bị Bạch Diệc Trạch hù dọa, đó là bởi vì anh hiểu rất rõ cậu. Nhưng anh lại biết, nếu lời nói hôm qua mà Bạch Diệc Trạch uy hiếp không làm cho Lục Hàm sợ, thì cậu cũng sẽ tuyệt đối không đi tìm hiệp hội thiên sư kia.
Hôm nay thừa dịp Bạch Diệc Trạch không ở trong phòng, Sở Mặc đã tìm Lục Hàm hỏi về chuyện hiệp hội thiên sư. Nhưng tiếc là Lục Hàm lại không phải là người của hiệp hội, đối với chuyện của hiệp hội hắn cũng không hiểu biết nhiều. Sở Mặc nghe Lục Hàm nói hiệp hội này rất thần bí, thế lực cường đại không thể trêu vào, nói chung anh chỉ biết được vài tin tức linh tinh này mà thôi.
Không biết Lục Hàm có phải bị Bạch Tiểu Cửu hành hạ hay không, mà khi nghe Sở Mặc tìm đến lại chẳng hề có tâm tư đi tìm hiểu xem mục đích của anh là gì, đã trực tiếp phá lệ nói rõ ràng những gì mình biết. Khác hẳn với lần đầu anh tìm Lục Hàm, lần này hắn không hề mở miệng hỏi phí cố vấn nữa, thậm chí biết gì đều nói nấy, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
“Phó hội trưởng, chính là nơi này ạ, mời ngài vào!” Từ cửa truyền tới giọng nói của Dư Đông Huy. Ngay sau đó là tiếng cánh cửa bị người mở ra, theo sau Dư Đông Huy chính là phó hội trưởng từ trong miệng hắn đi vào.
Người nọ vừa mới vào cửa, Sở Mặc cảm thấy không khí trong phòng đã thay đổi chỉ trong nháy mắt, giống như có một hơi thở mạnh mẽ đánh úp lại. Một vị thiên sư thần bí mà lại được làm phó hội trưởng, Sở Mặc cứ nghĩ rằng người có pháp thuật cao cường thì phải là một ông lão tóc bạc trắng, hoặc ít ra cũng phải là một người trung niên mới đúng. Nhưng thật không ngờ, phó hội trưởng này lại là một người trẻ tuổi, giống như chỉ khoảng tầm ba mươi tuổi, nhìn qua không lớn hơn Dư Đông Huy này là bao nhiêu.
Bề ngoài trẻ trung tuấn tú, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta không dám nhìn lâu. Mà cảm giác áp bách mạnh mẽ của người này khiến cho mọi người đều cảm thấy hắn ta là một người có thực lực cao không lường được.
Không nghĩ tới phó hội trưởng còn có một chức nghiệp khác là thiên sư. Sau khi hai người đi theo phó hội trưởng vào phòng, lập tức đi tới bên cạnh Lý Đức Hải để xem xét tình huống. Phó hội trưởng đứng ở giữa phòng không làm bất cứ động tác nào, mà ánh mắt chỉ dừng ở trên người đang hôn mê khoảng hai giây, rồi lập tức lạnh lùng đưa mắt quét một vòng khắp phòng, đầu mày nhíu chặt.
“Phó hội trưởng, đây là người phụ trách tập đoàn Vân Mặc và người trợ lý của anh ta” Dư Đông Huy khẩn trương giải thích với phó hội trưởng, để cho phó hội trưởng biết người trong phòng không phải là người ngoài: “Mà người hôn mê này, chính là cấp dưới của anh ta”.
Dư Đông Huy biết rất rõ quy định của hiệp hội thiên sư, đó là không được để người thường dính dáng vào chuyện kì quái này. Đối với chuyện quỷ quái lớn nhỏ, đều là dùng phương pháp che giấu để đem chúng đè xuống, lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không.
Sở Mặc nhìn phó hội trưởng của hiệp hội có cảm giác hơi kì quái, vừa rồi khi tầm mắt của bọn họ nhìn nhau, anh cảm giác được địch ý của đối phương. Trong khi anh chắc chắn, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
“Sở tổng, tôi giới thiệu với ngài một chút. Vị này là phó hội trưởng hiệp hội thiên sư…” Dư Đông Huy còn chưa kịp giới thiệu với Sở Mặc xong, đã bị một ánh mắt lạnh băng nhìn về phía mình. Dưới áp lực cường đại của phó hội trưởng, hắn liền ngậm miệng lại, đem toàn bộ những gì chuẩn bị nói ra đều nuốt xuống.
“Là mị thuật của tước yêu!” Hai thiên sư đi theo bên cạnh phó hội trưởng sau khi kiểm tra người Lý Đức Hải xong thì nhỏ giọng báo cáo với phó hội trưởng: “Xem ra tu vi của tước yêu này cũng không thấp, chỉ sợ nếu không có pháp thuật của nó thì không giải được!”.
“Tước yêu?” Phó hội trưởn suy tư một chút, sau đó lập tức phân phó: “Hà Dương, anh đi ra bên ngoài sơn trang sửa sang lại pháp thuật một lần nữa, tránh cho người khác bị trúng chiêu. Tề Vũ, anh lặng lẽ đi điều tra các nơi bên trong sơn trang, nhìn xem có chỗ nào bị người động chạm tay chân hay không. Cẩn thận mà làm, chú ý không nên quấy rầy tới khách đến sơn trang nghỉ ngơi!”
Hà Dương và Tề Vũ nhận được lệnh, lập tức đi ra ngoài.
“Để tôi thử xem có thể giúp hắn cởi bỏ pháp thuật hay không, còn những người khác ở trong phòng đều ra ngoài!” Sau khi phân công nhiệm vụ xong, phó hội trưởng mở miệng ngắn ngọn nói ra mệnh lệnh tiếp theo, không cho người trong phòng cự tuyệt.
Sở Mặc đối với thái độ của phó hội trưởng thì rất tức giận, anh chỉ thờ ơ nhìn hắn chứ không có động tác nào.
“Sở tổng, chúng ta đi ra ngoài trước thì tốt hơn. Không nên quấy rầy phó hội trưởng thi triển pháp thuật!” Dư Đông Huy chạy ra hòa giải: “Phó hội trưởng là thiên sư thiên tài trăm năm khó gặp. Để ngài xử lý chuyện này nhất định có thể làm cho Lý tổng tỉnh lại. Ngài trước tiên cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt, chuyện bên này cứ giao cho chúng tôi xử lý!”
“Ông chủ” Đơn Kiệt liếc mặt ra hiệu, nói nhỏ: “Hiệp hội thiên sư này và thương hội Lâm Tuyền hình như là có quan hệ. Phó hội trưởng hình như là gia chủ đương nhiệm của một trong những gia tộc của thương hội! Tuy hắn không phụ trách về công việc của thương hội, nhưng tiếng nói của hắn ở trong thương hội rất có trọng lượng!”
Từ khi người này vào cửa, Đơn Kiêt đã cảm thấy rất quen mắt. Cho nên hắn mới nhớ lại những chuyện mà ông chủ giao cho khi đi điều tra thương hội, trong đó có một số tư liệu hắn không đưa qua cho ông chủ, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, người này cũng là người trong thương hội.
Sở Mặc xanh mặt, cuối cùng cũng không nói gì mà trực tiếp xoay người đi ra ngoài với Đơn Kiệt. Anh và thương hội Lâm Tuyền còn chưa bàn xong chuyện hợp tác, nếu tùy tiện đi bới móc người của thương hội, chỉ sợ cơ hội hợp tác này sẽ chết theo. Chuyên này vô luận ra sao đều có người của sơn trang phụ trách, thái độ người mà sơn trang mời đến chỉ cần anh không thèm để ý là được.
Lý Đức Hải hôm nay chắc chưa thể tỉnh lại được, Sở Mặc dặn Đơn Kiệt vài câu, rồi sau đó quay về nghỉ ngơi. Chuyện ngày mai thì để mai nói, sau đó Sở Mặc và Đơn Kiệt mỗi người một đường đi về phòng.
Bạch Diệc Trạch thừa dịp người hiệp hội thiên sư còn chưa đến, cậu ở trong sơn trang ăn linh tinh vài thứ rồi mới trở về phòng. Thời điểm trở lại phòng, thấy Sở Mặc còn chưa về, xong lại thấy ở trên giường vứt hộp kem che khuyết điểm, khóe miệng không tự giác mỉm cười. Cậu biết Sở Mặc sẽ không dám để cái cổ có dấu răng đi ra ngoài mà.
Sở Mặc thuê căn phòng vô cùng xa hoa, nên nội thất vô cùng đầy đủ. Thậm chí còn được dẫn hẳn suối nước nóng từ bên ngoài ôn tuyền vào phòng. Đến ôn tuyền sơn trang tất nhiên là để tắm suối nước nóng, hôm qua Bạch Diệc Trạch không dám cùng tắm với các đồng nghiệp, cho nên sau khi nhìn thấy trong phòng có sẵn thì cảm thấy rất tốt. Nhớ lại chuyện của Lý Đức Hải chắc sẽ không giải quyết nhanh như vậy đâu, còn Sở Mặc chưa chắc đã về trong thời gian ngắn, Bạch Diệc Trạch yên tâm hưởng thụ tắm nước nóng ở trong phòng.
Hết chương .
Chương sau sẽ có H nhé mọi người