Bạch Diệc Trạch mỉm cười thắng lợi, xoay người đối mặt với Hà Dương phân phó: “Đi ra ngoài đem toàn bộ trận pháp ở bên ngoài sơn trang phá bỏ! Rồi mời tước yêu vào cứu người!”
Báo yêu đồng ý được như vậy đã không dễ dàng gì, bọn cậu đương nhiên cũng phải bày tỏ chút thành ý. Chuyện phá bỏ trận pháp bên ngoài sơn trang, cũng chỉ là bước đầu tiên trong việc nhận lỗi mà thôi.
“Bạch tam… à Hội trưởng Bạch” Hà Dương vẫn chưa quen với chuyện Bạch Diệc Trạch là hội trưởng của bọn hắn, cho nên nãy giờ vẫn ngồi im chưa hề đứng lên. Trận pháp bảo vệ sơn trang của bọn hắn là để bảo vệ cho sơn trang không bị yêu quái tiếp cận, một khi sơn trang không còn trận pháp thì đừng nói là ba người trong hiệp hội thiên sư ở đây, cho dù là bốn người đi chăng nữa…. nếu bị yêu quái tấn công với quy mô lớn thì hậu quả này không ai gánh vác nổi. Hà Dương lo lắng nói ra suy nghĩ của chính mình: “Sơn trang còn có nhiều khách du lịch như vậy…”
“Hà Dương, tôi là hội trưởng mà không thể mời nổi anh đứng lên đi làm chút việc sao?” Sắc mặt Bạch Diệc Trạch trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà Dương.
“Không phải….” Hà Dương bị dọa cho rùng mình, hắn lúc này mới phát hiện ra Bạch Diệc Trạch một khi tức giận thì chẳng khác nào anh trai của cậu – Bạch Diệc Phong, nhìn vô cùng khủng bố.
“Vậy còn không mau đi!” Bạch Diệc Trạch đè nén cơn tức giận lên tiếng.
Hà Dương cũng không dám nói thêm nữa, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài cửa. Mà Tề Vũ đứng cạnh mọi người cũng đi qua chào hỏi, rồi chạy đi giúp đỡ.
Trong phòng trừ bỏ báo yêu và sóc nhỏ thì chỉ có sáu người nữa, mà giờ đã đi ra mất hai người cho nên Dư Đông Huy càng thêm sợ hãi, hắn càng thêm cố gắng hạ thấp đi sự tồn tại của chính mình. Huống chi báo yêu nãy giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn như đang nhìn một con cừu non, ánh mắt chưa từng rời khỏi người hắn.
Nếu không phải vì sợ mất mặt, Dư Đông Huy đã chui xuống gầm bàn rồi. Hắn nhìn trái nhìn phải, hi vọng có vật gì đó để cho bản thân có thể trốn vào, tránh đi ánh mắt của yêu quái đang nhìn hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng đáng tiếc là đã nhìn một lúc lâu rồi mà vẫn không có vật nào như vậy, hắn chỉ còn cách trưng ra vẻ mặt đau khổ hướng về phía hai vị họ Bạch cầu xin giúp đỡ.
“Hội trưởng Bạch, tôi….”
Dư Đông Huy vẫn chưa kịp nói ra miệng, Bạch Diệc Trạch đã nghiêng đầu nhìn qua một bên khác, bày tỏ ý không muốn nghe lời hắn nói. Không còn cách nào, Dư Đông Huy đành phải chuyển hướng nhìn về phía Bạch Diệc Phong, nhưng lúc này Bạch Diệc Phong lại lạnh lùng nói một câu: “Đừng nóng vội, đợi sự việc được giải quyết thì sau đó sẽ xử lý chuyện của anh. Lúc trước khi anh làm chuyện này thì cũng nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, hơn nữa đợi tới khi trở về thương hội cũng sẽ có người tính món nợ này với anh”
Bạch Diệc Phong nói lời này thật ra là để cho báo yêu nghe, hắn lo lắng báo yêu vẫn còn khó chịu, cho nên mới mang chuyện người đầu xỏ gây chuyện này ra để nói. Mà nếu sự thật đúng như vậy thì chỉ sợ mạng của Dư Đông Huy cũng khó giữ. Dư Đông Huy là người của thương hội, dám vượt quyền tự ý làm việc trái quy định, mặc dù chuyện này đã khiến cho cả người lẫn yêu đều rất phẫn nộ nhưng hắn vẫn không thể giao Dư Đông Huy ra cho yêu quái được. Cho nên lúc này để Dư Đông Huy chịu giáo huấn cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần yêu quái Tây Sơn bình ổn lại cơn tức giận là được.
Dư Đông Huy biết lần này mình đã gây ra họa lớn, nên không dám phản bác gì, cứ như cà nhiễm sương mà tê liệt ngồi trên ghế.
Hà Dương cùng Tề Vũ rất nhanh đã đem trận pháp phá bỏ, tước yêu cũng theo họ tiến vào sơn trang. Đợi tới sau khi nghe báo yêu nói lại, nó mới tò mò nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Trạch một lúc lâu, cuối cùng mới đi tới bên giường chuẩn bị cứu người.
Tước yêu để tay lên trên đầu Lý Đức Hải, cũng không ai biết là nó đang làm gì, mọi người chỉ thấy một luồng khí màu đen từ bên trong cơ thể Lý Đức Hải nhanh chóng và mạnh mẽ chui ra, rồi dần dần tụ lại ở trên tay tước yêu. Mãi cho tới khi trên người Lý Đức Hải không còn một tia khí tức màu đen nào thì tước yêu mới nắm chặt tay lại, khí đen ngưng tụ ở trên tay nó lập tức tan biến thành mây khói.
Bạch Diệc Trạch biết tước yêu làm vậy là vì muốn đem những thứ đang bao vây quanh Lý Đức Hải khiến cho hắn bị bóng đè, rồi từ từ rút ra khỏi thân thể hắn. Bạch Diệc Trạch không khỏi thầm nghĩ, Lý Đức Hải này xem như là trong họa gặp phúc, bởi vì khi tước yêu rút ra mấy thứ kia thì cũng đồng thời mang theo cả những vận xấu của hắn trong mấy ngày gần đây kéo đi theo.
Đợi tới khi tước yêu kết thúc động tác, gần như là ngay lập tức Lý Đức Hải đã mở mắt.
Lý Đức Hải xoạt một cái ngồi xuống, con ngươi trừng thật lớn giống như không hiểu nổi vì sao mình lại đứng ở đây. Cho tới khi hắn thấy rõ ràng Bạch Diệc Trạch đang đứng ở bên giường, thì mới nhớ lại những gì đã xảy ra lúc trước. Dã thú vậy mà có thể mở miệng nói chuyện, con thú kia thật sự là một con yêu quái, rồi sau đó hắn lại bị cả đám yêu quái vây công…. hình như còn có yêu quái nói chuyện với Bạch Diệc Trạch nữa.
Trên mặt Lý Đức Hải không che giấu nổi hoảng sợ, cơ hồ tất cả những gì hắn chứng kiến trước khi ngất xỉu đã phá vỡ toàn bộ những thế giới quan của hắn trong bao năm nay. Thì ra ở trên thế giới thật sự có yêu quái, hay siêu nhiên gì đó. Quan trọng hơn, là những yêu quái này rõ ràng coi hắn như một món điểm tâm.
“Yêu quái!” Lý Đức Hải không kiềm chế được mà kêu lên một tiếng như người bị bệnh tâm thần. Bởi vì kí ức còn lại trước khi ngất xỉu, đã hoàn toàn phá vỡ mọi cảm giác của hắn: “Tôi không muốn bị yêu quái ăn, cứu mạng, cứu mạng….”
Mọi người bất đắc dĩ chịu đựng những tiếng kêu như ma âm của Lý Đức Hải xuyên qua lỗ tai, chỉ riêng Sở Mặc không biết rõ Lý Đức Hải đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như vậy. Đang lúc Sở Mặc định đi qua nhắc nhở hắn một câu rằng hiện giờ không sao nữa rồi, để cho hắn không cần phải sợ… Thì bỗng thấy bộ dạng của Lý Đức Hải chẳng khác nào người điên, chỉ biết la lối không thể nào tự làm chủ được bản thân, căn bản không nghe được lời người khác nói.
Bạch Diệc Trạch thở dài, cậu biết sự tình sẽ thành như vậy mà. Sau đó cậu lấy ra một đạo phù chú đã sớm chuẩn bị từ trước, tay vung lên ném thẳng đạo phù chú vào trên trán của Lý Đức Hải.
Sở Mặc lúc này có cảm giác như chính mình đang xem phim thần quái, chẳng khác gì thấy người đang tập luyện pháp thuật. Sau đó chỉ thấy khi đạo phù chú tiếp xúc với trán Lý Đức Hải, thì tinh thần của hắn trở nên hưng phấn dị thường, và đồng thời ngay lập tức lại thấy hắn nhắm chặt lại hai mắt ngất đi.
“Không có việc gì đâu!” Bạch Diệc Trạch vỗ vỗ tay, vừa ý nhìn kiệt tác của chính mình. Cậu cảm thấy rất vui vẻ vì đã giải quyết được một vấn đề trong đống vấn đề đó, nhưng đột nhiên thấy cậu có cảm giác Sở Mặc giống như đang nhìn chằm chằm vào mình, cho nên cậu đành phải giải thích: “Yên tâm đi, Lý Đức Hải không có việc gì đâu. Giờ hắn chỉ ngủ một giấc, đợi tới khi tỉnh dậy thì hắn sẽ không nhớ rõ chuyện gì xảy ra trước khi bị ngất xỉu ở bên ngoài sơn trang cả”.
Không biết gì thì sẽ không sợ hãi, cho nên phương pháp để giải quyết chuyện này chính là đem mọi chuyện đã tồn tại ở trong đầu xóa đi là xong.
“Cảm ơn người của ngươi đã chịu phối hợp” Bạch Diệc Trạch cười nói với báo yêu: “Hiện tại chúng ta bàn tới vấn đề núi Tây Sơn đi!”
Lý Đức Hải không phải là người của sơn trang, hơn nữa chuyện này lại liên lụy tới tập đoàn Vân Mặc. Dù sao bọn họ cũng chỉ là khách tới sơn trang du lịch, nếu như không đem chuyện của Lý Đức Hải giải quyết trước thì bọn cậu làm sao có thể ổn định lại tâm tình, rồi đem vấn đề núi Tây Sơn bị chiếm địa bàn này ra mà giải quyết. Tuy cậu biết Sở Mặc sẽ nể mặt mình mà đem chuyện này giấu đi, nhưng mà dù sao hoạt động lần này đi nghỉ phép là do tập đoàn đứng ra tổ chức, mà chuyện Lý Đức Hải hôn mê cũng không kéo dài được… vì vậy cậu cũng không muốn Sở Mặc phải rơi vào tình huống khó xử.
Dư Đông Huy tuy phạm phải sai lầm, nhưng nếu bên trong thương hội không chính thức hủy bỏ đi chức vụ của hắn, thì hắn vẫn là người quản lý cao nhất của sơn trang. Hiện tại Lý Đức Hải đã không có việc gì nữa, thì chuyện thương lượng còn lại sẽ do Dư Đông Huy và Sở Mặc thương lượng với nhau. Lý Đức Hải ở sơn trang té xỉu cần phải được bồi thường, dù là Lý Đức Hải có tự mình đi vào khu vực cấm thì cũng đã được Bạch Diệc Trạch đứng ra làm chứng rằng hắn là do bị yêu quái mê hoặc nên mới không biết gì mà đi vào đấy, cho nên toàn bộ chuyện này đều do ôn tuyền sơn trang đứng ra phụ trách.
Dư Đông Huy hiện giờ ngay bản thân cũng khó bảo toàn, lại thêm chuyện hội trưởng của hiệp hội thiên sư có quan hệ bất thường với tổng giám đốc tập đoàn Vân Mặc. Hắn chỉ sợ nếu như điều kiện mà hắn đưa ra làm cho hội trưởng không vừa ý, thì hắn sẽ chết càng khó xem.
Cho nên Dư Đông Huy căn cứ vào suy nghĩ đó, hắn lại càng không dám để cho Sở Mặc chịu thiệt, tận dụng mọi khả năng có thể để đi bồi thường cho tập đoàn Vân Mặc.
Bên kia là Dư Đông Huy và Sở Mặc thương lượng, còn bên này là Bạch Diệc Trạch cùng với báo yêu. Sự tình này vô cùng khó giải quyết, nếu như sơn trang còn chưa xây dựng thì dễ xử lý hơn, chỉ cần trực tiếp đổi lại địa phương khác mà xây dựng sơn trang là được, hoặc là không cho phép xây dựng sơn trang nữa là xong. Nhưng vấn đề lúc này là sơn trang đã xây dựng xong, địa điểm lại đúng vào vị trí có linh khí tốt nhất của núi Tây Sơn. Thương hội tại núi Tây Sơn kiếm được không ít tiền từ suối nước nóng này, cho nên dù bọn cậu muốn phá bỏ đi tặng lại địa điểm núi này cho yêu quái cũng không dễ dàng gì.
Tuy nói quan hệ mấy trăm năm của của các gia tộc rất tốt, nhưng một khi động tới lợi ích thì khác, cậu tin tưởng không một gia tộc nào chịu đứng ra đồng ý đâu. Đối với sự kiện này, cho dù Dư Đông Huy là người của Du gia, dựa vào đó mà bắt bọn họ gánh vác tổn thất này, chỉ sợ bọn họ nhất định sẽ không chịu đáp ứng.
Để cho sơn trang này di rời đi chỗ khác là chuyện không thể làm được, như thế cũng chỉ có thể nghĩ tới phương án khác. Bạch Diệc Trạch tuy nói cậu là hội trưởng có toàn quyền quyết định, nhưng chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có thể len lén đưa gia quyết định mà thôi.
Nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào, Bạch Diệc Phong đành đứng đề xuất mời báo yêu đi tới hiệp hội thiên sư. Bọn hắn muốn mời mấy người phó hội trưởng tập hợp lại rồi cũng nghĩ ra phương án, hơn nữa còn mời thêm cả mấy người quản lý nòng cốt của thương hội tới, tất cả cùng nhau thảo luận để giải quyết chuyện này, nhất định sẽ cho yêu quái núi Tây Sơn một công đạo vừa ý.
Báo yêu cũng biết dựa vào tình hình này, nếu muốn nhân loại phá bỏ sơn trang, trả lại địa bàn là chuyện chỉ có nằm mơ. Mảnh đất này đã được nhân loại chiếm lấy, dù bọn nó có lấy lại được thì cũng chẳng thể nào tĩnh tâm tu luyện được, cho nên trước mắt chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác.
Báo yêu tuy thấy được thành ý muốn giải quyết sự việc này của Bạch Diệc Phong, nhưng nó vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn vào nhân loại được. Đặc biệt lại còn muốn nó đi tới hiệp hội thiên sư, lúc đó dù tu vi của nó có là bốn trăm năm thì cũng chưa chắc đã đối phó được với vô số thiên sư có pháp lực cao cường. Vì thế báo yêu đưa ra đề xuất, nó có thể đi hiệp hội thiên sư, nhưng Bạch Diệc Trạch từ đầu đến cuối đều phải ở đấy, còn người khác dù là bất cứ ai nó cũng không tin nổi.
Bạch Diệc Trạch đối với chuyện tình của hiệp hội thiên sư, từ trước tới giờ cậu đều chưa từng hỏi đến, và cũng không muốn dính dáng gì tới chuyện của hiệp hội. Nhưng lần này cậu đã nhúng tay vào từ đầu, cho nên chỉ sợ muốn rút lui cũng không được.
Kể từ sáng hôm nay khi nhìn thấy Bạch Diệc Phong, cậu còn chưa có thời gian nói chuyện riêng với Sở Mặc. Hiện tại lại thêm chuyện này ràng buộc, nếu cứ kéo dài thì chỉ sợ cậu rất khó mà có thời gian nói chuyện trong nhà với Sở Mặc.
Dư Đông Huy còn đang cùng với Sở Mặc nói về chuyện bồi thường thiệt hại.
“A Mặc, chuyện có chút phiền phức. Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày!” Bạch Diệc Trạch đi tới trước mặt Sở Mặc, xét thấy trong phòng có quá nhiều người nên cậu cũng không dám nói nhiều. Bạch Diệc Trạch đành phải nói vào trọng điểm, nhưng chẳng qua cậu vẫn cảm thấy có chút áy náy cho nên vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Mặc.
Bạch Diệc Trạch nói xong thì xoay người rời đi luôn, khi đi qua vẫn không quên tặng cho Dư Đông Huy một ánh mắt cảnh cáo. Ý tứ là biết điều thì sớm trở về nhận tội, nói không chừng hội thương nhân sẽ dựa vào thái độ đó mà tha cho hắn, chỉ xử phạt nhẹ mà thôi. Nhưng Bạch Diệc Trạch lại không ngờ tới, khi cậu vừa đi chưa được hai bước thì đã bị Sở Mặc kéo lại.
“Tiểu Trạch, em….” Sở Mặc muốn nói rồi lại thôi. Chuyện sáng sớm nay đã xảy ra của hai người bọn họ, bảo Sở Mặc không lo lắng thì là giả. Vừa rồi Bạch Diệc Trạch dù làm gì thì cũng đều ở trong phạm vi mà anh có thể nhìn thấy, nên Sở Mặc cũng không sợ Bạch Diệc Phong làm gì với cậu. Hiện tại Bạch Diệc Trạch phải trở về Bạch gia, Sở Mặc sợ Bạch Diệc Trạch sẽ giống như bảy năm trước, một đi sẽ không trở lại nữa.
“Bọn họ không dám làm gì tôi đâu!” Bạch Diệc Trạch tặng cho Sở Mặc một ánh mắt yên tâm. Hiện tại cậu đã là dẫn linh sư, nếu nói địa vị thì chỉ sợ là trong tất cả các gia tộc cũng chẳng có một ai quản cậu được. Cho dù chuyện của cậu và Sở Mặc bị mọi người biết, cùng lắm cũng chỉ có thể đi nói ra nói vào vài câu, chứ không ai dám nhúng tay quản chuyện của cậu cả.
Giấu diếm không nổi, vậy thì cứ để cho chuyện của cậu và Sở Mặc được công khai. Chỉ hi vọng sau khi chuyện bị lộ ra, cậu sẽ chết không cần quá khó coi. Bạch Diệc Trạch tiến đến gần tai Sở Mặc, nhẹ nhàng nói một câu: “Chờ tôi trở lại!”
Sự tình tiến triển so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, những tiền bối cao nhân ở trong hiệp hội, cùng với người quản lý của thương hội sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý nghĩ của Bạch Diệc Trạch. Hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy may mắn, nếu không nhờ chuyện này thì chỉ sợ thêm vài năm nữa cũng chưa chắc đã gặp được hội trưởng Bạch Diệc Trạch. Lần này cũng là do có chuyện xảy ra, nên mới bắt ép cậu phải ra mặt, vì thế mọi người lại càng tích cực hơn trong chuyện giải quyết vấn đề của yêu quái núi Tây Sơn
Tất cả mọi người đều rõ ràng, yêu quái núi Tây Sơn hiện giờ rất tức giận vì chuyện ôn tuyền sơn trang chiếm cứ ngay địa phương có linh khí nồng đậm nhất của núi, khiến cho nhóm yêu quái không có chỗ để tu luyện. Sau khi trải qua nghiên cứu, mọi người nhất trí quyết định để cho hiệp hội thiên sư tìm người am hiểu phong thủy, sau đó đem trận pháp đặt ở trên núi Tây Sơn, khiến cho linh khí dời khỏi đó tới một nơi mới, và dùng luôn nới đó xây dựng lên một khu thiên nhiên để cho yêu quái có thể tập trung tu luyện. Bọn họ muốn cùng với người của thương hội đứng ra xây dựng lên một khu thiên nhiên, và dùng nơi đó để tặng lại cho nhóm yêu quái, đồng thời cũng tách rời khỏi sơn trang, khiến cho hai nơi không còn liên hệ gì với nhau, cũng coi như một công đôi việc.
Người của thương hội nhận thấy, nếu như bỏ tiền ra dựng lên mấy trận pháp phong thủy tuy có chút tốn kém, nhưng so với chuyện phá bỏ sơn trang, mất đi mối làm ăn thì còn tổn thất nhiều hơn. Chưa kể người của hiệp hội thiên sư toàn là những người chuyên nghiệp, thì bọn họ cũng là người trong nhà, cho nên việc dựng lên vài trận pháp cũng chỉ là chuyện đơn giản. Chỉ cần yêu quái không nhòm ngó tới sơn trang, sơn trang vẫn có thể như cũ tiếp tục làm ăn buôn bán là được. Lần này mọi chuyện đều là do Dư Đông Huy đề xuất, ý kiến này cũng được người của thương hội rất tán dương, hơn nữa chuyện sơn trang có khách bị hôn mê do yêu quái gây ra, cũng đã được Dư Đông Huy áp chế xuống làm cho sơn trang không bị ảnh hưởng chút nào.
Dư Đông Huy vượt qua mọi khó khăn gian khổ, sau khi trở về thương hội cũng không bị thương hội xóa tên. Nhưng đã gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là phải bị trừng phạt rồi. Thương hội, hiệp hội thiên sư, còn có các yêu quái đều nhất trí với phương án đã thảo luận, cho nên Dư Đông Huy tuy giờ đã không còn là người quản lý của sơn trang nữa, nhưng hắn vẫn bị chỉ định đi tới sơn trang, giống như là phạm nhân bị lưu đầy đi tới đó để trông coi khu tự nhiên chuẩn bị được xây dựng. Đồng thời Dư Đông Huy cũng được nhận chức vị mới, đó chính là nhân viên quản lý khu tự nhiên, công việc chính là bảo vệ địa bàn của nhóm yêu quái, coi như lấy công chuộc tội, lấy đó để bù đắp lại lỗi lầm mà trước kia đã chiếm lấy địa bàn của yêu quái.
Báo yêu cùng với mấy yêu quái núi Tây Sơn đi theo tới đây đều đồng ý đối với ý kiến này, vì thật ra trước khi sơn trang được xây dựng thì núi Tây Sơn cũng không yên ổn như vậy. Ở đó thường xuyên vẫn sẽ bị nhân loại tới quấy rầy, hiện tại bọn họ đồng ý tạo nên một khu vực thiên nhiên cấm nhân loại lui tới, đây cũng đã là điều rất tốt rồi. Đến ngay cả người khởi xướng ra sự kiện xây dựng sơn trang cũng bị lưu đầy tới dưới mí mắt bọn nó, hơn nữa chỉ cần không đem người này giết chết, vậy có khác nào người kia sẽ bị bọn nó lăn qua lăn lại.
Tóm lại nhóm yêu quái núi Tây Sơn vô cùng hài lòng.
Vốn tưởng rằng chuyện này phải thương lượng mất vài ngày mới giải quyết xong, nhưng Bạch Diệc Trạch thật không ngờ, chỉ dùng đúng hai giờ mà cả ba bên đều nhất trí đi đến thống nhất, sau đó để Bạch Diệc Phong toàn quyền phụ trách chuyện còn lại ở trên núi Tây Sơn. Báo yêu chiếm được câu trả lời vừa ý, nên cũng không cần Bạch Diệc Trạch quan tâm tới mấy chuyện này nữa. Sau đó nó chỉ nói nếu như có vấn đề gì, thì sẽ đi tới tìm Bạch Diệc Trạch sau, làm cho Bạch Diệc Trạch cuối cùng cũng được nhàn rỗi.
Bạch gia bên này cũng không có chuyện gì để nói với Bạch Diệc Trạch, nên cậu cũng không ở lại Bạch gia, mà trực tiếp đi ra cửa chính rồi trở về nơi mình sinh sống.
Hết chương .