Bạch Diệc Trạch cùng nhau đi tới quán cà phê ở gần tập đoàn Vân Mặc, đợi sau khi tìm được vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Bạch Diệc Trạch tỏ ý lần này cậu mời và có ý để cho Lục Hàm chọn đồ thoải mái không cần suy nghĩ.
“Lục thiên sư, Bạch Tiểu Cửu nhà chúng tôi sao lại không đi cùng với anh vậy hả?” Bạch Diệc Trạch cười hì hì nói với người phục vụ là mình muốn uống cà phê và thêm mấy món điểm tâm, rồi sau đó mới đưa menu sang cho Lục Hàm.
“Từ sáng sớm hôm qua, Bạch Tiểu Cửu bỗng nhiên biến mất” Lục Hàm thờ ơ nhìn Bạch Diệc Trạch, sau đó cũng gọi một ly cà phê. Đợi cho tới khi người phục vụ đi khuất mới hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai? Với cả Bạch Tiểu Cửu chắc cũng không phải là một con tiểu cẩu nhỉ!”
Ban đầu Lục Hàm chỉ cảm thấy có vài điểm đáng nghi ngờ, nhưng hiện tại thì dù có đánh chết hắn cũng không tin Bạch Diệc Trạch là người bình thường. Người thường gặp yêu quái sao lại có thể bình tĩnh như vậy được? Người thường sẽ thân mật với yêu quái như thế sao? Hơn nữa yêu quái này đối với Bạch Diệc Trạch còn rất tin tưởng, miệng gọi Bạch đại nhân… Mà thông thường thì yêu quái sẽ không tùy tiện gọi vậy. Cậu ta như vậy, thì sủng vật sao có thể là một động vật bình thường được.
Một con yêu quái cam tâm tình nguyện chạy tới chịu làm sủng vật cho một nhân loại, chuyện này ở trong mắt thiên sư là chuyện rất khó tưởng tượng. Bạch Tiểu Cửu thông minh, trên người không có nửa phần yêu khí, mà đã là yêu quái thì cho dù có che giấu tốt đến đâu, theo lý là không thể nào làm cho yêu khí của mình biến mất hoàn toàn được như thế. Mà cũng chính vì điều này nên Lục Hàm mới không muốn nghĩ Bạch Tiểu Cửu là yêu quái.
Sáng sớm hôm qua khi hắn nghi ngờ thân phận của Bạch Tiểu Cửu, Bạch Tiểu Cửu không nói hai lời đã xoay người bỏ chạy. Lục Hàm chạy đuổi theo mới phát hiện ra cửa nhà lẫn cửa hàng hắn đều đóng cửa và khóa kĩ, nếu Bạch Tiểu Cửu chỉ là vật nhỏ bình thường thì sẽ không thể nào ra ngoài được, nhưng dù thế thì Bạch Tiểu Cửu vẫn cứ như vậy mà biến mất ở trong nhà hắn.
Dù nghi ngờ mấy đêm vừa rồi nằm mộng, mơ thấy mình có giấc mộng hương diễm là vì bị Bạch Tiểu Cửu làm, và cũng rất có khả năng nó là yêu quái. Nhưng đã ở chung với Bạch Tiểu Cửu lâu như vậy, đột nhiên thấy nó biến mất không thấy đâu, Lục Hàm vẫn cảm thấy rất lo lắng. Ngày hôm qua hắn đóng cửa hàng không kinh doanh để đi tìm Bạch Tiểu Cửu cả ngày, thế mà vẫn không có kết quả gì. Buổi tối giấc mộng kia vẫn tiếp tục trình diễn, Lục Hàm buồn bực phát hiện ra ở trong giấc mộng của hắn, con yêu quái kia cứ nhìn hắn bằng ánh mắt thâm sâu khó hiểu.
Lục Hàm bị giấc mộng của mình làm cho hoảng sợ, hắn nôn nóng muốn tìm Bạch Tiểu Cửu để biết rõ chân tướng. Hôm nay một lần nữa hắn tới gần nơi Bạch Tiểu Cửu sinh sống, lại không nghĩ tới gặp được một con tiểu hắc miêu xông vào nhà dân. Phải mất rất nhiều công sức mới bắt được nó, thế mà cuối cùng lại bị chủ nhân của Bạch Tiểu Cửu thả đi.
Bạch Tiểu Cửu tìm không thấy, nhưng có chủ nhân của nó ở đây cũng không khác nhau là mấy, hắn vẫn có thể hỏi ra được rõ ràng mọi chuyện.
Bạch Diệc Trạch cười giảo hoạt, đối với Lục Hàm hỏi: “Lục thiên sư, anh thật sự muốn biết?”
Chẳng lẽ Bạch Tiểu Cửu đã làm chuyện gì không nên làm, cho nên mới bỏ chạy sao? Nghe nói Bạch Tiểu Cửu biến mất, nhưng Bạch Diệc Trạch lại chẳng hề lo lắng chút nào.
Lục Hàm cảnh giác nhìn Bạch Diệc Trạch, lần trước hắn còn bị người này uy hiếp một lần. Giờ nếu như không cẩn thận, có khi còn bị người ta đem bán mà không hay biết.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi! Tôi không phải là đang muốn cùng anh thương lượng sao!” Bạch Diệc Trạch cười vô tội, tuy cậu không biết Bạch Tiểu Cửu cùng với Lục Hàm đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ là Lục Hàm cho rằng cậu biết rõ chân tướng thì phải. Dù sao Bạch Tiểu Cửu cũng là khế ước thú của cậu, làm khế ước giả thì quan tâm tới Bạch Tiểu Cửu là chuyện nên làm, nên việc cậu đang làm là rất cần thiết.
“Như vậy đi!” Bạch Diệc Trạch rộng lượng mở miệng nói điều kiện với Lục Hàm: “Tôi nói cho anh biết thân phận của tôi, mà anh phải nói cho tôi biết chuyện của Bạch Tiểu Cửu?” Lục Hàm nhìn Bạch Diệc Trạch không nói gì, tuy nhiên hắn lại vô cùng xác định cậu không phải là yêu quái. Nhưng nghĩ lại quan hệ thân thiết của cậu với yêu quái lúc nãy, chỉ sợ cậu cùng với yêu quái cũng là cùng một dạng người. Lục Hàm cảm thấy hắn nên cùng với cậu bảo trì một khoảng cách thì tốt hơn.
Bạch Diệc Trạch thấy Lục Hàm không trả lời, cảm thấy có lẽ mình nên bày tỏ một chút thành ý. Dù sao cậu cũng đã quyết định sẽ cùng với Sở Mặc thẳng thắn, không bằng trước cứ tìm Lục Hàm luyện tập. Lục Hàm là thiên sư, có lẽ hắn sẽ dễ dàng lý giải thân phận của cậu hơn, cho nên chỉ cần hắn không nghĩ cậu là nhân vật khả nghi nào đó, nói không chừng Lục Hàm lại càng dễ dàng tiếp thu tình cảm của Bạch Tiểu Cửu hơn.
Bạch Diệc Trạch đưa tay chấm vào trong cốc nước ở trên bàn, sau đó dùng ngón trỏ dính nước vẽ lên mặt bàn.
Lục Hàm tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chuyển động của Bạch Diệc Trạch, dù là nửa chi tiết cũng không bỏ qua. Đợi cho tới khi đồ án trên mặt bàn hoàn thành, Lục Hàm rốt cuộc cũng không che dấu nổi sự kinh ngạc của chính mình nữa. Phàm là thiên sư thì sẽ không hề xa lạ gì đối với đồ án kia, bởi vì đó là ấn kí của dẫn linh sư. Mỗi một thiên sư đều hi vọng ấn kí này sẽ xuất hiện ở trên người mình, có thể nói cái ấn kí này không phải chỉ cần ngươi cố gắng thì sẽ có, mà cái này chỉ có thể dựa vào may mắn.
“Cậu, cậu, cậu là…” Lục Hàm kinh ngạc đến nỗi nói không rõ ràng được một câu. Hắn không thể tưởng tượng nổi, một người không có linh lực lại là dẫn linh sư. Quán cà phê này dù sao cũng là nơi công cộng, Lục Hàm đương nhiên không có gan nói lớn tiếng để làm lộ ra thân phận của Bạch Diệc Trạch. Sau khi tạm bình ổn lại tâm trạng, Lục Hàm nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Trạch: “Cậu là dẫn linh sư?”
Bạch Diệc Trạch cầm khăn ăn lau đi đồ án vừa mới vẽ ra ở trên mặt bàn thật sạch sẽ, sau đó mới cười nói với Lục Hàm: “Không tin thì anh có thể thi triển pháp thuật lên người tôi, thử xem có tác dụng gì không!”
Lúc này Bạch Diệc Trạch mới phát hiện, thì ra khi thừa nhận thân phận dẫn linh sư của mình với người khác cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
“Lục thiên sư, tôi chính thức giới thiệu với anh một chút” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Hàm đã nhạt xuống, Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên trịnh trọng nói tiếp. Từ trước cho tới giờ cậu chưa từng giới thiệu với Lục Hàm về tên thật của mình, nhưng nếu đối phương chính là người mà Bạch Tiểu Cửu tìm kiếm, vậy thì cậu cũng nên cùng Lục Hàm nhận thức một chút: “Tôi tên Bạch Diệc Trạch, là dẫn linh sư của thành phố Lâm Tuyền, đồng thời cũng là hội trưởng của hiệp hội thiên sư”.
Miệng Lục Hàm lúc này đã há to tới mức có thể nhét được luôn quả trứng chim thứ hai vào rồi. Hắn vậy mà lại dở trò hai lần ở trước mặt hội trưởng của hiệp hội thiên sư! Thu phí cao cũng không sao, nhưng mà sao lại ở ngay dưới mắt của hội trưởng mà làm loạn ạ. Cho đến giờ hắn vẫn còn có thể làm thiên sư ở thành phố Lâm Tuyền này, có thể nói đây đúng là kì tích!
“Đừng kinh ngạc như vậy! Tôi đã nói từ lần trước rồi, chỉ cần anh chăm sóc Bạch Tiểu Cửu giúp tôi thì những chuyện còn lại đều xóa bỏ” Bạch Diệc Trạch đoán ra Lục Hàm đang suy nghĩ tới chuyện gì, cậu cười tít mắt nhìn Lục Hàm.
Cảm thấy thân phận của mình đã nói ra tương đối đầy đủ, hai người vốn đang ngồi đối diện nhau, đột nhiên Bạch Diệc Trạch đứng lên đi sang phía bên đối diện ngồi xuống cạnh Lục Hàm, vô cùng thân thiết đưa tay khoác vai lên vai hắn và mở miệng hỏi: “Giờ anh đã có thể nói cho tôi biết được chưa? Anh cùng với Bạch Tiểu Cửu nhà chúng tôi có quan hệ gì?”
Biết được cậu không phải là người bị tình nghi nữa, hiện tại chắc là có thể thành thật khai báo rồi chứ!
Lục Hàm hít một hơi thật sâu, bởi vì cánh tay của Bạch Diệc Trạch vừa rồi đặt lên vai hắn đã không cẩn thận đè luôn lên tóc làm hắn bị đau.
“Thật có lỗi! Tôi không cố ý!” Bạch Diệc Trạch cười vô tội, vội vàng giải thích. Đợi tới khi nguôi ngoai thì lại tiếp tục truy hỏi: “Lục tiểu Hàm, tôi vì coi anh là bạn bè, nên mới nói cho anh biết thân phận của mình. Bạch Tiểu Cửu nhà tôi có quan hệ tốt với anh như vậy, chắc hẳn các anh phải có quan hệ sâu xa nào đó, tôi chỉ muốn biết một chút thôi, chẳng lẽ anh không muốn nói sao?”
Bạch Diệc Trạch vô cùng chân thành mà nhìn Lục Hàm, lúc này Lục Hàm lại có cảm giác chột dạ, thật giống như hắn thật sự đã làm sai chuyện gì đó với bạn bè vậy.
Mà hắn từ lúc nào thì đã trở thành bạn bè với Bạch Diệc Trạch, hơn nữa quan hệ còn giống như rất tốt thì phải? Lục Hàm đối với nụ cười tươi rói của Bạch Diệc Trạch cảm thấy có chút ám ảnh về tâm lý. Lần trước mới bị cậu ta đào hố bắt hắn phải nhận chăm sóc Bạch Tiểu Cửu, kết quả làm hại hắn đêm đêm nằm mộng. Nói không chừng là do hắn bị chuyện của Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc ảnh hưởng, bởi vì hắn từ trước tới giờ đều không nghĩ mình sẽ thích đàn ông, hơn nữa lại còn là hồ ly ạ. Quan trọng là tên hồ ly kia rất có khả năng chính là Bạch Tiểu Cửu, sủng vật mà Bạch Diệc Trạch nuôi dưỡng!
Lục Hàm cảm thấy mình nên cách xa Bạch Diệc Trạch thì tốt hơn, Bạch Diệc Trạch từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị, cộng thêm thân phận của cậu lại là dẫn linh sư, kiêm luôn chức hội trưởng hiệp hội thiên sư. Bảo hắn cùng với một người như vậy trở thành bạn bè, Lục Hàm cảm thấy áp lực rất lớn.
“Tôi cảm thấy mình cùng với Bạch Tiểu Cửu rất có duyên, ngoài ra không có nguyên nhân đặc biệt nào cả!” Lục Hàm cười gượng giải thích với Bạch Diệc Trạch. Hắn ở trong mộng bị một con yêu quái đè ép, loại chuyện nào bảo hắn làm sao mà nói ra miệng được. Dựa vào thân phận này của Bạch Diệc Trạch, Lục Hàm càng thêm khẳng định Bạch Tiểu Cửu chắc chắn không phải là một con cẩu hồ lý bình thường.
“A…!Thì ra chỉ là có duyên thôi!” Bạch Diệc Trạch bừng tỉnh, nhưng giọng nói lại nói rõ cậu không tin. Nhưng dù có không tin thì cậu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Lục Hàm không nói cho cậu biết, chẳng lẽ cậu lại không có cách nào điều tra ra hay sao.
Những gì vừa xảy ra, cả hai đều coi như không thấy. Bạch Diệc Trạch cũng không quay trở lại vị trí, mà ngồi luôn ở bên cạnh Lục Hàm. Hai người ăn linh tinh một chút điểm tâm, câu được câu không trò chuyện, Lục Hàm ngoài chuyện không nói ra những vấn đề liên quan tới Bạch Tiểu Cửu, thì tất cả những cái khác hắn biết, hắn đều nói ra với Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch từ trong miệng Lục Hàm mà biết được, Lục Hàm từ nhỏ sống ở trên núi cùng với sư phụ. Ba năm trước đây bị sư phụ bắt xuống núi, sau đó bắt đầu cuộc sống sinh hoạt một mình. Lục Hàm không có kinh nghiệm, rất nhanh đã bị nếm mùi gian khổ trong cuộc sống sinh hoạt nhân gian. Hắn tuy có tài bắt yêu rất lợi hại, nhưng bởi vì tuổi quá trẻ nên có rất ít người tin tưởng. Mỗi một ủy thác tới được tay Lục Hàm đều rất khó khăn, vì để có thể sinh tồn, Lục Hàm dần trở thành một con buôn tính toán chi li.
Tên của sư phụ Lục Hàm thì Bạch chưa từng nghe nói qua, nhưng Bạch Diệc Trạch biết người này chắc hẳn phải là một cao nhân. Xét về tư chất thì Lục Hàm có thể xem như là cao thủ trong số các thiên sư của hiệp hội, mà người có thể dạy dỗ được đồ đệ trở thành lợi hại như vậy thì sao có thể kém được.
“Trên mặt hai vị lộ ra tử khí, tai họa sắp giáng xuống đầu rồi!”
Bạch Diệc Trạch và Lục Hàm đang trò chuyện vui vẻ, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói. Một người mặc áo bành tô màu đen, đầu đội mũ, không biết đã đứng ở bên cạnh bọn họ từ lúc nào. Mũ của hắn che khuất nửa bên mặt, làm cho người ta không nhìn rõ diện mạo.
Bạch Diệc Trạch và Lục Hàm nghe thấy thế thì trộm nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Bọn họ một người là dẫn linh sư, một người là thiên sư. Cả hai đều là những người chuyên nghiệp, vậy mà lại có người chạy tới trước mặt bọn họ nói những lời này, vậy không thể nghi ngờ người này chính là đang múa rìu qua mắt thợ. Ánh mắt của bọn cậu khác với người thường, thế mà bọn cậu lại không nhìn ra tử khí, trong khi phải để người ngoài tới nói cho biết. Tiệm cà phê này buôn bán rất được, sao lại dễ dàng để người lạ đến dẫn dụ khách nhỉ?
“Vị tiên sinh này, nếu như ngài muốn ở thành phố Lâm Tuyền hành nghề xem tướng, vậy thì ngài nhất định phải tới hiệp hội thiên sư xin giấy chứng nhận để có được tư cách này đã” Bạch Diệc Trạch có lòng nhắc nhở. Mấy thứ này ở thành phố Lâm Tuyền rất được để ý, không phải là nơi mà một người giang hồ có thể tùy tiện đi bịp bợm người dân: “Còn có, đây là tiệm cà phê, không phải là nơi thích hợp để cho người ta xem tướng!”
“Nếu tôi tính không sai, thời gian chính là đêm nay!” Người nọ giống như không nghe thấy lời Bạch Diệc Trạch vừa nói, nên tiếp tục mở miệng.
Người này còn chưa chịu dừng lại!
Bạch Diệc Trạch và Lục Hàm ở trong lòng không hẹn mà cùng nhau trợn trừng mắt, người này nghĩ muốn lừa gạt bọn họ, vậy thì đã tìm sai đối tượng rồi.
“Vị tiên sinh này, ngài có nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn bên trái kia không?” Lục Hàm ý bảo muốn xem thì xem cho người kia đi. Người ngồi bàn đó giống như là đang tiến hành thông báo tuyển dụng phỏng vấn cho công ty, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, nữ chính là quản lý, mà nam hình như là người đến để phỏng vấn xin tuyển dụng. “Người nọ xương gò má có nốt ruồi, không nên hợp tác hoặc làm ăn chung, mà nốt ruồi này còn nói lên sự nghiệp của người đó rất bấp bênh. Người còn lại, ở trên đường viền mũi có vết nứt, chứng tỏ ý chí rất yếu ớt, dễ dàng bị hoàn cảnh hoặc người khác chi phối, không hề có lập trường của bản thân. Người này dù cho có thay đổi công việc thì cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió được” Lục Hàm dừng một chút, rồi nói ra kết luận: “Hắn lần này sẽ không nhận được lời mời vào làm!”
Lục Hàm vừa dứt lời, người đàn ông ở bàn bên kia cũng đồng thời mang vẻ mặt thất vọng đứng lên và đi ra khỏi quán cà phê. Ngay cả tài liệu để ở trên bàn cũng không cầm đi, đúng lúc chứng minh lời nói vừa rồi của Lục Hàm không sai một chút nào.
Thấy người đàn ông kia đi tới, Lục Hàm cũng không nói tiếp nữa mà chỉ nhíu mày nhìn người khách không mời đang đứng bên cạnh bàn mình. Ý tứ rất rõ ràng, chúng ta ngay cả cái này còn biết, thì ngươi đừng mong hù chúng ta nữa mà hãy nhanh chóng rời đi thì hơn! Vốn Lục Hàm muốn nói về người đàn ông đang đứng trước mặt mình này cơ, nhưng mà vì người này đã che quá kín làm hắn không thể nhìn rõ. Lục Hàm tu luyện chuyên môn không phải về mặt xem tướng, nhưng vì muốn để cho người này biết khó mà lui nên mới tùy tiện chọn một người khách trong quán.
“Cầm lấy cái này, hi vọng có thể đến giúp các cậu!” Người nọ vẫn như không hề nghe thấy, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đã được gấp lại cẩn thận, sau đó đặt lên trên bàn.
Lục Hàm và Bạch Diệc Trạch đem lực chú ý đặt lên tờ giấy nằm trên bàn, đợi tới khi bọn cậu ngẩng đầu lên thì người kia đã biến mất ở trong quán cà phê từ lúc nào.
“Này….” Công phu chỉ trong nháy mắt mà đã biến mất, giống như từ trước tới giờ chưa hề xuất hiện ở đây…. điều này đã khiến cho cả Bạch Diệc Trạch và Lục Hàm phải thất thần.
Hết chương .