Khi nghe thấy giọng nói của Sở Mặc, trong nháy mắt Bạch Diệc Trạch đã hiểu ngay là chuyện gì đang xảy ra. Rồi lại nhìn thấy vẻ mặt cười đến híp mắt của Bạch Tiểu Cửu, Bạch Diệc Trạch nghiến răng nghiến lợi rặn ra mấy chữ: “Thì ra là ngươi dở trò quỷ!”
Bảo sao vừa rồi Bạch Tiểu Cửu lại có thái độ như vậy, không những nó chẳng hề trách cậu nhiều chuyện, mà nó còn chủ động đồng ý nói ra mọi chuyện của mình. Bạch Tiểu Cửu không phải là không tức giận, mà căn bản là vào sáng sớm nay nó đã nghĩ ra được cách để đối phó với cậu rồi. Cậu đã nói rồi mà, Bạch Tiểu Cửu làm sao lại có thể bỗng nhiên biến trở thành dáng vẻ nhân loại, rồi lại lôi kéo cậu ở trên đường… thì ra là Bạch Tiểu Cửu đã dụ Sở Mặc tới, mà mọi hành vi vừa rồi đều là làm để cho Sở Mặc xem.
Bạch Tiểu Cửu thấy vẻ mặt Bạch Diệc Trạch xấu đi, nó lại càng cười vui vẻ hơn. Sau đó ánh mắt nó còn nhìn Bạch Diệc Trạch mà khiêu khích, ý nói tất cả đều do nó làm đấy, ngươi giờ có thể làm gì được ta!
“Bạch Diệc Trạch, tôi vừa nhìn thấy em vào nhà rồi” Tiếng đập cửa ngừng lại, giọng nói của Sở Mặc đều đều không lên không xuống: “Nếu em không mở cửa, vậy thì đừng trách tôi sẽ tự xông vào!”
Bạch Diệc Trạch nghe giọng nói của Sở Mặc bình tĩnh như vậy thì hoảng sợ, cậu biết lần này có lẽ Sở Mặc đã thật sự tức giận rồi.
Bị Sở Mặc nhìn thấy mình cùng với một người đàn ông khác có diện mạo và dáng vẻ yêu nghiệt cho dù là nam hay nữ nhìn qua đều mù mắt, hơn nữa cậu lại cùng với người đàn ông này ở trên đường tay trong tay kề vai sát cánh, hành vi cử chỉ thân mật, sau đó lại còn đem người đàn ông này đi vào nhà của mình… Bạch Diệc Trạch chẳng cần nghĩ cũng biết được Sở Mặc lúc nãy đã tràn ngập tức giận và ghen tuông, có khi không cẩn thận còn đem căn nhà này lật tung lên luôn ý chứ.
Chuyện ngày hôm qua xảy ra ở sơn trang cậu còn chưa giải thích với Sở Mặc, sau đó để lại một đống vấn đề lớn mà bỏ đi chưa giải quyết, mà chỉ để lại một lời hứa sẽ nói chuyện cùng với Sở Mặc sau. Hiện tại cậu cũng chưa nói một câu nào với Sở Mặc, lại còn bị Sở Mặc bắt tại trận mình đang cùng với một người đàn ông khác ở trên đường! Chẳng cần biết có quan hệ gì hay không, cậu đã không dám tưởng tượng Sở Mặc sẽ đem cậu ra làm gì rồi.
“Bạch Tiểu Cửu!” Bạch Diệc Trạch đè thấp giọng nói xuống, cảnh cáo Bạch Tiểu Cửu: “Ngươi biến trở về hồ li ngay cho ta!”
“Ngươi bảo ta biến là ta phải biến à, ta vì sao phải nghe lời ngươi nói?” Bạch Tiểu Cửu cười tà, không những không nghe theo, mà nó còn đi tới gần Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch có cảm giác không hay sắp xảy ra, theo bản năng cậu lùi lại về phía sau vài bước. Cậu muốn cách xa Bạch Tiểu Cửu, nhưng nhà cậu lại nhỏ, nên rất nhanh lưng cậu đã chạm vào vách tường.
So về sức lực, dù có là mười Bạch Diệc Trạch thì cũng không thể nào trở thành đối thủ của Bạch Tiểu Cửu được. Còn xét về pháp thuật thì ngoại trừ phù chú ra, sức chiến đấu của cậu cũng trở thành số không. Tóm lại, nói về mặt đánh nhau thì Bạch Diệc Trạch không có cách nào chiến thắng được một con yêu quái ngàn năm.
Nhiều ngày ở chung với Bạch Tiểu Cửu, Bạch Diệc Trạch vô cùng rõ ràng nếu muốn thắng nó thì chỉ có cách sử dụng phù chú, nhưng còn chưa đợi cậu kịp lấy ra phù chú, thì cổ tay cậu đã bị Bạch Tiểu Cửu giữ ở trên tường. Bạch Tiểu Cửu không hề khách khí mà dùng một tay để giữ hai tay Bạch Diệc Trạch cố định trên tường, tay còn lại thì nâng căm của cậu lên, sau đó nó vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói: “Hôm nay ở quán cà phê ngươi cùng với Lục Hàm nói chuyện rất vui vẻ đúng không! Tay của ngươi còn khoác lên vai hắn nữa mà! Ngươi thử nói xem, nếu như để người họ Sở kia vào nhà, rồi nhìn thấy ngươi trong dáng vẻ này thì sẽ xảy ra chuyện gì!”
Trước kia sao cậu lại không nghĩ tới Bạch Tiểu Cửu là một vại dấm chua chứ, đây rõ ràng là trả thù một cách trắng trợn mà. Nhất định do lúc nãy Bạch Tiểu Cửu không vui khi thấy cậu và Lục Hàm thân mật, cho nên mới nghĩ ra cách này ăn miếng trả miếng. Nhưng nếu hôm nay cậu không tiếp cận Lục Hàm, thì cậu làm sao có thể ra tay lấy được sợi tóc của hắn chứ….
Bạch Tiểu Cửu sức lực rất lớn, cho nên Bạch Diệc Trạch đã cố gắng tránh thoát mấy lần mà vẫn không được. Nhưng dù vậy thì Bạch Diệc Trạch vẫn cố nhấc chân lên đạp Bạch Tiểu Cửu một cái, cơ mà Bạch Tiểu Cửu làm sao có thể đem loại công kích này để vào mắt, nó hơi nâng chân lên rồi sau đó thoải mái mà cản lại.
“Ngươi nói xem, chúng ta cứ tiếp tục thế này rồi để cho tên họ Sở kia trông thấy thì sao nhỉ” Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch nóng nảy, Bạch Tiểu Cửu lại càng cười tít mắt và suy nghĩ xem nên tiếp tục làm gì để đổ thêm dầu vào lửa.
“Bạch Diệc Trạch, em nếu như không đi ra mở cửa…” Giọng nói của Sở Mặc từ bên ngoài truyền vào, tiếp sau đó là tiếng chìa khóa chuyển động vang lên.
Sở Mặc tự động vào nhà làm cho cậu hơi khó chịu, nhưng Bạch Diệc Trạch lại không nhớ nổi cậu đã đưa chìa khóa nhà mình cho Sở Mặc từ khi nào, trong khi rõ ràng lúc này cũng không phải là thời gian thích hợp để truy cứu vấn đề đó.
“Bạch Tiểu Cửu, Lục Hàm đối với người hình như có hiểu lầm” Luận về võ lực cậu không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Cửu, nên cậu đổi ngược lại thành uy hiếp: “Nếu ngươi không biến mất ở trong nhà vào lúc nay, ta cũng không ngại đi tâm sự với Lục Hàm về chuyện của ngươi đâu”.
Bạch Tiểu Cửu cũng không phải thật sự muốn đem tức giận của nó rồi đổ lên trên đầu cậu và Sở Mặc. Dù sao mục đích của nó cũng đã đạt được, thời gian dài như vậy Bạch Diệc Trạch vẫn chưa ra mở cửa, vậy thì cứ để thời gian tiếp theo cho cậu ta đi giải thích với tên Sở Mặc kia thôi! Bạch Tiểu Cửu biết chính mình không có cách nào hành hạ Bạch Diệc Trạch, nên mới nghĩ ra cách để cho Sở Mặc đi dạy dỗ thay nó!
Bạch Diệc Trạch vẫn đang cùng giằng co với Bạch Tiểu Cửu, thì thời điểm trước khi cánh cửa chính mở ra khoảng một giây, Bạch Tiểu Cửu bỗng nhiên biến mất ở trong nhà.
Sở Mặc sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên anh làm là khóa lại cánh cửa chính vừa mở.
Bạch Tiểu Cửu rời đi quá nhanh khiến cho Bạch Diệc Trạch bất ngờ, nên khi thấy Sở Mặc vào nhà cậu chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, tư thế dán lên tường vẫn duy trì như cũ, hơn nữa quần áo trên người vì vừa rồi giằng co cũng trở nên tán loạn.
Sở Mặc vào nhà mới đầu vẫn lạnh lùng, nhưng đợi tới khi anh nhìn thấy tình hình bên trong thì mặt đen lại.
Giọng nói của Sở Mặc lúc này chẳng khác gì hầm băng lạnh lẽo: “Người đâu!”
Bạch Diệc Trạch mất tự nhiên rời khỏi vách tường, thấy Sở Mặc ở bên cạnh nổi giận như vậy, cậu cũng không có gan tiếp cận anh. Lúc này cậu bày ra bộ dáng như chẳng hiểu gì, cười gượng giả ngu: “A Mặc, anh sao lại đến đây vậy hả?”
“Người đàn ông vào nhà cùng em đâu?” Sở Mặc hỏi lại một lần.
Vừa rồi ở văn phòng nhận được tin nhắn có kèm hình ảnh, mới đầu Sở Mặc còn nghĩ là ai đó dở trò đùa dai. Nhưng đợi tới khi mở ảnh chụp ra, trên ảnh là dáng vẻ của Bạch Diệc Trạch và tên Lục thiên sư kia đang ngồi ở quán cà phê gần công ty, cả hai vừa ăn vừa nói gì đó có vẻ rất vui vẻ. Nhưng trọng điểm lại nằm ở chỗ cánh tay Bạch Diệc Trạch chủ động khoác lên trên vai của Lục Hàm.
Sở Mặc ban đầu còn nghĩ là có người nào đó cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa anh và Bạch Diệc Trạch, nhưng lúc đó rõ ràng Bạch Diệc Phong đã nói là sẽ không ngăn cản hai người sống chung, cho nên chắc hẳn không phải là Bạch gia làm. Ảnh chụp rõ ràng, không hề có chi tiết nào giả tạo cả, quan trọng nhất là chiếc đồng hồ điện tử ở trong bức ảnh, trên đó biểu thị rất rõ ràng thời gian bức ảnh này vừa chụp không lâu.
Bạch Diệc Trạch đi ôn tuyền sơn trang, trước khi đi còn có vẻ rất không ưa Lục Hàm, vậy tại sao vừa mới quay lưng được hai ngày thì quan hệ của bọn họ đã trở nên tốt đẹp như thế. Sở Mặc nhớ lại lần bắt oán linh ở công ty, nếu lần đó anh không xuất hiện thì tối hôm đó chẳng phải là sẽ chỉ có hai người Lục Hàm và Bạch Diệc Trạch ở cùng nhau à. Còn có cả con tiểu cẩu mà Bạch Diệc Trạch nuôi dưỡng không thích thân cận người lạ, nhưng chỉ cần là thấy Lục Hàm thì nó lại tỏ ra vẻ thân thiết kia nữa. Chẳng lẽ là bọn cậu đã sớm quen biết nhau từ trước?.
Bạch Diệc Phong tìm đến anh để nói chuyện, thì đã chứng tỏ chuyện ở sơn trang đã giải quyết xong. Vậy khác nào nói lên chuyện của Bạch Diệc Trạch ở trong nhà cũng đã giải quyết xong, nhưng điều đầu tiên cậu ấy làm, không phải đi tìm anh mà là đi tìm Lục Hàm để hẹn hò….
Sở Mặc biết chính mình không nên nghi ngờ Bạch Diệc Trạch, thậm chí anh còn cho rằng đây rõ ràng chỉ là hiểu lầm. Nhưng càng nghĩ thì Sở Mặc lại càng cảm thấy tức giận, do dự một lúc lâu, cảm thấy không thể cứ ngồi chờ đợi như vậy. Trong khi cứ ở một chỗ tức giận, Sở Mặc quyết định chạy tới quán cà phê.
Nhưng cuối cùng vẫn là đến chậm một bước, khi đến quán cà phê thì Bạch Diệc Trạch đã chia tay với Lục Hàm rồi. Sở Mặc còn chưa kịp đi qua hỏi rõ ràng đầu đuôi, thì đã có một cảm giác nguy cơ đến gần, anh thấy một người đàn ông tới gần Bạch Diệc Trạch, bộ dạng người này so với Lục Hàm còn vượt xa gấp bội.
Người đàn ông kia ngả ngớn, Sở Mặc tưởng rằng người kia chỉ đến hỏi gì đó với Bạch Diệc Trạch mà thôi. Nên ngay lúc anh định tiến lên ngăn cản, để chứng tỏ quan hệ giữa anh và Bạch Diệc Trạch thì chuyện khiến anh không tưởng tượng nổi đã xảy ra. Bạch Diệc Trạch thế mà lại quen biết với người đàn ông đó, đối với hành động khinh bạc của người kia, không những không tức giận mà ngược lại còn ngầm đồng ý.
Chuyện Bạch Diệc Trạch không thích thân cận với mọi người, Sở Mặc từ khi còn học trung học đã biết rõ. Nhưng không biết vì sao khi người kia nắm lấy bả vai cậu, Bạch Diệc Trạch lại không tránh ra, ngược lại vẫn cùng người kia đứng đó. Tùy ý để người đấy lôi kéo đi, chỉ dựa vào điểm này thôi thì đã khiến cho Sở Mặc nảy sinh ra sự cảnh báo tới mức cao nhất.
Hôm nay thật đúng là chuyện kinh ngạc cứ một cái lại kéo theo một cái mà tới, Sở Mặc lẳng lặng đi theo hai người. Trong đầu đang tính toán xem Bạch Diệc Trạch và người đàn ông kia sẽ đi đâu, mãi cho tới khi thấy Bạch Diệc Trạch và người kia kề vai sát cánh trở về nhà, Sở Mặc lại tự nói cho mình biết đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Anh có thể không truy cứu tất cả những gì trước kia Bạch Diệc Trạch lừa gạt anh, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu kề sát vào người đàn ông khác như thế.
“Nam nhân nào? Anh có phải là đã hiểu lầm gì rồi không?” Bạch Diệc Trạch cười cực kì vô tội: “Trong căn nhà này chỉ có một mình tôi thôi” Bạch Tiểu Cửu là yêu quái, không thể tình là người được. Cho nên những lời này cũng không phải là cậu lừa gạt Sở Mặc, vì thế Bạch Diệc Trạch lại càng hợp tình hợp lý mà nói: “Muốn nói ở trong nhà này có người nào khác, thì người đó cũng chỉ có anh thôi”
“Thật thế sao?” Sở Mặc tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của Bạch Diệc Trạch, ý đồ mong dựa vào nét mặt của cậu mà tìm ra sơ hở. Nhà Bạch Diệc Trạch không lớn, nếu muốn giấu người thì trên cơ bản là không thể. Anh rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia cùng vào phòng với cậu, nhưng vì sao chỉ đảo mắt một cái đã không thấy người. Sở Mặc sẽ không tin là mình nhìn nhầm, nên anh nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Trạch hỏi: “Vậy em vì sao vừa rồi lại không ra mở cửa?”
“Tôi vừa rồi ở trong phòng, nên mới chưa kịp đi ra ngoài mở cửa thì đã thấy anh vào rồi” Bạch Diệc Trạch nói có vẻ oan ức, bày tỏ việc cậu không ra mở cửa cũng không thể trách cậu được.
Sở Mặc đối với lời nói của Bạch Diệc Trạch cũng không bày tỏ gì, mà lấy di động của mình ra rồi tìm bức ảnh. Sau đó anh quơ quơ ở trước mặt Bạch Diệc Trạch, ý muốn cậu giải thích chuyện cậu ở cùng với Lục Hàm trong tư thế đó là do nguyên nhân gì.
“Tôi hôm nay trở về đây là vì muốn đi công ty tìm anh” Bạch Diệc Trạch càng nói càng làm da dáng vẻ đáng thương: “Kết quả ở dưới cửa công ty thì gặp Lục Hàm, cho nên chúng tôi mới nói vài câu”
Bạch Diệc Trạch tự động bỏ qua chuyện cậu khoác tay lên vai Lục Hàm, sau đó giải thích mục đích của mình là định đi gặp anh, mà chuyện gặp phải Lục Hàm chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Cậu khẳng định chuyện này là do Bạch Tiểu Cửu tỉ mì sắp đặt, Sở Mặc giờ cái gì nên thấy đều đã thấy, việc này muốn gạt đi chỉ sợ rất khó. Sở Mặc cùng với cậu vốn đã có một đống chuyện rồi, cho nên Bạch Diệc Trạch thầm cầu nguyện mong sao mình dù chết cũng không cần chết quá khó coi. Cậu đã bắt đầu hối hận vì để cho Bạch Tiểu Cửu rời đi, vốn nghĩ sẽ nói cho Sở Mặc toàn bộ, không nghĩ tới lại còn bị Bạch Tiểu Cửu hãm hại thêm nữa. Giờ cậu có nói cho Sở Mặc biết người đàn ông kia chính là sủng vật Bạch Tiểu Cửu của cậu, rồi cậu bị Bạch Tiểu Cửu đùa giỡn thì chỉ sợ Sở Mặc cũng sẽ không tin. Mà hiện tại có lẽ Bạch Tiểu Cửu chỉ có suy nghĩ muốn nhào vào lòng Lục Hàm thôi, làm sao nó còn có thể giúp cậu được chứ.
Lẽ ra cậu phải giữ Bạch Tiểu Cửu lại, và bắt nó biến hình ở trước mặt Sở Mặc. Sau đó có thể nói với Sở Mặc nó chỉ là yêu quái, người đàn ông vừa rồi là do nó biến thành. Nhưng nếu để Sở Mặc biết cậu nuôi dưỡng một con hồ li ngàn năm ở nhà, biết đâu Sở Mặc lại còn tức giận hơn.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp, cậu không biết hiện tại nên nói cho Sở Mặc biết Bạch Tiểu Cửu là yêu quái trước thì tốt hay là nói cho anh biết thân phận dẫn linh sư của cậu thì tốt. Tóm lại cậu không thể để cho Sở Mặc bám mãi vào vấn đề này không tha, cậu quyết định ra đòn đánh phủ đầu bằng cách lên án công khai chuyện Sở Mặc vì sao lại có chìa khóa cửa của nhà mình: “A Mặc, tôi vì sao không nhớ là mình đã đưa cho anh chìa khóa nhà nhỉ? Vậy chìa khóa kia của anh là ở đâu ra!”
“Em để ở trong tủ giày, lần trước giúp em đi bệnh viện đưa cơm nên tôi mới mượn dùng” Sở Mặc chẳng hề để ý trả lời.
Chuyện Lục Hàm, Sở Mặc đã chẳng muốn so đo thêm nữa. Hiện tại trọng điểm là người đàn ông đi theo Bạch Diệc Trạch trở về kìa. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng anh sẽ nhìn nhầm được, hơn nữa một người lớn như vậy thì đâu thể nào tự nhiên mà biến mất. Nói không chừng là đang trốn ở đâu đó trong phòng, cho nên Sở Mặc bắt đầu đánh giá căn nhà của Bạch Diệc Trạch để tìm ra nơi cất giấu người kia.
“Tôi đồng ý cho anh cầm chiếc chìa khóa đó từ khi nào vậy!” Bạch Diệc Trạch giả vờ tức giận. Từ sau lần cậu bị bệnh, Sở Mặc tuy biết cậu đã không có gì đáng lo những vẫn bắt cậu nghỉ ngơi vài ngày, sau này đi làm cậu cũng chỉ cần hoàn thành công tác đúng thời gian, còn đâu thời gian trống cậu đều có thể tự do sử dụng. Sở Mặc cứ như vậy khiến cậu trở nên ỷ lại, nên mỗi khi đi làm cậu cũng không cần vội vàng như trước, vì thế mà chẳng cần phải dùng đến chiếc chìa khóa dự bị. Có lẽ do vậy mà cậu mới chưa phát hiện ra chiếc chìa khóa cậu luôn để dự phòng trong tủ giày đã biến mất.
Làm ra dáng vẻ như vậy là vì Bạch Diệc Trạch muốn dời đi sự chú ý của Sở Mặc, hiện tại Sở Mặc tức giận như vậy, cậu cũng không dám khai báo thân phận thật sự của mình cho anh biết ạ.
Nhưng Sở Mặc lại chẳng hề nhìn đến cậu một cái, mà cứ đứng đó nhìn quanh nhà Bạch Diệc Trạch một lượt. Sở Mặc cảm thấy có lẽ tự mình đi kiểm tra thì sẽ tốt hơn, nên anh cũng không để tâm tới chuyện Bạch Diệc Trạch có tức giận hay không, rồi xoay người đi vào phòng bếp và phòng tắm.
“Này! A Mặc!” Bạch Diệc Trạch thấy Sở Mặc không để ý tới mình thì nóng nảy. Tuy biết Bạch Tiểu Cửu đã không còn ở trong nhà nữa, nhưng Bạch Diệc Trạch vẫn cứ chạy theo sau Sở Mặc.
Phòng bếp trống không, ngay cả tủ bếp có thể giấu vừa một người cũng bị Sở Mặc mở ra kiểm tra, thậm chí cả phòng tắm có khả năng cất giấu thích hợp nhất cũng không thấy gì. Nhìn thấy không có thu hoạch, Sở Mặc lại đi về phía phòng ngủ.
“Tôi đã nói rõ ràng ở trong nhà này giờ chỉ có hai người chúng ta, anh vì sao lại không tin hả!” Bạch Diệc Trạch quát lớn. Sở Mặc vì tìm người mà cứ chạy khắp phòng tìm kiếm, khiến cho cậu phải chạy theo sau cũng vô cùng buồn bực.
Sở Mặc nghe vậy thì đột nhiên dừng lại, Bạch Diệc Trạch chỉ lo chạy theo sau Sở Mặc cũng không kịp phản xạ nên đã đâm sầm vào người Sở Mặc.
“Tiểu Trạch, không có việc gì chứ!” Sở Mặc khẩn trương xoay người lại thì thấy Bạch Diệc Trạch đang xoa trán. Mà phòng ngủ cũng chẳng thấy có ai, liên hệ lại với chuyện chức nghiệp đặc biệt của Bạch gia, Sở Mặc bắt đầu cảm thấy hình như anh đã gặp phải chuyện quỷ quái rồi.
“Sở Mặc, anh thật khốn nạn!” Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc kéo vào trong lòng. Vừa rồi cú va chạm kia thật không nhẹ chút nào, phỏng chừng Sở Mặc cũng đã bớt giận chút rồi đi: “Trong lòng tôi chỉ có một người, chuyện này không phải anh đã rõ ràng rồi sao. Hiện giờ tại sao anh lại đi tìm kiếm ai đó ở trong nhà tôi, chẳng lẽ anh tìm đến đây là vì muốn chứng minh chuyện gì! Anh cùng với người họ Hà kia có quan hệ, tôi ngay cả nửa câu cũng không hỏi, thế mà giờ anh lại nghi ngờ tôi!”
Bạch Diệc Trạch tủi thân, việc này cậu vốn cũng là người bị hại cho nên cậu chẳng cảm thấy có gì phải thẹn với lương tâm cả. Vì vậy mà biểu hiện lúc này chẳng cần phải diễn, đã hoàn toàn thể hiện được sự chân thực vô cùng.
Sở Mặc lập tức trở nên đau lòng, anh ngầm thừa nhận nhất định là mình đã nhìn nhầm. Sau đó anh cảm thấy vô cùng đau đầu, và bảy tỏ sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.
Bạch Diệc Trạch nhìn thấy Sở Mặc không truy cứu nữa thì lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, cậu cảm thấy từ đầu lẽ ra cậu phải nên dùng chiêu này ngay mới đúng. Để kệ cho tay Sở Mặc xoa trán cho mình, Bạch Diệc Trạch đưa tay ôm lấy cổ anh, dùng miệng cắn lên môi Sở Mặc một cái coi như là trừng phạt.
Sở Mặc hít một hơi thật sau vì bị đau.
Bạch Diệc Trạch hiểu được, nên dùng lưỡi liếm môi Sở Mặc giống như muốn an ủi anh. Nhưng có lẽ là vì cảm giác được mùi vì trong miệng của Sở Mặc không tệ, nên Bạch Diệc Trạch dần dần bắt đầu làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Chuyện Bạch Tiểu Cửu tạm thời tránh được một kiếp, nhưng giữa Sở Mặc và cậu còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết, mà khi quay về cậu lại không đi tìm Sở Mặc để giải thích ngay nên mới ra nông nỗi này ạ. Vì không thể để mình tiếp tục chịu thiệt thòi, Bạch Diệc Trạch giành lại quyền chủ động, nhân tiện còn có thể dời đi sự chú ý của Sở Mặc, cho nên cậu càng ra sức khiêu khích khiến cho màn hôn môi này trở nên ướt át hơn.
Sở Mặc đối với mỹ thực tự đưa lên cửa thì đâu thể nào cự tuyệt, rất nhanh vị trí chủ động đã bị anh đoạt lại, sau đó anh ôm chặt lấy Bạch Diệc Trạch lùi lại hai bước, và đè cậu xuống giường.
Hết chương .