Dẫn Linh Sư

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ chương này trở đi có lẽ sẽ có một vài lỗi nhỏ, nhưng vì mình bận quá và chuyện cũng săp hoàn cho nên đợi khi hoàn mình sẽ beta lại sau. Nếu mọi người đọc có thấy lỗi thì thông cảm cho mình nhé!!!

Chương .

Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu cùng nhau chạy tới trước cửa tập đoàn Vân Mặc mới ngừng lại, sau đó hai người cũng không vội vàng đi vào, mà là đứng ở trước cửa lớn đi qua đi lại.

“Tại sao lại như vậy?” Bạch Diệc Trạch đánh giá tập đoàn Vân Mặc một lúc lâu, cậu cảm thấy vô cùng kì quái, hơn nữa còn nhận ra có chút gì đó không thích hợp đến từ cánh cửa của tòa nhà này. Hiện tại bọn đứng ở đây, loại cảm giác này hình như có vẻ yếu dần đi thì phải. Cảm giác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay cả Bạch Diệc Trạch còn tưởng đâu là do mình cảm giác sai.

“Mặc kệ có vấn đề hay không, trước cứ vào xem đã rồi nói sau!” Sắc mặt Bạch Tiểu Cửu không tốt, nó cũng không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.

Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu nhìn nhau, không hẹn rồi cùng đi về phía tập đoàn Vân Mặc.

“Đợi một chút!” Sở Mặc tiến lên một bước kéo cổ tay Bạch Diệc Trạch: “Tôi sẽ đi vào cùng!”

Bạch Diệc Trạch và người đàn ông kia vừa rồi có sự ăn ý đã làm cho Sở Mặc cảm thấy vô cùng chướng mắt. Người mù cũng nhìn ra hai người kia có được loại hiểu ngầm này, nhất định không thể nào hình thành được trong một hay hai ngày. Chỉ cần nghĩ đến đây, Sở Mặc liền cảm thấy tức giận.

Thấy hai người bỏ qua sự tồn tại của mình, sau đó còn thấy kéo nhau đi vào trong tập đoàn. Hiện tại chỉ có Bạch Diệc Trạch và người đàn ông kia ở đó với nhau, cho nên Sở Mặc tuyệt đối không cho phép Bạch Diệc Trạch rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.

“A Mặc, anh ở chỗ này chờ tôi” Bạch Diệc Trạch không cần suy nghĩ đã từ chối ngay, tiếp đó cậu còn muốn bỏ tay Sở Mặc ra khỏi tay mình. Nhưng rút một hồi lâu mà vẫn không được: “Bên trong còn chưa biết xảy ra chuyện gì, sợ là sẽ có nguy hiểm, hơn nữa tôi cũng sẽ quay trở lại nhanh thôi”.

“Tập đoàn Vân Mặc là công ty của tôi, tôi và các người cùng đi vào!” Sở Mặc dùng lý do đường hoàng, giọng nói kiên định không cho phép người khác cự tuyệt.

Công ty cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dù là có gì xảy ra, anh đều có quyền được biết, cho nên anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Được, anh đi vào cùng với chúng tôi” Nhìn thấy Sở Mặc đã hạ quyết tâm muốn vào, Bạch Diệc Trạch cũng không từ chối nữa mà đưa ra một yêu cầu: “Nhưng anh nhất định phải đi theo sau tôi, không được tự ý hành động riêng lẻ một mình”.

Tuy không xác định bên trong có nguy hiểm gì hay không, nhưng có Bạch Tiểu Cửu ở đây thì dù có nguy hiểm gì đi nữa cũng đủ ứng phó, hơn nữa năng lực của cậu cũng đủ bảo vệ Sở Mặc.

Sở Mặc lập tức gật đầu đồng ý.

Do Bạch Tiểu Cửu dẫn đầu, ba người đi vào bên trong tập đoàn Vân Mặc. Bạch Tiểu Cửu không dẫn mọi người đi vào theo cửa chính, mà là đi vào bằng cửa sau nằm ở trong ngõ nhỏ bên cạnh. Sở Mặc nhìn Bạch Tiểu Cửu dẫn bọn họ đi cứ như nó mới là chủ nhân chân chính của tập đoàn, sau đó lại thấy động tác như kiểu ngựa quen đường cũ của nó, sắc mặt Sở Mặc càng lúc càng trở nên khó coi.

Ba người đi tới cửa sau, ngay lúc Sở Mặc muốn lấy thẻ ra mở cửa, ý muốn giúp cho ba người có thể thuận tiện hơn thì đã thấy Bạch Tiểu Cửu đưa tay về phía cánh cửa.

Ánh mắt Sở Mặc nhìn chằm chằm vào động tác của Bạch Tiểu Cửu, anh thật muốn nhìn xem người đàn ông này muốn đi vào bằng cách nào. Nhưng trong nháy mắt tay Bạch Tiểu Cửu chạm tới tay nắm cửa, thì bỗng nhiên dừng lại.

“Không biết là ai bày ra cái trò thấp kém này!” Bạch Tiểu Cửu khinh thường nhìn vào cánh cửa, sau đó dơ tay lên vỗ vang một tiếng, cười lạnh nói: “Xem ra bên trong thật sự có vấn đề rồi!”

Không biết vì sao người nào đó lại thi triển pháp thuật lên cửa, nhưng ý đồ chỉ có một, đó là không muốn cho người khác đi vào trong. Nếu như là người thường chạm vào, chỉ e là sẽ ngã ngửa xuống mặt đất. Nhưng đây cũng chỉ là pháp thuật vớ vẩn trong mắt của Bạch Tiểu Cửu, nhìn qua chẳng khác gì một trò đùa dai, không xứng để nó nhìn vào mắt.

Sở Mặc không biết Bạch Tiểu Cửu làm gì, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy sau khi người này búng tay một cái, trên cửa hiện lên một đồ án màu xanh, hình như là hay được sử dụng ở trên các cánh cửa cung điện.

“Vào đi thôi!”

Bạch Tiểu Cửu giải trừ pháp thuật, Sở Mặc không thấy nó làm gì cả mà chỉ thấy nó đang dùng động tác mở cửa rất thông thường mở ra cánh cửa đang đóng. Rồi sau đó cánh của cứ như thế mà mở ra, khiến cho Sở Mặc cảm thấy về phương diện bảo an của công ty ở trước mặt người đàn ông này chẳng khác nào đồ vật trang trí.

Bạch Diệc Trạch nhìn quanh bốn phía ở trong tòa nhà, nhưng cậu lại không nghĩ tới, ngay lúc bọn cậu đi vào một giây, thì mọi cảm giác không thích hợp lúc trước chỉ trong nháy mắt đã biến mất hoàn hoàn, thật giống như chưa từng xảy ra.

Trong tòa nhà lớn chỉ có ánh sáng đèn ở hai bên đường đi, toàn bộ đều rất bình thường. Ba người đi tới đi lui ở tầng một vài vòng, nhưng tất cả đều chẳng ai cảm thấy có gì không bình thường cả.

Trải qua vài lần cẩn thận xem xét, Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu cuối cùng cũng xác nhận tập đoàn Vân Mặc không có vấn đề. Vừa rồi nơi phát ra cảm giác không thích hợp, có lẽ nếu không phải là nằm ở nơi khác thì chắc là do bọn cậu đã đoán sai. Vừa rồi bọn họ tiến vào từ cửa sau, trên cửa có pháp thuật cản trở, Bạch Tiểu Cửu nghĩ có lẽ là do cánh cửa này ít người sử dụng nên không chừng cũng là do có người nào đó dở trò đùa dai mà thôi.

Bạch Tiểu Cửu thấy không có vấn đề gì nữa, mà những lo lắng vừa rồi của ba người cũng biến mất sạch sẽ. Cho nên Bạch Tiểu Cửu lúc này, nó lại bắt đầu nổi lên tâm tư muốn đùa cợt Bạch Diệc Trạch.

Vừa rồi có việc quan trọng, Bạch Tiểu Cửu không có tâm tư để ý tới phản ứng của Sở Mặc, nhưng cũng không có nghĩa là nó không nhìn thấy. Khi Bạch Diệc Trạch và nó đứng cùng nhau, chỉ trong nháy mắt nó đã cảm thấy Sở Mặc nổi lên cơn ghen tuông khó mà che giấu. Trước kia khi còn ở trong nhà Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc và nó vốn đã không hợp nhau. Bình thường Sở Mặc thường xuyên làm nó tức chết còn chưa nói, hơn nữa vì mặt mũi Bạch Diệc Trạch nên nó cũng không làm gì, nên chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng. Hôm nay thật khó mới có một cơ hội trả thù, Bạch Tiểu Cửu làm sao có thể bỏ qua.

“Tiểu Trạch, thật xin lỗi” Bạch Tiểu Cửu làm ra vẻ vô cùng bối rối nói xin lỗi, thậm chí còn đưa tay nắm lấy vai Bạch Diệc Trạch: “Vừa rồi là tôi quá ngạc nhiên, nên mới làm hại các cậu phải chạy theo tới đây cùng kiểm tra”.

Bạch Diệc Trạch nghe thấy Bạch Tiểu Cửu nói thế, trong lòng bỗng nhiên rùng mình một cái, toàn thân không tự giác mà nổi đầy da gà. Từ trước đến nay mắt Bạch Tiểu Cửu luôn cao hơn đầu, khi nào thì nó chịu nói ba chữ xin lỗi kia chứ. Bạch tiểu Cửu này rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián quan hệ của mình với Sở Mặc mà.

Nhìn sắc mặt Sở Mặc trầm xuống, Bạch Diệc Trạch biết ngay chuyện lớn không ổn. Còn chưa kịp chờ cậu giải thích, Sở Mặc đã nắm lấy tay cậu kéo qua, rồi ôm cậu vào trong ngực. Mà vừa rồi vai bị Bạch Tiểu Cửu nắm lấy cũng không chặt, cho nên Bạch Diệc Trạch dễ dàng thoát khỏi, sau đó tiến vào trong phạm vi mà Sở Mặc có thể khống chế.

Sở Mặc đưa tay vòng qua sau người Bạch Diệc Trạch rồi dùng tư thế ái muội mà ôm lấy eo cậu. Nhìn dáng vẻ hai người dán sát vào nhau, thật giống như đang làm ra vẻ khiêu khích Bạch Tiểu Cửu, ý nói cho nó biết Bạch Diệc Trạch là người của anh, cho nên đừng có hi vọng động tay động chân gì cả.

Thấy người đàn ông kia vừa rồi gọi cậu là Tiểu Trạch thận mật như vậy, trong khi tên Tiểu Trạch này đâu phải là ai cũng có thể gọi. Quan trọng hơn là, Bạch Diệc Trạch lại cứ để yên cho người kia lại gần mình, tay để lên vai mà vẻ mặt Bạch Diệc Trạch không hề có chút tức giận nào. Sở Mặc trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Cửu, nhưng tay cũng không quên ở trên lưng Bạch Diệc Trạch nhẹ nhàng bấm một cái để cảnh cáo. Trước mắt anh phải đối phó với người đàn ông dám để mắt tới Bạch Diệc Trạch đã, còn đâu đợi khi trở về nhà sẽ tính món nợ này với cậu sau.

Bạch Tiểu Cửu không để ý tới ánh mắt khiêu khích của Sở Mặc, thậm chí thấy Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc kéo qua nó cũng chẳng phản ứng gì. Căn bản mục đích muốn trêu trọc Sở Mặc của nó đã đạt, chỉ cần cơn giận của Sở Mặc càng lớn thì nó càng vui vẻ.

Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc ôm vào trong ngực, lại thấy Sở Mặc tức giận như thế nên cậu chẳng dám hó hé hay động đậy chút nào. Hơn nữa cậu thấy trước mắt đã có Bạch Tiểu Cửu chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn gây rối đang ở đây, cho nên cậu giờ dù có muốn giải thích cũng chẳng được gì. Nếu như lúc này Bạch Diệc Trạch ném một đạo phù chú ra, bắt Bạch Tiểu Cửu hiện nguyên hình, rồi sau đó nói cho Sở Mặc biết đây là Bạch Tiểu Cửu…. Nhưng khổ nỗi xác xuất Bạch Tiểu Cửu bị đánh về nguyên hình hồ ly là quá thấp, mà cậu cũng chẳng thể nào trông chờ nó sẽ giải thích với Sở Mặc giúp cậu. Bạch Tiểu Cửu lúc này mà chịu đứng im không gây thêm phiền cho cậu, cậu đã cảm ơn trời đất, đốt hương thơm luôn rồi.

Sở Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Cửu, mà Bạch Tiểu Cửu thì lại cười vô cùng vui vẻ khiến cho trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Hai người yên tĩnh đứng đối mặt nhau, Bạch Diệc Trạch thấy thế thì liền do dự không biết có nên khuyên Sở Mặc hay không… Đột nhiên xung quanh bắt đầu trở nên quỷ dị.

Chỉ trong nháy mắt, trên cổ Bạch Tiểu Cửu bỗng xuất hiện một chuỗi hạt châu màu đỏ đậm, chuỗi hạt này nhìn rất đặc biệt, ở trên mỗi hạt châu đều được khắc lên một đồ án hoa văn khác nhau, rồi sau đó nó còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực nhìn sống động như thật. Có lẽ vì Bạch Tiểu Cửu là bạch hồ li cho nên khi nó biến thành hình người thì có làn da so với người thường còn trắng hơn, nên khi chuỗi hạt châu màu đỏ kia xuất hiện lại khiến cho màu hai màu sắc đối lập nhau này càng trở nên chói mắt.

Bạch Tiểu Cửu tỏ ra vẻ thật giống như chẳng hề hay biết có thêm thứ gì đó xuất hiện ở trên người, nó cười hề hề đưa ánh mắt nhìn về phía cổ tay Bạch Diệc Trạch, ý rất rõ ràng muốn để cho Sở Mặc cũng nhìn thử xem.

Bạch Diệc Trạch nhìn thấy vòng cổ kia ở trên người Bạch Tiểu Cửu, trong nháy mắt sắc mặt cậu thay đổi. Chẳng lẽ Bạch Tiểu Cửu chơi đùa quá nhiều nên bị nghiện, cho nên đã vào lúc này rồi mà vẫn không chịu ngồi yên!

Chiếc vòng này chính là sự gắn kết chứng minh khế ước giữa Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu. Trên người mỗi người bọn họ đều có một chiếc vòng này, nhưng ý nghĩa của nó lại khác nhau, cho nên Bạch Tiểu Cửu thì xuất hiện ở trên cổ, còn Bạch Diệc Trạch thì là ở trên tay. Bình thường vì không muốn phiền phức, nên hai người đều đem vòng khế ước ẩn đi, tuy vẫn mang theo trên người nhưng là không ai nhìn thấy được.

Hiện tại Bạch Tiểu Cửu để vòng khế ước hiện ra, cho nên vòng khế ước ở trên người Bạch Diệc Trạch cũng xuất hiện, vì thế mà ai cũng có thể nhìn thấy. Nếu có khế ước với nhau, thì vòng khế ước cũng là một đôi giống nhau, cho nên chỉ cần nhìn một cái là đã biết. Chỉ cần nghĩ thoáng qua thôi, mặc kệ là ai thì cũng hiểu ngay quan hệ giữa Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu là như thế nào.

Bạch Diệc Trạch nhìn thấy ánh mắt Bạch Tiểu Cửu nhìn về chiếc vòng ở trên cổ tay cậu, thì đã hiểu ra ngay ý đồ của Bạch Tiểu Cửu. Bạch Diệc Trạch thấy Bạch Tiểu Cửu đứng ở một bên cố ý làm chuyện xấu, nên chỉ sợ nếu cậu muốn ẩn giấu đi cũng không dễ dàng, cuối cùng Bạch Diệc Trạch lấy khí thế sét đánh không kịp che tai, đem ông tay áo của mình kéo xuống dưới, hòng dùng nó để che đi vòng khế ước.

Nhưng sự tình lại đâu thuận lợi được như vậy, ánh mắt của Sở Mặc ở trước khi Bạch Diệc Trạch hạ tay áo xuống thì đã nhìn thấy trên cổ tay cậu có gì đó rồi. Cho nên cùng lúc Bạch Diệc Trạch hạ ống tay áo xuống, thì anh cũng đồng thời giữ lấy tay cậu khiến cho vòng khế ước một lần nữa lộ ra ngoài.

Sở Mặc không biết vì sao trên người của người đàn ông kia và Bạch Diệc Trạch đều xuất hiện thêm một đồ vật giống nhau, đợi tới khi Sở Mặc nhìn rõ đây là gì thì chỉ trong nháy mắt sắc mặt Sở Mặc đã không thể đen hơn được nữa.

Mắt thấy Sở Mặc ở bên cạnh nổi giận, Bạch Diệc Trạch rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Cậu nhìn cái người đang đứng một bên sung sướng khi thấy người gặp nạn mà quát: “Bạch Tiểu Cửu, nếu ngươi còn dám làm loạn nữa thì cẩn thận ta sẽ nhổ sạch lông mao hồ li của ngươi đó!”

Sở Mặc nghe thấy tên Bạch Tiểu Cửu thì ngây ngẩn cả người, anh có chút khó tin mà nhìn người đàn ông kia. Bởi vì anh không biết cái tên Bạch Tiểu Cửu này từ trong miệng Bạch Diệc Trạch có phải là đúng với suy nghĩ của anh hiện tai hay không.

“A Mặc, người này là Bạch Tiểu Cửu, anh đừng để nó đùa giỡn!” Bạch Diệc Trạch vừa quát Bạch Tiểu Cửu xong, lập tức quay đầu giải thích với Sở Mặc: “Nó là con sủng vật mà tôi nuôi ở trong nhà. Bạch Tiểu Cửu là một con cửu vĩ hồ có ngàn năm đạo hạnh. Bởi vì nó cùng tôi đã kí kết khế ước, cho nên chiếc vòng này chỉ là thứ để chứng minh khế ước mà thôi. Tôi và nó tuyệt đối không có gì cả… cũng không có quan hệ như anh nghĩ”

Bạch Diệc Trạch vội vàng giải thích cho Sở Mặc, cậu cũng không quan tâm Sở Mặc có hiểu hay không, nhưng cậu vẫn muốn nói ra ro ràng.

Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc tuy không hiểu rõ hết tất cả những gì cậu nói, nhưng ít ra anh cũng hiểu được đại khái. Người đàn ông trước mặt này là con sủng vật mà trước kia Bạch Diệc Trạch nuôi dưỡng, hơn nữa con cẩu hồ li đó còn có thân phận là một con yêu quái. Đến ngay cả một loại động vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, Sở Mặc cảm thấy mọi chuyện đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình nữa rồi. Vừa rồi trải qua chuyện ở ôn tuyền sơn trang, thấy yêu quái biến thành người cũng đã quen, cho nên giờ tuy có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.

Trong nháy mắt Sở Mặc tỉnh táo lại, anh đã bảo rồi mà, rõ ràng là anh luôn cảm thấy người đàn ông này tạo cho mình cảm giác quen thuộc, hóa ra đây là Bạch Tiểu Cửu. Sở Mặc cảm thấy, trừ bỏ Lục Hàm ra, Bạch Tiểu Cửu đối với ai cũng đều không thân thiện. Thậm chí dù sống ở trong nhà Bạch Diệc Trạch, nhưng nó cũng vẫn có vẻ xa cách với Bạch Diệc Trạch, cho nên nếu bảo Bạch Tiểu Cửu có tình ý gì với Bạch Diệc Trạch, hoặc ngược lại thì anh cũng không tin. Hiện tại Bạch Tiểu Cửu làm ra vẻ này, rõ ràng là cố ý tới khiêu khích mình, cho nên nếu anh thật sự bị nó làm cho tức giận, vậy có khác nào là đúng với ý của nó.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Sở Mặc nở nụ cười. Bạch Diệc Trạch nuôi một con hồ li ở nhà, đợi có thời gian anh sẽ tính toán với cậu sau. Hiện giờ, dù thế nào anh cũng không thể để cho Bạch Tiểu cửu được như ý.

“Thì ra là Bạch Tiểu Cửu!” Sở Mặc bừng tỉnh, trên mặt cũng không có chút tức giận nào cả: “Ngại quá, mãi tới vừa rồi mới nhận ra ngươi. Trước kia ta cứ nghĩ ngươi là một con cẩu hồ li cơ”

Sở Mặc cố tình đem chữ cẩu hồ ly nhấn mạnh, khiến cho vẻ mặt tươi cười của Bạch Tiểu Cửu đột nhiên cứng ngắc.

Đường đường là một yêu quái ngàn năm, lại bị nhân loại coi là cẩu hồ li, chuyện này đối với Bạch Tiểu Cửu là sỉ nhục cả đời. Hơn nữa Sở Mặc lại còn cố ý chọc giận nó, chọc trúng vào nỗi đau muôn thủa này.

Bạch Tiểu Cửu hung tợn nhìn chằm chằm Sở Mặc, tình hình hiện tại nó không những không chọc cho Sở Mặc tức giận, mà ngược lại còn bị Sở Mặc chọc cho nổi giận tức điên lên. Sở Mặc cũng không sợ ánh mắt Bạch Tiểu Cửu, bộ dáng nhàn nhã tùy tiện nhìn lại nó.

Ba người đang náo nhiệt, đột nhiên có một giọng nói chen vào.

“Tai hoa sắp đổ xuống, các ngươi lại vẫn có tâm tình ở đây chơi đùa à!”

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio