“Có vẻ chúng ta không ra được rồi” Sở Mặc xem nhìn cánh cửa kho trước mặt, nhưng sau khi dùng sức mở hai lần mới phát hiện ra cửa đã bị khóa chặt, đem hai người bọn anh nhốt lại bên trong.
“Cái gì!” Bạch Diệc Trạch kinh hãi, từ phía sau giá thiết bị chạy về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, nói không ra lời.
Bọn cậu đi tới đây là tiết gần cuối, sau tiết này còn có tiết thể dục. Bạch Diệc Trạch vì phải ở lại làm trực nhật, sau đó còn phụ trách mang trang thiết bị trả lại vào nhà kho, Sở Mặc chẳng qua là vì đã hẹn cậu cùng nhau ăn cơm nên mới muốn giúp đỡ cậu đưa mấy thứ tới đây cho nhanh. Không nghĩ tới bởi vì quản lý sơ ý, rồi đem hai người bọn họ nhốt lại trong kho.
“Có người nào không? Chúng tôi bị nhốt ở trong nhà kho rồi!” Bạch Diệc Trạch sau vài giây sửng sốt, liền lập tức áp dụng hành động phá cửa.
“Đừng tốn công phí sức nữa, nhà kho lớn như vậy, đừng nói có người nghe được hay không, thì giờ này cũng đã là giờ tan học rồi” Sở Mặc kéo Bạch Diệc Trạch lại, ý muốn để cho cậu tiết kiệm thể lực. Sau đó cả hai đi tới giữa nhà kho, nhảy lên mấy miếng đệm êm dùng cho môn thể dục đặt ở trong góc mà ngồi xuống. ” Hiện tại chỉ có thể hi vọng quản lý kí túc xá đêm nay đột xuất đi tuần tra phòng ngủ, sau đó phát hiện chúng ta không có ở đấy mà thôi”.
Bạch Diệc Trạch cúi đầu, có chút áy náy nói với Sở Mặc: “Sở Mặc, thật xin lỗi. Đều là do tôi làm hại anh, nên mới bị nhốt ở đây!”.
“Đứa ngốc, đây cũng không phải lỗi của cậu, là do quản lý kho của trường chúng ta không làm tròn trách nhiệm” Sở Mặc cười an ủi, sau lại tự giễu nói: “Chúng ta nên cảm thấy may mắn mới đúng, vì ngày mai không phải là chủ nhật!”
Nếu là chủ nhật, vậy thì trường học sẽ chẳng có ai đến đây cả, có lẽ phải đợi tới thứ hai mới có người tới và phát hiện ra bọn họ.
“Ha ha!” Bạch Diệc Trạch cũng nhịn không được mà bật cười.
Vừa rồi dọn dẹp đã làm cho cả hai đều mệt mỏi, Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc mỗi người ngồi một bên trên miếng đệm, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Bị nhốt trong không gian khép kín, dù cho hai người không mở miệng nói chuyện, nhưng ít ra cũng có hai người ở chung chứ không phải chỉ có một người lẻ loi, vì thế mà thời gian trôi qua cũng không mấy khó chịu.
Trời rất nhanh đã tối đen, thời tiết dần chuyển lạnh, Bạch Diệc Trạch bất giác ở trong góc nhà kho cuộn người lại.
“Cậu lạnh lắm à?” Sở Mặc lập tức phát hiện ra Bạch Diệc Trạch có vẻ hơi lạ, anh đi qua chỗ cậu thăm dò một chút thì mới thấy hai cánh tay của cậu lạnh toát. Sở Mặc không hề do dự đã ngồi xuống ngay cạnh Bạch Diệc Trạch, sau đó đưa tay ôm cậu vào ngực.
“Sở Mặc….” Bỗng nhiên bị người ôm lấy, Bạch Diệc Trạch cảm thấy không được tự nhiên rồi vặn người, ý muốn dùng sự vùng vẫy này để làm cho Sở Mặc bỏ cậu ra.
“Cậu định ở trong nhà kho này một đêm, sau đó bị cảm lạnh và phải vào bệnh viện à?” Sở Mặc nghiêm khắc nói, khiến cho Bạch Diệc Trạch cũng dừng lại động tác vùng vẫy.
Bên người có một thân nhiệt ấm áp, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo của buổi đêm cùng với sự trống trải của nhà kho. Cậu từ trước tới giờ đều không thích có người tới gần mình, chứ đừng nói còn bị người ôm vào trong ngực. Nhưng lạ là, lần này tuy cậu cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn không nỡ rời đi cái ôm ấp của Sở Mặc, cho nên cậu mới ngầm đồng ý để cho Sở Mặc làm thế.
“Cậu có thể dựa vào người tôi mà ngủ một giấc, đợi tới khi cậu ngủ dậy là chúng ta đã có thể đi ra ngoài!” Sở Mặc thấy người trong lòng không vùng vẫy tiếp, nên cũng bắt đầu nhẹ giọng trấn an.
Lời nói quan tâm của Sở Mặc đã khiến cho Bạch Diệc Trạch cảm thấy ấm áp, sau đó cậu cũng nghe lời mà nhắm mắt lại từ từ ngủ. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình có vận khí rất tốt, bởi vì cậu có thể quen được một người bạn cùng phòng như vậy.
Sở Mặc từ khi mới quen biết Bạch Diệc Trạch, anh cũng biết cậu là người không biết tự chăm sóc bản thân, cho nên khi thấy cậu cảm thấy lạnh, cũng là do xuất phát từ tình cảm bạn học và ở chung phòng, anh không hi vọng cậu sẽ bị bệnh… do đó anh mới đem cậu ôm vào trong ngực. Thiếu niên có hương vị sạch sẽ tươi mát, chỉ trong nháy mắt đã bao vây lấy anh khiến cho anh không nỡ đem người buông ra. Bọn họ rõ ràng là đang đặt hi vọng vào người quản lí kí túc xá, mong sao họ sẽ đi kiểm tra và phát hiện thiếu người rồi phái người đi tìm kiếm bọn họ. Nhưng mà vào giờ phút này, Sở Mặc lại hi vọng bọn bọ có thể đừng bị ai phát hiện, cứ thế mà ở lại nhà kho.
Sở Mặc cũng nghiêng đầu dựa vào người Bạch Diệc Trạch, cả hai cứ thế ôm nhau rồi cùng ngủ thiếp đi. Ông trời giống như cũng nghe thấy nguyện vọng của Sở Mặc, vì thế mà tới tận sáng ngày thứ hai bọn cậu mới được thả ra.
Từ lúc hai người bị nhốt một đêm, quan hê của hai người hình như đã khác trước. Dần dần cả hai đều như hình với bóng, cùng đi học cùng tan học, thậm chí ăn cái gì hay học cái gì cũng gần như là cùng nhau làm. Bởi vì cả hai ở chung phòng ngủ, nên khi hai người hanh động như vậy cũng không có ai thấy kì quái. Mà tất cả mọi người đều biết rõ một chuyện, Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch là hai người bạn thân nhất trong lớp.
Bởi vì gia đình của mình kém hơn so với các bạn học khác ở trong lớp, Sở Mặc cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có giao tình gì với ai cả. Anh vẫn luôn nắm chắc mọi thứ ở mức độ này, cho nên anh chưa bao giờ dẫn ai tới nhà mình, hay là nói qua về hoàn cảnh gia đình cả.
Nhưng Bạch Diệc Trạch lại chính là người đã làm cho anh phá lệ, anh biết vào chủ nhật nếu Bạch Diệc Trạch không ở trường thì cũng là ở trong phòng ngủ, cho tới giờ vẫn chỉ luôn thấy cậu ở một mình. Vì thế mà vào một ngày cuối tuần, Sở Mặc đã dẫn Bạch Diệc Trạch đi đến nhà mình.
Bạch Diệc Trạch đối với chuyện Sở Mặc giới thiệu gia đình với mình cảm thấy rất vui vẻ, cho nên cậu rất nhanh đã làm quen với chị gái của Sở Mặc. Thậm chí còn cùng bọn anh đi tới quán nhỏ nhìn bọn anh buôn bán và chào hỏi khách khứa. Bạch Diệc Trạch yên tĩnh ngồi một bên, cố để không làm ảnh hưởng tới bọn họ. Thỉnh thoảng vào thời điểm Sở Mặc và Sở Vân bận rộn, cậu cũng sẽ đứng lên giúp một tay. Cứ thế mà một ngày cuối tuần của bọn họ trôi qua trong vui vẻ.
Bạch Diệc Trạch từ đấy cũng không muốn vào các ngày chủ nhật phải ngây ngốc một mình nữa, mà Sở Mặc cũng vui vẻ đồng ý mang cậu đi tới nhà mình. Rất nhanh sau đó Bạch Diệc Trạch đã trở thành khách quen của Mặc gia, Sở Vân cũng coi Bạch Diệc Trạch thành em trai chính mình.
Bất tri bất giác Sở Mặc phát hiện ra chính anh luôn để ý tới hành động của Bạch Diệc Trạch, Bạch Diệc Trạch vui vẻ thì anh cũng vui vẻ theo, Bạch Diệc Trạch không vui thì anh cũng buồn phiền. Nhưng dù biết thế, anh vẫn luôn cố gắng không nghĩ tới, hoặc là nói anh đang tận lực né tránh vấn đề này.
Thời gian mỗi ngày trôi qua một nhiều, học kì một vừa mới bắt đầu mà giờ đã kết thúc. Thời tiết cũng theo thời gian trôi, mỗi ngày một lạnh hơn.
Cùng làm ban với Bạch Diệc Trạch lâu, Sở Mặc biết cậu luôn có tật xấu sợ lạnh. Quần áo chỉ cần hơi hở ra một chút, tay chân cậu lập tức sẽ đông cứng lạnh lẽo ngay. Cho nên khi mùa đông vừa mới bắt đầu, Bạch Diệc Trạch cũng sẽ bao bọc mình lại trông như một cái bánh chưng.
Ban ngày còn có thể hoạt động, Bạch Diệc Trạch cũng không cảm thấy lạnh lắm, nhưng tới khi buổi tối trở lại phòng ngủ, dù đã đắp chăn kín nhưng cậu vẫn luôn không cảm thấy đủ ấm. Tuy nói kí túc xá điều kiện khá tốt, nhưng vẫn không có cách nào làm Bạch Diệc Trạch cảm thấy hết lạnh. Mỗi đêm tối mùa đông lạnh, cậu chỉ biết lăn qua lộn lại không thể ngủ nổi, thậm chí còn trực tiếp làm ảnh hưởng tới Sở Mặc ở cùng phòng.
Tình huống này giằng co vài ngày, rốt cuộc Sở Mặc không nhịn nổi nữa, vào một đêm trời tối, khi Bạch Diệc Trạch còn đang lạnh run ở trong chăn, Sở Mặc đã trèo lên trên giường của cậu. Nhưng khi anh vừa mới chui vào trong chăn của cậu, bỗng nhiên anh nhận ra mình chẳng hề cảm nhận được chút độ ấm nào, sau đó anh xốc chăn Bạch Diệc Trạch lên rồi trực tiếp ôm lấy cậu.
“Sở Mặc, anh làm gì vậy!” Bạch Diệc Trạch bị hoảng sợ. Bỗng nhiên bị người ôm lên giữa không trung, lại sợ bị ngã xuống nên cậu đành phải đưa tay ôm lấy cổ Sở Mặc.
“Đừng lộn xộn, nếu không tôi không thể ôm cậu được” Sở Mặc cảnh cáo, liếc mắt nhìn Bạch Diệc Trạch một cái. Thấy Bạch Diệc Trạch không vùng vẫy tiếp nữa, sau đó lại thấy cậu trừng mắt nhìn mình thì anh tiếp tục cảnh cáo: “Cậu lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ là muốn gọi quản lý tới đây à?”
Ôm một người lớn như vậy, Sở Mặc đã phải rất cố sức mới ôm được. May mà giường của hai người cách nhau không xa, nên rất nhanh anh đã đem người đang ôm đặt xuống giường của mình, cuối cùng anh cũng chui vào trong chăn luôn.
“Hơn nửa đêm rồi, anh còn nổi điên cái gì thế hả!” Bạch Diệc Trạch nhỏ giọng, nói ra sự bất mãn của mình với Sở Mặc.
Ổ chăn của Sở Mặc rất ấm áp, Bạch Diệc Trạch cảm thấy hơi lạnh trên người dần dần tản ra. Tuy cậu mở miệng kháng nghị với hành vi của Sở Mặc, nhưng một bên lại vẫn đưa tay kéo chăn lên che kín người.
“Ngủ một chút đi!” Sở Mặc vén góc chăn lên, chen lấn vào bên trong chăn cùng với Bạch Diệc Trạch: “Cậu đừng lăn qua lộn lại nữa, hai ngày này cậu không ngủ được, thành ra cũng làm tôi không ngủ được theo” Sở Mặc một bên oán giận, một bên đem Bạch Diệc Trạch kéo tới cạnh người: “Hai người cùng ngủ, cậu sẽ không cảm thấy lạnh nữa!”
“Đúng thế….” Bị người ôm vào trong ngực, chung quanh đều là hơi thở của Sở Mặc, lại càng khiến cho Bạch Diệc Trạch cảm thấy không được tự nhiên.
“Đúng vậy thì ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn phải đi học nữa!” Sở Mặc đem người ôm vào trong ngực, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Bạch Diệc Trạch còn muốn nói chuyện, nhưng bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Sở Mặc, mà cậu lại dựa vào vào người anh, cả trong lẫn ngoài đều cảm thấy ấm áp lạ thường. Tuy không quen cùng người khác gần gũi, cơ mà ổ chăn ấm áp này đã khiến cho cậu không muốn rời đi. Liên tục vài ngày đều ngủ không ngon, Bạch Diệc Trạch ở trong lòng Sở Mặc cũng rất nhanh đã ngủ mất.
Kế tiếp vài ngay sau đó, Sở Mặc cường ngạnh yêu cầu nên Bạch Diệc Trạch cũng không trở về giường của cậu nữa. Ngủ ở đây có lò sưởi thân người ấm áp, buổi tối cậu cũng không cảm thấy lạnh, dần dần cậu đã quen với chuyện này. Sở Mặc kiên trì vài lần, Bạch Diecj Trạch cũng không cần anh phải mời gọi nữa, mà cứ tối đến cậu sẽ tự động đi đến giường của anh, sau đó hai người cùng ôm nhau ngủ.
Trên người Bạch Diệc Trạch có hương vị tươi mát sạch sẽ, làm cho Sở Mặc cực kì mê luyến. Mới đầu anh để cho cậu qua đây ngủ cùng mình là vì sợ cậu bị lạnh, nhưng mà mùa đông kéo dài, anh lại phát hiện ra mình càng ngày càng không muốn buông người trong lòng này ra.
Bạch Diệc Trạch ở trong lòng anh yên tĩnh ngủ, Sở Mặc cúi đầu nhìn đôi môi đỏ tươi, giống như chiếc kẹo có vị ngon, rồi bỗng nhiên anh có cảm giác muốn đi tới gần nếm thử. Sở Mặc bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, không dám tiếp tục nhìn nữa, đành phải nhắm mắt đi ngủ.
Người trong lòng có mùi hương dễ ngửi, khiến cho lòng Sở Mặc vô cùng thoải mái, dần rà ý nghĩ muốn hôn lên môi Bạch Diệc Trạch cứ luẩn quẩn ở trong đầu không đuổi đi được.
Đêm đó Sở Mặc nằm mơ, anh mơ thấy mình ôm Bạch Diệc Trạch. Đợi tới khi anh giật mình tỉnh giấc, phát hiện ở dưới thân có dị dạng, Sở Mặc mới phát hiện ra anh không biết từ lúc nào đã bắt đầu thích Bạch Diệc Trạch mất rồi.
Sở Mặc nhìn người nằm trong lòng mình nửa ngày, hô hấp của cậu vững vàng, chứng mình người này vẫn đang ngủ say và không phát hiện ra anh đang nhìn. Sau đó Sở Mặc yên tâm, nhẹ nhàng buông cậu ra và xuống giường đi vào toilet.
Sở Mặc rất kinh ngạc khi phát hiện ra tính hướng của bản thân, đồng thời anh cũng sợ hãi nếu bị Bạch Diệc Trạch phát hiện, cho nên anh chỉ biết tự mình ôm ấp tâm tư xấu xa này.
Ngay khi cửa toilet đóng lại, Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên mở mắt. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa toilet đang đóng chặt kia, làm cho người ta không hiểu nổi cậu đang suy nghĩ gì.
Sở Mặc tìm rất nhiều tư liệu tham khảo, đối với tính hướng của mình càng lúc càng hiểu rõ hơn. Mà hiểu rõ thì anh lại càng cẩn thận che giấu cảm tình của mình đối với Bạch Diệc Trạch, cho nên chuyện mỗi ngày có thể ôm Bạch Diệc Trạch đi vào giấc ngủ, đã trở thành chuyện quý trọng nhất của anh. Bạch Diệc Trạch mặc dù biết nhưng cậu vẫn không nói, giống như chuyện sáng hôm đó chưa từng xảy ra, hai người vẫn bảo trì tình trạng như cũ, cùng ngủ cùng dậy vào mỗi ngày.
Học một rất nhanh đã kết thúc, ngày nhận phiếu điểm hôm đó bởi vì Sở Mặc phải ở trong quán giúp chị gái nên không đến được. Đợi tới khi anh đến thì mọi người đã đi hết, mà Bạch Diệc Trạch cũng đã nói trước với anh, sau khi lấy phiếu điểm xong thì cậu sẽ trở về hè vào kì nghỉ đông này. Vì vậy mà Sở Mặc không kịp chào tạm biệt với cậu thì cậu đã đi rồi.
Sở Mặc không cam tâm, chỉ cần nghĩ tới mỗi khi Bạch Diệc Trạch không có ở trường thì sẽ tới căn nhà nhỏ anh thuê gần trường. Cho nên Sở Mặc hi vọng có thể gặp may mắn, biết đâu cậu sẽ ở trong nhà trọ, nghĩ thế anh chạy nhanh về nhà… nhưng lần này anh chỉ có thể thất vọng mà quay về. Thời điểm này công cụ thông tin liên lạc không có, Bạch Diệc Trạch cũng không lưu lại địa chỉ. Trọn vẹn một kì nghỉ đông Sở Mặc không nhìn thấy Bạch Diệc Trạch, cho nên khi thời điểm đón mừng năm mới, anh cũng không thể nói với cậu một câu năm mới vui vẻ!
Cho đến lúc này Sở Mặc mới ý thức được, Bạch Diệc Trạch đối với anh mà nói đã là một sự tồn tại không thể thiếu.
Khai giảng học kì mới đến, khiến cho tâm trạng không vui của kì nghỉ đông vừa rồi của Sở Mặc tốt hơn một chút, bởi vì anh lại sắp có thể nhìn thấy Bạch Diệc Trạch.
Sở Mặc đi tới phòng ngủ, tính toán dọn dẹp một chút để nghênh đón Bạch Diệc Trạch trở về. Thật không ngờ Bạch Diệc Trạch còn đến sớm hơn so với anh nghĩ, phòng ngủ một tháng không người ở đã được Bạch Diệc Trạch dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả giường hai người vẫn ngủ cũng được cậu chỉnh lại gọn gàng.
Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch ngủ trưa ở trên giường, khóe miệng mỉm cười vô cùng đẹp mắt — Bạch Diệc Trạch đang ngủ ở trên giường của anh kìa.
“Anh đã trở lại!” Nghe thấy tiếng có người đi vào, Bạch Diệc Trạch thức dậy, ngẩng đầu chào hỏi rồi khoe thành tích với Sở Mặc: “Tôi đã dọn dẹp rất tốt đúng không!”
“Tiến bộ rất lớn!” Sở Mặc khích lệ, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đi ôm lấy cậu, cười nói: “Tiểu Trạch, Năm mới vui vẻ!”
Bạch Diệc Trạch sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười đẹp mắt: “Năm mới vui vẻ!”
Đầu mùa xuân thời tiết vẫn còn lạnh, Bạch Diệc Trạch vẫn cũng không chuyển về giường của mình mà vẫn ngủ ở trên giường của Sở Mặc. Sở Mặc thấy thế thì rất vui, vì Tiểu Trạch mỗi ngày đều chủ động yêu thương nhung nhớ.
Đợi tới khi thời tiết dần ấm áp lên, ngay cả mọi người cũng không còn mặc áo khoác nữa, nhưng cả hai người lại vẫn không ai đề cập tới vấn đề ngủ chung. Bạch Diệc Trạch không nói, Sở Mặc lại càng không đi chủ động đề cập tới làm gì. Cho nên Bạch Diệc Trạch mỗi ngày đều ngủ ở trên giường cùng với Sở Mặc, giống như chuyện này là chuyện nên làm, trong khi chiếc giường còn lại của Bạch Diệc Trạch lại chỉ như là đồ vật trang trí ở trong phòng.
Thành tích học kì trước của hai người rất tốt, Sở Mặc ở trường đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng thành tích, và lấy được học bổng. Hai người cầm tiền này, lợi dụng thời gian rảnh của ngày chủ nhật rồi ra ngoài trường nhận mấy công việc buôn bán nhỏ. Sở Mặc dùng kinh nghiệm nhỏ nhặt trước kia có được, sau đó bắt đầu công việc làm ăn đầu tiên của mình.
Ngày đó hai người rất vui vẻ, quyết định nhân dịp chủ nhật Bạch Diệc Trạch sẽ đi tới nhà trọ tổ chức ăn mừng. Bọn họ mua rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn mua thêm cả rượu….
Trong nhà không có người ngoài, thần kinh hai người đều thả lỏng nên đã uống rất nhiều rượu. Bạch Diệc Trạch say đến nỗi mắt đều nhìn không rõ, bởi vì uống rượu nên toàn thân đã ửng đỏ, ngay cả đôi môi bình thường hồng hào nay cũng trở nên ướt át đỏ tươi.
Sở Mặc từ lâu đã muốn nếm thử hương vị, hiện tại Bạch Diệc Trạch đã say rượu, cho dù anh có hôn cậu chắc cậu cũng không biết. Mà dù cậu có phát hiện thì cũng có thể dùng lý do uống rượu để che dấu, vì thế Sở Mặc đánh bạo, mượn cảm giác say nghiêng đầu hôn qua.
Quả nhiên môi của Bạch Diệc Trạch cùng với hượng vị trong tưởng tượng của anh giống nhau, chỉ mới chạm nhẹ thôi mà anh đã không muốn rời đi, chỉ hi vọng có thể nếm được hương vị thơm ngon này nhiều hơn.
Giống như cảm giác được miệng mình có dị dạng, Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên trừng to mắt nhìn chằm chằm Sở Mặc đang phóng đại ở trước mặt mình. Sở Mặc thấy thế thì cũng bị dọa cho tỉnh rượu một nửa, nhưng cũng không muốn buông tha cho nụ hôn môi tốt đẹp này. Anh do dự nhìn Bạch Diệc Trạch, không biết phải giải thích ra sao về hành vi vừa rồi của mình.
Bạch Diệc Trạch sững sờ nhìn Sở Măc nửa ngày, ngay khi Sở Mặc gần như đã tỉnh táo lại sau tự sai lệch của mình. Bỗng nhiên anh thấy Bạch Diệc Trạch nhếch môi nở nụ cười, chủ động đưa tay ôm cổ Sở Mặc rồi hôn lên môi anh.
Bạch Diệc Trạch hôn, điều này chẳng khác nào đã cắt dứt luôn sợi dây lý trí sau cùng của Sở Mặc. Anh lập tức chủ động đổi khách thành chủ, đè Bạch Diệc Trạch lên ghế sofa.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch thức dậy, anh phát hiện ra anh vậy mà lại chẳng hề cảm thấy hối hận chút nào về chuyện đã làm tối qua. Ngược lại anh còn cảm thấy vô cùng may mắn, vì Bạch Diệc Trạch cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Bạch Diệc Trạch ở trong lòng Sở Mặc giạt giật, rượu say khiến cho đầu cậu đau vô cùng, còn eo thì đau nhức, và nơi ở phía sau có cảm giác kì quái… tất cả đều nói cho câu một điều rõ ràng, chuyện tối hôm qua đã xảy ra là gì.
Bạch Diệc Trạch xấu hổ nhìn Sở Mặc, cậu ở trong lòng Sở Mặc yên lặng không dám nhúc nhích. Cậu suy nghĩ không biết có nên phân rõ giới hạn với Sở Mặc, sau đó hai người cả đời không qua lại với nhau nữa…..
Một đêm vui thích cực hạn, làm cho Sở Mặc cảm thấy đây như là một giấc mơ. Anh cũng không phải là người ngốc, sau khi nhớ lại hành vi của Bạch Diệc Trạch, cùng với sự chủ động tối hôm qua, anh cảm thấy tất cả đang chứng mình một điều, đó là Bạch Diệc Trạch cũng thích anh.
Thấy ánh mắt người trong lòng chuyển động, Sở Mặc biết ngay cậu đang đánh chủ ý gì. Hai người bọn họ cái gì nên làm đều đã làm, Bạch Diệc Trạch muốn coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh sao, không có cửa đâu!
“Tiểu Trạch, cậu cũng thích tôi đúng không!” Sở Mặc đưa tay giữ lấy cằm Bạch Diệc Trạch, muốn cậu nhìn thẳng vào chính mình. Sau đó anh thấy trong mắt cậu không giấu nổi kinh ngạc, cùng với ý muốn trốn tránh thì anh đã biết rằng mình đoán không sai.
Bỗng dưng Sở Mặc ôm cổ Bạch Diệc Trạch, vô cùng thành thật nói: “Tôi thích cậu, chúng ta ở cùng một chỗ đi!”
Bạch Diệc Trạch nghe Sở Mặc nói xong, cậu im lặng rất lâu.
“Đừng lo lắng rồi cự tuyệt tôi, tôi không phải do nhất thời kích động nên mới nói thế. Tôi nói là thật lòng!” Thấy Bạch Diệc Trạch không có phản ứng, Sở Mặc vội vàng bổ sung thêm.
Hai người gắt gao cùng một chỗ, cảm thụ được nhịp trái tim đập của nhau. Ngay khi Sở Mặc cảm thấy Bạch Diệc Trạch nhất định sẽ không đồng ý, thì Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên ôm chặt lấy anh, cười nói: “Ai nói tôi muốn cự tuyệt chứ!”.
Hết chương .