Hà Tiêu đang tưởng tượng về nụ cười của Sở Mặc ở trong đầu, rồi lại bỗng nhiên tận mắt nhìn thấy nụ cười ôn nhu đang xuất hiện ở trên mặt Sở Mặc, cô cảm thấy thật khó mà tin nổi. Không những thế, nụ cười của Sở Mặc lại dành cho một người khác chứ không phải cô, mà nói đúng hơn người kia lại còn là một người đàn ông.
Thấy nụ cười của anh dành cho người kia mà không phải mình, cô cảm thấy nụ cười đó trở nên vô cùng chói mắt.
Hà Tiêu cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông đang ngồi cạnh Sở Mặc, cảm nhận đầu tiên của cô về người này đó là bề ngoài rất đẹp, cộng thêm với khí chất cao quý khiến cho ngay cả cô cũng phải thừa nhận bộ dáng của người đàn ông này vô cùng bắt mắt, thậm chí còn làm cho người ta không thể rời nổi ánh mắt đi chỗ khác.
Hà Tiêu hít một hơi thật sâu, đợi khi bình tĩnh trở lại thì cô mới nở một nụ cười mỉm như trước. Hôm nay những người tới tham gia bữa tiệc đều là người của thương hội, còn lại mới là bên phía đối tác. Người bên cạnh Sở Mặc nhất định là bạn bè, nói không chừng còn có thể là thiếu gia của gia tộc nào đó. Hà Tiêu cứ thế mà tự an ủi chính mình, rằng người cùng đi với Sở Mặc kia cũng chỉ là đang cùng anh bàn bạc về công việc mà thôi, không cần phải khẩn trương.
Chủ nhân của bữa tiệc tối nay là người của Hà gia, mà cô lại là con gái nuôi của Hà Thiên Lâm, cho nên cũng có thể coi như là người của Hà gia rồi. Cô tự nhiên đi lên phía trước chào hỏi với Sở Mặc, tiện thể tìm hiểu và làm quen với người ở bên cạnh anh luôn. Hà Tiêu đứng ở trước mặt Sở Mặc đưa tay về phía anh: “Anh Mặc, đã lâu không gặp!”
Bạch Diệc Trạch vụng trộm trợn trắng mắt, cậu dùng ánh mắt hỏi Sở Mặc, người phụ nữ này tại sao cứ như âm hồn không tan thế!
Ở dưới gầm bàn, nơi mà mọi người không nhìn thấy, Sở Mặc nhẹ nhàng cầm lấy tay Bạch Diệc Trạch dỗ dành, sau đó mới đứng lên mở miệng nói: “Đã lâu không gặp!”
Sở Mặc cũng đáp lại một câu y như câu vừa rồi của Hà Tiêu, tuy rằng lời chào hỏi này có vẻ không đủ nhiệt tình nhưng lại không hề mất đi sự lễ phép, khiến người khác cũng không tìm ra được sai sót. Bình thường đều sẽ có một vài tình huống như vậy xảy ra, sau khi người đến chào thấy vậy thì sẽ biết ý mà rời đi ngay. Nhưng Hà Tiêu thì sao lại có thể bỏ đi được, cô cứ đứng đo chẳng có ý muốn rời đi, hơn nữa lại còn bám riết không tha hỏi: “A Mặc, vị tiên sinh này là bạn của anh sao? Không định giới thiệu một chút à?”
Bạch Diệc Trạch giật giật khóe miệng, cậu cảm thấy cuộc đối thoại này cực kì quen thuộc. Nhớ lại lần gặp mặt trên trung tâm mua bán ngày trước, hình như người phụ nữ này cũng hỏi một câu giống vậy thì phải.
“Hà tiểu thư phải không! Chúng ta trước kia đã gặp mặt rồi, tôi là Bạch Diệc Trạch – trợ lý của Sở tổng!” Không đợi Sở Mặc mở miệng, Bạch Diệc Trạch đã đứng lên đưa ra một đáp án cực kì hợp lý. Lời nói dối này cũng không thể trách cậu được, bởi hiện tại trên danh nghĩa thì cậu vẫn là trợ lý của Sở Mặc.
Hà Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Diệc Trạch một lúc lâu, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Cái tên Bạch Diệc Trạch này thì cô không xa lạ gì, nhưng cô lại không thể nào nghĩ tới gương mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt này, cùng với người trước kia gặp trên phố khi đi dạo đều là một người.
Lần trước Sở Mặc bỏ cô lại rồi chạy theo một nhân viên nhỏ để giải thích, cho nên ấn tượng về việc này cô nhớ rất kĩ. Tuy lần đó cô có hơi quá đáng, nhưng Sở Mặc vì một nhân viên nhỏ bé mà bỏ cô lại rồi đuổi theo người ta thì rõ ràng là còn quá đáng hơn. Lúc ấy cô đã từng bình tĩnh suy nghĩ, cũng từng có nghi ngờ, sau còn nhờ cha cô điều tra giúp về người nhân viên có tên Bạch Diệc Trạch kia. Nhưng khi nhận được kết quả điều tra, chỉ trong nháy mắt sự nghi ngờ của cô đối với Bạch Diệc Trạch cũng biến mất theo, bởi vì sau khi điều tra thì cô thấy người này chẳng hề có chút giá trị nào cả.
Bạch Diệc Trạch chẳng phải là một nhân vật quan trọng gì, nói đúng ra thì ngay cả nhân viên chính thức của tập đoàn Vân Mặc cậu cũng không phải. Cậu chẳng qua chỉ là nhân viên của công ty Hải Đạt, mà công ty này chỉ là một doanh nghiệp nhỏ trực thuộc tập đoàn mới được thu mua về. Hơn nữa cậu còn làm việc ở đấy những bảy năm, nhưng chức vị vẫn chỉ là một nhân viên nho nhỏ. Chưa nói tới chuyện công ty Hải Đạt chỉ là công ty nhỏ, thì theo tốc độ thăng chức của cậu cũng có thể thấy năng lực của cậu yếu kém ra sao. Nếu không phải công ty Hải Đạt này bị thu mua, Bạch Diệc Trạch cũng chưa đủ tư cách trở thành nhân viên của tập đoàn Vân Mặc.
Bề ngoài cậu lại càng không phải nói, đã thế lại còn mang theo một cái kính mắt xấu xí, nếu bảo có người để ý tới cậu, thì chỉ có thể nói người này có ánh mắt quá kém hoặc là mắt có tật.
Bạch Diệc Trạch nói về tướng mạo không có, năng lực cũng không, giá trị lợi dụng lại càng không cần nói. Cho nên sau khi nhìn xong hồ sơ điều tra, cô liền đem nó ném vào thùng rác. Xem ra vấn đề chỉ có thể là ở bản thân cô mà ra, có lẽ Sở Mặc chỉ muốn mượn đề tài này để đuổi cô đi, cho nên cô còn lâu mới để tâm tới người này!
Hà Tiêu từ lúc vừa biết Sở Mặc thì cô đã biết anh không có tình cảm gì với mình rồi, thậm chí trong suốt nhiều năm anh luôn cự tuyệt cô không biết bao nhiều lần và nói anh không thích cô, nhưng cô vẫn không hề bận tâm, bởi căn bản cô chưa từng thấy có người nào xuất hiện ở bên cạnh anh. Trong những năm này, Sở Mặc luôn chú trọng vào sự nghiệp, đừng nói tới phụ nữ, dù chỉ là người đặt tâm tư lên anh cũng không thấy có. Cho nên cô luôn tin tưởng, chỉ cần Sở Mặc chưa kết hôn thì cô vẫn còn cơ hội.
Cách đây không lâu, biết tập đoàn Vân Mặc muốn cùng với thương hội Lâm Tuyền hợp tác, cô nghĩ đây chính là cơ hội của mình. Bởi vì muốn hợp tác được với thương hội Lâm Tuyền không phải chuyện đơn giản, thương hội làm việc rất cẩn thận, nếu không có người trung gian đứng ra giúp đỡ thì chỉ sợ bọn họ sẽ không thèm để ý tới. Mà cô lại chính là con gái nuôi của người quản lý thương hội, tuy cô không nghi ngờ năng lực của Sở Mặc, nhưng Sở Mặc nếu muốn hợp tác được thành công, chỉ cần cô nói một câu với cha nuôi là đủ.
Hà Tiêu hiểu rất rõ tập đoàn Vân Mặc chính là toàn bộ tâm huyết của Sở Mặc, mà cô cũng chính là người duy nhất có thể giúp đỡ anh. Cho nên anh nhất định sẽ không thể từ chối yêu cầu của cô, thậm chí anh còn nhất định sẽ kính trọng cô nữa là khác. Cô trở thành Sở phu nhân cũng là chuyện cực kì đơn giản.
Hà Tiêu tính toán êm đẹp, sau đó mới nói với cha nuôi về chuyện Sở Mặc muốn hợp tác với thương hội, nhưng nào ngờ Sở Mặc lại trực tiếp bỏ qua cô mà đi bàn bạc thẳng với thương hội. Sau đó cô phải mất công hỏi lòng vòng cha nuôi là Hà Thiên Lâm xem Sở Mặc là được ai giới thiệu, nhưng kết quả là Hà Thiên Lâm lại giữ kín như bưng, dù cô có hỏi thế nào cũng không dám nói ra. Hà Tiêu cũng không nghĩ tới, vào bữa tiệc tối nay Sở Mặc lại có tư cách tham gia vào bữa tiệc tối.
Đương nhiên, hiện tại những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa rồi. Đối với Hà Tiêu mà nói người trợ lý tên Bạch Diệc Trạch ở bên cạnh Sở Mặc lúc này mới là quan trọng nhất, chỉ cần nghĩ tới nụ cười ôn nhu khiến người ta mê đắm của Sở Mặc lại đang dành cho người khác, cô cảm thấy trước mắt như toàn một màu đen u tối.
Thì ra trước kia không phải do cô suy nghĩ nhiều, Sở Mặc ở trên đường bỏ cô lại là vì sợ tiểu trợ lý xinh đẹp kia hiểu lầm, sau đó mới vội vàng chạy đi giải thích!
Trực giác của cô trước giờ chưa từng sai, cho nên cô khẳng định quan hệ của Sở Mặc và trợ lý quả thật không tầm thường, Sở Mặc vậy mà lại thích đàn ông!
“Trợ lý Bạch đúng không!” Hà Tiêu cảm thấy mình như bị Sở Mặc đùa giỡn, nên sau khi suy nghĩ cản thận cô nhận thấy hai người này như đang không muốn mọi người phát hiện ra quan hệ của bọn họ, khóe miệng cũng bắt đầu lộ ra một nụ cười châm chọc.
Ngày đó Sở Mặc vì một người đàn ông, sau đó không thèm để ý mà đưa cô quẳng ở khách sạn. Hôm nay còn quang minh chính đại đem cả tiểu tình nhân tới nơi quan trọng này, Sở Mặc định đem thương hội lầm tuyền này trở thành chỗ gì chứ!
Hà Tiêu không thể nuốt trôi cơn giận, nhớ lại từng chuyện, cô nhất định phải khiến cho đôi cẩu nam nam trước mắt này phải trả giá thật nhiều.
Bạch Diệc Trạch nhìn về phía Hà Tiêu gật đầu coi như chào hỏi, nhưng khi nhìn rõ biểu tình biến đổi ở trên mặt cô ta, cậu cũng không buồn mở miệng mà chỉ kiên nhẫn chờ cô ta nói.
“Tôi nhớ rõ hai tháng trước trợ lý Bạch vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty Hải Đạt. Lúc đó Hải Đạt cũng mới bị tập đoàn Vân Mặc thu mua, chẳng lẽ trong hai tháng ngắn ngủi mà trợ lý Bạch đã có thành tựu xuất sắc như vậy, trở thành trợ thủ đắc lực của Sở tổng. Tốc độ thăng chức này có phải là so với hỏa tiễn còn nhanh hơn rồi không!” Miệng nói vậy, nhưng ánh mắt của Hà Tiêu nhìn Bạch Diệc Trạch thì lại vô cùng hèn mọn.
Bạch Diệc Trạch cũng chỉ cười nhìn Hà Tiêu, không bày tỏ bất cứ điều gì. Hà Tiêu nói chuyện giọng nói cũng không nhỏ, cho nên mấy bàn tiệc xung quanh đều nghe được rõ ràng. Thậm chí còn làm cho mấy bàn tiệc ở chỗ khác cũng bị kéo sự chú ý về đây, sau khi ổn định chỗ ngồi, mọi người đều yên tĩnh lại lắng nghe, đồng thời còn đưa ánh mắt tập trung về ba người ở chỗ này.
Náo nhiệt miễn phí làm gì có ai không thích xem, vừa rồi Hà Tiêu nói ra một tin tức rất rõ ràng, tuy công ty Hải Đạt bọn họ chưa từng nghe tới, nhưng mà tập đoàn Vân Mặc thì khác. Tập đoàn này mới vừa chuyển đến thành phố Lâm Tuyền được mấy tháng, trên cơ bản sự ảnh hưởng của tập đoàn này lớn ra sao thì ai cũng đều rõ ràng. Khách đến tham gia bữa tiệc đều là những người đã có thâm niên lâu năm ở trong thương giới, nên khi nghe thấy chuyện một nhân viên nhỏ đột nhiên được chuyển tới công tác bên cạnh ông chủ lớn, hơn nữa bây giờ còn được ông chủ đưa tới bữa tiệc quan trọng này, thì dù là người ngốc cũng có thể nhìn ra Sở Mặc coi trọng người trợ lý này ra sao. Chẳng lẽ do ánh mắt của Sở Mặc đặc biệt, nên mới có thể nhìn ra năng lực của một người và muốn đề bạt cậu ta. Nhưng nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh, vậy tại sao trước kia lại chỉ là một nhân viên nhỏ, chuyện này rõ ràng là có ẩn tình.
Mọi người ở đây nghe xong đều hiểu ý tứ trong lời nói của Hà Tiêu, cho nên cũng muốn nhìn kĩ Bạch Diệc Trạch hơn.
“Hà Tiêu tiểu thư” Sở Mặc lạnh lùng nhìn Hà Tiêu, ngay cả lễ phép vừa rồi vì lịch sự mà phải thể hiện thì giờ cũng biến mất: “Tập đoàn Vân Mặc còn chưa tới mức phải cần tới một người ngoài đi dậy bảo cách sắp xếp nhân viên!”
Sở Mặc nói câu này tuy là không chỉ đích danh ai cả, nhưng những người ở đây có ai mà không hiểu anh đang ám chỉ ai. Anh muốn nói cho mọi người biết, tập đoàn Vân Mặc là của Sở Mặc anh, cho nên việc sắp xếp nhân viên của tập đoàn, các người đều không có tư cách lên tiếng, mà tôi cũng không cần các người đi xen vào việc này.
Mọi người đang hóng chuyện, nhưng khi thấy Sở Mặc nói thế xong, những ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Trạch cũng ít đi một nửa. Tập đoàn Vân Mặc sắp xếp chức vị nhân viên ra sao thì có quan hệ gì với bọn họ đâu, tập đoàn người ta có năng lực ra sao thì ít ra dựa vào chuyện có thể hợp tác với thương hội là đủ hiểu. Thương hội lớn mạnh ra sao ai cũng hiểu, chỉ cần người có năng lực kiếm tiền về, thì Sở Mặc dù có cho một học sinh tiểu học làm trợ lý, bọn họ cũng chẳng có chút ý kiến nào.
“Ha Ha!” Hà Tiêu nghe Sở Mặc nói thế thì không khỏi cười ra tiếng. Cô không để ý tới Sở Mặc, mà là tiếp tục nói với Bạch Diệc Trạch, hơn nữa giọng nói của cô lúc này đã không thể nào kiếm chế nổi sự chán ghét nữa: “Tôi thật đúng là rất bội phục trợ lý Bạch, tốc độ thăng chức nhanh chưa nói, mà tốc độ trèo lên giường của ông chủ có khi còn nhanh hơn!”
Lời này của Hà Tiêu vừa nói ra, ở đây ai cũng ngây ngẩn cả người. Tuy mọi người đều đoán được quan hệ của Sở Mặc với trợ lý, nhưng làm gì có ai như Hà Tiêu đi nói thẳng ra như thế. Vốn không phải người nhiều chuyện, cho nên mọi người chỉ nghĩ là ngầm hiểu trong lòng thôi. Hiện tại Hà Tiêu nói thế, khác gì trực tiếp vạch mặt ông chủ của tập đoàn Vân Mặc, nói lối sống của người ta có vấn đề, lấy việc công làm việc tư để đề bạt nhân viên. Mà từng việc nhỏ này, tuy là nhỏ thật đấy nhưng nếu để lên mặt bàn tính toán thì kết quả cũng không còn nhỏ như vậy nữa đâu.
Mặc kệ Sở Mặc cùng với người trợ lý kia có quan hệ có thể cho người ta biết hay không, thì việc đầu tiên Sở Mặc cần làm đó là phải giải thích với nội bộ trong công ty, sau đó là đi chịu trách nhiệm với thương hội, mà tập đoàn Vân Mặc vừa mới hợp tác với thương hội, nếu như không cẩn thận chỉ sợ là sẽ mất lòng của mọi người. Đơn giản mà nói, chỉ cần người bên trong tập đoàn gièm pha và chỉ trích là đã đủ để Sở Mặc phải đau đầu rồi chứ chưa cần nói đâu xa.
Hội trường của bữa tiệc vì chuyện này cũng bắt đầu khẩn trương lên, bất tri bất giác ba người trở thành tiêu điểm. Hà Tiêu tới đây rõ ràng là cố ý gây sự, cho nên có thể thấy cô ta thật sự muốn gây khó dễ cho Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch.
Sở Mặc đang định lên tiếng thì bị Bạch Diệc Trạch ở trong bóng tôi nhéo một cái, ý là để cho anh ngậm miệng lại đứng một bên. Sở Mặc chăm chú nhìn Bạch Diệc Trạch, sau đó anh liền đồng ý đứng im. Khi vợ mình tức giận, anh biết Tiểu Trạch sẽ không cho anh nhúng tay, mà chỉ cho phép anh đứng nhìn. Dù sao thì hôm nay cũng là người phụ nữ kia muốn lao đầu vào họng súng, anh cần gì phải quan tâm nhiều.
“Ha ha!” Sắc mặt Bạch Diệc Trạch thản nhiên, trong không khí khẩn trương cậu cười ra tiếng. Sau đó hai tay cậu ôm lấy ngực Sở Mặc, hơi hơi nâng cằm lên, ý bảo Hà Tiêu nói tiếp.
Quan hệ của Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch, Bạch Diệc Trạch thật sự cũng chẳng quan tâm tới cái nhìn của người khác. Huống hồ giờ cậu đã ở cùng với Sở Mặc, cho nên cậu tin tưởng nếu như người của tập đoàn nếu phản đối, Sở Mặc rất dễ dàng xử lý. Bạch gia còn không ngăn cản nổi anh, thì người khác càng không cần nói đến. Vì vậy mà người khác có biết hay không, kết quả cũng vẫn như vậy mà thôi, cho nên biết rồi thì sao chứ. Miệng ở trên người của người ta, ai nói thì cứ nói thôi, cậu với Sở Mặc chỉ cần vui vẻ ở bên nhau là đủ rồi.
“Sở tổng, anh định đem bữa tiệc của thương hội Lâm Tuyền này trở thành trò cười à? Chẳng lẽ anh không biết, bữa tiệc này không phải ai cũng có tư cách để tham gia sao!” Thái độ Bạch Diệc Trạch làm cho Hà Tiêu nổi giận, cô thình lình nói ra một câu như thế.
Vừa rồi mọi người còn ôm tâm tư xem trò vui, giờ sắc mặt đều đã thay đổi. Người phụ nữ này thật ngoan độc, mọi người ở đây đều cảm thấy vấn đề đang diễn ra đã được nâng lên với một độ cao mới.
Nói trợ lý của Sở Mặc không có tư cách tham gia bữa tiệc này, thế nhưng người trợ lý này lại được Sở Mặc mang đến. Đây không phải là muốn nói Sở Mặc không đem người của thương hội để vào mắt sao? Thật ra ngẫm lại thì lời nói của Hà Tiêu cũng không sai, nếu chỉ dựa vào bề ngoài của vị trợ lý kia thì căn bản đúng là không có tư cách xuất hiện ở đây. Sở Mặc biết rõ bữa tiệc này quan trọng, vậy mà lại còn đem tiểu tình nhân đến, rõ ràng là đã không tôn trọng thương hội Lâm Tuyền, đồng dạng cũng không xem trọng tất cả mọi người có mặt ở chỗ này.
Hà Tiêu làm loạn, khiến cho quan hệ của Sở Mặc đối với thương hội bắt đầu có nguy cơ xấu. Sở Mặc dù có bản lĩnh ra sao, thì một khi chuyện này làm ảnh hưởng tới lợi ích, khiến cho mọi người không còn tôn trọng anh nữa, vậy thì chuyện hợp tác này sợ là sẽ không thể tiếp tục.
Mọi người không khỏi cảm thán thay Sở Mặc, vì một người đàn ông mà phạm phải một sai lầm trí mạng như vậy, thậm chí còn có thể mất đi cơ hội hợp tác với thương hội. Có thể nói tập đoàn Vân Mặc chẳng cần phải làm ăn tiếp nữa. Lần này nếu Sở Mặc không thu xếp được ổn thỏa, thì chỉ sợ con đường sau này cũng không có tương lai tốt đẹp, về sau muốn tiếp tục phát triển ở thành phố Lâm Tuyền chỉ sợ khó càng thêm khó.
Đang lúc mọi người đều dùng ánh mắt đánh giá Sở Mặc, chỉ có Dư Đông Huy lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn về đám người đang gây sự ở trước mặt Bạch Diệc Trạch. Hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi không ngồi gần đấy, nên mới không bị dính vào chuyện này. Dư Đông Huy xem trò vui, rồi như nghĩ người phụ nữ kia, sợ là cũng chả có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng biết là một chuyện, chứ hắn cũng không dám nói lung tung ạ. Hội trưởng của hiệp hội thiên sư có địa vị rất cao trong các gia tộc, nếu bảo Bạch Diệc Trạch không có tư cách tham gia bữa tiệc này, vậy thì tất cả mọi người ở đây cũng chẳng một ai có tư cách này cả.
Bạch Diệc Trạch sững sờ, ánh mắt dần dần cũng trở nên nghiêm túc. Sở Mặc nhìn thoáng qua Bạch Diệc Trạch bên người, nhưng anh vẫn không nói gì cả. Bởi anh biết, câu nói vừa rồi của Hà Tiêu đã chọc giận tới cậu rồi, cho nên lần này chỉ sợ là cậu thật sự tức giận.
Hà Tiêu vốn không hề để ý tới hai người, nhưng khi nhìn thoáng qua thì sắc mặt cô cũng bắt đầu biến đổi. Cô còn tưởng rằng mình làm thế là đã nắm được điểm yếu của Sở Mặc, và làm cho hai người đó phải sợ hãi. Hà Tiêu còn đang đắc ý, nên lập tức mở miệng kêu gọi bảo an, muốn bọn họ đem người không nên xuất hiện ở đây là Bạch Diệc Trạch bị đuổi ra ngoài.
Sở Mặc là khách do thương hội Lâm Tuyền đứng ra mời, Hà Tiêu đối với chuyện này hiểu rõ, nên cô cũng biết không có khả năng đuổi Sở Mặc ra. Nhưng Bạch Diệc Trạch thì khác, cậu ta căn bản không có tư cách tham gia bữa tiệc này, cho nên để bảo an đuổi cậu ta đi là chuyện rất đơn giản, và cũng chẳng có ai nói gì. Dù sao chuyện cũng đã bị truyền ra ngoài, tin tưởng Sở Mặc cũng sẽ không thể nào có gan mà đòi giữ người, mà sau này Sở Mặc chỉ sợ còn bị người ta bàn tán xôn xao, đem anh trở thành trò cười.
Hà Tiêu ở trong lòng tính toán, tuy cô tự ra chủ ý đuổi Bạch Diệc Trạch sẽ làm chuyện trở nên náo loạn, nhưng cô biết cha nuôi mình là Hà Thiên Lâm cũng sẽ chẳng để ý tới một người ngoài mà đi trách cô. Bạch Diệc Trạch là ai chứ, chỉ là một nhân vật vớ vẩn không có tư cách tham dự bữa tiệc này mà thôi. Sau bữa tiệc kết thúc, mọi người ở đây đều sẽ truyền đi tin tức, khiến cho bên ngoài ai cũng biết, để xem về sau Sở Mặc còn có thể diện gì ở thành phố Lâm Tuyền này nữa không!
Vài người bảo an chạy tới, bắt đầu tách mấy người đang tụ tập ra, đồng thời cũng để mắt chú ý nhìn xung quanh. Bọn họ chỉ sợ vài người không cẩn thận, sao đó sẽ phá hỏng bữa tiệc này. Người gây sự dù sao cũng là tiểu thư bọn họ, hơn nữa cô ta cũng là con gái nuôi của ông chủ, được ông chủ rất cưng chiều, mà chuyện này người của Hà gia có ai là không biết. Cho nên khi Hà Tiêu vừa mở miệng gọi, bảo an lập tức vây quanh Bạch Diệc Trạch, tính toán chuẩn bị làm theo lời nói của Hà Tiêu.
Vừa rồi lời của Hà Tiêu, bảo an cũng nghe được rõ ràng. Đối với Bạch Diệc Trạch không có tư cách, dựa vào nhan sắc bò lên trên giường của Sở Mặc, họ cũng cảm thấy chán ghét.
Bạch Diệc Trạch vừa rồi còn không định cãi cọ với Hà Tiêu, cũng không muốn đích thân đi dạy dỗ cô ta, bởi vì cách thức dậy dỗ một người có rất nhiều, mà cô ta còn chưa đủ tư cách để cho cậu phải tự mình ra tay. Bạch Diệc Trạch lạnh lùng nhìn Hà Tiêu, vậy mà chỉ một ánh mắt này lại khiến cho Hà Tiêu không tự chủ cảm thấy lạnh lẽo. Hà Tiêu không biết mình vì sao lại bị ánh mắt của Bạch Diệc Trạch dọa sợ, nhưng khi nghĩ tới đây là địa bàn của Hà gia, xung quanh có bảo an, thì lo lắng của cô lại tự nhiên biến mất.
Hà Tiêu chỉ huy bảo an, muốn bọn họ ra tay nhanh một chút, cô muốn đem chuyện chướng mắt này lập tức dọn dẹp sạch sẽ.
Bạch Diệc Trạch thấy bảo an đem bản thân cậu bao vây, nhưng không thấy bọn họ làm gì, cho nên cậu tự mình chủ động đẩy cái bàn ra, sau đó nắm lấy tay Sở Mặc, kéo anh đi đến vị trí trung tâm của hội trường.
Bảo an nhìn Bạch Diệc Trạch chủ động rời đi, bọn họ cũng không đi lên trước kéo người mà chỉ đi theo sau và cảnh giác sợ cậu sẽ làm loạn gì đó.
Bạch Diệc Trạch nắm tay Sở Mặc, Sở Mặc thấy thế mỉm cười chủ động cầm lấy tay cậu, hai người mười ngón tay đan xen chặt chẽ không một kẽ hở, ánh mắt trấn định nghênh đón mọi người. Nếu vừa rồi Hà Tiêu nói những lời này cũng chỉ là lời nói một phía của cô, thì giờ hai ngời đã chẳng khác nào tự thừa nhận với mọi người đó là sự thật. Đúng thế, hiện tại những gì hai người đang thể hiện ra, không nghi ngờ gì chính là chủ động thừa nhận mọi chuyện.
Mọi người ở đây bỗng nhiên cảm giác được hai người này cứ như là đang muốn cho mọi chuyện càng lúc càng loạn thì phải, chẳng lẽ không phải là hai người nên thành thật mà rời khỏi đây sao? Vậy mà hai người còn tự nhiên lôi kéo tay nhau, hai người đàn ông ở cùng một chỗ nhìn vô cùng tự nhiên. Hình ảnh kia thậm chí còn có chút cảnh đẹp ý vui nữa, không đúng, đây không phải trọng điểm, mà trọng điểm là hai người kia đang đứng ở đấy để làm gì? Định ra oai với bọn họ sao!
Hết chương .