Lam Vũ Hàn nhìn một lần đã biết cô nói dối, cửa kính vỡ là vì tác động vật lý từ bên ngoài, bên dưới có dấu vết trầy xước từ đó đưa ra suy đoán, ít nhất có trên năm người có mặt tại hiện trường.
Cao Tử Hạ gật đầu như được mùa, nụ cười vừa treo trên môi đã nhận lại được ánh mắt sắc bén của Lam Vũ Hàn, nó như ánh sáng của chân lý soi rọi đến từng ngõ ngách.
“Thật ra có bảy tám con lợn rừng chặn đầu xe, bọn nó bao vây không cho tôi chạy đi.
” Gương mặt ảm đạm, cô nói.
“Có bị thương ở đâu không?” Hắn nhíu mày hỏi.
Cao Tử Hạ chậm rãi gật đầu.
Bàn tay đặt hờ phút chốc nổi đầy gân xanh, Lam Vũ Hàn ra lệnh: “Đến bệnh viện.
”
Hắn chỉ việc hỏi ở đâu, cô nhất định sẽ chỉ vào tim nói rằng bản thân vì sợ hãi mà nhịp tim đập loạn.
Lời nói ra không thể rút lại, ý định châm chọc người chồng trên danh nghĩa một khắc bị hủy hoại.
Với vận tốc tám mươi cây số trên giờ chớp mắt vài cái đã đến được bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố Nhất Nguyên.
Cao Tử Hạ hết sầu não này đến mối bận tâm khác, sợ khoảnh khắc Lam Vũ Hàn chật vật đổi chỗ ngồi sẽ bị người khác nhìn thấy.
Ánh nhìn của người xung quanh làm tổn thương Lam Vũ Hàn, sợ sau này phải quỳ gối nài nỉ hắn cũng chẳng đếm xỉa.
Chiếc BMW đỗ trước cổng bệnh viện thu hút không ít sự chú ý, người tài xế mở cốp lấy xe lăn cho Lam Vũ Hàn, xem ra ý định muốn đi cùng là thật rồi.
Cô nhất thời nôn nóng chụp lấy bàn tay đối phương, giọng điệu chứa đựng vài phần sợ hãi: “Anh không muốn thì không cần đi cùng tôi.
”
“Cô sợ xấu mặt?” Lam Vũ Hàn đọc khẩu hình miệng, trong lòng dâng lên vài phần chua xót.
Cô cúi đầu sau khi hạ quyết tâm nói một lời thẳng thắn: “Không phải.
”
Trớ trêu là cái đầu của tên ma bệnh đã quay sang phía khác, tài xế thay vì lấy ra chiếc xe lăn lại đến bên phía cô mở cửa giúp.
Cao Tử Hạ trong lúc rối bời chọn cách buông tay Lam Vũ Hàn, xuống xe một mình.
Sự chú ý đều đổ dồn vào phía cô, màn xuất hiện này nói lên đáp án vừa chọn có lẽ đúng.
Sau khi làm tất cả những loại kiểm tra, lần này chẳng túng thiếu đến nỗi đi vay, có xe đưa rước nhưng cảm giác còn đau khổ hơn lần trước.
Cầm kết quả kiểm tra trên tay, Cao Tử Hạ tuyệt nhiên im lặng, ngoại trừ bệnh đau dạ dày cần phải ăn uống đều độ với loại thuốc điều trị và thuốc bổ ra thì chẳng có gì nghiêm trọng.
Trên đoạn đường về cô như đứa tự kỷ, một phần do Lam Vũ Hàn nhìn ngắm khung cảnh bên đường chưa một lần đếm xỉa đến Cao Tử Hạ, cơ hội trò chuyện còn không có lấy đâu ra lý lẽ để giải thích.
Chiếc xe chầm chậm tiến vào cổng, dừng trước cửa nhà, quá trình đổi xe Lam Vũ Hàn một chút cũng không cho cô động tay vào.
Thạch Lý sau khi đẩy hắn vào phòng lập tức ra bên ngoài hỏi: “Cả ngày nay Lam Tổng đợi cô trở về để đi tái khám cùng, kết quả tốt chứ?”
Nhìn vào thái độ và không khí giữa hai người ít nhiều biết có chuyện không hay, trong lòng vì thế mà cũng không yên.
Nhìn vào kết quả mà Cao Tử Hạ cầm trên tay, gương mặt bà ta không ổn định nổi cảm xúc vui hay buồn.
Cô cười đau khổ: “Hóa ra là vậy.
”
Lam Vũ Hàn chờ để cùng đi, bản thân vì lo nghĩ thái quá mà làm hắn tổn thương.
Cô nhìn về cửa phòng đang đóng chặt, bản thân hết đứng rồi ngồi xổm trước cửa hệt như con mèo bị chủ bỏ rơi.
Buổi chiều hôm đó hắn không ra bên ngoài dùng bữa, Cao Tử Hạ tựa đầu vào cửa ngủ nguyên đêm.
Tiếng chuông điện thoại đến từ Trác Viễn làm cô thức giấc, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt rồi nhìn đến chiếc chăn ấm áp thoang thoảng mùi hương của nước xả vải, đặc biệt dính ít mùi cơ thể của Lam Vũ Hàn.
Thạch Lý khom người giải thích: “Chăn đó là tôi sợ cô lạnh, nên đã lấy giúp.
”
Cao Tử Hạ khàn giọng nói: “Cảm ơn.
”
Đến lúc cô rời nhà hắn mới cửa phòng, lời cảm ơn vừa rồi đứng sau cánh cửa đã nghe rõ, trên mặt Lam Vũ Hàn không để lộ cảm xúc.
Cao Tử Hạ nhận được bài học đã biết sợ rồi, sợ không có tiền trả chi phí sửa xe, bản thân đi xe buýt đến công ty giải trí Lập Thành, tham gia vào buổi đầu tiên của lớp học.
Cái khó khăn chính là biểu cảm cô không linh hoạt, giả vờ khóc vô cùng cứng nhắc, có năng khiếu nhất chính là chọc người khác bật cười.
Mỗi lần bị người hướng dẫn gọi lên diễn một đoạn, bên dưới bật cười rầm rộ làm biểu cảm cô trở nên méo mó, lần này cũng thế.
Nhìn sơ qua là nhớ hết thoại, cô đứng hướng mặt xuống lớp: “Chúng ta, dừng lại ở đây thôi.
”
Cao Tử Hạ bắt đầu gào thét: “Tôi không muốn tiếp tục nữa.
”
Như chiếc máy bị hỏng phát ra tiếng cót két, âm thanh rỉ rít phát ra thật chói tay không ngoài dự đoán làm cho bên dưới cười một tràng dài, người ôm bụng kẻ lau nước mắt vì cười quá nhiều.
.