Chiếc điện thoại bỏ lại trên phòng không ngừng nhận thông báo, trôi qua một phút thông đã chín mươi chín cộng.
Trong khi đó, Cao Tử Hạ nhìn bàn thức ăn mà Thạch Lý chuẩn bị không ngừng nuốt nước bọt.
Vừa nhấc đũa bà ta đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cô phải kết hợp với rau củ không được bỏ qua, bác sĩ Lưu căn dặn như thế.
Nhất là cà chua chứa nhiều dưỡng chất, giảm sưng kháng viêm.”
Cao Tử Hạ khéo léo nói: “Tôi nhất định sẽ ăn.”
Quả thực cô ăn hết những thứ quản gia nấu, còn dĩa cà chưa được gọt sẵn thì số lượng không vơi đi.
Miễn cưỡng đem một miếng cho vào miệng ngấu nghiến, gương mặt đều thể hiện rõ việc không thích.
Lam Vũ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Dì Lý nói như vậy không có ý muốn ép cô ăn.”
“Bỏ thì lãng phí, tôi vừa xem phim vừa ăn.” Nói rồi đem theo dĩa cà chua ra ngoài phòng khách, xem tin thức thời sự hệt như mấy người có quy cũ.
Loại chuyện này không lấy làm lạ, cả hai người bọn họ đều có sở thích giống nhau, một người xem trực tiếp trên tivi, một người ngồi đọc tin tức trên laptop.
Sau khi trở về từ cuộc rượt đuổi, chiến tranh lạnh đột nhiên không còn nữa, Lam Vũ Hàn đã chui ra khỏi vỏ ốc ngồi xuống bên cạnh, mặc dù hắn chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Cao Tử Hạ quay đầu sang nghiêm chỉnh truyền đạt: “Nữ diễn viên tự sát trong khách sạn, hung thủ chưa được xác định.”
“Đã trải qua những chuyện gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi “Có nhớ mặt bọn chúng không?”
“Bọn chúng đuổi tôi chạy, ghi nhớ được hai người.” Trước mắt Cao Tử Hạ chỉ đưa ra suy đoán “Khả năng là đối thủ của anh cho người dạy dỗ tôi.”
Lam Vũ Hàn nhíu mày nói: “Công ty của tôi được mua lại từ lúc gặp tai nạn.”
Cao Tử Hạ nghiêm túc đối diện với hắn, giọng điệu chứa vài phần tội lỗi: “Vậy sao, chắc là thấy tôi ngứa mắt rồi.”
Trưng ra nụ cười gượng gạo, cô nói sang chuyện khác: “Ngày mai chúng ta đến vườn trồng sầu riêng đi.”
“Cô lại muốn thỏa thuận cái gì?” Lam Vũ Hàn cảnh giác hỏi.
Lần trước vì muốn đánh nhanh thắng nhanh nên mới chọn phương án đó, đều muốn tốt cho hắn, Cao Tử Hạ làm sao đành lòng nhìn một người dần mất đi ý chí khôi phục, thu mình trong vỏ ốc.
Cô cười ngại ngùng: “Tôi thèm sầu riêng, nhưng mà phải xin phép chủ vườn trước, họ có đồng ý bán tại vườn không?”
“Có.” Lam Vũ Hàn đáp ngắn gọn.
“Tốt quá rồi.”
Cao Tử Hạ nói xong thì đứng dậy đi dẹp cái dĩa trống trơn, sau đó lên lầu tịnh dưỡng ngủ một mạch cho đến sáng, đến khi tỉnh dậy vẫn còn dư âm của trận rượt đuổi, nên hôm nay lười biếng ngủ thêm một chút.
Từ sớm Lam Vũ Hàn đã cho người đem sầu riêng đến nhà, tách vỏ sẵn để trong tủ lạnh.
Những thứ như rượu bia đều bị thay bằng nước uống có ga, sữa, trái cây, rau củ quả các loại.
Ngồi đợi mãi mà không thấy con mèo hoang xuất hiện, hắn nóng ruột ngẩng đầu hỏi: “Người vẫn còn ngủ sao?”
“Vâng, cô ấy vẫn còn ngủ.” Thạch Lý cẩn trọng đáp.
Trên màn hình laptop xuất hiện đoạn tin nhắn giao phó công việc, Lam Vũ Hàn ra lệnh cho người đi điều tra kẻ đứng đằng sau chuyến rượt đuổi kinh hoàng ngày hôm qua.
Mắt nhìn thấy Thạch Lý chăm chú nhìn lên cầu thang, hắn âm thầm gập laptop để lên bàn.
Gương mặt Cao Tử Hạ mang theo chút ngáy ngủ, uể oải nói: “Tôi đến công ty sẽ ăn sáng sau.”
“Vậy tôi chuẩn bị thức ăn cho cô mang theo.” Thạch Lý bước chân nhanh nhanh đi vào bếp.
Lam Vũ Hàn không nghe thấy Cao Tử Hạ nói những gì, dựa vào hành động của Thạch Lý mà đoán mò, hắn cất giọng nói: “Tôi xin nghỉ cho cô rồi, hôm nay không cần đến.”
Cô ngồi xuống đối diện, tự rót cho bản thân tách trà, nhấp một ngụm rồi mở miệng: “Vậy chúng ta đến vườn sầu riêng đi, hôm qua đã hứa rồi.”
Mặt không đổi sắc, Lam Vũ Hàn nói: “Dùng bữa sáng trước.”
Cô chấp nhận lời đề nghị của đối phương, cả khu vườn to lớn không thể chớp mắt cái là biến mất tâm, đã lâu rồi chưa nếm lại mùi vị ngọt ngào của sầu riêng, Cao Tử Hạ thật mong chờ.
Đời trước bận rộn do tính chất công việc, mông ngồi xuống ghế chưa đầy năm phút đã bị tên đội trưởng nắm đầu đi điều tra án, xông pha mọi mặt trận.
Đời này nói an nhàn thì chưa thể nhưng có đủ thời gian thở, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Trong lúc ăn Cao Tử Hạ bị giám sát vô cùng chặt chẽ, nét mặt Lam Vũ Hàn nói lên việc sợ cô sẽ trở chứng, về phần Thạch Lý càng buồn cười hơn, dường như bà ta sợ cô sẽ ngất xỉu trong lúc ăn, úp mặt xuống bàn.
Đi du ngoạn trong rừng ngoài việc mất sức vì chạy quá nhiều thì chẳng có gì đáng ngại, tay là do bất cẩn mới bị thương.
Mọi hoạt động hơi khó khăn một chút, phải dùng tay phải để ăn.
Cô ăn xong ra bên ngoài ngồi xem tivi, gương mặt vô cùng bất ngờ khi thấy Thạch Lý đem một dĩa vàng ươm, thơm nức mũi đến trước mặt.
Tiếng chuông vang lên từng hồi kéo sự chú ý của Cao Tử Hạ sang hướng khác..