Từ nhà hàng đến địa điểm làm việc phải nói là cách một đoạn đường xa, với tay lái lụa của Lam Vũ Hàn thời gian còn cần phải bàn đến sao?
Chiếc xe đỗ trước tòa nhà cao tầng, xung quanh nó còn có hai tòa nhà khác, Lam Vũ Hàn đưa tay ra cho cô dễ dàng khoác vào.
Hắn xoay đầu nhìn cô hỏi: “Chân có khó chịu không?”
Từ sáng đến giờ ngoại trừ mấy bậc thang ở Lam Gia thì phần lớn thời gian đều ngồi, cô vui vẻ đáp: “Không có.”
Bước vào sảnh công ty hàng người đứng thành hai hàng, chào đón sự xuất hiện của vị giám đốc điều hành mới.
Sự ưu ái tầm cỡ này Cao Tử Hạ được thử qua vài lần rồi, lúc đó người đi bên cạnh là chị gái làm cô có chút hoài niệm.
“Tôi là Lam Vũ Hàn từ nay tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của công ty, người đứng bên cạnh là vợ tôi.” Lam Vũ Hàn thu lại nét dịu dàng trên gương mặt, lời nói ra có chút cứng rắn “Mọi người quay về làm việc đi, cứ thoải mái thể hiện hết năng suất là được.”
Cao Tử Hạ mỉm cười chào hỏi mọi người, cô không quen với việc làm ra cái biểu cảm chết chóc dọa nạt người khác, khác xa một trời một vực với gia đình, có đoạn thời gian cô bị ba mẹ hù dọa là được nhặt ở dưới chân cầu.
Mọi người dần dần tản đi, quay về vị trí bắt tay vào công việc, Lam Vũ Hàn bước đi dứt khoát nhưng vẫn duy trì tốc độ ổn định.
Tầng cao nhất của tòa nhà chỉ có một phòng duy nhất, hành lang rộng rãi đón nhận ánh mặt trời làm không gian trở nên bừng sáng.
Trước cửa phòng làm việc có đặt một cái bàn làm việc cho thư ký.
Cao Tử Hạ quan sát một lúc mới dám lên tiếng hỏi: “Anh vẫn chưa tuyển được thư ký sao?”
“Vẫn chưa?” Lam Vũ Hàn mở cửa bước vào trong tiếp tục hỏi “Em muốn ứng tuyển?”
Hắn tiếp tục nói: “Công việc trước đây của em là nhân viên văn phòng, có thể đấy chứ?”
Nhắc đến chuyện xưa Cao Tử Hạ cảm thấy chột dạ, mấy chuyện của công ty có chết cô cũng không động tay vào.
Trước đây chị gái từng nhắc qua vài thuật ngữ để làm quen, cô ngồi nghe rất nghiêm túc chỉ là luồng kiến thức chạy từ lỗi tai này sang lỗ tai kia.
Cô khẽ lắc đầu: “Anh đừng đùa.”
Hắn tiến đến chỗ cánh cửa khác có trong phòng, nhấc tay nhập mật mã mở ra một không gian khác, bên trong có giường ngủ và viti là nơi dành riêng cho tổng giám đốc.
Cao Tử Hạ rón rén đi phía sau, âm thầm quan sát chung quanh.
“Là ngày sinh của em, sau này ghé qua tôi không có ở công ty thì cứ thoải mái sử dụng.” Lam Vũ Hàn làm như không có chuyện gì, căn dặn cô.
Là ai đã nổi cáu khi cô bước vào phòng? Là ai đã đặt ra cái quy tắc oái ăm kia, là ai đấy không phải Lam Vũ Hàn mà Cao Tử Hạ từng biết.
Cô đặt mông ngồi xuống giường, thoải mái hưởng thụ cảm giác lười biếng.
Hắn đột nhiên khụy một gối, giúp cô cởi bỏ đôi giày cao gót, đôi mắt sắc bén cẩn thận quan sát.
“Tôi thật sự không sao mà, giày anh mua mà còn hoài nghi nhiều như thế sao?” Cao Tử Hạ từ trên cao nhìn xuống mái tóc đen tuyền được vuốt gọn gàng của đối phương.
Hắn lướt qua làn da trắng mịn, xoa nhẹ vào dây chằng ở chân cô: “Nghỉ ngơi đi, đợi tôi tan làm.”
Cao Tử Hạ ngoan ngoan gật đầu, vành tai đã ửng đỏ, hành động vừa rồi là đối phương đang quan tâm vậy mà làm cô ngại không ít.
Mỗi lần như thế gương mặt đều nóng bừng bừng, không phải cô rung động chẳng qua cơ thể vốn dĩ nhạy cảm mà thôi.
Mỗi tầng của tòa nhà đều có các phòng ban khác nhau, điểm chung là bọn họ đều đang bàn tán sôi nổi về vị giám đốc mới.
Câu chuyện sôi động đến mức bọn họ muốn đăng tải lên mạng xã hội cho toàn thể mọi người cùng biết.
“Phong cách của Lam phu nhân không giống thường ngày, phải công nhận dù thế nào cũng đẹp.” Giọng nói hứng khởi đột nhiên hét lớn “Tôi thích Lam phu nhân quá rồi.”
Người bên cạnh một tay bấm máy một tay siết thành nắm đắm: “Mỗi ngày tôi đều công kích tài khoản giả mạo của Lam phu nhân mà nó không sao hết, thật bực bội.”
“Mọi người có để ý mẫu giày của phu nhân không, vừa mới ra mới vào tháng trước số lượng có hạn đó.”
“Thật sao? Mấy hạt được đính trên đó chắc không phải là thật, không phải là thật… Nó lấp lánh một cách kỳ lạ.”
“Là thật đó, tôi gửi thông tin qua cho xem.”
“Lam Tổng còn lành lặn không sứt mẻ chỗ nào, vậy mà mấy tin tức được thổi phồng lên một cách đáng sợ, lúc nãy nhìn thấy cái nhan sắc kia quả thực cực phẩm trong cực phẩm.”
“Đúng vậy, đúng vậy nhìn trên ảnh đã đẹp bên ngoài càng đẹp hơn nhưng mà đáng sợ quá, tôi còn nghĩ nói hai câu nữa là nhai đầu chúng ta.”
Giọng nói hòa vào tiếng cười đùa của mọi người, tuy nhỏ mà có uy lực: “Lam Tổng thật sự sẽ nhai đầu chúng ta nếu như cứ nói chuyện như thế này cho đến khi tan làm đó.”
Mọi thứ lập tức im bặt, không còn vui nữa.