Trong phòng với bốn bức tường, ngoài bệnh nhân ra thì không còn ai.
Thôi ý định kêu gào trong vô vọng, cô tự mình leo xuống giường rót cho bản thân ly nước.
Môi vừa chạm vào vành ly đã có người đẩy cửa đi vào, cô dừng lại động tác uống nước mắt chăm chú nhìn ra phía cửa.
“Phu… Phu nhân, bác sĩ căn dặn phải qua sáu tiếng nữa mới được uống nước.” Người đàn bà cẩn thận đóng, cửa dè dặt nói.
Cổ họng như sa mạc, đợi sáu tiếng nữa sợ rằng người sẽ chết nữa vì khát.
Cao Tử Hạ nhìn thứ không màu không mùi không vị trong ly, ánh mắt đầy nuối tiếc.
Thở ra một hơi, đặt ly nước xuống, cô hỏi: “Dì là ai vậy?”
Người đàn bà búi tóc sau đầu ước chừng năm chục tuổi, đôi mắt xếch lên mang đến cảm giác dữ tợn.
Bà ta cuối người kính cẩn đáp: “Thời gian đến, tôi sẽ đảm nhận vị trí quản gia.”
“Thì ra là vậy.” Cao Tử Hạ trở về giường, đôi chân buông thõng “Dì tên gì vậy, tôi là Cao Tử Hạ đừng gọi phu nhân.”
“Tôi tên là Thạch Lý.”
“Dì Lý, tôi có quyền được biết bệnh tình của mình, đúng chứ?” Cao Tử Hạ thấp thỏm không yên, thân thể này tốt nhất nên khỏe mạnh.
Bao nhiêu hoài bão đều gửi gắm vào cơ thể này, đặt chân đến những nơi mình chưa đến, ăn những thứ trước nay kiêng dè vì sợ tích tụ mỡ.
Tất cả không thể đặt dấu chấm bởi vì căn bệnh nan y khó chữa.
Ánh mắt của Thạch Lý chưa một lần nhìn thẳng đến chỗ giường bệnh, bà ta như người nhà của bệnh nhân, đứng bên ngoài nghe căn dặn của bác sĩ.
Những lời lẽ phát ra từ miệng bác sĩ khiến người khác nghe mà phát hoảng, bệnh nhân Cao Tử Hạ đã năm ngày chưa có gì bỏ bụng, trong dạ dày phát hiện số lượng ít thuốc ngủ, các bác sĩ chẩn đoán cô có khả năng muốn tự tử.
“Do ăn uống không đều độ, phu nhân được chẩn đoán là đau dạ dày, tình trạng không nặng.” Thạch Lý giấu nhẹm mấy lời muốn hỏi vào trong, lựa những lời dễ nghe đáp lại.
Không phải bệnh nan y là được, Cao Tử Hạ lập tức an tâm, vác một thân bệnh tật đi trả thù quá mất mặt rồi, đôi co vài ba tiếng rồi nhập viện còn ra thể thống gì.
Cô nằm trên giường bệnh vô cùng chán nản, Thạch Lý ngồi ở một góc cẩn thận quan sát không rời giây nào, bà ta sợ lơ là một giây có thể sẽ xảy ra án mạng.
Mấy tiếng đồng hồ qua đi, con cá mắc cạn rốt cuộc đã tìm được chốn về, một hơi uống hết sạch ly nước.
Bác sĩ đến kiểm tra tình hình sức khỏe Cao Tử Hạ nhân cơ hội đó xin xuất viện, may mắn là có được sự đồng ý.
“Phu nhân, tiền viện phí…” Thạch Lý đến theo chỉ thị, Lam Vũ Hàn chưa từng đề cập đến vấn đề tiền, dường như không có ý định can thiệp vào.
Cao Tử Hạ tiếp lời: “Dì cho tôi mượn đỡ, sau này có thu nhập nhất định sẽ trả.”
Trong tài khoản của đại tiểu thư nhà họ Cao là con số không tròn trĩnh.
Đồng tiền do chính mình làm ra bị người khác nẫng tay trên, ông bà Cao lấy bao nhiêu đạo lý để kêu ca kể khổ.
Cả hai sau khi thanh toán tiền viện phí, đứng trước cổng bệnh viện như hai người lạc đường.
Thạch Lý tự hỏi sao phu nhân nhà mình không gọi điện cho vị kia để đến đón.
Bà ta nhanh trí rút điện thoại nhập vài dòng chữ ý muốn hỏi thử, rất nhanh đã có phản hồi: “Dì Lý, có chuyện gì sao?”
Bà ta thành thật nhập chữ: “Phu nhân đã xin xuất viện, ngài có thể cho xe đến rước không?”
“Không được phép gọi phu nhân, tôi không muốn nhắc lại lần hai.” Sau đó tiếp tục nhắn “Bảo cô ta tự về.”
Đọc xong Thạch Lý đớ người, Cao Tử Hạ nhìn phản ứng đã biết bản thân phải tự tìm cách trở về ngôi nhà như lồ ng chim.
Đây là thời cơ trốn thoát, tiếc rằng đến không đúng lúc, với cơ thể móc meo này chạy được trăm mét thì lại ngất xỉu.
Cô ngại ngùng mở miệng: “Chúng ta gọi taxi, dì Lý, làm phiền dì rồi.”
Thạch Lý vội vàng xua tay: “Không phiền, thật sự không phiền.”
Bọn họ về đến nhà Cao Tử Hạ lập tức chui vào phòng, đầu óc quá tải để suy nghĩ.
Cứ nằm như vậy cho đến khi Thạch Lý đem cháo lên, dạ dày của cô hiện tại chỉ được phép ăn những thứ này.
Bà ta nghiêm túc đứng sang một góc nói: “Lam Tổng căn dặn, dùng xong hãy xuống nhà bàn chuyện.”
Thìa cháu đến môi lại đặt xuống, cô gật nhẹ, chẳng còn bao nhiêu hơi sức nên tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm.
Lấp khoảng trống trong bụng, Cao Tử Hạ tắm xong mới xuống sảnh, nhìn bóng lưng của người kia trong lòng dâng trào lên nỗi ấm ức.
Giúp người gặp hoạn nạn có thế mà làm không xong, con người này không chỉ điếc mà còn tự chọc mù hai mắt của mình.
Ngồi xuống đối diện, cô nhìn tờ giấy đặt trên mặt bàn.
Lam Vũ Hàn chuẩn bị cuốn vở riêng cho mình, hắn đã không nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng, cảm giác nói như không nói, cực kỳ khó chịu.
“Đọc đi.” Hắn hạ bút, sau đó xoay cuốn vở hướng về đối diện..