Dẫn Lửa

chương 43: trắng trợn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì để cho vị thiếu gia vênh váo tự đắc trở về thực tại, Hạ Nam Chi đã ‘ban ơn’ cho anh ấy chức vị vệ sĩ.

Dù sao muốn nương tựa thì cũng không thể ăn không ở không được.

Chờ hoạt động thương mại kết thúc.

Hạ Nam Chi mặc lễ phục dạ hội hở lưng được nối bằng dây xích ngọc trai bước lên xe, nhận lấy áo choàng trợ lý đưa tới bọc kín mình lại, mái tóc đen buông lỏng vén lên, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Thầm Thời lười biếng kiêu ngạo bên cạnh. Anh ấy hoàn toàn không trở về với thực tại, lúc này đang cầm tiền mặt gấp cá mập chơi, còn thưởng cho Đàm Tụng.

Đàm Tụng vừa thu tiền vừa nịnh nọt không ngừng, lúc giáp mặt, anh ấy lại lén lút nhắn tin Wechat với Hạ Nam Chi: “Vị này hình như không có học vấn gì cả.”

Hạ Nam Chi chậm rãi dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay đánh chữ: “Anh nhầm rồi, bề ngoài thì có vẻ anh ấy say rượu mê chơi chẳng học hành gì, trên thực tế, trước kia người ta cũng châm đèn học tới khuya đấy, chỉ có điều nơi học tập không được đứng đắn thôi.”

Khi tất cả mọi người cho rằng Tạ Thầm Thời chỉ lo đua xe gây họa với một đám bất tài ăn bám, Hạ Nam Chi đã tận mắt nhìn thấy, sau khi anh ấy uống rượu, người đầy mùi rượu lấy cặp sách ra, bắt đầu chăm chỉ làm bài tập!

Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm qua dù mọi người mắng cậu hai nhà họ Tạ là tên cuồng phê bình dù thấy con chó đi ngang qua đường cũng chê bai cho được, thì cũng sẽ không đi sỉ nhục chỉ số thông minh của anh ấy.

Hạ Nam Chi lại chuyển sang giao diện Wechat của Tạ Thầm Ngạn.

Cô nhớ thù, gửi tin nhắn cho vị này:

[Bởi vì người nào đó tối qua bi.ến thái mà hại em mất cả một thỏi kem che khuyết điểm, vui lòng thanh toán chi phí tổn thất giúp.

—— Gợi ý ấm áp, nếu từ chối thì vị trí chồng sắp cưới của người nào đó sẽ gặp nguy hiểm.]

Một lát sau.

Tạ Thầm Ngạn gửi cho cô một tấm ảnh chụp tùy tiện, lời ít ý nhiều nói: [Qua đây lấy.]

Hạ Nam Chi mở ra, thấy anh đang ở trong một phòng bao trang trí cổ điển, trên bàn là tách trà chay, ai mà chẳng biết bố anh đã ăn chay nhiều năm, mấy dịp gặp mặt các trưởng bối hiển nhiên không thích hợp với loại tiểu tiên nữ chay mặn không kiêng kị như cô, vậy nên cô gần như không chút do dự khéo léo từ chối: [Anh với bác Tạ ăn cơm đi, chuyện tiền nong cứ cứ chuyển vào tài khoản của em là được.]

Tạ Thầm Ngạn như nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của cô, không trả lời nữa.

Hạ Nam Chi lại xem lại lịch sử trò chuyện của hai người một lần, trong lúc vô tình ngẩng đầu, phát hiện Tạ Thầm Thời đã sớm dừng xếp cá mập, thẳng thừng nhìn trộm điện thoại di động của cô: “Chỉ có mấy câu nói đó, có đáng xem không?”

“Anh thì hiểu ——”

Hạ Nam Chi muốn chửi bậy, nhưng kịp thời nhớ lại mình là một quý cô đoan trang tao nhã, tự động tắt tiếng.

Tạ Thầm Thời duỗi đôi chân dài ra, lười biếng nói: “Anh rất tò mò.”

“Hửm?”

“Anh với Tạ Thầm Ngạn giống nhau như đúc, vì sao người em thích là anh ấy?”

Trong xe bảo mẫu yên tĩnh vài giây, ngay cả Đàm Tụng ngồi ở hàng sau tháo tờ tiền gấp thành cá mập cũng vô thức nín thở, giống như nghe được chuyện gì đó rất ghê gớm.

Trái lại, Hạ Nam Chi bỗng nhiên nở nụ cười trước sự tò mò của Tạ Thầm Thời, cảm thấy đơn giản như được hỏi về chuyện ăn ngủ: “Đây là nội dung mất phí, nếu anh muốn biết thì, ừm, một chữ một vạn.”

Giây tiếp theo.

Tạ Thầm Thời là một người đàn ông có ham m.uốn thắng bại rất biếin thái, lập tức đưa cho cô một trăm vạn nhân dân tệ: “Nói rõ anh nghe xem.”

Hạ Nam Chi từ thuở nhỏ đã thu tiền thì phục vụ phải đến nơi đến chốn.

Cô ngồi lại ngay ngắn, thuận tay vuốt phẳng làn váy thêu tinh xảo dưới mắt cá chân: “Bởi vì em chưa bao giờ cảm thấy hai người giống nhau.”

“Hết rồi?”

“Chẳng lẽ anh còn muốn em chỉ ra các ưu điểm của anh trai anh ăn chắc anh sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi thấp thoáng ý cười nhìn anh ấy, khóe môi đỏ mọng chậm rãi kéo dài âm cuối: “Lòng tự trọng yếu ớt quý giá của anh chịu được không?”

Tạ Thầm Thời gần như mắc chứng tự kỷ, tiếng thở dài mắc nghẹn nơi cổ họng: “Anh vẫn nên đi xem mắt thì hơn.”

“Rốt cuộc anh cũng chịu làm ‘công chúa hòa thân’ cho nhà họ Tạ rồi à? Vậy để em gọi cho Lam Anh nhé?” Không đợi Hạ Nam Chi lấy điện thoại ra.

Giọng nói đầy nguy hiểm của Tạ Thầm Thời đã vang lên: “Em gọi đi, sau này cãi nhau với chồng sắp cưới hở tí lại muốn dọn ra khỏi nhà họ Tạ thì đừng có khóc tìm anh đứng cùng chiến tuyến.”

“….”

Mấy ngày kế tiếp, Tạ Thầm Thời đóng vai trò vệ sĩ đầy vẻ thoải mái tự mãn, để tránh khuôn mặt này của anh ấy gây ra scandal không cần thiết, Hạ Nam Chi còn cố ý đi dạo một vòng trung tâm thương mại, tự bỏ tiền túi ra mua cho anh ấy áo khoác và khẩu trang mũ lưỡi trai.

Mới đầu Tạ Thầm Thời rất bài xích, muốn phô bày gương mặt tuyệt thế của mình: “Ở bên cạnh em, anh còn cần trốn đông trốn tây sao?”

“Em xin anh đấy, nếu anh bị phóng viên truyền thông chụp được, chắc chắn sẽ gây ra scandal gì đó.”

Hạ Nam Chi chỉ chỉ Đàm Tụng trong góc: “Trước tiên chưa kể đến việc anh ấy sẽ vì sự nghiệp mà treo cổ trước mặt anh —— ”

Dứt lời, lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng cảnh cáo từng chữ rõ ràng:

“Tạ Thầm Ngạn siêu ghen tuông, đến lúc đó anh cảm thấy cây thước của anh ấy sẽ đánh vào lòng bàn tay ai đây?”

Tạ Thầm Thời nhấn mạnh mình không hề sợ, Hạ Nam Chi cưỡng ép đeo khẩu trang lên cho anh ấy. Gương mặt sau khi trang điểm đậm của cô hiếm khi lộ ra vẻ lạnh lùng quá mức, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế làm động tác cắt cổ: “Câm miệng.”

Tỉ lệ của Tạ Thầm Thời hoàn hảo không kém gì người mẫu nam, cho dù ăn mặc đơn giản thì với dáng người cao một mét chín kia vẫn toát lên được thần thái lạnh lùng áp bức khiến người khác không dám khinh nhờn.

Có thần bảo vệ là anh ấy bên cạnh, lúc Hạ Nam Chi tham dự các hoạt động, fan hâm mộ cũng không dám bước tới xin chữ ký.

Hạ Nam Chi từng đề cập tới nơi trú ẩn cho anh ấy, cũng không phải cung cấp không.

Thu phí kếch xù kinh người, lúc hoạt động vào ở khách sạn, miễn cưỡng ép Tạ Thầm Thời ở sát vách, nhưng một đêm một trăm vạn.

Cái giá này.

Tạ Thầm Thời nghiêm túc nhìn cô: “Nhà họ Hạ em lập nghiệp từ nghề cướp bóc đúng không?”

“Dòng dõi thư hương trăm năm, bớt bôi xấu danh dự nhà em lại.” Hạ Nam Chi tẩy trang xong, lộ ra gương mặt trắng trẻo, biểu cảm không hề xấu hổ đưa tay đòi phí bảo hộ.

Đàm Tụng ở bên cạnh lại mở rộng tầm mắt, không ngờ thời buổi này làm vệ sĩ cho ngôi sao còn phải tự trả tiền.

Mà Hạ Nam Chi đưa ra lý do rất đơn giản: “Đây là chuyện tiền nong sao? Em đang mạo hiểm gây ra scandal, còn có nguy cơ bị Tạ Thầm Ngạn và Lam Anh bắt được đã thu lưu kẻ đáng thương Tạ Thầm Thời, một trăm vạn đã là giá hữu nghị của thanh mai trúc mã rồi. Anh thử đi hỏi anh ấy xem, nếu bớt đi một tệ liệu có xúc phạm địa vị cao quý của nhị thiếu gia như anh không?”

Cũng đúng.

Tạ Thầm Thời thích giở trò hoa mỹ, với đức hạnh của anh ấy, cho dù đến bệnh viện khám bệnh thì cũng phải sử dụng phần đắt tiền nhất.

….

Đảo mắt đã đến cuối tuần.

Hạ Nam Chi cố gắng hết sức để không bị bê lên hot search, đáng tiếc vẫn bị dính đạn.

Cô ở trong phòng tổng thống của khách sạn ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại, rửa mặt đơn giản xong, đang chuẩn bị hỏi lịch làm việc của Đàm Tụng.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy mấy người này ngồi trên sô pha nhiều chuyện. Nói chính xác là, một vệ sĩ không đủ tư cách như Tạ Thầm Thời thì lười biếng chiếm lấy sô pha, mũ lưỡi trai trùm lên mặt, đang ngủ bù.

Còn Đàm Tụng và Tang Lạc chỉ có thể cúi người ngồi trên thảm.

“A a a a giấc mộng của tôi thành sự thật rồi!!!”

“Lâu Lạc Gia và mỹ nhân thần bí giới Côn Khúc kết hôn rồi sao?”

“Kết hôn rồi, nằm trên top 1 hot search luôn rồi!”

Vừa dứt lời.

Ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi khẽ gõ lên khung cửa, khiến hai ánh mắt đồng loạt nhìn qua, kinh ngạc hỏi: “Lâu Lạc Gia có phải bị lừa kết hôn không?”

“Không thể chứ?”

Tang Lạc thân là fan số một, thấy cô tỉnh lại thì dứt khoát vứt bỏ Đàm Tụng không biết gì về giới Côn Khúc: “Trên diễn đàn bùng nổ luôn rồi, giấy chứng nhận kết hôn bị tiết lộ ra ngoài, chỉ có điều tên cô dâu đã bị làm mờ. A a a! Giải thưởng trăm vạn của Lâu Lạc Gia đúng là không uổng phí, rốt cục cũng theo đuổi được nữ thần.”

Hạ Nam Chi nhẹ giọng nói: “Tiểu Lý không thể nào kết hôn với anh ta.”

Tang Lạc đưa điện thoại di động cho cô xem, trong bài viết nặc danh còn tiết lộ hai người rơi vào bể tình như thế nào, cùng với việc đã gặp cha mẹ hai bên, quyết định xong công việc hôn lễ. Ở trong mắt Hạ Nam Chi, trình độ bịa chuyện thái quá này có thể so với chuyện năm đó có người tức giận đăng một trăm bài viết bới móc Tiểu Lý là thân phận nam giả nữ.

Nhưng người hâm mộ tin là thật.

Đã có không ít người chạy tới công ty Gia Mang chúc mừng.

Lúc này Đàm Tụng lại dùng trình độ quản lý chuyên nghiệp, bình tĩnh khách quan phân tích: “Mặc kệ thật hay giả, gần đây công ty của sếp Lâu có một bộ phim truyền hình sắp phát sóng, với nhiệt độ tự dâng tới cửa này, cho dù có là giả thì anh ta cũng sẽ nhận.”

Nghe anh ấy nói như vậy, Hạ Nam Chi vừa tỉnh ngủ lại thấy đau đầu.

Yên lặng mấy giây, cô nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em có lịch làm việc gì?”

“Buổi chiều có buổi thông cáo, bảy tám giờ sẽ kết thúc.”

Hạ Nam Chi trả điện thoại lại cho Tang Lạc, không còn xem tin tức kết hôn giả nữa, thản nhiên mở miệng: “Lâu Lạc Gia không làm sáng tỏ, Tiểu Lý có thể làm sáng tỏ.”

Đàm Tụng không hiểu ra sao: “Em quen à?”

Dù sao đều xuất thân từ Côn Khúc, người cùng một giới nói không chừng có quen biết, lời này đã thu hút ánh mắt kích động của Tang Lạc.

Hạ Nam Chi đang nghĩ cách làm thế nào để thú nhận.

“Cái gì mà quen hay không, là cô ấy chứ ai.” Sau đó, Tạ Thầm Thời không biết tỉnh lại từ lúc nào bất ngờ phơi bày danh tính của cô, còn không hề có lòng ăn năn.

Hạ Nam Chi lặng lẽ thở dài, ngón tay nhỏ nhắn đè lên mí mắt.

Im lặng đếm ba giây.

Trrong gian phòng tổng thống sang trọng vang vọng tiếng la hét kinh hoàng suốt một phút, là phát ra từ cổ họng nhỏ nhắn của Tang Lạc.

“A a a a ——”

*

Cả ngày, thế giới của Tang Lạc bị sự thật nghệ sĩ nhà mình chính là Tiểu Lý làm đảo lộn hoàn toàn.

Ánh mắt cô ấy bây giờ nhìn Hạ Nam Chi tựa như đang quan sát loài vật khan hiếm gì đó trong nền văn minh.

Bao gồm cả trái tim nhỏ bé của Đàm Tụng cũng không chịu nổi kíc.h thích này, ôm ngực hỏi: “Người đẹp, em còn danh phận gì nữa cứ phơi bày hết đi, từ diễn viên tuyến 18 đến đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hạ thị, bây giờ còn là Tiểu Lý thần bí nổi tiếng trong giới Côn Khúc, em nhập vai còn kịch tính hơn cả kịch bản phim truyền hình nữa đấy.”

Hạ Nam Chi đang cầm máy tính bảng kiểm tra hành trình làm việc ngày mai, ngây thơ ngước mắt lên: “Thật sự là hết rồi.”

Cô không quên gửi cho Lam Anh mấy tin nhắn, muốn mua chuộc cô ấy giấu điện thoại di động của Tạ Thầm Ngạn đi, tuyệt đối đừng để anh nhìn thấy tin tức kết hôn với Lâu Lạc Gia trên Weibo, mọi thứ chờ cô kết thúc công việc, quay về biệt thự Tư Nam rồi nói sau.

Lam Anh nhận hối lộ của cô, nhưng phải lấy tin tức có giá trị để đổi chác.

Hạ Nam Chi không chút suy nghĩ, quyết định bán đứng Tạ Thầm Thời: [Bên cạnh tôi có một vệ sĩ rất giống cậu hai nhà họ Tạ.]

Chưa đầy mười phút.

Lam Anh: [Công chúa điện hạ yên tâm đi, điện thoại của sếp Tạ không cẩn thận bị dính nước rồi, trong vòng sáu giờ không mở ra được đâu.]

Hiệu suất làm việc này, có thể nói là ngang với cấp bậc sách giáo khoa.

Hạ Nam Chi lặng lẽ cất điện thoại di động, Tạ Thầm Thời ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài sờ sờ sau gáy, giọng điệu vẫn lười nhác: “Sao tự dưng thấy lạnh gáy thế nhỉ.”

….

Khi màn đêm buông xuống.

Sau khi kết thúc công việc nghệ sĩ, Hạ Nam Chi bỏ lại đội ngũ quản lý và Tạ Thầm Thời, hiếm khi có lương tâm trả lại một trăm vạn hôm nay cho anh ấy. Sau đó, cô một mình giẫm lên ngọn đèn rực rỡ của phố xá phồn hoa chạy về tới biệt thự.

Trong ngoài phòng khách rộng rãi đều rất yên tĩnh, chỉ có một con cá đỏ trong bể thủy tinh đang lắc lư bơi lội.

Mấy ngày không trở lại nơi này, Hạ Nam Chi cũng không bật đèn cũng có thể dò đường, xách váy chạy thẳng lên lầu.

Tin tức kết hôn giả còn đứng đầu bảng xếp hạng, nhiệt độ không hề giảm bớt.

Chỉ vì lại xuất hiện một bài post nặc danh, phiên bản câu chuyện đã biến thành Lâu Lạc Gia và Tiểu Lý thần bí là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, thầm mến lẫn nhau nhiều năm.

Trong cuộc sống thực, cô thầm mến anh ta.

Trong thế giới mạng, anh ta bị giọng nói của cô làm say mê.

……

Tuy rằng danh tính thực sự của Tiểu Lý không được tiết lộ, nhưng người hâm mộ vẫn không khỏi ngưỡng mộ tình yêu ngọt ngào ngây ngô thuần khiết này.

Lâu Lạc Gia cho đến bây giờ vẫn im lặng, cũng không lên tiếng làm sáng tỏ scandal, nhưng đã được toàn cõi mạng tặng cho danh xưng bạn trai tốt nhất.

Trong lúc tất cả mọi người đang ship điên cuồng, Hạ Nam Chi sốt ruột chạy về, trên đường hoàn toàn không có kiên nhẫn xem hết bài post nặc danh cẩu huyết này.

Đúng như cô nói ban ngày, Tiểu Lý có thể làm sáng tỏ.

Vì thế thừa dịp biệt thự trước mắt không có người, cô giơ ngón tay, nhẹ nhàng đẩy phòng sách mà Tạ Thầm Ngạn thường dùng để làm việc ở nhà ra, mượn máy tính của anh dùng một lúc.

Khoảnh khắc cánh cửa trên lầu được đẩy ra.

Cánh cửa lớn dưới lầu cũng bị đẩy ra, Tạ Thầm Ngạn kết thúc buổi xã giao ở tiệc rượu trở về, kéo lỏng cà vạt tinh tế, chậm rãi đặt một đống trang sức châu báu mà hôm qua anh đã mua cho Hạ Nam Chi lên bàn trà.

Sau đó, đôi mắt như ngọc trai không gợn sóng kia nhìn thấy một thùng giấy nhỏ bình thường không có gì lạ.

Thấy địa chỉ mua trên mạng điền là biệt thự Tư Nam, anh cầm lên, chầm chậm mở ra.

Im lặng vài giây.

Ngón tay thon dài lấy một chiếc còng tay nhỏ màu đen trong thùng giấy ra.

Tạ Thầm Ngạn rũ mắt quan sát thật lâu, lại lấy tờ hướng dẫn ra xem hết từng chữ, trên mặt thấp thoáng ý cười mờ nhạt.

Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Từ sau khi Hạ Nam Chi ở đây lâu dài, quản gia và người làm của biệt thự dường như bị ép trở thành nhân viên tạm thời, giờ này, có thể vang lên tiếng động ——

Có lẽ cô đã về rồi.

Anh tự nhiên cất kỹ món đồ đó đi, tiện đà bước lên cầu thang, trước tiên đi đến phòng ngủ chính tắm sạch mùi thuốc lá và rượu trên người.

Ngày hôm sau, Hạ Nam Chi mặc áo ngủ lụa mỏng màu xanh đậm ngồi trên sô pha trong phòng hóa trang, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết bảo Tang Lạc bôi thuốc cho cô, còn không quên phàn nàn với Đàm Tụng: “Hôm nay em phải quảng cáo chiếc vòng tay của bên thương hiệu đúng không? Nếu bị chụp được gây ra scandal, anh cứ đi kiện với tên biếin thái Tạ Thầm Ngạn ấy, tối qua anh ấy dùng cà vạt trói tay em cả một đêm!!!”

Đàm Tụng bị ép nghe trò chơi tình thú vợ chồng của hai người họ, dù tố cáo ai cũng không dám đi tố cáo bố nuôi của anh ấy!

Vậy nên anh ấy chỉ có thể ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, trước tiên kiểm tra trên người Hạ Nam Chi ngoại trừ trên cổ tay trắng bóng có một dấu vết ra, những chỗ còn lại ví dụ như sau tai, cổ và bất kỳ chỗ nào lộ ra khỏi quần áo cũng không bỏ sót, thấy không xuất hiện vết bầm tím nhợt nhạt, anh ấy mới hơi thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao, chốc nữa Lạc Lạc sẽ bôi kem che khuyết điểm cho em, lúc hoạt động em đừng lau tay là được.”

Hạ Nam Chi thấy anh ấy không cùng mình lên án tội ác của Tạ Thầm Ngạn thì nhỏ giọng nói thầm: “Có tiền đúng là muốn làm gì thì làm.”

Càng nghĩ càng không phục.

Chờ tay trái được bôi thuốc mỡ xong, cô lấy điện thoại di động ra, ấn mở một cửa hàng mua sắm.

Đàm Tụng ở bên cạnh chứng kiến cô tìm kiếm một chiếc còng tay nhỏ màu đen, lại điền địa chỉ biệt thự Tư Nam, đang muốn nhắc nhở cái này cuối cùng sẽ không dùng trên người cô đấy chứ.

Vừa lúc ngoài cửa có một nhân viên công tác gõ cửa, nói là sếp Tạ tới.

Đến rất đúng lúc.

Hạ Nam Chi đỡ chiếc ghế xoay màu đen đứng dậy, giây sau lại quay về, hơi nhíu mày nói: “Tạ Thầm Thời?”

Người đàn ông lười biếng cất bước vào chính là Tạ Thầm Thời, dựa vào khuôn mặt dễ dàng lừa gạt vệ sĩ bên ngoài, đôi môi mỏng mím lại lộ ra chút sắc bén mệt mỏi: “Vẻ mặt kia của em là thế nào đấy, nhìn thấy anh thất vọng đến thế à?”

“Anh lại chạy về Tứ Thành làm gì?”

Hạ Nam Chi gần như lên tiếng cùng lúc với anh ấy.

Tạ Thầm Thời kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, không chút khách sáo sai khiến Đàm Tụng mua cho anh ấy một ly cà phê đặc biệt.

Sau đó, lại quay khuôn mặt điển trai qua nhướng mày nói với cô: “Gần đây anh bị quấy rối tình d.ục, tới tìm em để tránh nạn.”

Đôi mắt trong veo như nước của Hạ Nam Chi nhìn thẳng vào dáng vẻ chán đời của vị công tử bột này, đánh giá từ trên xuống dưới: “Ai có thể quấy rầy anh chứ?”

Đối mặt với sự nghi ngờ tr.ần trụi của cô, Tạ Thầm Thời cười khẽ: “Lam Anh đấy.”

Hạ Nam Chi nở nụ cười, bảo Tang Lạc thu dọn thuốc mỡ rồi ra ngoài chờ trước, sau đó giơ tay bưng ly nước lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Anh nói vậy, có tin mấy phút sau Lam Anh mang theo thư luật sư tới kiện anh tội bịa đặt không?”

“Cô ấy giúp người khác quấy rối tình d.ục anh.”

Tạ Thầm Thời lạnh lùng nói: “Tên mách lẻo đó cả ngày cứ cầm tờ danh sách, bày ra tư thái cao quý muốn mưu hại anh, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều tài nguyên quả phụ như thế, thật sự muốn anh xem mắt cả bách gia trăm họ sao?”

Hạ Nam Chi ngẫm nghĩ: “Mấy năm nay Lam Anh vẫn đang cố gắng trả ơn, làm gì muốn hại anh chứ?”

Ngay cả cô cũng biết, nếu không phải vì trả ơn, với năng lực làm việc của sinh viên ưu tú tốt nghiệp học viện thương mại hàng đầu như Lam Anh, hoàn toàn có thể giống như Khương Lý phụ trách riêng một công ty chi nhánh.

Chờ qua vài năm nữa, ở trong giới kinh doanh này, bất luận đi tới đâu cô ấy cũng được mọi người gọi một tiếng sếp Lam.

Chứ không phải là thư lý Lam.

Tạ Thầm Thời lại không hề cảm kích, tám trăm năm trước đã chê cô ấy giống như một cái máy theo dõi thay bố nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, bèn ném thẳng cho Tạ Thầm Ngạn: “Trả ơn cái gì chứ, có lúc nào anh muốn cô ấy trả ơn đâu? Không phải năm đó lúc chọn người ở viện phúc lợi, anh thấy cô ấy giống như con nhím nhỏ lăn ra từ vũng bùn, tai không nghe thấy, bị bắt nạt chỉ biết nhe răng cắn người, nên đã chọn cô ấy mang về nhà họ Tạ, đáng nhớ cả đời sao?”

Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Hạ Nam Chi chống má, suy nghĩ một lát: “Nhưng như vậy cũng đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cô ấy, giống như Tạ Thầm Ngạn chọn Khương Lý vậy, anh ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, phẫu thuật lớn nhỏ mười mấy lần, nếu không có nhà họ Tạ cung cấp cho anh ấy điều kiện chữa bệnh tốt nhất và bất kể chi phí tài chính thế nào, Khương Lý có thể sống không quá mười sáu tuổi, cả đời bị mắc kẹt trong viện phúc lợi.”

Kể cả Lam Anh, ngay cả tên cũng rực rỡ sắc màu.

Trước khi được nhà họ Tạ tài trợ từ thiện, thế giới của cô ấy im lặng xám xịt một màu.

Được Hạ Nam Chi khuyên vài câu, thái độ của Tạ Thầm Thời đã khá lên một chút, cô vỗ vỗ vai anh ấy, rõ ràng mình vẫn là một khuôn mặt non nớt không trang điểm, lại cố ý làm ra vẻ mặt trưởng thành: “Chúng ta bây giờ đã là người trưởng thành, anh đừng có hở một chút lại dựa vào sức mạnh của mình để cô lập mọi người nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio