CHƯƠNG
Hôm sau.
Trên quan đạo, ta cùng với Khúc Lâm Uyên ngồi chung một con ngựa, không nhanh không chậm đi về hướng bắc.
“Này, chúng ta như bây giờ, rốt cuộc gọi là gì?”
Ta khẽ đảo tròng mắt, đáp: “Bỏ trốn.”
Dù sao binh phù đã ở trong tay, ta lại không có hứng thú ở lại làm hoàng đế Tây Lương, lại càng không muốn thấy người yêu dấu lấy công chúa làm vợ, tự nhiên đành phải dùng trốn rồi.
“Đã như thế, vì sao ta phải chen chúc trên một con ngựa với ngươi hả?” Khúc Lâm Uyên lắc lắc cây quạt trong tay, sắc mặt kém đến cực hạn.
Nhếch môi, cười rất chi là vô tội.
“Bước chân ra ngoài, đương nhiên là có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.”
Trọng điểm là, nam nhân này ra khỏi cửa cũng không mang bạc ở trên người. Mỗi lần tiêu đều là lấy tiền của ta, có thể không đau lòng ư?
Y gật gật đầu, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lý do thoái thác của ta, sau đó lại duỗi một ngón tay ra quơ quơ, nói: “Một vấn đề cuối cùng, mặt của ngươi… Rốt cuộc đến lúc nào mới có thể biến trở về hả?”
“Nhìn không quen?”
“Ta thì không sao cả, chỉ là không chịu nổi mỗi lần ngươi lộ mặt, liền dọa ngất một đám người. Ta cũng hy vọng bộ dáng người mình thích đẹp một chút, nhưng không phải…” Ho nhẹ một tiếng che giấu, “Loại này.”
“Ha ha…” Mỉm cười xấu hổ.
Quả nhiên vẫn quá mức yêu khí sao? Nhưng ta từ nhỏ sinh ra đã có bộ dạng này, có biện pháp gì chứ?
Nhất thời không thể trả lời một câu, cho nên đành phải kéo tay Khúc Lâm Uyên qua, chăm chú đùa nghịch.
Một lát sau, lại nhìn nhìn hai tay của mình, cười khẽ nói: “Vô luận nhìn qua bao nhiêu lần, trên ngón tay của ta vẫn không hề có gì cả.”
“Thế thì làm sao?” Y liếc nhìn ta một cái, thản nhiên hỏi lại một câu.
Cười nhẹ.
“Chỉ là, trên ngón tay trái của ngươi lại buộc một sợi tơ hồng.”
Y ngẩn người, giật mình hiểu ra. “Cho nên khi đó ngươi mới nói, chúng ta cũng không có loại duyên phận này?”
Gật đầu, chậm rãi mơn trớn ngón tay của y, ánh mắt dịu dàng như nước.
Rồi mới hơi dùng sức, giật đứt sợi tơ hồng mắt thường không thể nhìn thấy kia.
“Trường Ly?”
Ta hôn nhẹ lên mái tóc dài của y, thấp giọng nói: “Trước kia là vô duyên, nhưng bây giờ thì có.”
Nếu là vì y, cho dù phải nghịch thiên mà đi, ta cũng không để ý.
Khúc Lâm Uyên chăm chú nhìn ta một lúc, đột nhiên nghiêng người qua, hung hăng… Cắn môi của ta.
“Yêu tăng!” Y vừa hôn vừa mơ hồ mắng (yêu) một câu.
Ta mỉm cười, vươn tay, đan chặt mười ngón tay của y.
Từ đây về sau, chân trời góc bể, sinh tử tương tùy.
(Hoàn)