CHƯƠNG :
Tiếng đi tới đi lui, tiếng nói, cảm giác được sự ấm áp vây quanh, hương vị đắng chát, tất cả những điều này đối với Khải Văn đang hỗn loạn mà nói có vẻ như xa như gần, chân thật lại hư ảo.
Khải Văn không biết đã trải qua bao lâu, chỉ là lần thứ hai tỉnh lại, cậu đã phát hiện mình không phải đang ở trong hẻm nhỏ, dưới thân là lớp đệm mềm mại, đệm giường bằng da ấm áp dễ chịu, hơn nữa bài trí giống như đã từng nhìn thấy, không một thứ nào không nói cho Khải Văn, trước khi hôn mê nhìn thấy người kia không phải áo giác của bản thân, mà là sự thật —— Nam nhân kia đã đến hẻm nhỏ, cứu Khải Văn, đồng thời lần thứ hai mang cậu về đây.
Khải Văn ngồi dậy, phát hiện cơn đau nhức trên người đã giảm rất nhiều, cậu dựa vào đầu giường, tỉ mỉ quan sát gian phòng này một chút, bài trí trang hoàng vô cùng đơn giản, có điều tuy đơn giản, nhưng mỗi một vật đều làm cho người ta có cảm giác giá trị xa xỉ.
“Thân phận của Hổ Đầu quả nhiên không đơn giản…” Quan sát xong một vòng, Khải Văn thì thào tự nói.
Bên này Khải Văn đang suy đoán thân phận của bạch hổ, bên kia cửa phòng đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, Khải Văn vô thức ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một nam nhân tướng mạo ôn nhu bưng một cái khay đi đến, thấy Khải Văn đã ngồi dậy thì sửng sốt một chút, lập tức trên mặt nổi lên một nụ cười.
Thấy kẻ đến không phải người kia như dự đoán của mình, Khải Văn vô cớ thở dài một hơi, cũng cười cười lại với đối phương.
Nam nhân này đặt khay lên đầu ngăn tủ bên giường, sau đó bưng lên một cái chén chứa dịch thể đen đen trong khay lên đưa tới bên mép Khải Văn, ý bảo cậu mau uống.
Khải Văn nghi hoặc nhìn thoáng qua nam nhân với biểu tình kiên trì trước mắt, lại nhìn nhìn dịch thể đen đen trong chén, cúi đầu ngửi ngửi, một vị cay đặc biệt của thảo dược xộc vào mũi Khải Văn, khiến mặt cậu không tự chủ được mà nhăn lại thật chặt.
“Nhất định phải uống sao?” Từ nhỏ đã sợ uống thuốc Đông y, Khải Văn đã quên việc đối phương không thể hiểu cậu nói gì, đáng thương nhìn đối phương mà hỏi.
Nguyên bản bởi vì bị biểu tình của Khải Văn chọc cho vui vẻ, nam nhân nghe được Khải Văn mở miệng nói thì sửng sốt một chút, không quá hiểu ý của Khải Văn là gì.
Khải Văn thấy thế thì chỉ chỉ chén thuốc, lại chỉ chỉ miệng mình, sau đó nhăn mặt quay sang nam nhân nọ liên tục xua tay, ý bảo mình không muốn uống thứ này.
Khải Văn sau một phen hoa tay múa chân cuối cùng cũng giúp đối phương hiểu được ý của cậu, nam nhân lắc đầu, đặt cái chén càng gần Khải Văn hơn.
Bên này né bên kia tiến tới, nụ cười trên mặt nam nhân không giảm nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, thuốc này nhất định phải uống.
Khải Văn lăn qua lăn lại một phen, thấy cuối cùng vẫn tránh không khỏi, chỉ đành làm ra dáng vẻ của một anh hùng phải anh dũng hy sinh, cầm qua chén thuốc ngửa đầu ừng ực uống một hơi.
Không ngờ Khải Văn ngay từ đầu không ngừng tránh né nhưng lại đột nhiên cầm chén thuốc động tác dứt khoát uống một hơi cạn sạch, nam nhân ngẩn người, sau đó liền thấy Khải Văn nhíu mày trợn mắt nhe răng má mồm không ngừng hít thở.
Bên này Khải Văn bởi vì vị đắng và cay vượt quá mức tưởng tượng mà không ngừng trợn mắt nhe răng nuốt nước bọt, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hai người trong phòng đồng thời nhìn ra ngoài cửa, sau một lát, một người cung kính hành lễ, một người ngồi trên giường cũng đã quên trong miệng mình tràn đầy vị thuốc vừa cay vừa đắng.
Người tới không ai khác, chính là chủ nhân của tòa kiến trúc này, bạch hổ.
Nam nhân đứng bên cạnh Khải Văn tiếp thu được động tác bảo mình rời khỏi, liền lên tiếng đáp ứng rồi thu dọn khay chén rời khỏi phòng của Khải Văn, đồng thời hiểu ý mà đóng cửa lại, sau đó trong phòng chỉ còn Khải Văn và bạch hổ.
Tiếng cửa đóng khiến Khải Văn lấy lại tinh thần, cậu nhìn thoáng qua bạch hổ khóe miệng mang nét cười đang chậm rãi đi tới gần mình, biểu tình có chút không được tự nhiên mà dời ánh mắt làm bộ quan sát hoa văn của cái ghế bên giường.
Chỉ chốc lát đường nhìn của Khải Văn đã bị màu áo trắng dùng kim tuyến thêu hoa văn che lại, sau đó khuôn mặt của bạch hổ xuất hiện trước mặt Khải Văn.
Không đợi Khải Văn dời đi đường nhìn lần nữa, bạch hổ trước hết vươn tay lau lau khóe miệng cho cậu, Khải Văn thấy đầu ngón tay dính thuốc của bạch hổ thì nhất thời đỏ mặt lên, vô thức vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, nhất thời vị đắng kia lần thứ hai đi qua đầu lưỡi truyền tới đại não, mặt Khải Văn lần thứ hai nhíu lại.
Thấy Khải Văn như vậy, bạch hổ lại lần nữa cười ra tiếng, hắn giơ tay đút vào miệng Khải Văn một thứ, sau đó cười tủm tỉm nhìn Khải Văn, thấy Khải Văn đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên biểu tình kinh hỉ, cuối cùng khi cậu nhìn đến mặt mình thì thu lại biểu tình, cúi đầu.
Bạch hổ ngồi một hồi, phát hiện Khải Văn vô luận như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu nhìn mình, bèn lơ đểnh cười cười, vươn tay sờ sờ đầu Khải Văn, đặt một bọc nhỏ lên ngăn tủ bên giường rồi xoay người rời đi.
Cho đến khi tiếng cửa đóng lần thứ hai truyền tới, Khải Văn mới ngẩng cái cổ đã hơi mỏi, quay đầu nhìn về phía bọc giấy nhỏ mà bạch hổ để lên đầu giường, mở ra nhìn một cái, phát hiện là một bọc mứt hoa quả ướp mật, cầm lấy một viên bỏ vào miệng, lúc này Khải Văn mới phát hiện, thứ này có mùi vị giống như thứ bạch hổ vừa đút vào miệng mình khi nãy.
Theo hương vị ngọt ngào tràn ra trong miệng, Khải Văn nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, biểu tình rất là phức tạp, có thể không chỉ biểu tình phức tạp, tâm tình và biểu tình của Khải Văn đồng dạng đều phức tạp.
Đối với bạch hổ, Khải Văn hiện giờ không biết nên dùng tâm tình nào đối mặt hắn. Nếu nói là ghét hắn, nhưng hắn đã cùng mình vượt qua nhiều ngày trong rừng rậm, dẫn mình thám hiểm trong rừng, thậm chí mình muốn bắt cá hắn cũng làm theo không phản đối, quan trọng nhất là, hắn đã cứu mình hai lần, một lần là đối mặt với mãnh thú dữ tợn, còn có một lần chính là trong hẻm nhỏ, nếu như không nhờ hắn, có lẽ mình đã sớm không tồn tại ở nơi này. Nhưng nếu nói là biết ơn, trong lòng Khải Văn có chút không thoải mái, rõ ràng biết lối ra khỏi rừng, nhưng bạch hổ không nên kéo dài lâu như vậy mới dẫn mình đi ra, hắn không phải không biết mình muốn rời khỏi nơi đó đến cỡ nào, hắn cũng thấy mình lưu lại nước mắt vì bất an khi nhớ nhà, nhưng hắn lại để mình lại trong rừng lâu như vậy, điều này khiến Khải Văn cảm thấy hành vi đó giống như một loại xem kịch, hắn đang đùa với mình để tìm vui.
Một bên là ân cứu mạng, một bên là biết rõ nhưng lại để mình sống trong rừng một thời gian dài, một bên là mình đã thóa mạ đối phương, một bên là đối phương vẫn bất kể mọi hiềm nghi quan tâm mình đầy đủ, Khải Văn nghĩ, đây không phải một chuyện suy nghĩ chốc lát là có thể thông suốt.
.
Nhưng mặc kệ Khải Văn trong phòng vẩn vơ suy nghĩ điều gì, bên này bạch hổ vừa rời khỏi phòng đi tới hành lang đã bị người ngăn lại, bạch hổ thấy người tới thì sửng sốt một chút, mở miệng hỏi, “Papa, daddy, có việc gì không?”
Trong đó một người giống như bạch hổ đỉnh đầu có đôi tai tròn màu xám, phía sau có cái đuôi trắng xám giao nhau, tướng mạo cùng bạch hổ có sáu bảy phần tương tự mở miệng nói trước, “Con trai, nghe nói ngươi tìm được một vật nhỏ bên ngoài mang về?”
Bạch hổ nhíu mày, hỏi ngược lại, “Có vấn đề gì không, papa?”
“Nga, con trai, đương nhiên không thành vấn đề.” Papa bạch hổ cười cười, “Chỉ có điều, ta là papa ngươi, ngươi lại tùy tiện tìm một giống cái ngoài đường trở về, ta cuối cùng vẫn muốn hỏi một chút thôi.” Nói rồi papa bạch hổ mang theo biểu tình lém lỉnh tiến đến, thần thần bí bí mà hỏi thăm, “Hắc, con à, lẽ nào đây là bạn lữ ngươi nhìn trúng sao?”
“Hmm, papa…” Bạch hổ với biểu tình trước sau đều vân đạm phong khinh lúc này rất bất đắc dĩ.
“Được rồi, Laurence, ta nghĩ Arthur có thể xử lý tốt.” Nam nhân khác lúc này mới mở miệng cứu bạch hổ, kéo người gọi là Laurence với biểu tình không đàng hoàng kia qua, sau đó hỏi, “Đứa trẻ kia khỏe chưa?”
“Dạ, chỉ là hơi sốt cộng thêm không nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, tĩnh dưỡng vài ngày thì ổn rồi.” Bạch hổ Arthur đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Nam nhân gật đầu, căn dặn, “Ngươi phải bảo người hảo hảo chăm sóc hắn, đừng sơ suất.”
Arthur gật đầu, “Con biết, daddy.”
Bên này Laurence chọn đúng cơ hội sấn tới, “Này, nhóc, đây là nguyên nhân ngươi ở trong rừng lâu như vậy phải không?”
“Laurence!” Đối với động tác của Laurence, nam nhân không biết nên làm sao.
Arthur nhìn papa mình, lộ ra biểu tình bí hiểm, không nói lời nào mà chỉ vòng qua đối, phương thản nhiên bỏ đi.
Bị thằng con làm lơ ném sang một bên không để ý, Laurence sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nói với ái nhân của mình, “Heller thân ái, ngươi nói thằng Arthur làm vậy là có ý gì?”
Heller tức giận trừng mắt liếc Laurence, “Ngươi nghĩ có ý gì thì là có ý đó!” Nói xong cũng xoay người bỏ đi.
Thấy Heller cũng ném mình ở lại chỗ này, Laurence lầm bầm vài câu rồi cũng bước nhanh đuổi theo Heller rời khỏi.