Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như điều kiện cho phép, cậu rất muốn nói mấy câu trước mặt Hạ Kính Sinh.

Tiếc rằng thực tế đến khi cậu nộp xong tác phẩm và ra khỏi phòng giáo viên, cũng gần tới thời gian đến Masked girls đi làm.

Hạ Kính Sinh đã thấy dáng vẻ cậu mặc váy, nhưng Đường Lạc vẫn không muốn cho anh biết mình làm thêm ở quán cà phê giả gái. Lỡ như anh nói muốn đến xem, thế thì ngượng lắm. Ngộ nhỡ sau khi đến xong còn đụng phải Lão Vương, bị Lão Vương ăn hiếp thì phải làm sao đây.

Rồi nhỡ phát hiện cậu bị khách trêu suốt ngày, ghen tuông thì phải làm thế nào.

Trên đường đi Đường Lạc suy nghĩ lung tung, lúc nghĩ đến điều cuối cùng lại hơi xúc động.

Hạ Kính Sinh ghen vì cậu, chỉ nghĩ đến khả năng này đã khiến cậu hết sức kích động, ước gì có thể nhanh chóng thưởng thức một chút. Trong lòng Đường Lạc đầy xảo trá, đáng tiếc không có gan xảo trá, hoàn toàn không dám để cho Hạ Kính Sinh chạm mặt bất cứ ai ở Masked girls.

Nhất là Lão Vương.

Cũng may cả tuần này hắn đều xin nghỉ. Mặc dù không biết tại sao hôm qua đột nhiên đi làm, nhưng mấy ngày tiếp theo chắc sẽ không đến nữa.

Có điều bây giờ Đường Lạc đã hoàn thành xong tác phẩm cuối kỳ, trong trường cũng không có tiết học, lại không cần chờ triển lãm chung cuối kỳ, thành ra có thể về nhà bắt đầu kỳ nghỉ tươi đẹp bất cứ lúc nào. Cho nên sau tuần này, mình cũng không đến làm thêm nữa.

Bởi vậy, trước khi kết thúc kỳ nghỉ, cậu và Lão Vương đều sẽ không chạm mặt.

Sau rốt nhận ra được điều này, tâm trạng Đường Lạc hết sức phức tạp. Cảm thấy tiếc hùi hụi, lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Cậu muốn gặp hắn, nhưng lại hơi sợ. Muốn nói chuyện với hắn, lại lo lắng nói gì cũng không đúng.

Có lẽ tạm thời đừng gặp nhau, mới là tốt nhất đối với họ.

Lý trí nghĩ như vậy, nhưng sau khi cậu đến Masked girls phát hiện Mộc Tử cũng ở đây, phản ứng đầu tiên lại là nhanh chóng chạy đến hỏi y phương thức liên lạc của Lão Vương.

Sau khi nghe xong mục đích của cậu, Mộc Tử ra chiều một lời khó nói hết.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Y hỏi, “Tôi thật sự bị hai cậu làm đau cả đầu.”

“… Không có gì,” Đường Lạc đâu thể không biết ngượng mà nói cho y biết, “Tôi sợ nghỉ lễ trước khi về không gặp được anh ta. Hỏi anh xin số điện thoại, cũng có thể gửi lời chúc mừng năm mới gì đó cho anh ta đúng không.”

Lúc nói chuyện vì chột dạ nên cậu luôn nhìn mặt đất, nói xong đợi cả buổi phát hiện Mộc Tử không nói tiếng nào, mới ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Mộc Tử đang cau mày nhìn cậu.

Đường Lạc lập tức có dự cảm không tốt: “Không lẽ anh ta cũng nói với anh là đừng nói cho tôi!”

“Thanh niên yêu đương cãi nhau rất bình thường,” Mộc Tử tỏ vẻ rất khổ, “Một lời không hợp ồn ào chia tay rồi nghỉ việc, tôi làm ông chủ áp lực rất lớn đấy.”

“… Gì cơ?”

Lượng thông tin của câu nói này quá lớn, Đường Lạc cũng không biết phải bắt đầu chất vấn từ đoạn nào.

“Sáng hôm qua cậu ta đột nhiên gọi điện cho tôi, nói là buổi chiều mình sẽ đến đi làm, bảo tôi liên lạc cho cậu nghỉ. Đến buổi chiều lại chạy tới nói với tôi mình không muốn làm nữa, ngay cả tiền lương tháng này cũng không cần, ” Mộc Tử rặt vẻ buồn đau nhìn cậu, “Sớm biết tôi nên lập quy định cấm yêu đương trong quán. Vừa chia tay là gà bay chó chạy.”

“Chúng tôi… không có mà,” trong thời gian ngắn Đường Lạc không biết phải giải thích thế nào, “Chúng tôi chỉ là…”

“Cậu nghĩ hai cậu vẫn chưa chia tay?”

“Chúng tôi vốn không phải qua hệ đó…” Đường Lạc nói.

Lần này đến lượt Mộc Tử kinh ngạc: “Các cậu không yêu nhau hả?”

Đường Lạc đỏ mặt lắc đầu, sau đó hỏi: “Anh cũng cảm thấy… anh ta có vẻ rất thích tôi?”

“Tôi cảm thấy cậu có vẻ cũng rất thích cậu ta,” Mộc Tử nói, “Dính lấy cậu ta như sam, nhàn rỗi thì đi trêu cậu ta, vừa đến trước mặt cậu ta, cả người sẽ lấy lòng cậu ta. Một tuần tôi đến hai lần, nhìn đến nỗi cảm thấy sắp mù luôn rồi.”

“…”

“Hai cậu thực sự không yêu nhau?” Mộc Tử vẫn khó có thể tin được.

“Không mà,” Đường Lạc cúi đầu xuống, “Tôi có… có…”

Có bạn trai rồi.

Cậu không nói ra được. Bị Mộc Tử miêu tả như thế, đột nhiên cậu cảm thấy mình cực kỳ mặt dày, thật là hơi thở “gái gọi” khắp xung quanh.

Rõ ràng đã ở bên Hạ Kính Sinh, còn muốn đi quấy rầy một người thích mình, cực kỳ không thích hợp.

Mộc Tử lại nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra: “Thôi bỏ đi tôi không tham gia nữa. Bây giờ tôi đưa số của cậu ta cho cậu, cậu mau đi làm nũng dỗ dành để cậu ta chạy về đi làm.”

Đường Lạc do dự một lát, đoạn lùi lại một bước.

“… Tôi không cần nữa.” Cậu nói.

“Lại làm sao rồi?” Mộc Tử sụp đổ hoàn toàn.

“Xin lỗi!” Đường Lạc cúi người chín mươi độ với y, “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ! Sẽ cố gắng gấp đôi trước khi anh tuyển được người mới!”

Mộc Tử nói cậu thích chủ động trêu Lão Vương, chắc là thật.

Nhớ lại một chút, những lúc cậu và Lão Vương ở chung, thực sự bộ phận nào đó trong đầu sẽ phấn khích khó hiểu.

Cậu thích cố tình nhảy nhót vớ vẩn chờ Lão Vương đến trừng trị cậu, sau đó lập tức nhận hèn. Mỗi lần thấy Lão Vương tỏ ra vừa bất lực vừa bực mình vừa buồn cười với cậu, sẽ có sự vui vẻ không giải thích được. Điều này không có dinh dưỡng, không hề có ý nghĩa và cực kỳ ngây thơ, nhưng cậu chơi không biết mệt. Ngoài miệng nói tha cho tôi đi, tôi sai rồi không dám nữa đâu, nhưng lần sau vẫn sẽ kích động biết rõ rồi còn cố phạm phải.

Trong cái nhìn của người khác, hành động như vậy có lẽ không khác gì nam sinh tiểu học muốn gây sự chú ý với nữ sinh mình thích vì vậy cố tình bắt nạt cô.

Lúc này nếu như lại nói gì mà “Không có đâu, tôi không có ý đó, tôi có người mình thích rồi, đã ở bên anh ấy rồi, tôi chỉ xem Lão Vương như bạn tốt thôi”, chính Đường Lạc cũng cảm thấy không bình thường, thực sự ngứa đòn.

Cả một buổi chiều, cậu không lên được tinh thần.

Có mấy vị khách quen biết phát hiện cảm xúc của cậu sa sút, cố tình trêu ghẹo cậu, hỏi rằng có phải mấy hôm nay Lão Vương không ở đây nên cậu mới buồn bã ỉu xìu không.

Xong lại hỏi, khi nào hắn mới quay về đi làm?

Đường Lạc ôm đĩa không biết đáp lại như thế nào, cuối cùng tùy tiện lấy lệ vài câu rồi trốn về phòng nghỉ.

Sau đó cậu chú ý trong góc phòng nghỉ còn đặt rương trang điểm của Lão Vương.

Cậu xách cái rương đi tìm Mộc Tử, bảo Mộc Tử gọi điện cho Lão Vương nhắc hắn đừng quên tới mang đi.

Mộc Tử cau mày đồng ý.

Đến lúc gần tan làm, y nói cho Đường Lạc biết, Lão Vương nói không cần những thứ này nữa.

Đường Lạc đần mặt tại chỗ.

Bây giờ cậu cũng có chút hiểu biết về đồ trang điểm bao nhiêu tiền, biết một rương đồ này giá cả cũng không rẻ. Nhưng để nhanh chóng cắt đứt liên lạc với cậu, Lão Vương nói bỏ là bỏ.

“Cậu ta nói cậu có thể tự ý dùng những vật này nếu cần, xem như tặng cậu,” Mộc Tử lắc đầu, “Tôi nói với cậu ta, nghe nói cậu từ chức Tiểu Đường cũng buồn tới nỗi khóc luôn, mà cậu ta vẫn kiên trì.”

“… Tôi không khóc.” Đường Lạc nhỏ giọng giải thích.

“Nhưng biểu cảm bây giờ của cậu, chẳng khác gì đang khóc cả.” Mộc Tử nói.

Tâm trạng sa sút cả ngày, đến khi tan làm cuối cùng có chút chuyện vui vẻ. Hạ Kính Sinh gửi tin nhắn cho cậu, nói là cuối cùng đã thoát thân khỏi cha mẹ anh rồi, hỏi cậu có thể gặp nhau không.

Thời gian đã không còn sớm, nhưng ngẫm nghĩ khách sạn Hạ Kính Sinh ở buổi tối cách chỗ này không xa, bây giờ đến gặp nhau cũng có thể về kịp trước giờ ký túc đóng cửa, Đường Lạc vẫn đồng ý.

Nhưng lúc gần đi đã gặp một phiền phức nhỏ.

Hôm nay làm cùng cậu là Triển Nghiêu, mà cậu và Hạ Kính Sinh hẹn nhau ở gần ngõ cụt vài ngày trước tình cờ gặp nhau. Điều này đồng nghĩa với việc, sau khi ra khỏi Masked girls, hai người họ sẽ tiện đường.

Hầu hết những người hướng nội tâm tư khá tỉ mỉ, cả buổi chiều tâm trạng Đường Lạc sa sút, đương nhiên Triển Nghiêu cũng nhìn thấy hết.

Lúc hai người cùng nhau đi trên đường, cậu chàng cứ muốn nói lại thôi, đến khi sắp đến nơi Đường Lạc và Hạ Kính Sinh hẹn nhau, cuối cùng Triển Nghiêu như đã lấy hết can đảm, duỗi tay kéo Đường Lạc lại.

“Nếu cậu có chuyện gì không vui muốn tìm người nói ra, có thể nói với tôi,” Triển Nghiêu đỏ mặt cúi đầu, “Mặc dù tôi không biết an ủi người khác… Hơn nữa có vẻ cũng không thân với cậu… Tôi…”

Giọng nói của cậu chàng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng đã nghe không rõ, hiểu nhiên đã dùng hết can đảm.

Vừa rồi Đường Lạc vẫn chỉ nghĩ làm thế nào tìm cái cớ hất cậu chàng ra, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng nói: “Cậu nói gì thế, tôi đã xem cậu là bạn, cậu lại nói cảm thấy chúng ta không thân.”

Cậu chỉ muốn nói đùa, lại không ngờ Triển Nghiêu nghe xong chân tay luống cuống, “Xin lỗi, tôi không có ý đó, ý tôi là…”

“Tôi biết cậu quan tâm tôi,” Đường Lạc cười với cậu chàng một cái, “Cảm ơn cậu, tôi không sao.”

Triển Nghiêu nhìn cậu, há miệng lại không nói nên lời.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng kêu.

“Đường Lạc!” Hạ Kính Sinh mở miệng gọi cậu đồng thời cũng chạy chậm qua, “Em đến rồi?”

Rõ ràng Triển Nghiêu cũng nhớ đến lần gặp mặt tình cờ mấy ngày trước, biểu cảm trở nên rất phong phú.

“Chuyện là,” Đường Lạc dời một bước nhỏ về phía Hạ Kính Sinh, “Tôi và anh ấy hẹn lát nữa có việc, nên…”

“Khoan đã,” Triển Nghiêu lần đầu tiên chủ động gọi cậu lại, “Đây là…”

Lần trước gặp nhau, ấn tượng Hạ Kính Sinh để lại có thể nói là rất tệ hại. Bây giờ thấy Đường Lạc và anh gặp nhau trong đêm, trông Triển Nghiêu có vẻ hết sức lo lắng.

“Là… bạn của tôi.” Lúc nói chuyện mặt Đường Lạc đỏ rần.

Triển Nghiêu không trả lời, đổi lại là Hạ Kính Sinh chủ động lên tiếng.

“Lần trước chúng ta đã gặp nhau,” Khi nói anh cười vô cùng dịu dàng, “Muộn rồi, cậu giữ Đường Lạc của chúng tôi lại còn có chuyện gì không?”

Lúc đi một bước Triển Nghiêu quay đầu ba lần.

Đường Lạc có tật giật mình, không khỏi đứng tại chỗ nhìn quanh, sau khi nhìn hai lần ánh mắt đã bị Hạ Kính Sinh ngăn lại cực kỳ chặt chẽ.

Hạ Kính Sinh che khuất cậu, lại duỗi tay kéo cậu đến chỗ chân tường đầu hẻm, “Thế nào, không nỡ xa cậu ta?”

“Không phải mà, em lo lắng cậu ấy sẽ… ờ thì…”

“Lo lắng chuyện gì,” Hạ Kính Sinh hỏi, “Dù sao anh cũng chỉ là ‘bạn’ của em.”

Đường Lạc sửng sốt.

Cậu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hạ Kính Sinh. Đàn anh yêu dấu của cậu đang cười nhìn cậu, nhưng lông mày hơi nhíu lại.

“Hì hì,” Đường Lạc đột nhiên cười ngu, “Hị hị hị hì hì hì.”

“Sao vậy?” Hạ Kính Sinh chẳng hiểu gì, “Chuyện gì vui thế?”

Đường Lạc vẫn cười, đồng thời giơ tay lên, ấn lên giữa lông mày của Hạ Kính Sinh, muốn vuốt phẳng nếp nhăn ở giữa.

“Trúng tà à?” Hạ Kính Sinh hỏi.

“Em rất nhớ anh.” Đường Lạc nói.

Cậu nói xong tiến lên nửa bước, đặt trán mình lên bả vai Hạ Kính Sinh, lại vươn tay ôm lấy eo anh.

Sau nửa giây do dự, Hạ Kính Sinh cũng ôm lấy cậu.

Đường Lạc tiếp tục cười ngu: “Hì hì hì hì hì hì.”

“… Em thế này anh sợ đấy,” Hạ Kính Sinh nói, “Cười ngu cái gì đấy, gặp anh vui đến vậy à?”

“Anh ơi,” Lúc nói chuyện Đường Lạc vẫn không nhịn được muốn cười, “Vừa rồi có phải… anh ghen chút xíu xiu không?”

“…”

“Anh thế mà thật sự thích em,” Đường Lạc vùi mặt ở trên vai anh cọ qua cọ lại, “Lại còn ghen vì em.”

“Anh thực sự thích em mà,” Hạ Kính Sinh nâng đầu cậu lên, đối mặt với cậu trong khoảng cách rất gần, “Hơn nữa anh còn cực kỳ hẹp hòi. Em ở gần với người khác thích em, dĩ nhiên anh phải ghen.”

Đường Lạc nhìn anh chớp mắt, “Anh nói Triển Nghiêu á? Cậu ấy không thích em đâu, bọn em là bạn bình thường.”

“…” Hạ Kính Sinh lại cười và nhíu mày.

Đường Lạc nhanh chóng duỗi tay chọc hai đầu lông mày xoắn lại của anh, lại bị túm tay.

“Cho nên, vì anh em có sẵn lòng giữ một khoảng cách với những người có ý với em không?” Hạ Kính Sinh hỏi.

“Nào có ai có ý với em…”

Đường Lạc cười nói được một nửa, biểu cảm đột nhiên cứng đờ.

Hạ Kính Sinh nhìn cậu: “Thật sự không có?”

“…” Sau khi do dự một lúc lâu, Đường Lạc dè dặt lắc đầu.

Trước kia từng có, bây giờ không có. Cậu cũng không tính là lừa người.

Hạ Kính Sinh nhìn cậu, không nói gì, trong thời gian ngắn Đường Lạc không hiểu biểu cảm kia.

“Chỉ có anh thích em thôi…” Đường Lạc nhỏ giọng nhấn mạnh.

“Được, ánh mắt anh đặc biệt nhất,” Anh nói xong nắm tay Đường Lạc, đi thẳng về phía trước, “Chúng ta đi thôi.”

“Dạ?” Đường Lạc ngoan ngoãn đi theo, “Bọn mình đi đâu? Em sợ không về kịp giờ trường đóng cửa.”

Hạ Kính Sinh quay đầu lại nhìn cậu, biểu cảm hơi kinh ngạc: “Em còn dự định quay về?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio