Hạ Kính Sinh cảm thấy thế này có vẻ quá đường đột, khiến anh phải hỏi ý kiến cha mẹ mình trước rồi nói sau.
Đường Lạc suy nghĩ, quyết định buổi tối hỏi lại. Bây giờ đặt tinh lực lên chuyện chính trước mắt đã.
Chuyện chính thứ nhất, là cùng đến buổi triển lãm với Hạ Kính Sinh. Chuyện chính thứ hai, đó là kế hoạch bí mật của họ.
Trong sân rất náo nhiệt, đi qua đi lại cái to cái nhỏ, so sánh với nhau tác phẩm hội họa xem như chiếm rất ít không gian.
Trên đường Đường Lạc cẩn thận chú ý, thế mà phát hiện mấy chỗ thoạt nhìn là tác phẩm đàng hoàng bên dưới lại dán nhãn của giảng viên hướng dẫn là giáo sư Trương.
Trên nhãn có kèm theo mã hai chiều, sau khi quét có thể nhìn thấy chân tướng sự kiện.
Trong lúc đó còn phát hiện một màn hiện trường gây án. Mấy cô gái lén lút dịch chuyển mấy tác phẩm triển lãm trên kệ sát vào nhau hơn, sau đó trong góc lại bàn ra một bức. Đường Lạc phát hiện một cái trong đó dán nhãn của giảng viên hướng dẫn, sau khi đối mặt Đường Lạc nhanh chóng chỉ chỉ ống đựng tranh sau lưng mình, thế là hiểu ý nhau cười một tiếng.
Số người tham dự nhiều hơn trong tưởng tượng của Đường Lạc. Có thể tạo gấp gáp ra nhiều tác phẩm hình thức khác nhau trong thời gian ngăn như thế, huy động chí ít cũng hơn trăm người, lại kéo dài qua từng khoa của học viện. Tục ngữ nói pháp không trách chúng[], nhiều người thế này, đến lúc đó dù nhà trường muốn xử lý cũng rất khó ra tay. Suy cho cùng Đường Lạc vẫn còn chút tâm tư, sợ Hạ Kính Sinh bởi vậy lại bị liên lụy gì đó.
[]
Bản thân Hạ Kính Sinh trái lại hoàn toàn không để bụng, sau khi cùng bàn bạc với mấy bạn học anh gọi cậu mau chóng lấy đồ trên lưng ra.
Dựa theo cách nói của Tống Hữu, bức tranh này không cần khung ảnh lồng kính, thậm chí không cần làm phẳng, dùng hai cái kẹp kẹp tranh treo ở đó là được, tác giả muốn thể hiện cảm giác vỡ vụn tung bay theo gió ấy.
Sau khi treo lên, so sánh với những tác phẩm bên cạnh, có vẻ hơi không ăn nhập.
Đám người thương lượng, dứt khoát treo bức tranh này ở lối vào khu triển lãm của họ, xem như một tấm rèm cửa. Như vậy người qua lại ra vào nhất định sẽ nhìn thấy, lại rất tự nhiên.
Trong lúc đó giảng viên của Hạ Kính Sinh tới một lần, sau khi nhìn thấy thì cau mày thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi bố trí xong hết thảy, Đường Lạc “quẹt thẻ” trong nhóm Wechat, phát hiện không phải tất cả mọi người đều hành động suôn sẻ như vậy.
Có một số người bị giảng viên bắt tại trận, đành phải bỏ tác phẩm. Cũng may tạm thời không có ai báo cáo cho nhà trường, theo hướng chung là không có gì nguy hiểm.
Sau khi ra khỏi khu triển lãm, Đường Lạc vẫn vô cùng phấn khích, có cảm giác tự thỏa mãn khi đã làm chuyện lớn.
“Mấy người bạn của anh dễ nói chuyện thật, giúp đỡ thế này,” Cậu nói với Hạ Kính Sinh, “Có phải chứng tỏ nhân duyên của anh cực kỳ tốt không?”
“… Anh cảm thấy em khá giỏi.” Hạ Kính Sinh nói.
“Hả?” Đường Lạc không hiểu lắm, “Em làm sao?”
“Cuối cùng chuyện gì cũng có thể quy nạp tổng kết thành ưu điểm của anh,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Tài trí nhanh nhẹn.”
Trong thời gian ngắn Đường Lạc cũng không biết đây rốt cuộc có được xem là khen mình không, cậu nghĩ ngợi rồi đáp: “Anh trong cái nhìn của em thực sự tốt như vậy đó.”
“À,” Một tiếng này của Hạ Kính Sinh cực kỳ có ý tứ sâu xa, “Vậy vừa rồi sao em bịt miệng anh không cho anh nói chuyện?”
“…”
“Nói một đàng làm một nẻo,” Hạ Kính Sinh thở dài, “Tổn thương tim anh rồi.”
Đường Lạc vừa định giải thích, lời nói đến bên miệng đột nhiên nhận ra bất thường: “Anh lại muốn trêu em.”
Hạ Kính Sinh hơi nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cong lên một độ cong hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
“Anh từng nghe câu chuyện sói đến rồi chưa?” Đường Lạc hỏi anh.
“Nghe rồi, nhưng nếu em muốn lấy một ví dụ anh hơi khó thay thế,” Hạ Kính Sinh nói, đoạn giơ tay lên sờ đầu cậu, “Em chỉ có thể diễn cừu non.”
“…”
Hoàn toàn không nói lại anh, Đường Lạc quyết định dứt khoát đổi chủ đề.
“Em cảm thấy Tống Hữu kia thoạt nhìn rất tứ chi phát triển, anh lại có thể đánh thắng hắn, đỉnh quá!”
Hạ Kính Sinh nghe xong bật cười: “Em không nghe thấy hắn chửi anh tiểu nhân à? Lúc anh đánh hắn giảng viên và bảo vệ đều có mặt, anh vừa tung một đạp họ đã nhanh chóng lao lên kéo bọn anh ra, hắn muốn đánh trả đã không kịp nữa.”
Đường Lạc tưởng tượng một chút, cảm thấy hình tượng có vẻ như khá vui.
Đoán chừng lúc ấy tất cả mọi người có mặt không ngờ một người trông hào hoa phong nhã thái độ ôn hòa lại đột nhiên ra tay.
Cũng khó trách Tống Hữu sẽ tức đến mức đó.
“Anh nói xem chị Chu Tĩnh và anh ta có thể làm lành không?” Đường Lạc cười xong lại hỏi, “Anh ta nhiệt tình bận trước bận sau như vậy, chắc chắn vẫn thích chị ấy.”
Lúc trước hắn ta làm ầm ĩ như vậy, đơn giản cũng tưởng là mình bị phản bội. Mặc dù làm cho dư luận xôn xao, nhưng trong topic kia từ đầu đến cuối hắn ta đều không nhắc đến tên của Chu Tĩnh. Cũng giống như lúc hắn ta đánh nhau với giáo sư Trương trên đường, nhất thời kích động, không cân nhắc hậu quả.
Người hơi ngốc, nhưng trái tim chân thành.
“Ai biết được,” Hạ Kính Sinh nói, “Bây giờ điều anh quan tâm hơn là ăn Tết có thực sự phải đến gặp cha vợ hay không.”
“…” Mặt Đường Lạc đỏ lên, “Em cũng không ép anh đi với em mà, nhưng nếu để anh một mình ở lại trường, em không nỡ.”
“Cha mẹ em sẽ không thấy kỳ lạ à?” Hạ Kính Sinh nói, “Bình thường nào có ai dẫn bạn học về ăn Tết.”
“Thật ra… thật ra…” Đường Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm vài tiếng, mới lấy can đảm nói, “Mẹ em đã thấy thư tình em viết cho anh.”
“Thư gì cơ?” Hạ Kính Sinh hơi kinh ngạc, “Cái gì tình?”
“Em để trong túi quần, mẹ tìm được lúc giặt quần áo,” Đường Lạc đỏ mặt đến mang tai, “Sau đó bà ấy lục ngăn kéo của em tìm ra một tá. Cho nên, chuyện là…”
“Khoan đã,” Hạ Kính Sinh hỏi, “Còn có một tá? Sao anh chẳng nhận được lá thư nào?”
“Em viết tự thưởng thức không được à!” Đường Lạc hơi hối hận nói, “Dù sao, họ biết em thích anh.”
Lần này đến lượt Hạ Kính Sinh không biết làm sao: “Vậy nếu anh trở về với em chẳng phải lúng túng hơn à? Liệu có bị đánh ra ngoài không?”
“Không đâu…” Đường Lạc lắc đầu, “Lúc em thi đậu đại học C mẹ em còn khuyên em làm quen với anh.”
Mới đầu tất nhiên là từng bị mắng thậm chí bị đánh. Khoảng thời gian ấy Đường Lạc thê thảm đến mức rất tủi thân. Dù sao người bình thường come out bị người nhà không hiểu thì thôi, tình huống của cậu xem như hơi oan uổng.
Bị mắng, bị đánh, lại bị kéo đi thắp nến tâm sự suốt đêm, tiếp đó lại bị mắng. Đường Lạc giải với với cha mẹ vô số lần, nói rằng con đối với đàn anh chỉ là tình cảm sùng bái đơn thuần nhất, không có ý kia, bố mẹ đừng miễn cưỡng gán ghép.
Sau đó cậu sẽ bị ép chính miệng đọc những đoạn xấu hổ nhất trong thư, sau đó giải thích những lời này đâu là trong sạch đâu là sùng bái.
Bởi vì Đường Lạc biểu hiện quá ngu xuẩn mất khôn, có một dạo mẹ cậu thậm chí nhìn cậu là chảy nước mắt, tự kiểm điểm khi còn bé không nên hứng thú là lại cho cậu mặc váy.
Nhưng thời gian dài, cuối cùng họ phát hiện con trai nhà mình quá nhát, đến bắt chuyện với người ta còn chẳng có dũng khí, dần dần cũng theo cậu. Trong thời gian này cũng không biết mẹ cậu đã trải qua thay đổi tâm trạng như thế nào, ba chữ Hạ Kính Sinh từ ban đầu khiến bà nhắc đến sẽ rặt vẻ u sầu dần dần trở thành một trong những vũ khí sắc bén để bà khinh bỉ con trai mình.
Bọt kem đánh răng trên gương trong nhà vệ sinh chắc chắn đều do mày phun, còn không thừa nhận, bảo sao thằng Hạ Kính Sinh kia không thích mày. Giày cởi ra một cái thẳng một cái ngược cũng không biết để gọn, thảo nào Hạ Kính Sinh không thích mày. Đi xuống mua đồ ngay cả nhân tiện vứt rác cũng không biết, đời này mày đừng mong khiến Hạ Kính Sinh kia quen mày.
Đường Lạc chả hiểu gì cả, nhưng cũng chỉ có thể rụt cổ lại trung thực bị mắng.
Về sau cậu kiên trì muốn thi học viện mỹ thuật đại học C, mẹ cậu hỏi cậu, có phải lại vì Hạ Kính Sinh kia không.
Đường Lạc không dám lên tiếng.
Sau đó mẹ cậu nói, thi không đậu thì sau này trung thực đừng nhớ nhung người ta nữa. Nếu thật sự khiến vận cứt chó của mày thi đậu, vậy thì đến nói chuyện với người ta đi, đừng đợi đến khi người ta tốt nghiệp rồi vẫn còn tiếc nuối. Mày nhát đến mức như tên biến thái, mẹ nghĩ thôi đã thấy mất mặt.
Trong một khoảng thời gian dài Đường Lạc cảm thấy cha mẹ cậu không hề hiểu cậu.
Tâm trạng vì sùng bái một người nên muốn trở nên xuất sắc hơn, đồng thời vì đó mà cố gắng, rõ ràng là quang minh chính đại lại tích cực hướng lên. Bởi vì thích một người mà gặt hái được một bản thân tốt hơn, tuyệt đối không bẩn thỉu hèn mọn.
Nhưng sau khi cậu thật sự lấy can đảm bắt chuyện với Hạ Kính Sinh, mới hậu tri hậu giác nhận ra, sự sùng bái cậu tự cho là đơn thuần, trở nên biến chất còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Sau khi lên đại học bố rất ít chủ động liên lạc với cậu, bình thường gửi tin nhắn và gọi điện cho cậu hằng ngày chỉ có mẹ cậu.
Bà cũng không hay nhắc đến cái tên Hạ Kính Sinh, nhưng thỉnh thoảng sẽ hỏi, trong đại học có quen ai chưa?
Đường Lạc một mực trả lời chưa có, chưa có, chưa có, chưa có, chưa có, chưa có. Mãi đến hồi trước, cuối cùng do dự lấy can đảm trả lời, có rồi.
Mẹ cậu nói, mày nói cho mẹ biết trước, là nam hay nữ. Sau khi nhận được trả lời, bà gửi đến meme nằm sấp khóc to không biết lưu được từ đâu, tiếp đó lại nói, con lớn rồi, phải tự cố gắng, biết chưa?
Đường Lạc không nói hết những chuyện này cho Hạ Kính Sinh, cậu cảm thấy không cần thiết.
“Dù sao, họ cũng biết em thích anh.” Cậu nói, “Em dẫn anh về, còn có thể dọa họ hú hồn.”
Hạ Kính Sinh im lặng hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vừa cười vừa nói: “Thật hả, thế thì tốt quá.”
Sau khi quay lại ký túc cậu gọi điện về nhà, nói rằng có người bạn ăn Tết không tiện về nhà, có thể ở lại nhà mình mấy ngày không.
Mới đầu mẹ cậu còn hơi nghi ngờ, nhưng chẳng mấy chốc giống như đã hiểu ra gì đó, lúc lên tiếng giọng điệu cực kỳ ghét bỏ: “Ôi, thật ra mẹ với bố mày cũng không muốn gặp lắm.”
“…”
Câu trả lời này khiến Đường Lạc đâm lao phải theo lao.
Cũng may không đợi cậu nghẹn ra lời thoại thuyết phục, bên kia còn nói thêm: “Thôi thôi, đến thì đến đi. Mày hỏi nó xem, nó thích ăn gì? Bố mẹ chuẩn bị trước.”
Mũi Đường Lạc cay xè, cảm xúc đột nhiên bộc phát, lúc nói chuyện thậm chí hơi nghẹn ngào: “Mẹ tốt quá.”
Tiếc rằng mẹ cậu chẳng hề cảm kích, khi mở miệng bầu không khí hoàn toàn mất hết: “Mày làm gì đấy? Lại hết tiền? Sao mày giống cái máy hủy tiền vậy? Thảo nào thằng Hạ Kính Sinh không thích mày.”
Ngày hôm sau hội triển lãm quả nhiên đã gây ra sóng gió to lớn.
Triển lãm cuối kỳ của học viện mỹ thuật đại học C cũng khá nổi tiếng, lại không thu phí. Ngoại trừ sinh viên của trường, hàng năm đều có rất nhiều kẻ yêu thích mỹ thuật và thí sinh xem nơi đây như mục tiêu đến tham quan.
Sau khi khai mạc vài tiếng, mã hai chiều của hoạt động đã được quét hơn nghìn lần, và số người truy cập nền vẫn đang tiếp tục tăng lên. Nhìn từ lưu lượng khách, tỉ lệ nhấp vào này hiển nhiên là có người tham qua chia sẻ mã hai chiều lần hai.
Phản ứng của nhà trường khá nhanh chóng, trưa hôm đó đã cử người dọn dẹp sạch tất cả những tác phẩm nhét thêm vào. Nhưng vì liên quan đến quá nhiều chuyên ngành và sinh viên, đoán chừng sẽ chưa có bước hành động tiếp theo.
Tác phẩm duy nhất trong triển lãm có liên quan đến Hạ Kính Sinh, Đường Lạc đã thưởng thức vô số lần trong mấy ngày này, cho nên hôm đó cậu không đến hiện trường, mà kéo Hạ Kính Sinh cùng đi mua vé xe về nhà.
Lúc xếp hàng nhàm chán, cậu với Hạ Kính Sinh lướt nhóm Wechat kia tìm hiểu tình huống.
Sau khi bên trong đồng bộ tin tức một lúc, chủ nhóm tỏ ý lần hoạt động này đã đạt được hiệu quả, để phòng ngừa có người tiết lộ danh sách thành viên cho nhà trường biết, nhóm này sẽ giải tán.
Sau khi nhóm giải tán, lại có đồng bọn thêm bạn trước đó tới nhắc nhở cậu để phòng ngừa vạn nhất, nhớ đổi ảnh đại diện và biệt danh.
Mặc dù không biết hành động lần này có tác dụng hay không, nhưng hoạt động tương tự công việc gián điệp này vẫn khiến Đường Lạc cảm thấy rất kích thích.
Sau khi đổi ảnh đại diện thành Đậu Đinh, cậu cũng gửi một tấm ảnh đẹp của Đậu Đinh cho Hạ Kính Sinh, ép anh cùng đổi, tạo thành một đôi với mình.
Hạ Kính Sinh tỏ vẻ rất miễn cưỡng: “Anh nhìn thấy mèo, sẽ có cảm giác rất nhột.”
“Nó dễ thương thế này, anh không thích à?” Đường Lạc suy sụp.
Nhưng khi cậu nói chuyện, Hạ Kính Sinh đã đổi ảnh đại diện.
“Cũng không phải vấn đề có thích nó hay không…” Hạ Kính Sinh nói, “Thôi, nể tình em dễ thương anh chịu thiệt thòi tí vậy.”