Không bao lâu Lăng Lan đã đi tới nơi đặt nhiệm vụ. Tuy nơi này khắp nơi đều giống nhau nhưng không cần hỏi Lăng Lan cũng biết đích đến của mình là ở đâu. Ở đây chỉ có duy nhất một cửa hàng có người đứng xếp thành một hàng dài không thấy điểm cuối.
Lăng Lan không lựa chọn nhảy xuống, cô đoán nếu giờ phút này minh chen ngang xuống thì tuyệt đối sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó cho dù cô có lợi hại tới mấy cũng bị toàn thể học sinh ở đây đánh thành chuột chạy qua đường. Vì thế cô nằm trên mái hiên, ló đầu xuống nhìn tòa nhà mục tiêu của mình, có cửa sổ.
Sau khi hoàn thành một loạt động tác xoay người trên không, Lăng Lan thành công đáp xuống cửa sổ tầng 3 của tòa nhà. Bây giờ Lăng Lan chỉ hi vọng cửa kính này không phải làm từ vật liệu chống đạn hay kiếng cường lực gì đó, nếu không....
Cô gõ nhẹ mấy tiếng, tiếng bang thanh thúy, là kính làm từ thủy tinh phổ thông. Lăng Lan quyết đoán nắm tay lại dùng sức đánh xuống, chợt một tiếng răng rắc vang lên, cửa kính trực tiếp bị Lăng Lan đánh nứt. Cô nhanh chóng đánh thêm mấy quyền rồi xoảng một tiếng, cửa kính vỡ tan tành.
Hành động ồn ào mà dã man này của Lăng Lan khiến cho những học sinh phía dưới phát hiện, tiếng “Ồ” vang lên khắp nơi. Bọn họ không nghĩ tới còn có thế đi vào cửa hàng bằng phương thức bạo lực như vậy. Không ít học sinh ảo não trong lòng, sớm biết như vậy bọn họ cần gì phải ở đây thành thành thật thật xếp hàng chờ chứ.
Lăng Lan cũng không quan tâm các loại cảm xúc hâm mộ và ghen tỵ của học sinh đứng dưới, hai tay cô chống đỡ khung cửa sổ rồi linh hoạt nhảy vào bên trong cửa hàng.
Nhưng khi Lăng Lan vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa hàng thì nhất thời cảm thấy hành động manh động của mình sai rồi. Nơi cô đáp xuống chính là nơi đặt cánh cổng tới chỗ nhiệm vụ truyền thừa, cũng là nơi các giáo viên bảo vệ đang tập trung đứng đông nhất.
Một giáo viên râu trắng như tơ dùng ngón tay run run vì tức chỉ về phía Lăng Lan: “Em là ai? Là học sinh năm mấy? Vì sao không hiểu quy cũ như vậy?” Chỉ cần nhìn bộ đồng phục màu đỏ của Lăng Lan thì các giáo viên ai cũng biết đây chính là thiên chi kiêu tử. Chỉ là không rõ đây là học sinh năm mấy.
Lăng Lan nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, cô phát hiện trừ người giáo viên trước mặt đang rất tức giận, những người giáo viên khác, đặc biệt là những người giáo viên trẻ tuổi, không ai tức giận giống như cô nghĩ, thậm chí họ còn lộ ra ý cười, mang ý khen ngợi với hành động của cô.
Ớ? Hành động của cô rõ ràng là phá hư trật tự mà, thậm chí có thể gây hỗn loạn, vì sao mấy người giáo viên này lại không tức giận? Thậm chí tán thành.
Lăng Lan đột nhiên nhớ tới thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, mọi thứ đều lấy thực lực làm trọng. Như vậy có phải trí tuệ cũng là một loại thực lực không? Học viện công khai nhiệm vụ truyền thừa căn bản là không muốn học sinh đi khảo hạch theo phương thức bình thường? Cho nên hành động không theo quy cũ của cô được xem là thông minh sao?
Ý nghĩ này vừa chớp lóe qua trong đầu Lăng Lan nhưng cô cũng không nghĩ nữa, bởi vì cô phải nhanh chóng báo tên và năm học cho người giáo viên trước mặt, học viện đồng quân trung tâm rất coi trọng truyền thống tôn sư trọng đạo, cô không muốn chỉ vì sự việc nhỏ như con thỏ này mà ảnh hưởng tới ấn tượng của mình với các giáo viên trong tương lai.
“Em chào thầy, em là Lăng Lan, học sinh năm 2 lớp đặc cấp ban 1.” Lăng Lan lạnh nhạt tự giới thiệu khiến một ít giáo viên nở nụ cười, đứa nhỏ này căn bản là không hổ thẹn vì bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu, vẻ mặt còn cực kỳ vô tội.
“Cho dù em là học sinh đặc cấp ban 1, là những học viên ưu tú của học viện thì loại hành động này của em vẫn đáng bị phê phán và lên án, tôi nhất định sẽ báo chuyện này lên trên để loại bỏ tư cách học sinh đặc cấp của em.” Nhìn thái độ không biết nhận sai của Lăng Lan khiến người giáo viên già càng thêm tức giận.
Lời nói của người giáo viên lớn tuổi khiến cho những người giáo viên trẻ tuổi đứng xung quanh cười khổ, âm thầm lắc đầu. Vị giáo viên này là người nổi tiếng với biệt hiệu “Cán cân”, đúng là đứng, sai là sai, không chấp nhận bất cứ sai lệch nào, đây chính là biểu hiện cho sự bảo thủ ngàn năm không đổi. Học viện cũng vì tính cách chính trực này của ông mà nhờ ông đến đây làm người phụ trách duy trì trật tự, muốn dựa vào danh tiếng không đồn cũng vang của ông để kiềm chế những học sinh không tốt…
Không nghĩ tới học sinh không tốt còn chưa thấy thì một học sinh thông minh hơn người lại lọt vào…
Những giáo viên trẻ tuổi có chút buồn bực, nếu không phải vì có người giáo viên này ở đây tọa trấn thì họ đã để Lăng Lan trực tiếp tiến vào khảo nghiệm rồi. Không có biện pháp, dù sao bọn họ cũng thích những học sinh không làm theo quy luật hình tròn mà, những người như vậy chắc chắn sẽ có tiền đồ vô hạn.
Lăng Lan cũng cực kỳ buồn rầu, cô dùng sức xoa xoa mi tâm, nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào. Không phải cô sợ bị giáo viên la mắng, chỉ là nếu muốn cô chọc giận một ông lão đầu tóc trắng xóa thì cô có chút không đành lòng…
Im lặng một lúc thì Lăng Lan mở miệng hỏi: “Xin hỏi, chủ nhân cửa hàng này là ai vậy?”
Lúc này, một người thanh niên đang ngồi trên sofa cạnh một người quân nhân khẽ giơ tay lên nói: “Là anh, anh ở đây.” Anh ta vui vẻ nhìn biểu hiện tiếp theo của Lăng Lan.
Lăng Lan nhìn biểu cảm của người thanh niên thì trong lòng hơi động, cô hơi hơi cúi người thành khẩn nói: “Thực xin lỗi! Em đã phá cửa kính của cửa hành anh, không biết lớp kính này tốn bao nhiêu tiền, em sẽ bồi thường.”
“Không có chuyện gì, không chuyện việc gì, chỉ là một khối thủy tinh mà thôi.” Người thanh niên cười nói, không trả lời câu hỏi của Lăng Lan.
Lăng Lan lại nghiêm cẩn: “Là do em làm thì em sẽ phụ trách, học viện đã dạy không thể trốn tránh trách nhiệm của chính mình.”
Câu nói của Lăng Lan khiến cho tất cả giáo viên có mặt âm thầm gật đầu, ngay cả người giáo viên già cũng vuốt vuốt râu mình, vẽ mặt nghiêm khắc đã hòa hoãn, hiện lên chút ý cười.
Thật là một đứa trẻ lợi hại! quân nhân đứng bên cạnh người chủ cửa hàng lúc nãy nhướng mắt lên nhìn Lăng Lan, chỉ một câu nói có thể hóa giải sự tức giận của giáo viên, anh đoán chuyện này cuối cùng sẽ kết thúc trong im lặng.
“Ha ha, nếu lớp kính vừa rồi được làm từ thủy tinh quý giá thì sao anh bạn nhỏ? Anh biết học sinh của học viện đồng quân cũng không có nhiều tiền đâu…” Người thanh niên giống như muốn cố ý gây sự, vẻ mặt cười xấu xa nói đồng thời ẩn ẩn nhắc nhở Lăng Lan, khi còn chưa xác định kết quả, đừng hứa hẹn chuyện gì quá nhanh..
Tay Lăng Lan nhẹ run, một vật nhỏ từ trong tay cô đột nhiên bay ra giữa không trung bắn về phía người thanh niên trước mặt. Động tác này của cô diễn ra rất đột ngột nhưng người thanh niên kia cũng không bất ngờ, anh ta vươn tay phải thoải mái tiếp được thứ đang bay tới.
Nhìn biểu hiện lưu loát này của anh ta khiến mày của Lăng Lan hơi hơi giương lên, xem ra chủ nhân của cửa hàng này cũng không đơn giản. Cô nhanh chóng thu phần kinh ngạc nơi đáy mắt lại, khuôn mặt có vẻ châm biếm: “Đây là mảnh thủy tinh được lấy từ chỗ kính kia, chỉ cần nhờ người giám định là có thể biết được thành phần của nó, bọn em đều là học sinh của học viện đồng quân, đều nhận sự bảo vệ của học viện, em nghĩ chắc anh không muốn chọc giận nhà trường đâu nhỉ,,”
Từng học sinh đều nhận sự bảo vệ của học viện, nếu có bất kỳ nhân tố nào kể cả trong hay ngoài học viện có ý muốn lừa gạt học sinh thì đều bị học viện trả thừ điên cuồng.
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Lăng Lan người quân nhân trẻ cười rộ lên, còn người tự nhận là chủ cửa hàng thì không biết nói gì mà che mặt: không phải chỉ nhìn nó đáng yêu nên mới chọc chút sao, vì sao lại phản bác hung ác vậy??? Bị một đứa trẻ 7 tuổi khinh thường, hu hu hu, anh không muốn sống nữa.
Người giáo viên già nghe vậy vẻ mặt cũng hoàn hoãn xuống, khi nghe câu nói khinh bỉ của Lăng Lan đối với người thanh niên kia ông cũng không nhịn được mà liên tục gật đầu, cười vui vẻ... Vốn tưởng đứa nhỏ này là một đứa trẻ kiêu ngạo, bất tuân, không nghĩ tới nó lại biết rõ phải trái như vậy, thật là một đứa trẻ thông minh, xem ra mình không thể xử lý mạnh tay rồi, tránh ảnh hưởng tới nó…
Bất tri bất giác, cảm nhận về Lăng Lan của người giáo viên già nhanh chóng bị thay đổi bởi vì sự việc vừa phát sinh.
“Được rồi trả cho anh 500 tiền ảo của Liên Bang là được.” Người thanh niên đành phải nói giá thấp hơn giá thị trường 3 lần, đương nhiên Lăng Lan cũng nhận ra điều đó, cô cũng không từ chối ý tốt của đối phương, ngu ngốc đi trả theo giá trị thật của cái cửa kính đó. Vì thế, Lăng Lan thu liễm biểu cảm khinh bỉ, đảo mắt, vẻ mặt chân thành tha thiết nói cảm ơn đối phương. Nhìn vẻ mặt thuần khiết của Lăng Lan khiến tâm tình của người thanh niên như bừng sáng lại, cảm giác cực kỳ vui vẻ, đứa nhỏ này quả thật là một đứa trẻ đáng yêu.
Hu huh u, anh nhất định phải nhanh chóng cầu hôn với bạn gái mới được, như vậy sang năm mới có thể sinh ra một bảo bối đáng yêu như vậy…
Sau khi trả tiền cho người thanh niên kia, Lăng Lan cũng nghiêm cẩn nói với người giáo viên già vẫn đang đứng bên cạnh: “Cảm ơn sự dạy bảo của thầy.”
Một câu này lại lần nữa khiến cho người giáo viên già thay đổi sắc mặt. Những đứa trẻ thời này đều cực kỳ khó trị, sự phản nghịch trong chúng rất mạnh nên đối với giáo viên chỉ trích mình, chúng thường ghi hận trong lòng chứ không bao giờ nói cảm ơn, nhưng lời cảm ơn vừa rồi của Lăng Lan cũng không phải là có lệ mà thật tâm thực lòng, điều này khiến ông không thể duy trì vẻ mặt nghiêm khắc nữa. Ông cảnh cáo nói: “Nhớ kỹ, không có lần sau.”
Ế… đây chính là người luôn nổi tiếng bảo thủ không nói tình cảm sao? Tất cả mọi giáo viên đều vì hành động tha thứ quá dễ dàng của người giáo viên già mà kinh ngạc, bọn họ cứ nghĩ rằng mình sắp phải nghe một bài hát dài vô tận chứ, sao cuối cùng một chút nước bọt cũng không có vậy???
Người quân nhân trẻ tuổi mỉm cười nhìn vẻ mặt chân thành, tha thiết của Lăng Lan, thật sự là một kích cuối cùng hoàn mỹ! Không nghĩ tới mới rời khỏi học viện hơn mười năm mà ở đây lại xuất hiện một đứa trẻ yêu nghiệt như vậy, Lâm Lan…Lăng Lan??? Đứa trẻ này có tên đồng âm với người đó, hy vọng đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh này có thể trưởng thành bình an …
Nghĩ đến đây vẻ mặt người thanh niên buồn bã, ánh mắt nhìn Lăng Lan có thêm vài phần mong mỏi, đừng giống như người đó…
Người giáo viên già nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người khác thì xem thường: “Chẳng lẽ các cậu cho rằng tôi già nên mắt cũng mù không nhìn thấy đứa nhỏ đó thông minh sao? Nghiêm khắc đối với nó chính là không muốn nó vì quá thông minh mà đi sai đường thôi. Nhưng mà đứa nhỏ này ứng đối thật sự rất thông minh, bắt được nhược điểm của tôi khiến tôi không thể xuống tay nghiêm khắc với nó, thật hoàn mỹ...”
Trên khuôn mặt đầy vết nhăn của người giáo viên già lộ ra vẻ sầu lo, ông vui buồn phức tạp: đứa trẻ này hoặc sẽ trở thành anh hùng hoặc sẽ trở thành kiêu hùng, không biết tương lai nó sẽ như thế nào..
Nhìn sự kiện phá cửa sổ nhanh chóng được giải quyết, người giáo viên phụ trách gọi học sinh vào khảo hạch không tiếp tục gọi người ở ngoài nữa mà ý bảo Lăng Lan chuẩn bị, cô được vào khảo nghiệm trước.
PS: Lịch đăng truyện của mình là 2 ngày/chương nha các bạn, có thể hơn chứ không bao giờ thiếu nha, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nà...