Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

chương 322: sầu lo!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tuyết Dung Hoa

Cũng nhờ vậy mà đám Tề Long đều may mắn sống sót, tất nhiên mọi người đều bị trọng thương do sức nổ của bão từ, đến lúc này thì phải nhắc đến chỗ tốt của Lý Thì Du, anh trực tiếp lấy ra một loại thuốc đặc biệt do chính mình mới nghiên cứu phân phát cho mỗi người, thương thế vốn cần một đến hai ngày mới có thể khôi phục, vậy mà sau khi dùng thuốc, chỉ vài phút sau vết thương liền khôi phục hơn phân nửa.

Bọn Tề Long vốn muốn quay lại đuôi quân hạm để tìm kiếm lão đại Lăng Lan và Niệm thiên từ nhân, nhưng năng lượng còn sót lại của bão từ và cơ giáp đã cạn kiệt năng lượng làm cho bọn họ không có cách nào quay lại đuôi quân hạm, ngay lúc bọn họ đang bó tay không biện pháp, Cơ vô bất tu lại phát hiện ra một bí mật, đó chính những giá cơ giáp không có người chơi chỉ cần không bị bão từ phá huỷ vượt quá 40%, bọn họ đều có thể thu nhận.

Biết được bí mật này, bảy người Tề Long mười phần kinh hỉ, chỉ cần có cơ giáp mới là bọn họ có cơ hội đi tìm Lan lão đại. Mọi người lại tản ra xung quanh điều tra một phen, tìm kiếm một hồi bọn họ phát hiện có mười mấy cơ giáp còn chưa bị phá huỷ nặng nề, vẫn có thể sử dụng được, bảy người liền nhanh chóng lựa chọn bảy cơ giáp tốt nhất để thay đổi, chuẩn bị xong xuôi mọi người vừa định quay lại đuôi quân hạm, liền nhìn thấy các Cơ giáp sĩ của quân hạm đang đi đến dò xét chung quanh với hi vọng tìm kiếm Cơ giáp sĩ còn sống sót.

Bão từ đã gây ra sự tổn hại rất lớn cho quân hạm, toàn bộ các nhân viên công tác ở phía đuôi quân hạm đều hy sinh, ngay cả một bộ phận nhân viên và các Cơ giáp sĩ ở khoang giữa của quân hạm cũng bị uy lực của vụ nổ mạnh mà tử vong, quả thật là thương vong nghiêm trọng.

Tuy rằng bộ chỉ huy quân hạm cho rằng sẽ không còn người sống sót ở khoang cuối, nhưng vẫn theo quy tắc mà phái một tiểu đội cơ giáp xuống đây dò xét một phen. Tề Long phát hiện tiểu đội cơ giáp thì liền muốn tránh đi, nhưng Hàn Kế Quân lại linh cơ ngăn cản, ngược lại mệnh lệnh cho các thành viên của tiểu đội đi tới tiếp đón.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy mấy người bọn họ, tiểu đội cơ giáp kia căn bản không hoài nghi, ngược lại còn vui mừng kích động muốn khóc, bọn họ vốn cho rằng các chiến hữu ở đuôi quân hạm đều đã hy sinh, không nghĩ tới lại còn có người sống sót…… Điều này làm cho bọn họ mừng rỡ như điên. Làm gì còn nghĩ tới việc xác minh thân phận của bọn Tề Long.

Cứ như vậy, bảy người Tề Long được đưa vào khu vực an toàn của quân hạm, phát hiện trên người bọn họ vết thương chồng chất, liền an bài bọn họ nằm trong khoang trị liệu một đêm.

Kỳ thật, Tề Long bọn họ có một sơ hở trí mạng, đó chính là trang phục bọn họ đang mặc chỉ là trang phục thao tác cơ giáp bình thường, so với trang phục thao tác cơ giáp chính thức của quân hạm vẫn có chút khác nhau. Bất quá bọn họ rất thông minh nhanh tay xé rách những kí hiệu dễ bị bại lộ, Tề Long càng mạnh tay xé rách gần hết, thân thể thiếu chút nữa là lộ hết ra ngoài. Đồng thời, bọn họ cũng đủ tàn nhẫn, quyết đoán đâm bị thương chính mình, làm cho máu nhiễm hồng cả bộ quần áo, hơn nữa miệng vết thương không ngừng đổ máu cũng làm nhân viên cứu trị xem nhẹ vấn đề trang phục, chỉ chú ý đến thương thế của bọn họ, cũng giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, bọn họ được phát trang phục mới, bởi vì toàn bộ đuôi quân hạm đều bị phá huỷ, cho nên quần áo đồ dùng sinh hoạt của bọn họ đương nhiên không còn. Quân hạm cũng vì điều này mà suy xét một phen. Vì vậy bọn họ không chỉ được phát cho quân phục mới mà ngay trang phục thao tác cơ giáp cũng được phát cho một bộ, làm cho mấy người Tề Long cười thầm rốt cuộc cũng an toàn.

Đương nhiên, nguyên nhân làm cho các nhân viên hậu cần tin tưởng bọn họ là Cơ giáp sĩ của quân hạm là vì những nhân viên công tác ở đuôi quân hạm mà họ quen biết đều đã hy sinh, nên họ không phát hiện ra thân phận của bọn Tề Long, đây cũng là lí do mà bảy người Tề Long có thể dễ dàng lẻn vào trong quân hạm như vậy. Bởi vậy bọn họ theo bản năng cho rằng những Cơ giáp sĩ điều khiển cơ giáp thuộc về quân hạm, đương nhiên sẽ là người một nhà.

Bọn họ cũng không cho rằng sẽ có người vô thanh vô tức đột nhập vào quân hạm, cho nên không có người nghi ngờ thân phận của bọn Tề Long. Bọn họ chỉ nghĩ rằng chiến hữu ở đuôi quân hạm còn chưa bị diệt toàn quân, vẫn còn có người may mắn sống sót, điều này đối với bọn họ là một sự an ủi.

Còn có một nguyên nhân làm cho bọn họ qua loa buông tha Tề Long, chính là bọn họ không dám đối diện với ánh mắt dò hỏi cùng khẩn cầu của bảy người Tề Long. Bởi vì khi cứu hộ được nhóm người Tề Long, không khí trong quân hạm đã bắt đầu tan đi rất nhiều, mà quân hạm lại không có đủ năng lượng để duy trì không khí, vì đảm bảo sự an toàn cho những người còn sống, chỉ huy không thể không bỏ dở cứu hộ, đóng lại lỗ thông khí ở cuối đuôi quân hạm, phòng ngừa không khí tiếp tục bị tràn ra.

Tuy rằng bảy người Tề Long lần nữa khẩn cầu cứu hộ, khẳng định ở đuôi quân hạm còn có Cơ giáp sĩ sống sót, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thành công tiếp cận đuôi quân hạm, thời gian không cho phép, bọn họ cần thiết phải nghĩ tới những người còn sống. Cho nên phải bắt buộc đóng lại lỗ thông khí, bỏ dở cứu hộ.

Biểu tình chờ đợi của bọn Tề Long làm cho những nhân viên cứu hộ vô cùng áy náy, họ trực giác thật xin lỗi các chiến hữu ở phía đuôi. Cho nên sau khi đưa bảy người Tề Long vào khoang điều dưỡng, liền theo bản năng mà tránh né bọn họ, không ai nguyện ý đi xác minh thân phận của bọn họ, bởi vì bọn họ sợ đối phương sẽ dò hỏi kết quả cứu hộ…… Cứ như vậy, bọn Tề Long lại may mắn tránh thoát khả năng bị vạch trần.

Không thể không nói, bọn Tề Long quả thực rất may mắn, trên quân hạm những quân nhân còn may mắn sống sót đều đang đau thương cho một nửa chiến hữu đã hy sinh của mình, cho nên đối với người sống sót cực kỳ ưu đãi, bỏ đi một ít các thủ tục xác nhận. Mà Chỉ huy khi nhận được báo cáo đã tìm thấy một số Cơ giáp sĩ may mắn sống sót ở đuôi quân hạm cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò các nhân viên công tác chú ý chăm sóc nhiều hơn cũng liền xong việc. Bởi vì lúc ấy, Chỉ huy đang bận lo lắng, hắn không biết chiếc quân hạm gần như bị phá huỷ hoàn toàn này có thể duy trì được bao lâu, không biết có thể bay nổi tới căn cứ Tấn Long hay không…..

“Đối phương thật sự là quân hạm cứu viện của căn cứ Tấn Long phái đến, như vậy có lẽ chúng ta sẽ thuận lợi tiến vào căn cứ Tấn Long… Chỉ là không biết hai người lão đại cùng Niệm thiên từ nhân hiện tại như thế nào, cũng không biết mọi thứ có bình an hay không……” Tạ Nghi nhỏ giọng nói, trong ánh mắt lại khó nén lo âu, không biết Lan lão đại có bình an sống sót sau trận bão từ kia không.

“Yên tâm, lão đại là người nào cơ chứ, nếu chúng ta đều có thể sống sót, lão đại liền nhất định có thể sống sót.” Lạc Lãng ánh mắt đầy kiên định chém đinh chặt sắt mà trả lời. Lạc Lãng là một trong những người ủng hộ cuồng nhiệt nhất của Lăng Lan, ở trong mắt Lạc Lãng, lão đại của cậu sẽ không bao giờ bị đánh bại, cho dù là bão từ khủng bố cũng không thể.

Hàn Kế Quân gật đầu nói: “Lạc Lãng nói không sai, lão đại nhất định không có việc gì, điều chúng ta nên làm bây giờ không phải là tiếp tục lo lắng cho tình hình của lão đại, mà phải làm sao cho đến khi lão đại tìm được chúng ta, tất cả mọi người đều đã an toàn ẩn núp tiến vào căn cứ Tấn Long.” Hàn Kế Quân cho rằng khó khăn còn ở phía sau, bọn họ cần phải sớm chuẩn bị, “Chờ đến khi đã sắp xếp yên ổn cho chúng ta, quân hạm chắc chắn sẽ tiến hành đăng kí tư liệu cho những người còn sống sót, mà chúng ta lại không biết thông tin của các thành viên trong quân hạm, đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ bị bại lộ.”

“Nếu có lão đại ở đây thì tốt quá, cậu ấy chính là một hacker, nhất định có thể tìm được tư liệu của các Cơ giáp sĩ ở đuôi quân hạm, có thể tìm cho chúng ta một thân phận thích hợp.” Trong mắt Lâm Trung Khanh hiện lên sự tiếc nuối, cậu cũng đã nghĩ tới việc này, quân hạm bây giờ còn chưa ổn định, quân nhân tử vong trong trận bão từ này là rất nhiều, thu thập tàn cục còn không kịp, căn bản không có tinh lực đi kiểm tra những người sống sót. Nhưng đến khi mọi thứ đã ổn định, mặc kệ là chỉ huy quân hạm vẫn là người lãnh đạo của căn cứ Tấn Long đều sẽ tiến hành xác minh thân phận và đúng như Hàn Kế Quân đã nói, tới lúc đó mọi thứ liền bại lộ.

Lâm Trung Khanh nói tới đây, nhịn không được mà cười khổ, cậu lại lần nữa phát hiện, Lan lão đại quả nhiên không gì không làm được, giống như chỉ cần có lão đại ở đó, cho dù là vấn đề gì cũng không còn là vấn đề, tất cả đều có thể dễ dàng giải quyết.

“Nói đến hacker, hình như tớ có nghe Niệm thiên từ nhân nói anh ta cũng là hacker, nếu có anh ta ở đây có lẽ cũng sẽ tìm được những tư liệu cần thiết……” Tạ Nghi nhớ đến những lời của Niệm thiên từ nhân lúc ở trên chiến hạm vận tải, có chút tiếc nuối mà nói.

“Đúng nha! Thật là xui xẻo, nếu như anh ta ở đây, chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều……” Tề Long nghe vậy có chút ảo não nói, “Sớm biết như vậy, nên cho Niệm thiên từ nhân là người đầu tiên tiến vào quân hạm.”

“Hiện tại nói những điều này đều đã quá muộn, còn không bằng bàn bạc lại lần nữa, suy nghĩ biện pháp ứng phó” Lý Thì Du trực tiếp đánh gãy lời nói của Tề Long, nhắc nhở mọi người đừng suy nghĩ miên man.

Hàn Kế Quân nghe vậy gật đầu nói: “Lý thủ tịch nói rất đúng, hai hacker duy nhất của tiểu đội đều không ở đây, cho nên con đường muốn dùng năng lực hacker để lấy trộm tư liệu là không có khả năng, chúng ta phải suy nghĩ biện pháp khác thôi.”

Mọi người bắt đầu trầm tư suy nghĩ, đáng tiếc lại nghĩ không ra được biện pháp nào tốt, Tạ Nghi nhìn Cơ vô bất tu- Thường Tân Nguyên, cũng chính là người trong trường quân đội lưu ban hai năm, hiện tại vẫn là học sinh năm hai, cũng là người bị Lôi Vương nhìn trúng, tình cảnh lại vô cùng khó khăn, vẻ mặt đang hoảng hốt mà nhìn góc nào đó.

Tạ Nghi nhìn theo hướng đó, lại phát hiện nơi đó ngoại trừ mấy cái mạng nhện cũng không có gì cả… Cậu hồ nghi mà nhìn Cơ vô bất tu - Thường Tân Nguyên, chẳng lẽ anh ta nghĩ ra được điều gì?

Thường Tân Nguyên giống như cảm nhận được tầm mắt cực nóng của Tạ Nghi, chậm rãi hồi phục lại tinh thần, anh ngượng ngùng mà cười, hỏi: “Tạ Nghi, cậu, có việc?”

“Anh cứ ngơ ngác nhìn một chỗ, có phải nghĩ ra được cái gì hay không?” Tạ Nghi tò mò hỏi.

Thường Tân Nguyên ngượng ngùng mà sờ sờ đầu: “Tôi không nghĩ ra điều gì cả, chỉ là không nghĩ tới, Lăng Thiên nhất tuyến thế nhưng lại là Lan lão đại, người đã từng đánh bại cơ giáp đoàn Lôi Đình, càng là không nghĩ tới, tôi sẽ gia nhập chiến đội của mọi người…… Điều này làm cho tôi cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy……”

Tạ Nghi tức khắc không nói gì, lúc trước bọn họ từ trong cơ giáp đi ra, vẻ mặt Thường Tân Nguyên rất bình tĩnh, còn tưởng rằng đối phương không quen biết bọn họ, bọn họ cũng không để trong lòng, không nghĩ tới Thường Tân Nguyên hoàn toàn biết lai lịch của bọn họ, chẳng qua, đến bây giờ mới xuất hiện một chút manh mối, rốt cuộc là anh ta ngụy trang quá tốt, vẫn là dây cung phản xạ quá trì độn cho nên tới bây giờ mới phản ứng???

Thường Tân Nguyên nói làm cho những người khác cũng không biết nói gì, bằng hữu à, đều đã qua một đêm, anh bây giờ mới cảm thán có phải đã quá muộn hay không.

Ánh mắt sắc bén của sáu người làm Cơ vô bất tu có chút co quắp, anh lại sờ đầu lần nữa, nói: “Kỳ thật, vừa rồi tôi còn nghĩ đến những lời mà Lan lão đại nói với chúng ta lúc xuất phát.” Bất tri bất giác, Thường Tân Nguyên cũng theo bọn Tề Long mà gọi Lăng Lan là Lan lão đại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio