Edit: Phi Nguyệt
Sở dĩ bọn Tề Long bố trí như thế là bởi ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi luôn phối hợp hết sức ăn ý trong chiến đấu, mặc dù sức chiến đấu của Lý Lan Phong cao hơn Tạ Nghi, nhưng trong lúc phối hợp chưa chắc anh đã có thể làm tốt bằng cậu ấy. Hơn nữa, mặc dù bốn người cùng đánh một cơ giáp nhưng sức chiến đấu của các đội viên khác không thể bằng ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi.
Ở trong một tiểu đội nhất định phải có một chủ lực trực tiếp đối kháng với đối thủ. Lý Lan Phong là quân giáo sinh lâu năm nên có rất nhiều kinh nghiệm điều khiển cơ giáp, anh chắc chắn là lựa chọn tốt cho vị trí này, trái lại, Lý Thì Du mặc dù cũng là quân giáo sinh lâu năm nhưng ngành học của anh là về quân y nên kỹ thuật điều khiển cơ giáp của anh chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn mà thôi, nên anh không thể đứng ra đảm nhận vị trí chủ lực này.
Do các loại nguyên nhân đó mà bảy người chia làm hai đội, đội của Tề Long dựa vào phối hợp nhuần nhuyễn để dây dưa đối thủ, lấy Lý Lan Phong làm chủ lực, ba người còn lại sẽ phối hợp cùng anh.
Nếu bàn về tính nguy hiểm, đội của Tề Long có thêm Lý Lan Phong càng thêm nguy hiểm do giữa họ chưa có sự ăn ý, mỗi lần xuất hiện sai sót đều dựa vào Lý Lan Phong bổ cứu mới cứu vãn được tình hình, cũng vì thế mà trận chiến mới bắt đầu không lâu, trên thân cơ giáp của Lý Lan Phong đã xuất hiện hai vết chém do kiếm ánh sáng gây ra.
Thời gian chiến đấu càng dài, ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi phối hợp càng ăn ý như thể hòa làm một, đối thủ không thể tìm được sơ hở nào từ ba người bọn họ nên chỉ có thể tiếp tục tập trung tấn công vào Lý Lan Phong, chính vì thế anh lại thành nhược điểm của tiểu đội.
"Kế Quân, tránh mau!"
Đột nhiên tiếng kêu của Lâm Trung Khanh vang lên trong kênh tiểu đội khiến Tề Long bị hẫng một nhịp, nếu không nhờ Lạc Lãng kịp thời thay thế vào thì phối hợp của họ đã xuất hiện sơ hở.
Lăng Lan đang so chiêu cùng đối thủ, vừa mới lui về phía sau chuẩn bị tiếp tục tái chiến thì nghe thấy tiếng hét này, cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy ở giữa không trung, Lý Lan Phong đang điều khiển cơ giáp của anh tung cú đá hất Hàn Kế Quân bay ra ngoài, sau đó đỡ một đòn trực diện từ đối thủ.
"Kéttttt…" Kiếm ánh sáng va chạm vào cơ giáp làm văng lên vô số tia lửa điện, kiếm ánh sáng của đặc cấp sư sĩ không phải là thứ mà lá chắn phòng vệ của cơ giáp cao cấp có thể đỡ được, đỡ đòn này, năng lượng lá chắn của Lý Lan Phong tối sầm. Lý Lan Phong vừa định dùng kiếm ánh sáng của mình đánh văng kiếm của đối phương thì đối phương lại thừa dịp anh chưa kịp nâng kiếm mà nhấc chân đá về phía anh.
"Bành!" Một tiếng động thật lớn vang lên, chân phải của cơ giáp đặc cấp hung hăng đánh trúng vào ngực cơ giáp của Lý Lan Phong làm anh ngã văng xuống đất.
Có lẽ lực lượng của cú đá đó quá lớn nên Lý Lan Phong tạm thời mất đi sự khống chế cơ giáp, cơ giáp của Lý Lan Phong như mất cân bằng rơi xuống, chớp mắt sau đã nện mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, đồng thời làm văng lên vô số bụi bặm.
Trong lòng Lăng Lan bỗng thót lại.
Chẳng lẽ Báo con đã xảy ra chuyện?
Gã cơ giáp đặc cấp đá Lý Lan Phong xuống đất xong cũng không dừng lại, hắn lạnh lùng giơ khẩu súng laser ở tay trái lên nhắm thẳng vào bộ cơ giáp nằm trên mặt đất, chuẩn bị tiễn đối phương xuống địa ngục.
Lý Thì Du và Lâm Trung Khanh là hai người phản ứng đầu tiên, họ điên cuồng nhào tới từ hai phía, còn Hàn Kế Quân ở cách đó không xa vừa mới khống chế được cơ giáp của mình sau cú va chạm thấy thế càng cắn chặt hàm răng, điên cuồng chụp lấy súng laser, muốn ngăn cản công kích của đối phương.
Lăng Lan thấy tình hình nguy cấp bèn dậm chân một cái, cơ giáp cấp tốc lùi về phía sau chuẩn bị chạy đi cứu viện cho Lý Lan Phong, nhưng đối thủ của cô sao để yên, hắn đương nhiên phải ngăn cản hành động của Lăng Lan, rất nhanh hắn nhảy tới chặn đường của Lăng Lan, lạnh lùng nói: "Đừng quên, địch thủ của mày là tao."
Lăng Lan nhìn kẻ địch đang ngăn cản mình bằng gương mặt ngày càng lạnh lẽo, lần đầu tiên trong mắt cô bộc lộ ra sát ý rõ ràng, không ai biết ở trong khoang điều khiển cơ giáp, quanh thân Lăng Lan đang xuất hiện thứ sát khí nồng đậm màu máu, thứ sát khí này nhanh chóng bành trướng, lộ dần ra bên ngoài.
Gã Vương bài sư sĩ ở đối diện bỗng cảm thấy cả người lạnh run, hắn còn chưa kịp hiểu ra nguyên nhân thì đòn tấn công của Lăng Lan đã đến trước mặt.
Lần này, Lăng Lan công kích càng hung ác và nặng tay hơn, nếu lúc trước chiến đấu cùng gã, cô chỉ sử dụng sáu, bảy phần công lực và giữ lại ba phần để duy trì phòng ngự, thì giờ vì muốn mau chóng giải quyết đối thủ, cô sử dụng toàn bộ lực lượng của mình, đòn này đánh ra nếu không phải đối thủ chết chính là cô chết, một đòn đánh vô cùng liều mạng.
Gã Vương bài sư sĩ cảm giác không ổn, cả người hắn căng thẳng, hắn không dám phân tâm mà dốc toàn lực ngăn cản đòn tấn công của Lăng Lan, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ. Đường Ngọc khẩn trương như thế này, vậy cái tên đang điều khiển chiếc cơ giáp kia có phải là vị học sinh Kiều Đình của hắn không?
Nghĩ đến khả năng này, gã Vương bài sư sĩ thoáng có chủ ý, hắn đỡ đòn, thuận thế lùi nhanh về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Lăng Lan để tranh thủ kết nối với kênh tiểu đội của hắn, hắn nói với hai đội viên đang điều khiển cơ giáp phi thuyền: "Toàn lực giết chết tên cơ giáp sĩ dưới mặt đất kia, rất có thể hắn ta chính là Kiều Đình."
Chẳng có ai quy định gã Vương bài sư sĩ Kiều Đình kia lúc nào cũng phải điều khiển cơ giáp Vương bài cả. Bọn hắn lúc trước đúng là đã bị loại tư duy cố định này hạn chế rồi.
Hai đội viên điều khiển cơ giáp phi thuyền nghe thấy vậy lập tức sững sờ, nhưng bọn họ rất tin tưởng đội trưởng của mình nên đều cho rằng kẻ đang điều khiển chiếc cơ giáp dưới mặt đất kia chính là Kiều Đình.
Tiếp tục tránh né đòn tấn công dai dẳng của hai cơ giáp cao cấp, hai gã đặc cấp cơ giáp phi thuyền nhanh chóng giơ khẩu súng laser trong tay lên nhắm thẳng vào cơ giáp dưới mặt đất, cả hai cùng bóp cò súng… Hai chùm tia sáng trực tiếp bắn tới hướng cơ giáp dưới đất.
Lăng Lan chiến đấu với gã Vương bài sư sĩ cũng không quên để ý tình huống của Lý Lan Phong, khi thấy hai chùm tia sáng nhắm thẳng tới hướng của Lan Phong, cô lập tức hét to lên: "Báo! Tránh mau!"
"Pằng pằng!" Hai tiếng động vang lên, chùm tia sáng đánh trúng mặt đất làm vô số bụi đất bắn tóe lên không trung, khiến tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ tình huống bên dưới, không ai biết hai chùm tia sáng này có đánh trúng Lý Lan Phong hay không.
Gã Vương bài sư sĩ mừng thầm trong bụng, hắn cho rằng đối phương tuyệt đối không có cơ hội né tránh, và hắn cũng tin tưởng vào năng lực xạ kích của hai đội viên của mình, chắc chắn bọn họ có thể chỉ dùng một phát súng bắn trúng vào khoang điều khiển của đối phương. Trong cấu tạo của cơ giáp, khoang điều khiển là nơi có phòng ngự yếu nhất, cho nên chắc chắn nó không thể chịu nổi sự tập kích của hai chùm tia sáng từ súng laser.
Gã Vương bài sư sĩ đang hả hê chờ đợi bụi đất tan hết để hưởng thụ thành quả thắng lợi của mình thì hắn phát hiện địch thủ đang giao đấu cùng hắn không hề có biểu hiện hoảng loạn như hắn tưởng, thậm chí y càng trở nên bình tĩnh hơn.
Đối thủ của gã điều khiển cơ giáp cấp tốc lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên ra hơn mười mét, gã Vương bài sư sĩ nghĩ rằng đối thủ của hắn đang nóng lòng muốn chạy đến chỗ cơ giáp cao cấp dưới mặt đất để cứu viện, hắn đang định điều khiển cơ giáp nhảy đến chặn đường thì thấy đối phương vừa thoáng dừng lại bỗng đột ngột đánh úp về phía mình.
Ánh mắt của hắn co rụt, hắn biết loại phương thức điều khiển liên tục này không chỉ cần kỹ năng điều khiển nhuần nhuyễn mà đồng thời còn yêu cầu rất cao đối với thân thể của người điều khiển, bởi vì hành động này sẽ gây ra lực phản chấn rất lớn. Nhiều cơ giáp sĩ vì bảo vệ mình, nếu không đến thời khắc sinh tử sẽ không lựa chọn làm vậy.
Gã Vương bài sư sĩ chưa kịp có phản ứng thì lại một lần nữa phải ngẩn người, bởi vì trên màn hình trong khoang điều khiển của hắn đã không còn bóng dáng đối phương…
Không, không thể nói là đã mất đi bóng dáng đối phương, phải nói là đối phương đột nhiên phân thành hai cái bóng sượt ngang qua hai bên sườn của hắn. Sau vài giây sững sờ qua đi, sắc mặt của hắn nhanh chóng thay đổi, bởi vì hắn vừa nhận ra động tác mà đối phương thi triển chính là kỹ năng cao nhất của Vương bài sư sĩ - phân thân, thứ mà ngay cả hắn cũng không nắm chắc mình có thể thực hiện thành công.
Hai phân thân, một thật, một giả, hắn nhất định phải đoán được ngay trong nháy mắt nếu không chính hắn sẽ là người bị trúng đòn.
Gã Vương bài sư sĩ cắn răng, hắn không chọn công kích bên nào mà nhanh chóng điều khiển cơ giáp lùi lại, hắn không thích đánh bạc, đặc biệt là loại phán đoán không nắm chắc phần thắng này, cho nên hắn lựa chọn lùi lại.
Hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần mình lui nhanh về phía sau tất sẽ phá được độc chiêu của đối thủ, lại không ngờ lùi đến hai mươi mét mà hai cái bóng vẫn không biến mất, hắn vẫn chưa thể thoát khỏi khốn cảnh này.
"Không thể nào!" Kỹ thuật của một Vương bài sư sĩ dù có tốt đến mấy cũng chỉ có thể duy trì phân thân trong khoảng mười mét, nhưng đối phương lại có thể kéo dài gấp đôi khoảng cách, điều này khiến kẻ luôn bình tĩnh trước mọi sự việc như hắn cũng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy phía bên phải cơ giáp bị một lực lượng mạnh mẽ đánh trúng, đòn tấn công làm cơ giáp của hắn không giữ được cân bằng và bay thẳng về phía bên trái.
Gã Vương bài sư sĩ biết mình bị đối thủ đánh trúng, hắn thầm cảm thấy may mắn vì vừa lúc nãy bỗng có cảm giác không tốt nên hắn đã tăng lực phòng ngự của lá chắn lên cao nhất, có nghĩa là dù hắn có trúng phải một kiếm của đối phương, lá chắn phòng vệ cũng có thể triệt tiêu gần như toàn bộ tổn thương của đòn đánh đó, giúp cơ giáp không bị tổn hao gì, chỉ cần hắn nhanh chóng ổn định lại cơ giáp là có thể nhập cuộc chiến nhanh chóng.
Không chờ Vương bài sư sĩ cảm thán xong, quang não của cơ giáp đã bắt đầu phát ra những tiếng cảnh báo dồn dập: "Cảnh báo: Phía bên phải cơ giáp bị tổn thương nghiêm trọng, động cơ bên phải bị hạ xuống 40%, lực phòng ngự của cơ giáp bị hạ xuống 80%... Cảnh báo, thương tổn không thể nào tiếp nhận lần công kích thứ hai!"
"Đây là có chuyện gì?" Vì động cơ phía bên phải đã bị phá hủy, Vương bài sư sĩ không thể ổn định lại cơ giáp như hắn nghĩ mà tiếp tục lảo đảo ngã xuống, một giây sau cơ giáp của hắn nện mạnh xuống mặt đất.
Hắn dù sao cũng là một Vương bài sư sĩ, cho dù đột ngột bị rơi vào tình huống này cũng giữ được sự tỉnh táo, hắn bình tĩnh điều khiển hành động của cơ giáp, tay trái của cơ giáp nhanh chóng chống xuống mặt đất, dùng lực đẩy cơ giáp vừa ngã lại một lần nữa bắn lên không trung