Nếu không phải chiến đội Kiều Đình nhớ kỹ quy định của đại hỗn chiến là không được bắn về phía khoang điều khiển thì chỉ với đợt tập kích bất ngờ này, người của trường Hồng Nhạn nhất định sẽ gãy cánh không ít.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có không ít màn hình cơ giáp nhấp nháy đèn đỏ báo một câu “Bạn đã hy sinh!” Thông báo này thông báo cho đội viên biết mình đã bị knockout, điều này làm cho người đang nằm trong khoang điều khiển ảo não không thôi, đại hỗn chiến vừa mới bắt đầu mà bọn họ chưa làm được gì mà đã bị loại…. Kiều Đình này quá ti bỉ, vậy mà giả vờ hợp tác rồi hạ ngoan tay, chẳng lẽ không sợ kích động mọi người sao?
Bọn họ phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể khống chế cơ giáp đáp xuống mặt đất, chờ máy bay vận chuyển của đại hỗn chiến đến đưa bọn họ về khu nghỉ ngơi. Bọn họ quyết định trở về liền nhìn chằm chằm Kiều Đình, muốn xem bọn hắn cuối cùng hội có kết cục gì.
Kiều Đình mê hoặc đối thủ, đánh đối phương một cái trở tay không kịp, nhưng mà đối thủ cũng không phải ăn không nằm chờ chết, vẫn có vài người có thực lực siêu cao, bọn họ phản ứng cực nhanh, thuận lợi tránh thoát chiến đội Kiều Đình âm hiểm đánh lén.
Kiều Đình thấy thế, cánh tay phải mạnh huy gạt. Nhóm đội viên nhìn đến cái động tác này, chỉ cần là cơ giáp cận chiến hay cơ giáp tổng hợp đều nhanh chóng cất vũ khí nóng, rút vũ khí lạnh, ào ào đánh về phía mấy cơ giáp còn sót lại.
Mà cơ giáp viễn trình thì nhanh chóng thay vũ khí viễn trình, nhắm ngay mấy cơ giáp đang giãy dụa bỏ chạy mà bắn.
Đây là một trận chiến chỉ có 1 bên đánh, tuy rằng trường Hồng Nhạn cũng muốn dùng chiêu hại mình hại người ý đồ kéo theo mấy đệm lưng, nhưng cơ giáp viễn trình lại luôn theo sát bọn họ, khiến bọn họ không thể đạt được mục đích, chỉ cần nhìn cơ giáp nào có dị động thì nhóm viễn trình liền hạ cò súng, đem đối thủ đánh hạ, nhượng đối phương chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi trận đấu.
Kiều Đình nhìn tất cả cơ giáp đều rớt xuống mặt đất thì giơ súng của mình lên, nhắm ngay đống cơ giáp mà hạ cò súng. Chùm ánh sáng bắn ra trực tiếp là hòa tan núi tuyết, không những thế còn lưu lại một cái hố đen sâu.
Đội trưởng trường Hồng Nhạn thấy một màn như vậy thì sắc mặt đai biết, hắn nghe được quang não rốt cục thông báo “Bạn đã hy sinh”, hắn giả vờ hy sinh đã bị đối thủ nhìn thấu. Kiều Đình dùng kích cuối cùng nói cho hắn, đối mặt với kẻ thù chân chính, Kiều Đình phải xác định đối phương đã chết thì mới rời đi.
Nguyên bản hắn còn muốn kéo cơ giáp trở lại đại bản doanh nói cho mọi người biết ai là người “Giết chết” mình, nhưng một phát này của Kiều Đình khiến hắn rốt cuộc không còn cơ hội, đã hy sinh, hắn sẽ bị mang khỏi đây để tới khu vực nghỉ ngơi, đồng thơi các hệ thống liên lạc của hắn đều bị đứt đoạn, chỉ có thể chờ tới lúc đại hỗn chiến chấm dứt.
“Hi vọng mọi người có thể nhanh chóng phát hiện hành vi ti bỉ của bọn Kiều Đình.” Các đội viên còn lại trong chiến đội Hồng Nhạn chỉ có thể mong mỏi.
Kiều Đình phóng ra phát súng kia xong lúc này mới vừa lòng thu hồi súng. Chiến thuật đầu tiên đã hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, chiến đội của mình trừ một cơ giáp cận chiến bị đối thủ kéo theo làm cơ giáp bị tổn thương 30% thì không có hao tổn gì, vẫn có thể duy trì chiến lực 100%.
“Số sáu, cơ giáp của cậu nếu chữa trị thì hồi phục được tới bao nhiêu?” Kiều Đình hỏi thăm đội viên có cơ giáp bị thương.
Số sáu nghe hỏi thì nhất thời cười khổ: “Đội trưởng, chỉ dựa vào quang não tự mình kiểm tu thì chỉ sợ rất khó khôi phục đến 100%, nhiều nhất chỉ có thể chữa trị đến trên dưới 90%...”
Hệ thống bên trong thì quang não còn có thể từ từ chữa trị, nhưng tổn hại về bên ngoài như vỏ bọc cơ giáp thì bọn họ muốn chữa trị thế nào cũng không được. Đối mặt loại tình huống này, số sáu nhịn không được cảm thán nói: “Nếu lúc trước Thường Tân Nguyên có thể gia nhập chiến đội chúng ta thì tốt rồi.” Có một vị cải tạo sư xuất sắc như vậy, loại vấn đề nhỏ này tùy tay liền có thể giải quyết.
Kiều Đình sở dĩ dùng thủ đoạn muốn đem Thường Tân Nguyên thu vào chiến đội cũng là vì nhìn trúng thiên phú yêu nghiệt của Thường Tân Nguyên, Kiều Đình sợ thiên tài như vậy bị người khác lấy đi cho nên trực tiếp dùng loại thủ đoạn tuyên này thái độ của mình, khiến những chiến đội khác không dám tới gần Thường Tân Nguyên. Vốn tưởng Thường Tân Nguyên cuối cùng sẽ cúi đầu, không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, Lăng Lan không nhìn cường thế của Kiều Đình, trực tiếp đem Thường Tân Nguyên thu dưới trướng.
Càng làm cho Kiều Đình căm hận chính là Thường Tân Nguyên tình nguyện gia nhập chiến đội vừa mới thành lập, không biết có tương lai như chiến đội Lăng Thiên mà không nguyện ý gia nhập chiến đội của mình...
Lời này của số 6 khiến sắc mặt Kiều Đình hơi đổi, anh trầm mặc mấy giây sau đó đột nhiên hỏi: “Số 6, có phải thủ đoạn của tôi quá mức cường thế bá đạo hay không, khiến người khác căm ghét cho nên mới không muốn theo tôi?”
Số 6 nghe vậy lập tức lắc đầu nói: “Đội trưởng, tôi không cảm thấy vậy, anh là đội trưởng chiến đội, cường thế một chút là phải.”
Kiều Đình ánh mắt âm u khó hiểu, không khí nặng nề khiến cho số 6 đứng bên cạnh cảm thấy sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm khiến hắn lặng lẽ liên hệ với phó đội trưởng, nhờ phó đội trưởng cứu mình.
“Đội trưởng, nhóm đội viên đều nghĩ ngơi hồi phục xong, muốn hỏi tiếp theo hành động như thế nào?” Phó đội trưởng mở miệng hỏi, đồng thời phất phất tay với số 6, để hắn tìm cơ hội nhanh chạy.
Số 6 lén lút khống chế cơ giáp rời khỏi bên người Kiều Đình, trở lại đội ngũ thì âm thầm lau mồ hôi lạnh, vừa rồi đội trưởng hỏi có phải mình bá đạo đến mức khiến người chán ghét hay không thì hắn kinh hách đến trái tim đều kém chút đình chỉ... Ô ô ô, chẳng lẽ đội trưởng biết trước kia hắn từng chán ghét cho nên đến cảnh cáo hắn sao? Số 6 bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn quyết định về sau tuyệt đối không lại nói bậy sau lưng đội trưởng.
Phó đội trưởng ngắt lời, số 6 thừa cơ trốn đều không khiến Kiều Đình phản ánh, Kiều Đình trầm tư mấy giây sau đó, ngẩng đầu hỏi phó đội: “Chu phó, cậu nói, Lăng Lan có tính quá cường thế bá đạo không?”
Chu phó đội sửng sốt, không biết vì sao Kiều Đình đột nhiên hỏi Lăng Lan, nhưng hắn vẫn là nghiêm cẩn nghĩ nghĩ, lúc này mới trả lời: “Lăng đội trưởng rất lạnh, tôi còn nhớ khi bị ánh mắt của cậu ấy nhìn qua, cảm giác đầu tiên chính là như bị hàn đao cắt phá làn da, vừa lạnh vừa đau, lực áp bách mười phần, có loại khí thế thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, Lăng đội trưởng là bá đạo.” Chu phó đội cuối cùng nói một câu trảm đinh tiệt thiết.
“Đồng dạng cường thế bá đạo. Vì sao cậu ta thành công, mà tôi lại thất bại?” Kiều Đình trong mắt hiện lên một tia hoang mang, đồng dạng là người đứng đầu niên cấp, đồng dạng nắm giữ đoàn cơ giáp cường đại, nhưng Lăng Lan so với anh càng tùy tâm sở dục, nhưng mỗi một chuyện đều có thể vừa lòng đẹp ý. Ngược lại anh, từ khi Lăng Lan xuất hiện. Anh liền không ngừng gặp cản trở. Nhượng anh không thể không hoài nghi, Lăng Lan có phải là chướng ngại trong vận mệnh của mình hay không.
Kiều Đình nói làm Chu phó đội trong lòng cả kinh, hắn vội vã nói: “Đội trưởng. Không thể nói như vậy, nhất thời thành bại, không có nghĩa là cả đời thành bại. Đội trưởng, tương lai anh nhất định mạnh hơn so với Lăng Lan.” Chu phó đội ánh mắt tràn ngập tin tưởng. Hắn là người ủng hộ Kiều Đình tối nhất, hắn nhận Kiều Đình nhất định sẽ giống Lăng Tiêu đại tướng. Sáng tạo một kỳ tích. Tương lai, tất nhiên là thuộc loại Kiều Đình.
Chu phó đội lời nói làm trong lòng Kiều Đình chấn động, hai mắt sáng ngời. Kiều Đình cảm động nhìn phó đội toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình, đồng thời cũng âm thầm cười khổ. Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan sở tác sở vi đánh rất sâu vào trong lòng anh, cho dù anh cũng luôn luôn khuyên giải an ủi bản thân, Lăng Lan bởi vì là con của thần cấp sư sĩ nên mới như vậy, Lang Lan nhất định là không có tương lai. Nhưng ở sâu trong nội tâm, anh vẫn vô pháp khống chế đem Lăng Lan trở thành đối thủ kiếp này của mình.
“Xem ra. Mình cần phải đả bại đối phương một lần, như vậy mình mới chân chính giải thoát.” Kiều Đình thở ra một hơi thật sâu, anh rốt cục hiểu rõ tâm mình. Đã Lăng Lan ở bất tri bất giác thành ma chướng của mình, như vậy anh phải đánh vỡ cái ma chướng đó.
Lăng Lan! Tôi tới quân đoàn trước chờ cậu, chờ cậu gia nhập quân đoàn liền là thời khắc chúng ta tái chiến! Kiều Đình đã sớm nghĩ thông suốt, anh không thể bởi vì Lăng Lan mà ảnh hưởng còn đường của mình. Anh kiên định quyết định chờ, đợi đến tương lai, cả hai đều tiến vào quân đoàn, sau đó sẽ tìm cơ hội giải quyết đoạn nghiệt duyên này.
Giải quyết quấy nhiễu trong lòng, Kiều Đình tinh thần hưng phấn chuẩn bị kế hoạch kế tiếp, anh nhanh dẫn dắt nhóm đội viên ly khai nơi này.
Ở trên không khu P, thiết bị giám sát đại hỗn chiến vẫn luôn hoạt động tốt, vì thế trận chiến này không hề thoát khỏi tầm mắt của những người quản lý khu vực. Chỉ chốc lát, đội ngũ nhân viên của đại hỗn chiến đã tới mang những đội viên của trường Hồng Nhạn rời đi.
Xung quanh khu P, những người tham gia đại hỗn chiến đã biết có chiến đội bị đánh trộm, diệt toàn đoàn, chỉ là ai là người làm thì không ai có thể biết được. Ở đại bản doanh của trường Hồng Nhạn, đội trưởng lĩnh đội nghe tin chiến đội trường mình bị diệt đoàn thì nhất thời nổi trận lôi đình, thề nhất định phải tìm được tiểu nhân đánh lén, hung hăng tra tấn để xả tiết hận...
Trong phòng quan sát, nhìn Kiều Đình lợi dụng tâm ý đối phương muốn cùng hợp tác để đánh lén hoàn mỹ, chỉ tổn thương một cơ giáp để tiêu diệt chiến chiến đội 24 người thì cả phòng nhất thời trở nên yên tĩnh không tiếng động.
“Kiều Đình, cậu ta, sao có thể làm như vậy?” Đột nhiên một quan quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ra.
“Vậy mà rat ay với một chiến đội có ý cầu hòa, điều này cũng quá vô sỉ.” Có rất nhiều người bất mãn với hành động này của Kiều Đình, cho rằng nó không quang minh chính đại.
“Vì thắng lợi, không có cái gọi là điểm mấu chốt.” Mọi người ào ào khiển trách.
“Tội còn nhớ quy tắc của đại hỗn chiến chính là trừ bỏ đồng đội, người khác đều là địch. Đối đãi kẻ địch, vì sao phải có cái gọi là điểm mấu chốt?” Có người đưa ra phản đối ý kiến.
“Nhưng đại hỗn chiến chủ thể là tranh đoạt địa bàn mà không là tiêu diệt đối thủ.” Có người không phục phản bác đạo.
“Tiêu diệt đối thủ, không phải là vì chuẩn bị tranh đoạt địa bàn sao? Không có đối thủ, vậy thì địa bàn có thể tùy ý cầm rồi, cậu ta không trái với quy tắc đại hỗn chiến.” Rất nhanh, nhóm quan sát phân thành 2, một bên ủng hộ một bên phản đối, cả phòng trở nên ồn ào.
Cuối cùng chiến hỏa lan đến trên người Lăng Tiêu, hai phe không ai chịu nhường ai, đồng thời quay sang hỏi ý kiến của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khóe miệng khẽ nhếch cười, vân đạm phong khinh nói: “Tôi chỉ biết, ở chiến trường, chỉ có sinh tử, không có thiện ác.”
Ở trên chiến trường còn đòi chân thiện mỹ, thật quá buồn cười, chỉ có sống sót mới là chân lý, nếu chết rồi thì còn ý nghĩa gì? Chỉ cần còn sống, ai them quan tâm không bằng mèo chó chứ.