Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

chương 512: thiên phú!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cả anh và tôi đều hiểu rõ, nếu cứ dựa theo tiến độ này thì cho dù cuối cùng Lăng Lan thành công loại trừ Học viện quân sự nam sinh số 2 thì quân liên minh của hhọc viện này vẫn có thể đánh vào đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1, cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ bị loại khỏi cuộc thi.

Lăng Tiêu thấp giọng nói ra sự thật này, mà đây cũng là nguyên nhân khiến ông lo lắng.

Hà Húc Dương trầm mặc không nói tiếng nào, phán đoán của Lăng Tiêu cũng giống với phán đoán của hắn. Hắn nhìn về phía Lâm Tiêu đang chiến đấu ở khu G17, thấp giọng nói:

- Bây giờ chỉ hi vọng quân liên minh bên Lan thiếu có thể giúp đỡ nhiều một chút.

- Liên minh? Cái này cũng chưa chắc có thể trông chờ vào, bởi vì không ai biết được khi nào đối phương sẽ đâm một đao vào sau lưng mình.

Trong giọng nói của Lăng Tiêu lộ ra vẻ cảm khái.

Sắc mặt Hà Túc Dương hơi đổi:

- Ý của ngài là Học viên quân đội tổng hợp số 1 có khả năng sẽ phản bội sao?

Lăng Tiêu lắc lắc đầu:

- Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói là, dựa núi núi đổ dựa sông sông chảy, chỉ có dựa vào chính mình mới là an toàn nhất!

Hà Húc Dương yên lặng gật đầu, những lời này nói rất đúng, chỉ là nếu như chỉ dựa vào một mình Học viện quân sự nam sinh số 1 thì thật có thể giải quyết nguy cơ lần này sao?

...

Khu Q.

Bây giờ Lăng Lan đang dẫn theo năm đội viên của mình lén lút chạy đến đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2.

Bởi vì vết thương của Lý Lan Phong rất nặng mà bọn họ cũng cần một người ở lại chỗ này để canh chừng cơ giáp, cho nên anh liền bị Lăng Lan kêu ở lại, kết quả này làm cho Lý Lan Phong khổ sở vô cùng, cảm giác bị bỏ rơi làm cho anh càng thêm khao khát sức mạnh.

Sáu người Lăng Lan đang yên lặng thâm nhập vào sâu bên trong đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2, đại bản doanh của bọn chúng nằm trong một khu đồi núi rừng rậm chắn gió. Nếu như nhìn từ dưới lên thì chỉ nhìn thấy lùm cây cao thấp xen lẫn nhau ở ngoài bìa rừng, không có thứ gì khác nữa. Nhưng mà nếu nhìn từ trên xuống thì có thể nhìn bao quát hết toàn bộ, khu vực dưới đất và trên không đều nhìn thấy rõ ràng. Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao khu Q lại trở thành khu vực dễ thủ khó công, khả năng đánh lén nơi này gần như bằng không, chỉ có thể dựa vào cường công, từng chút từng chút đánh lên đi thẳng đến khu vực trung tâm.

Loại hoàn cảnh này rất bất lợi với cơ giáp, nhưng mà đối với đám người đã bỏ cơ giáp đơn độc đi vào một mình như đám Lăng Lan thì còn chưa chắc, những bụi cây bụi cỏ rậm rạp đều là nơi để ẩn nấp vô cùng tốt.

Lĩnh vực của Lăng Lan cũng đã mở ra, hơi lạnh bao phủ toàn bộ bụi cây bọn họ đang ẩn núp, bây giờ thì cho dù là thiết bị dò xét nhiệt độ của cơ giáp cũng không thể tìm ra bất cứ thứ gì nữa. Chỉ khi tự mình đi ra bên ngoài điều tra mới có thể cảm giác được sự kì lạ. Đáng tiếc chuyện này là không có khả năng, chắc chắn sẽ không có người nào ra khỏi đại bản doanh của mình mà dám rời khỏi cơ giáp tự mình đi điều tra xung quanh cả.

Đợi đến khi tránh được một chiến đội cơ giáp tuần tra, Lăng Lan đoán bọn họ đã rời khỏi phạm vi của thiết bị dò xét nhiệt độ rồi mới bảo các đội viên chui ra khỏi lùm cây, tiếp tục nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Tiếp tục như vậy, Lăng Lan một đường đi này cứ trốn trốn tránh tránh, tuy rằng tốn không ít thời gian, nhưng mà ba giờ sau cũng đã đi đến vị trí trung tâm của đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 2.

Lăng Lan đưa tay ra sau khẽ quơ, các đội viên còn lại đều ăn ý mà tìm nơi trốn. Lăng Lan lại như linh miêu mà đi đến ngoài bìa rừng. Cô cùng không có tự mình đi dò xét mà lại mở ra tinh thần lực của mình, ngưng kết tinh thần lực thành vài sợi tơ nhỏ yên lặng thả nó đi dò xét tình hình ở khu vực trung tâm.

Khu vực trung tâm là một khoảng đất rộng rãi, cái này không khác mấy với những gì Lăng Lan đã đoán trước, điều duy nhất làm cho Lăng Lan cảm thấy tiếc nuối chính là khoảng đất này thật sự là quá bằng phẳng trống trãi, đến cả một ngọn cây bụi cỏ cũng không có. Nếu như muốn vượt qua đám cơ giáp canh giữ lẻn vào nơi này thì hoàn toàn không có chút hi vọng nào. Trừ phi đợi đến đêm tối thì may ra mới còn chút khả năng. Nhưng mà bây giờ trời vừa mới sáng không lâu, cần phải chờ khoảng bảy tám tiếng nữa thì đêm tối mới bắt đầu.

Chỉ tiếc là Lăng Lan không có nhiều thời gian để chờ như vậy, tiểu Tứ đã đem diễn biến ở khu G17 phát sóng trực tiếp trong đầu, nếu như muốn phá vỡ cục diện khó khăn này thì cô nhất định phải nhanh chóng đánh hạ được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2, khiến cho bọn họ bị loại trừ, như vậy mới giảm bớt một phần áp lực cho khu G17.

- Khu G2... Mình vẫn còn quá sơ suất.

Lăng Lan âm thầm thở dài. Mấy tên nhân vật nhỏ cỏn con lúc trước cô không để trong lòng bây giờ lại trở thành nhân tố quan trọng có thể xoay chuyển cả chiến cuộc. Quả nhiên không thể coi thường bất kì một kẻ nào có thể gây ra tai họa ngầm cho mình mà.

Lăng Lan đem chút phiền muộn này đè xuống đáy lòng, đâu là một bài học dành cho cô, mà bài học này có lẽ sẽ khiến Lăng Lan phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng mà cũng nhờ vào sai lầm lần này đã khiến cho Lăng Lan của tương lai không bao giờ xem thường bất kì một người qua qua đường Ất, Giáp nhỏ yếu nào hết.

Sau khi thăm dò xong địa hình nơi này thì Lăng Lan nhanh chóng lui về phía chỗ đội viên.

- Không có chỗ để chúng ta ẩn nấp, xung quanh còn có sáu cái cơ giáp canh giữ xung quanh, không có cách nào đi đến khu vực lều trại bên trong hết.

Lăng Lan dùng thủ thể nói cho đội viên nghe tình huống bên trong.

- Vậy bây giờ làm sao đây? Chờ tới khi trời tối sao?

Triệu Tuấn dùng thủ thế dò hỏi, bọn họ không có thiết bị gian lận vạn năng như tiểu Tứ cho nên vẫn không hề biết rằng đại bản doanh ở khu G17 đang gặp nguy cơ rất lớn.

- Không thể chờ được nữa, tôi lấy được tin tức, Tưởng Thiếu Vũ đã dẫn dắt Học viện quân sự nam sinh số 2 đi tấn công khu G17 rồi.

Lăng Lan nói tin tức này cho các đội viên, mọi người nghe xong cũng thay đổi sắc mặt, bọn họ không ngờ được chỉ mới qua một đoạn thời gian mà đã xảy ra chuyện lớn đến như vậy.

- Chúng ta cần phải mau chóng tấn công, nhất định phải hạ được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 trước bọn họ.

Tề Long hung hăng làm một cái thủ thế tấn công.

Năm người còn lại cũng đưa ra thủ thế giống như vậy, ai cũng kiến nghị lập tức tấn công.

Lăng Lan trầm mặc. Nếu như sử dụng cơ giáp thì cường công cũng không có sao, có cơ giáp bảo vệ, cho dù có bị đánh trúng thì cũng không có nguy hiểm gì. Chỉ là bây giờ bọn họ một thân một mình đi vào đây, nếu như để lộ dấu vết khiến cho cơ giáp tấn công lại thì có khả năng phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình, chuyện này Lăng Lan không muốn nhìn thấy chút nào.

Lăng Lan nghiêm túc tự hỏi một hồi, nghĩ ra được mấy biện pháp nhưng rồi tất cả đều bị chính cô bác bỏ. Cô vô cùng buồn bực, tại sao không có biện pháp nào ổn không có khả năng nguy hiểm nào hết vậy chứ?

Cô nhìn về Lý Thì Du, dùng thủ thế hỏi:

- Có loại mê dược cực mạnh nào có thể vượt qua được lực lượng bảo vệ của khoang điều khiển khiến cho người điều khiển bên trong đó hôn mê đi không?

Lý Thì Du tức giận trừng mắt liếc cô, khoa tay múa chân nói:

- Nếu như có loại mê dược này thì còn cần cơ giáp sư làm gì nữa chứ, cứ việc để tôi ném ra vài quả đạn mê dược như vậy là có thể dẹp yên chiến cuộc rồi.

Được rồi, là cô suy nghĩ kì lạ. Lăng Lan nghĩ, vẫn có một ít thiên phú có thể đạt được hiệu quả này, giống như mấy loại thôi miên gì đó, cô nhìn xung quanh một vòng nhưng lại phát hiện thiên phú của những đội viên mình đều không thuộc loại này. Sau đó tầm mắt của cô dừng ở trên người Triệu Tuấn. Tên này vừa mới gia nhập cho nên cô vẫn chưa biết gia hỏa này đã thức tỉnh thiên phú gì nữa, cô không ôm chút hi vọng nào mà hỏi thử:

- Triệu Tuấn, anh thức tỉnh thiên phú gì vậy?

Người có thể trở thành đặc cấp sư sĩ thì gần như ai cũng đều thức tỉnh thiên phú cả.

Mặt Triệu Tuấn lập tức cứng đờ, anh ta trầm mặc mấy giây sau đó mới dùng thủ thể trả lời:

- Tà âm!

Mọi người đột nhiên đưa tay lên che miệng mình ấn tiếng cười sắp vọt ra khỏi miệng trở lại. không ngờ được một thằng con trai quê mùa nam tính mười phần như Triệu Tuấn lại thức tỉnh loại thiên phú dịu dàng nhu mĩ như tà âm, cái này thật sự là vui quá xá luôn.

Triệu Tuấn thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn bọn họ, anh biết chắc đám người này sẽ cười nhạo anh mà, cũng chính vì vậy cho nên khi gia nhập chiến đội anh mới cố tình lờ cái đề tài này đi đó.

- Tà âm!

Hai mắt Lăng Lan sáng ngời, cái này quả thật là thiên phú chuyên môn dùng để phá giải khốn cảnh này mà, không lẽ cô thật sự là nữ chính được trời cao thương yêu sao, chứ không thì tại sao cô chỉ mới thuận miệng hỏi một câu đã hỏi ra cách để giải quyết vấn đề rồi chứ.

Lăng Lan lập tức vận dụng tinh thần lực, nói cho Triệu Tuấn nghe kế hoạch lợi dụng tà âm để đột phá cửa ải lần này.

Khi dùng tinh thần lực giao lưu thì cho dù người khác ở ngay cạnh bên cũng không thể nào nghe được tiếng nói chuyện. Chỉ cần xung quanh đây không có người có tinh thần lực cao hơn Lăng Lan thì sẽ không ai nhận ra được dao động tinh thần này. Phương thức giao lưu như vậy có thể nói là cách an toàn nhất bây giờ.

Vẻ mặt Triệu Tuấn đau khổ vô cùng, vừa nghe vừa gật đầu. Sau đó anh hít sâu một hơi, khép hờ mắt, mở ra thiên phú của chính mình.

Sau khi mở thiên phú ra thì anh liền cảm nhận được một cỗ lực lượng đang muốn xâm nhập vào đầu mình, Triệu Tuấn biết đây là tinh thần lực của Lan lão đại cho nên nhanh chóng thả lỏng phòng ngự, phối hợp để cho tinh thần lực của Lăng Lan đi vào trong đầu anh

- Triệu Tuấn, tà âm của anh năng lực đi theo khuynh hướng nào?

Giọng nói của Lăng Lan vang lên trong đầu Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn dùng ý thức trả lời:

- Của tôi không phải theo hệ mê luyến như Lý Âm Phỉ, giọng nói của tôi sẽ làm cho tinh thần của người khác phản ứng chậm lại.

- Đây đúng là một năng lực tốt.

- Có cái gì tốt chứ, khi điều khiển cơ giáp lại không dùng nó được, cũng không thể gia tăng lực chiến đấu gì cả.

Triệu Tuấn tiếc hận nói. Lúc mới thức tỉnh thiên phú thì anh rất hi vọng mình có thể thức tỉnh được thiên phú gì đó tốt xứng đôi với việc điều khiển cơ giáp, nhưng mà ai mà ngờ được lại thức tỉnh ra cái tà âm này. Chuyện này làm cho anh thất vọng vô cùng, cuối cùng là luôn im lặng không bao giờ nhắc đến thiên phú của mình nữa. Cho dù là Lý Lan Phong cũng không biết được chuyện này. Nếu như không phải Lan lão đại hỏi thì cho dù có đánh chết anh anh cũng nhất định không nói ra. Thực ra, Triệu Tuấn vô cùng hâm mộ thiên phú mắt thú của Tề Long, cái này thật sự là thiên phú vô cùng phù hợp cho việc điều khiển cơ giáp

Lăng Lan hừ lạnh làm cho lòng Triệu Tuấn lập tức trở nên căng thẳng, tâm trạng xấu hổ vì tiết lộ thiên phú cũng bay mất tiêu. Bởi vì tinh thần lực của Lăng Lan đang ở trong đầu anh cho nên anh có thể cảm nhận rõ hiện tại Lăng Lan đang rất bực bội.

- Không có thiên phú nào là vô dụng cả, cho dù là tà âm được mọi người coi là thiên phú dùng để giải trí cũng giống vậy.

Giọng nói thanh lãnh của Lăng Lan cang lên trong đầu Triệu Tuấn.

- Cái gì mà không thể dùng trong điều khiển thao tác chứ? Thật ra từ trước tới giờ tôi vẫn không thể hiểu được vì sao Liên Bang lại phân chia thiên phú ra thành nhiều hệ, cái gì mà hệ giải trí, hệ hậu cần, hệ phụ trợ, hệ chiến đấu,... Trong mắt tôi thì bất kì loại thiên phú nào cũng đều có thể dùng trong điều khiển cơ giáp được hết.

Lăng Lan nói vô cùng kiên quyết.

Lí luận này không phải chỉ có một mình cô nghĩ đến, đây cũng là quy tắc của không gian học tập, bên trong không gian học tập chỉ phân loại thiên phú cao thấp chứ không có loại phân loại vô dụng hay hữu dụng.

Lời nói của Lăng Lan làm cho ánh mắt của Triệu Tuấn sáng ngời, anh kích động nói:

- Lan lão đại, vậy ý của cậu là thiên phú tà âm của tôi cũng có thể dùng trong việc điều khiển cơ giáp sao?

- Tại sao lại không thể chứ?

Lăng Lan hỏi lại.

- Làm sao để dùng, Lan lão đại cậu mau nói cho tôi biết đi.

Triệu Tuấn vội vàng la lên.

- Lúc anh điều khiển cơ giáp thì có thể mở ra thiên phú, dùng giọng nói của anh ảnh hưởng đến đối thủ làm cho đối thủ cảm thấy mệt mỏi, anh có từng nghĩ đến cách này chưa?

Lăng Lan hỏi ngược lại lần nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio