"Phanh phanh phanh!" Hai người mất đi khí giới, bắt đầu dùng cánh tay duy nhất có thể cử động mà nắm tay cận chiến, chiêu chiêu đến thịt (3).
Thẩm Như Phi bắt được Lý Lan Phong, Lý Lan Phong muốn tránh cũng không tránh được, nhưng đồng thời Thẩm Như Phi lại đang tự hạn chế chính mình, gã cũng trốn không được phản kích của Lý Lan Phong.
"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"..
Hai nắm tay một lần lại một lần va chạm, thực mau đã bị máu tươi nhiễm đỏ, lúc này hai người không còn dùng đến cái gì mà kĩ xảo chiến đấu, chỉ có hung ác đánh đấm, xem ai duy trì không được, ngã xuống trước.
Lăng Thiên tuy rằng một mảnh lặng im, nhưng chỉ cần nhìn hai tay nắm chặt của bọn họ cũng đủ biết, trong lòng bọn họ cực kỳ khẩn trương, đều đang vì Lý Lan Phong mà cổ vũ cố lên. Bọn họ thật không ngờ, một Lý Lan Phong vẫn luôn ôn tồn lễ độ, thích tính kế người khác lại có một mặt tâm huyết như vậy, khiến cho bọn họ xem mà nhiệt huyết sôi trào..
"Ba chiêu là có thể thấy thắng bại." Lăng Lan nhìn đến đây, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.
"Phanh phanh phanh"
Chỉ nghe thấy ba tiếng nắm đấm đụng nhau, Thẩm Như Phi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đối hám, cuối cùng vẫn là Thẩm Như Phi không chịu nổi trước, đánh nhau mấy chục quyền, khí kình tích tụ trong cơ thể gã rốt cuộc bạo phát toàn diện.
Khóe miệng Lý Lan Phong lộ ra ý cười trào phúng, anh dùng hết sức lực, đánh ra một quyền cuối cùng.
"Phanh" một tiếng! Thẩm Như Phi bị Lý Lan Phong đánh bay đi ra ngoài, nặng nề nện ở trên mặt đất cách đó mười mét có hơn. Lúc này đây, Thẩm Như Phi không còn đứng lên được nữa, gã bị một kích cuối cùng của Lý Lan Phong trực tiếp đánh hôn mê bất tỉnh.
"Phụt!" Lý Lan Phong cố nén đến bây giờ, rốt cuộc khống chế không được mà phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, anh mới cảm thấy mỹ mãn mà ngã xuống.
Một bóng người thoáng qua, Lý Lan Phong đang ngã xuống lại bị một cánh tay ôm lấy.
Lý Lan Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngay phía trên đầu mình, nở nụ cười: "Lăng Lan, tôi không làm cậu mất mặt, có đúng không?"
"Ừm!" Lăng Lan nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, mặc dù không thấy được khuôn mặt Lý Lan Phong, nhưng Lăng Lan nghĩ, lúc này Lý Lan Phong tươi cười chắc chắn rất đẹp! Thật giống như tìm được hy vọng, tràn ngập sinh mệnh lực.
Lăng Lan hiểu được tâm tình hiện tại của Lý Lan Phong, hư năng lực khiến cho anh ta trở thành Tử Thần của thế giới giả thuyết, nhưng lại làm anh ta mất đi một thân thể khỏe mạnh, mất đi khả năng thao tác Cơ Giáp. Đối với một nam nhân luôn muốn trở thành cường giả Cơ Giáp mà nói thì đây là một loại đả kích trí mạng..
Có thể một số người sẽ bởi vậy mà tinh thần sa sút, sẽ vứt bỏ mộng Cơ Giáp mà chuyên tâm trở thành Tử Thần của thế giới giả thuyết, nhưng Lý Lan Phong lại không có từ bỏ, biết rõ thế giới này không có bất kì khả năng nào trị hết được, anh ta vẫn kiên cường nỗ lực hai mươi năm, không có từ bỏ, thẳng đến khi gặp cô..
Mà hiện tại, vấn đề thể chất vẫn luôn hạn chế Lý Lan Phong được giải quyết, Lăng Lan tin tưởng, người nam nhân này nhất định sẽ một bước lên trời.
Nghe được câu trả lời của Lăng Lan, Lý Lan Phong thỏa mãn nhắm mắt lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Trên thực tế, thể chất hiện tại của anh ta vẫn kém hơn Thẩm Như Phi, sở dĩ có thể so với Thẩm Như Phi duy trì càng lâu, hoàn toàn là dựa vào tinh thần lực siêu cao của anh ta chống đỡ, khiến cho Lý Lan Phong hôn mê chậm hơn Thẩm Như Phi một chút, mà điểm này lại chính là mấu chốt quyết định thắng bại.
Lăng Lan một cái ôm công chúa, bế lên Lý Lan Phong đang hôn mê, lạnh lùng hô: "Thì Du!"
"Có, đội trưởng!" Lý Thì Du bị giọng nói của Lăng Lan làm bừng tỉnh, lập tức tiến lên, đi tới bên người Lăng Lan.
Lăng Lan đem Lý Lan Phong giao cho Lý Thì Du, Lý Thì Du ôm Lý Lan Phong trở lại chỗ mọi người, Triệu Tuấn vội vàng đi lên giúp đỡ, đem Lý Lan Phong đặt lên một cái ghế dài gần bọn họ nhất.
Lý Thì Du thân thủ khám xét, phát hiện trong cơ thể Lý Lan Phong đã thiên sang bách khống (4), liền nhanh chóng quyết định lấy mặt dây chuyền đeo ở trên cổ xuống, trên đó có ba viên kim cương nhỏ, ngón tay Lý Thì Du linh hoạt cạy ra, ba cái ngân châm xuất hiện ở trong ngón tay của anh.
"Xoát xoát xoát"
Cơ hồ nhìn không rõ trước sau, ba cái ngân châm đã phong bế ba chỗ xuất huyết nhiều nhất trên người Lý Lan Phong, ngay sau đó, Lý Thì Du khẽ búng mặt dây, mặt dây đột nhiên mở ra, bên trong có một chi dược tề mini.
Ngón tay phải nhẹ nhàng rạch một cái, phần đầu vỏ thuốc bị mở ra, tay trái Lý Thì Du nắm cằm Lý Lan Phong, đôi môi mím chặt của Lý Lan Phong tức khắc hé ra, Lý Thì Du liền đem dược tề đút xuống.
Kỳ thật nếu tiêm vào tĩnh mạch thì hiệu quả sẽ càng tốt, càng nhanh, chẳng qua Lý Thì Du vừa rồi tới vội vàng nên không mang theo túi thuốc, không có kim tiêm mini, đành cho anh ta uống vậy.
Bất quá, thuốc mà Lý Thì Du tùy thân mang theo là thuốc cấp cứu đã được áp súc, hiệu quả đương nhiên là chuẩn cmnr. Lý Thì Du tin tưởng, cấp cứu dược của Liên Bang hiện nay, tuyệt đối không so được với một liều này của anh. Đừng nhìn dáng vẻ nho nhỏ của lọ thuốc kia mà coi thường, Lý Thì Du chỉ tinh luyện nó thôi đã mất suốt hai năm, vừa tốn thời gian vừa tốn sức. (chưa xong còn tiếp)
- --------------------Góc chú thích----------------------------
(3) Chiêu chiêu đến thịt: Thứ lỗi cho Quân mỗ học thức nông cạn, câu này Quân mỗ tra google cả nửa ngày không ra nên đành để nguyên bản convert..
(4) thiên sang bách khống: Một thành ngữ của TQ, ám chỉ bệnh tình rất nghiêm trọng
P/S: Do dạo này đang bận ôn thi, nên tiến độ ra chương của mình sẽ tương đối không ổn định, mong các bạn độc giả thân yêu không cần lo lắng về việc editor không lấp hố. Sau khi thi xong Quân Mỗ nhất định sẽ bù lại ý mà.. Moa moa ta~~~