HÚ HÚ...Bạn đã trở lại rồi đây
Hành động của bốn người Lăng Lan làm Lâm Trung Khanh sửng sốt, cậu cực kỳ vui sướng. Kỳ thực lúc giơ tay lên chào trong lòng cậu rất lo lắng Lăng Lan sẽ trực tiếp không nhìn mình.
Không nghĩ tới bốn người bọn họ thật sự đi tới phía mình, điều này khiến cậu cảm thấy mình như đang ở trong giấc mơ.
Hành vi cứng cỏi, bám riết không tha của Lâm Trung Khanh khiến cho người có đầu óc đơn giản nhất Tề Long cực kỳ yêu thích, vì sợ người anh em Hàn Kế Quân nhà mình độc miệng, nói những lời đả thương người, cậu liền mở lời trước: "Lâm Trung Khanh, tìm bọn tớ có việc gì?
Ý tốt của Tề Long một người mẫn cảm như Lâm Trung Khanh đương nhiên cảm nhận được , cậu cảm kích nhìn thoáng qua Tề Long, tươi cười nói: "Tớ muốn nói với bạn học Lăng tớ đã chuẩn bị chỗ ngồi cho mọi người rồi."
Tuy Lâm Trung Khanh vẫn luôn dùng khuôn mặt tươi cười để nói chuyện với người khác, nhưng tất cả đều chỉ là vẻ khách sáo, xã giao, mà nụ cười lần này giống như đã thật tình hơn một chút. Lăng Lan lần đầu tiên cảm giác nụ cười khi rộ lên của Lâm Trung Khanh rất đẹp.
Hàn Kế Quân khẽ cau mày, khuôn mặt đã lạnh nhạt nay cành lạnh nhạt thêm.
Lạc Lãng bên cạnh khẽ hừ một tiếng, tựa hồ bất mãn chuyện vẽ vời của Lâm Trung Khanh. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết những học sinh mặc đồng phục màu đỏ không bao giờ có chuyện không có chỗ ngồi, nếu nhìn trúng vị trí nào ( mà người ngồi chỗ đó không mặc đồng phục màu đỏ) thì chỉ cần đi đến phía trước vị trí đó, không cần nói nhiều lời, người ngồi ở đó sẽ tự động nhường chỗ ngồi.
Đương nhiên, bốn người Lăng Lan cũng không cần làm những việc như vậy, dù sao nhà ăn rất lớn, làm gì tới mức không có chỗ ngồi, cùng lắm mất chút thời gian thôi.
Lâm Trung Khanh cũng mặc kệ suy nghĩ của mấy người Lăng Lan, cậu ân cần kéo ghế ra nói với Lăng Lan "Bạn học Lăng, mời ngồi."
Lăng Lan nhìn nụ cười chứa vẻ lấy lòng rồi nhớ tới nụ cười thiệt tình hồi nãy thì tâm liền mềm nhũn, cũng không cự tuyệt mà ngồi xuống. Lâm Trung Khanh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, là một người đã lớn tới chức dì, Lăng Lan thật sự không có biện pháp cự tuyệt một đứa trẻ như vậy.
Nhìn Lăng Lan ngồi xuống, ba người Tề Long cũng ào ào kéo ghế ra tự động ngồi xuốngtheo.
Lăng Lan đã đồng ý ngồi rõ ràng là một tín hiệu vô cùng tốt đối với Lâm Trung Khanh, cậu cố nén kích động trong lòng, dè dặt hỏi: "Bạn học Lăng, các cậu muốn ăn cái gì?Mình lấy giúp các cậu."
Là lấy chứ không phải mua. Lâm Trung Khanh nói rõ cho Lăng Lan biết, mình chỉ có thể làm những gì.
Lăng Lan liếc mắt nhìn Lâm Trung Khanh thật sâu, đứa trẻ này hiểu rất rõ nghệ thuật nói chuyện, vừa không đắc tội bọn họ, cũng không để mình lâm vào cảnhkhó. Người như vậy chỉ cần có cơ hội, thì nhất định sẽ trở thành một thế hệ người tài.
Lăng Lan quyết định cho Lâm Trung Khanh một cơ hội, cô ý bảo Lâm Trung Khanh đưa liên lạc khí trên cổ tay lên, sau đó đem điểm danh dự trong liên lạc khí của mình gửi qua. 240 danh dự điểm, vừa đủ 6 phần ăn cao cấp.
Liên lạc khí cá nhân ở thời đại này không chỉ dùng chứa thông tin, có còn có tác dụng như một chứng minh thư hoặc trở thành một công cụ để chi tiền, có rất nhiều chức năng.
"6 phần ăn cao cấp, tớ và Tề Long mỗi người hai phần." Lăng Lan vừa nói vừa giả vờ không thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Trung Khanh.
Kỳ thực cũng không thể trách vì sao Lâm Trung Khanh ngạc nhiên như vậy; ở đây những phần ăn bình thường chỉ có những đứa trẻ gia cảnh phổ thông lựa chọn, những đứa trẻ gia cảnh tốt hơn một chút cơ bản đều là gọi những món ăn đặc biệt.
Mà đám người Lạc Lãng, Tề Long là ai, đều là con nhà quyền thế, chỉ ăn những thứ xa xỉ thế mà hôm nay lại chỉ ăn những món ăn cao cấp.
Lâm Trung Khanh không biết điểm danh dự của đám Tề Long đã sớm bị Lăng Lan vơ vét ngay ngày khai giảng đầu tiên rồi. Điểm danh dự của 5 người bọn họ (bao gồm hai cô em gái kia) chưa bao giờ vượt qua con số 1000 điểm 1 tháng. Điều này khiến họ không thể không tiết kiệm, chỉ có thể ăn phần ăn cao cấp theo quy định của Lăng Lan.
Đương nhiên Lăng Lan cũng không quyết định lung tung, sau khi được nghiên cứu, tiểu Tứ đã phát hiện những món ăn cao cấp của nhà trường đã có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng của mọi người, vì thế cho dù là người tiêu hao năng lượng đặc biệt nhiều hơn người thường như Tề Long và Lăng Lan thì chỉ cần ăn hai phần cũng có thể bổ sung lại đầy đủ như thường.
Đương nhiên có cũng không kể cho Tề Long biết khi về nhà, cô còn phải bổ sung thêm một lượng lớn thức ăn nữa mới có thể chống chọi với cơn đói. Không có biện pháp, Lăng Lan có cái dạ dày không đáy, hơn nữa mỗi buổi tối đều bị Ngũ hào đạo sư lăn qua lộn lại tra tấn không ngừng, cô thật sự tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Lâm Trung Khanh rất nhanh trấn định lại, trong lòng ẩn ẩn có chút cảm động, đây có được xem là Lăng Lan đang để lại chút tôn nghiêm cho mình không?Cậu không nói gì, chỉ phức tạp nhìn Lăng Lan một cái, sau đó gật đầu rồi xoay người đimua đồ ăn.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Trung Khanh, Hàn Kế Quân mới hơi hơi mày ra, có chút không hiểu, hỏi: "Lão đại, cậu có vẻ thưởng thức cậu ta?"
Tề Long và Lạc Lãng nghe vậy đồng thời nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi câu trả lời, điều này có quan hệ đến việc bọn họ nên dùng thái độ gì đễ đối xử với Lâm Trung Khanh. Là bạn hay không là bạn, cách ứng xử hoàn toàn khác nhau.
"Ừ, có chút bội phục với khả năng nhẫn nại của cậu ta, nếu giả sử là tớ thì chắc tớ cũng không làm được giống cậu ta lúc này." Chịu nhục không phải là việc người bình thường có thể làm, Lăng Lan đã sống 2 kiếp cũng không dám khẳng định mình có thể nhẫn nhịn như vậy hay không.
Câu trả lời của Lăng Lan khiến ba người Tề Long trầm tư, Lâm Trung Khanh lúc nào cũng nhận nhịn khiến bọn họ quên mất cậu ta cũng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, cậu ta đã trải qua chuyện gì mà có thể nhẫn nhịn chịu nhục như vậy?
Đúng lúc này những tiếng động xôn xao ồn ào truyền lại. Mấy người Lăng Lan đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, họ thấy ở cách đó không xa, có mấy người đang vây quanh một người. Những học sinh đứng vây có người mặc đồng phục màu đỏ, cũng có người mặc màu khác, nhưng bộ đồng phục mà người đang bị vây giữa mặc chính là màu đỏ, cực kỳ chói mắt.
Tuy không biết những người đó tranh chấp chuyện gì nhưng việc đứng vây quanh đánh hội đồng như vậy khiến đám Lăng Lan kinh ngạc.
Phải biết rằng ở trong học viện, cấp bậc chính là một trong những yếu tố đầu tiên nói chuyện. Cho dù mâu thuẫn không thể hòa giải như thế nào thì những học sinh mặc đồng phục khác màu đỏ tuyệt đối không được khiêu khích học sinh mặc đồng phục màu đỏ. Nếu bị đội kỷ luật của nhà trường phát hiện thì chắc chắn sẽ không tốt lành.
"Là Lâm Trung Khanh." Vị trí Lạc Lãng ngồi vừa vặn nhìn thấy người đang bị vây ở bên kia, cậu giật mình hô .
"Mấy người đứng quanh cậu ta hình như là học sinh ban chúng ta." Hàn Kế Quân cũng nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, mày càng nhăn lại. Lâm Trung Khanh này tuy đứng cuối cùng trong danh sách lớp nhưng cậu ta rất biết cách ăn nói nên cũng kết thân được với rất nhiều người. Không biết chuyện gì khiến cậu ta giằng ết quả là cái gì nguyên nhân nhượng hắn cùng với bản thân lớp đồng học lai giằng co với bạn học đây
.
"Là đám người Lý Anh Kiệt." Tề Long chán ghét nói, từ khi Tề Long giúp Lý Tinh Hoằng thoát khỏi Lý Anh Kiệt, ở trong ban hai người cũng liền trực tiếp không vừa mắt nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải khía qua lại 2-3 câu mới đi được. Có thể nói người mà Tề Long ghét nhất trong học viện chính làLý Anh Kiệt.
Hiện nay, trong lớp đặc cấp năm 1 đã bắt đầu xuất hiện 2 thế lực đối chọi nhau. Một là đám người Lý Anh Kiệt, người mang vinh dự đứng đầu bài thi đầu vào, chỉ với danh ấy cậu ta cũng hấp dẫn không ít bạn học. Mà thứ 2 chính là Lăng Lan; một chiêu đánh bại Lâm Trung Khanh; càng khiến nhiều người tín phục. Có rất nhiều học sinh không tán thành người đứng đầu Lý Anh Kiệt, dù sao thành tích của những bài kiểm tra đầu vào cũng chỉ là thành tích phỏng vấn, không thể bằng với sức mạnh thật sự của Lăng Lan được. Tình huống này làm Lý Anh Kiệt cực kỳ khó chịu, cậu cho rằng Lăng Lan chính là trở ngại để cậu có thể chân chính thống lĩnh tất cả học sinh của năm 1.
Lăng Lan nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta qua đó xem chút tình huống."
Lâm Trung Khanh hiện tại là vì bọn họ làm việc, nói như thế nào cũng nên quan tâm một chút.
Bốn người nhanh chóng đi đến, sau khi nghe những học sinh xung quanh bàn tán thì bốn người cũng đã biết đại khái tình huống đang diễn ra.
Hóa ra lúc Lâm Trung Khanh đi ngang qua Lý Anh Kiệt thì bị một học sinh mặc đồng phục màu trắng ngăn lại. Học sinh đó muốn Lâm Trung Khanh đi đến chào hỏi với Lý Anh Kiệt.
Lâm Trung Khanh tuy gia thế bình thương ở trong lớp cũng là người cuối cùng của danh sách nhưng cũng có kiêu ngạo của người mặc đồng phục đỏ, một học sinh mặc áo trắng mà cũng dám ra lệnh cho cậu sao? Đương nhiên Lâm Trung Khanh cũng không thèm để ý, trực tiếp cự tuyệt.
Mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt như thế nếu người học sinh mặc đồng phục màu trắng kia không to gan kéo Lâm Trung Khanh lại, điều này làm cho Lâm Trung Khanh nổi giận, trực tiếp giơ chân đem kẻ kia đá văng.
Hành động này của Lâm Trung Khanh làm cho đám người Lý Anh Kiệt cho rằng cậu đang khiêu khích bọn họ, bọn họ cũng tức giận đứng dậy, bao bây Lâm Trung Khanh muốn Lâm Trung Khanh phải xin lỗi.
Lúc này, sắc mặt Lâm Trung Khanh cực kỳ khó coi, nếu phải khả năng nhẫn nại của cậu tốt thì cậu đã ra tay đánh luôn rồi, làm sao còn có tình huống giằng co như vậy.
Mà bốn người Lăng Lan tới cũng khiến cho vẻ mặt của Lâm Trung Khanh chuyển biến tốt lên một chút, thậm chí còn có một một chút kinh hỉ.
Lý Anh Kiệt thấy bốn người Lăng Lan vẻ mặt cũng trầm xuống, bất mãn việc Lăng Lan quấy rầy bọn họ.
Lăng Lan bước chân dừng lại cổ quái nhìn về phía bọn họ, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
Lâm Trung Khanh chịu nhục mấy ngày nay có phải vì muốn tay cô đối phó với Lý Anh Kiệt?
Lăng Lan dừng bước thì 3 người Tề Long đi theo sau cũng ngừng lại. Tuy rằng bọn họ không biết Lăng Lan vì sao dừng lại, nhưng đã quen đi theo Lăng Lan, bọn họ cũng không do dự dừng bước chân.
Nhìn đám Lăng Lan dừng bước, sắc mặt Lý Anh Kiệt chuyển biến tốt lên, Lăng Lan thức thời khiến cậu rất vừa lòng. Giờ phút này, cậu không hy vọng Lăng Lan quấy rầy kế hoạch của mình, buộc Lâm Trung Khanh trở thành đàn em của mình.
Mà Lâm Trung Khanh nhìn thấy Lăng Lan dừng lại sắc mặt cũng biến đổi, cậu ẩn ẩn cảm giác Lăng Lan đang muốn mặc kệ mình, điều này khiến cậu có chút tâm thần bất định. Khuôn mawht nguyên bản bình tĩnh tự nhiên bỗng chốc chìm xuống, trong mắt còn hiện ra một tia tuyệt vọng.
Lăng Lan cau mày, trong lòng hoang mang, đã có thể mặt dày mày dạn lấy lòng cô thì vì sao không thể khuất phục Lý Anh Kiệt? Chẳng lẽ còn có lý do gì khác ở đây?
Tâm niệm vừa động, Lăng Lan liền quyết định giúp Lâm Trung Khanh lần này, dù sao có làm như vậy cũng không hại gì, cô và thằng nhóc Lý Anh Kiệt đó cũng không thể chung sống hòa bình.
Bước chân đã dừng lại nhấc lên đi về phía trước, khuôn mặt đã hóa tro tàn, tuyệt vọng của Lâm Trung Khanh lại bừng sáng khi nhìn thấy hành động này của Lăng Lan, thậm chí trong đôi mắt ấy còn toát lên vẻ cảm kích.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
HÚ HÚ...Bạn đã trở lại rồi đây
Hành động của bốn người Lăng Lan làm Lâm Trung Khanh sửng sốt, cậu cực kỳ vui sướng. Kỳ thực lúc giơ tay lên chào trong lòng cậu rất lo lắng Lăng Lan sẽ trực tiếp không nhìn mình.
Không nghĩ tới bốn người bọn họ thật sự đi tới phía mình, điều này khiến cậu cảm thấy mình như đang ở trong giấc mơ.
Hành vi cứng cỏi, bám riết không tha của Lâm Trung Khanh khiến cho người có đầu óc đơn giản nhất Tề Long cực kỳ yêu thích, vì sợ người anh em Hàn Kế Quân nhà mình độc miệng, nói những lời đả thương người, cậu liền mở lời trước: "Lâm Trung Khanh, tìm bọn tớ có việc gì?
Ý tốt của Tề Long một người mẫn cảm như Lâm Trung Khanh đương nhiên cảm nhận được , cậu cảm kích nhìn thoáng qua Tề Long, tươi cười nói: "Tớ muốn nói với bạn học Lăng tớ đã chuẩn bị chỗ ngồi cho mọi người rồi."
Tuy Lâm Trung Khanh vẫn luôn dùng khuôn mặt tươi cười để nói chuyện với người khác, nhưng tất cả đều chỉ là vẻ khách sáo, xã giao, mà nụ cười lần này giống như đã thật tình hơn một chút. Lăng Lan lần đầu tiên cảm giác nụ cười khi rộ lên của Lâm Trung Khanh rất đẹp.
Hàn Kế Quân khẽ cau mày, khuôn mặt đã lạnh nhạt nay cành lạnh nhạt thêm.
Lạc Lãng bên cạnh khẽ hừ một tiếng, tựa hồ bất mãn chuyện vẽ vời của Lâm Trung Khanh. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết những học sinh mặc đồng phục màu đỏ không bao giờ có chuyện không có chỗ ngồi, nếu nhìn trúng vị trí nào ( mà người ngồi chỗ đó không mặc đồng phục màu đỏ) thì chỉ cần đi đến phía trước vị trí đó, không cần nói nhiều lời, người ngồi ở đó sẽ tự động nhường chỗ ngồi.
Đương nhiên, bốn người Lăng Lan cũng không cần làm những việc như vậy, dù sao nhà ăn rất lớn, làm gì tới mức không có chỗ ngồi, cùng lắm mất chút thời gian thôi.
Lâm Trung Khanh cũng mặc kệ suy nghĩ của mấy người Lăng Lan, cậu ân cần kéo ghế ra nói với Lăng Lan "Bạn học Lăng, mời ngồi."
Lăng Lan nhìn nụ cười chứa vẻ lấy lòng rồi nhớ tới nụ cười thiệt tình hồi nãy thì tâm liền mềm nhũn, cũng không cự tuyệt mà ngồi xuống. Lâm Trung Khanh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, là một người đã lớn tới chức dì, Lăng Lan thật sự không có biện pháp cự tuyệt một đứa trẻ như vậy.
Nhìn Lăng Lan ngồi xuống, ba người Tề Long cũng ào ào kéo ghế ra tự động ngồi xuốngtheo.
Lăng Lan đã đồng ý ngồi rõ ràng là một tín hiệu vô cùng tốt đối với Lâm Trung Khanh, cậu cố nén kích động trong lòng, dè dặt hỏi: "Bạn học Lăng, các cậu muốn ăn cái gì?Mình lấy giúp các cậu."
Là lấy chứ không phải mua. Lâm Trung Khanh nói rõ cho Lăng Lan biết, mình chỉ có thể làm những gì.
Lăng Lan liếc mắt nhìn Lâm Trung Khanh thật sâu, đứa trẻ này hiểu rất rõ nghệ thuật nói chuyện, vừa không đắc tội bọn họ, cũng không để mình lâm vào cảnhkhó. Người như vậy chỉ cần có cơ hội, thì nhất định sẽ trở thành một thế hệ người tài.
Lăng Lan quyết định cho Lâm Trung Khanh một cơ hội, cô ý bảo Lâm Trung Khanh đưa liên lạc khí trên cổ tay lên, sau đó đem điểm danh dự trong liên lạc khí của mình gửi qua. 240 danh dự điểm, vừa đủ 6 phần ăn cao cấp.
Liên lạc khí cá nhân ở thời đại này không chỉ dùng chứa thông tin, có còn có tác dụng như một chứng minh thư hoặc trở thành một công cụ để chi tiền, có rất nhiều chức năng.
"6 phần ăn cao cấp, tớ và Tề Long mỗi người hai phần." Lăng Lan vừa nói vừa giả vờ không thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Trung Khanh.
Kỳ thực cũng không thể trách vì sao Lâm Trung Khanh ngạc nhiên như vậy; ở đây những phần ăn bình thường chỉ có những đứa trẻ gia cảnh phổ thông lựa chọn, những đứa trẻ gia cảnh tốt hơn một chút cơ bản đều là gọi những món ăn đặc biệt.
Mà đám người Lạc Lãng, Tề Long là ai, đều là con nhà quyền thế, chỉ ăn những thứ xa xỉ thế mà hôm nay lại chỉ ăn những món ăn cao cấp.
Lâm Trung Khanh không biết điểm danh dự của đám Tề Long đã sớm bị Lăng Lan vơ vét ngay ngày khai giảng đầu tiên rồi. Điểm danh dự của 5 người bọn họ (bao gồm hai cô em gái kia) chưa bao giờ vượt qua con số 1000 điểm 1 tháng. Điều này khiến họ không thể không tiết kiệm, chỉ có thể ăn phần ăn cao cấp theo quy định của Lăng Lan.
Đương nhiên Lăng Lan cũng không quyết định lung tung, sau khi được nghiên cứu, tiểu Tứ đã phát hiện những món ăn cao cấp của nhà trường đã có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng của mọi người, vì thế cho dù là người tiêu hao năng lượng đặc biệt nhiều hơn người thường như Tề Long và Lăng Lan thì chỉ cần ăn hai phần cũng có thể bổ sung lại đầy đủ như thường.
Đương nhiên có cũng không kể cho Tề Long biết khi về nhà, cô còn phải bổ sung thêm một lượng lớn thức ăn nữa mới có thể chống chọi với cơn đói. Không có biện pháp, Lăng Lan có cái dạ dày không đáy, hơn nữa mỗi buổi tối đều bị Ngũ hào đạo sư lăn qua lộn lại tra tấn không ngừng, cô thật sự tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Lâm Trung Khanh rất nhanh trấn định lại, trong lòng ẩn ẩn có chút cảm động, đây có được xem là Lăng Lan đang để lại chút tôn nghiêm cho mình không?Cậu không nói gì, chỉ phức tạp nhìn Lăng Lan một cái, sau đó gật đầu rồi xoay người đimua đồ ăn.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Trung Khanh, Hàn Kế Quân mới hơi hơi mày ra, có chút không hiểu, hỏi: "Lão đại, cậu có vẻ thưởng thức cậu ta?"
Tề Long và Lạc Lãng nghe vậy đồng thời nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi câu trả lời, điều này có quan hệ đến việc bọn họ nên dùng thái độ gì đễ đối xử với Lâm Trung Khanh. Là bạn hay không là bạn, cách ứng xử hoàn toàn khác nhau.
"Ừ, có chút bội phục với khả năng nhẫn nại của cậu ta, nếu giả sử là tớ thì chắc tớ cũng không làm được giống cậu ta lúc này." Chịu nhục không phải là việc người bình thường có thể làm, Lăng Lan đã sống 2 kiếp cũng không dám khẳng định mình có thể nhẫn nhịn như vậy hay không.
Câu trả lời của Lăng Lan khiến ba người Tề Long trầm tư, Lâm Trung Khanh lúc nào cũng nhận nhịn khiến bọn họ quên mất cậu ta cũng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, cậu ta đã trải qua chuyện gì mà có thể nhẫn nhịn chịu nhục như vậy?
Đúng lúc này những tiếng động xôn xao ồn ào truyền lại. Mấy người Lăng Lan đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, họ thấy ở cách đó không xa, có mấy người đang vây quanh một người. Những học sinh đứng vây có người mặc đồng phục màu đỏ, cũng có người mặc màu khác, nhưng bộ đồng phục mà người đang bị vây giữa mặc chính là màu đỏ, cực kỳ chói mắt.
Tuy không biết những người đó tranh chấp chuyện gì nhưng việc đứng vây quanh đánh hội đồng như vậy khiến đám Lăng Lan kinh ngạc.
Phải biết rằng ở trong học viện, cấp bậc chính là một trong những yếu tố đầu tiên nói chuyện. Cho dù mâu thuẫn không thể hòa giải như thế nào thì những học sinh mặc đồng phục khác màu đỏ tuyệt đối không được khiêu khích học sinh mặc đồng phục màu đỏ. Nếu bị đội kỷ luật của nhà trường phát hiện thì chắc chắn sẽ không tốt lành.
"Là Lâm Trung Khanh." Vị trí Lạc Lãng ngồi vừa vặn nhìn thấy người đang bị vây ở bên kia, cậu giật mình hô .
"Mấy người đứng quanh cậu ta hình như là học sinh ban chúng ta." Hàn Kế Quân cũng nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, mày càng nhăn lại. Lâm Trung Khanh này tuy đứng cuối cùng trong danh sách lớp nhưng cậu ta rất biết cách ăn nói nên cũng kết thân được với rất nhiều người. Không biết chuyện gì khiến cậu ta giằng ết quả là cái gì nguyên nhân nhượng hắn cùng với bản thân lớp đồng học lai giằng co với bạn học đây
.
"Là đám người Lý Anh Kiệt." Tề Long chán ghét nói, từ khi Tề Long giúp Lý Tinh Hoằng thoát khỏi Lý Anh Kiệt, ở trong ban hai người cũng liền trực tiếp không vừa mắt nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải khía qua lại 2-3 câu mới đi được. Có thể nói người mà Tề Long ghét nhất trong học viện chính làLý Anh Kiệt.
Hiện nay, trong lớp đặc cấp năm 1 đã bắt đầu xuất hiện 2 thế lực đối chọi nhau. Một là đám người Lý Anh Kiệt, người mang vinh dự đứng đầu bài thi đầu vào, chỉ với danh ấy cậu ta cũng hấp dẫn không ít bạn học. Mà thứ 2 chính là Lăng Lan; một chiêu đánh bại Lâm Trung Khanh; càng khiến nhiều người tín phục. Có rất nhiều học sinh không tán thành người đứng đầu Lý Anh Kiệt, dù sao thành tích của những bài kiểm tra đầu vào cũng chỉ là thành tích phỏng vấn, không thể bằng với sức mạnh thật sự của Lăng Lan được. Tình huống này làm Lý Anh Kiệt cực kỳ khó chịu, cậu cho rằng Lăng Lan chính là trở ngại để cậu có thể chân chính thống lĩnh tất cả học sinh của năm 1.
Lăng Lan nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta qua đó xem chút tình huống."
Lâm Trung Khanh hiện tại là vì bọn họ làm việc, nói như thế nào cũng nên quan tâm một chút.
Bốn người nhanh chóng đi đến, sau khi nghe những học sinh xung quanh bàn tán thì bốn người cũng đã biết đại khái tình huống đang diễn ra.
Hóa ra lúc Lâm Trung Khanh đi ngang qua Lý Anh Kiệt thì bị một học sinh mặc đồng phục màu trắng ngăn lại. Học sinh đó muốn Lâm Trung Khanh đi đến chào hỏi với Lý Anh Kiệt.
Lâm Trung Khanh tuy gia thế bình thương ở trong lớp cũng là người cuối cùng của danh sách nhưng cũng có kiêu ngạo của người mặc đồng phục đỏ, một học sinh mặc áo trắng mà cũng dám ra lệnh cho cậu sao? Đương nhiên Lâm Trung Khanh cũng không thèm để ý, trực tiếp cự tuyệt.
Mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt như thế nếu người học sinh mặc đồng phục màu trắng kia không to gan kéo Lâm Trung Khanh lại, điều này làm cho Lâm Trung Khanh nổi giận, trực tiếp giơ chân đem kẻ kia đá văng.
Hành động này của Lâm Trung Khanh làm cho đám người Lý Anh Kiệt cho rằng cậu đang khiêu khích bọn họ, bọn họ cũng tức giận đứng dậy, bao bây Lâm Trung Khanh muốn Lâm Trung Khanh phải xin lỗi.
Lúc này, sắc mặt Lâm Trung Khanh cực kỳ khó coi, nếu phải khả năng nhẫn nại của cậu tốt thì cậu đã ra tay đánh luôn rồi, làm sao còn có tình huống giằng co như vậy.
Mà bốn người Lăng Lan tới cũng khiến cho vẻ mặt của Lâm Trung Khanh chuyển biến tốt lên một chút, thậm chí còn có một một chút kinh hỉ.
Lý Anh Kiệt thấy bốn người Lăng Lan vẻ mặt cũng trầm xuống, bất mãn việc Lăng Lan quấy rầy bọn họ.
Lăng Lan bước chân dừng lại cổ quái nhìn về phía bọn họ, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
Lâm Trung Khanh chịu nhục mấy ngày nay có phải vì muốn tay cô đối phó với Lý Anh Kiệt?
Lăng Lan dừng bước là 3 người Tề Long đi theo sau cũng ngừng lại. Tuy rằng bọn họ không biết Lăng Lan vì sao dừng lại, nhưng đã quen đi theo Lăng Lan, bọn họ cũng không do dự dừng bước chân.
Nhìn đám Lăng Lan dừng bước, sắc mặt Lý Anh Kiệt chuyển biến tốt lên, Lăng Lan thức thời khiến cậu rất vừa lòng. Giờ phút này, cậu không hy vọng Lăng Lan quấy rầy kế hoạch của mình, buộc Lâm Trung Khanh trở thành đàn em của mình.
Mà Lâm Trung Khanh nhìn thấy Lăng Lan dừng lại sắc mặt cũng biến đổi, cậu ẩn ẩn cảm giác Lăng Lan đang muốn mặc kệ mình, điều này khiến cậu có chút tâm thần bất định. Khuôn mawht nguyên bản bình tĩnh tự nhiên bỗng chốc chìm xuống, trong mắt còn hiện ra một tia tuyệt vọng.
Lăng Lan cau mày, trong lòng hoang mang, đã có thể mặt dày mày dạn lấy lòng cô thì vì sao không thể khuất phục Lý Anh Kiệt? Chẳng lẽ còn có lý do gì khác ở đây?
Tâm niệm vừa động, Lăng Lan liền quyết định giúp Lâm Trung Khanh lần này, dù sao có làm như vậy cũng không hại gì, cô và thằng nhóc Lý Anh Kiệt đó cũng không thể chung sống hòa bình.
Bước chân đã dừng lại nhấc lên đi về phía trước, khuôn mặt đã hóa tro tàn, tuyệt vọng của Lâm Trung Khanh lại bừng sáng khi nhìn thấy hành động này của Lăng Lan, thậm chí trong đôi mắt ấy còn toát lên vẻ cảm kích.