"Má ơi!"
Huyền Hư hét lên, sợ đến muốn buông luôn sợi dây leo. Ngay vào lúc này, Cố Kinh Hàn đột nhiên ra tay, như không cần tiền mà gọi mấy lá bùa sấm sét bắn ra ngoài.
"Chỉ với vài lá bùa, há làm khó được ta?"
Trong mắt tiểu hòa thượng lộ ra vẻ khinh thường, khóe miệng nhếch lên, cười gằn, cả người như dính vào lưng Huyền Hư, vẫn không cử động, hai bàn tay mở rộng, vài viên tràng hạt bay ra, dệt thành một tấm võng lớn màu vàng kim, chắn lại toàn bộ sấm vang chớp giật do bùa gọi sấm gọi tới.
Đám sấm chớp bổ thẳng vào Huyền Hư, gã vội quăng Định Phong Ba ra cản.
Ánh mắt của tiểu hòa thượng sáng lên, thò tay muốn chụp lấy Định Phong Ba đang bay ra ngoài.
Huyền Hư thấy thế bèn vội nói: "Thả ta ra, Định Phong Ba cho mi đó!"
Tiểu hòa thượng mỉm cười, "Ngây thơ!"
"Nếu như ngươi không phát hiện thì ta còn có thể tạm thời tha cho ngươi một mạng, sau đó luyện ngươi thành rối, thay ta điểu khiển Định Phong Ba. Dù sao Định Phong Ba chỉ nhận đám truyền thừa Phụng Dương quán các ngươi. Nhưng hiện tại, giết ngươi rồi, ta không tin ta không chế ngự được một vật chết!"
Sắc mặt của Huyền Hư nghiêm lại, bỗng hét lớn: "Đạo gia liều mạng với mi! Gió đến!"
Theo tiếng hét của Huyền Hư, Định Phong Ba phát ra ánh sáng sắp sửa rơi vào tay tiểu hòa thượng đột nhiên xoay tròn cực nhanh, gió tụ bốn phía, một cơn gió xoáy nhỏ chợt xuất hiện, đánh về phía tiểu hòa thượng.
Do khoảng cách quá gần nên tiểu hòa thượng không tránh kịp, chỉ vội nghiêng qua một bên, búng người hất Huyền Hư xuống.
Nắm lấy dây leo ổn định cơ thể, nhìn thấy Huyền Hư rơi xuống, trên mặt tiểu hòa thượng xuất hiện một nụ cười hung tàn, muốn bắn ra một viên tràng hạt nhằm bù lại một dao thì đã thấy đám bùa gọi sấm hợp lại, còn có hai lá bùa đột nhiên bay tới, vừa khéo dán lên dưới hai chân của Huyền Hư, nâng gã lên.
"Có hơi trơn đó, Cố thiên sư! Cứu cứu cứu... cứu mạng!" Huyền Hư không đứng vững được, cơ thể nghiêng tới nghiêng lui, mồ hôi nhễ nhại.
Cố Kinh Hàn vẫy ra một sợi dây đỏ, kéo người đến nhánh cây.
"Các ngươi!" Tiểu hòa thượng phản ứng lại, giận không nhịn nổi.
Tiểu hòa thượng đột nhiên lật tay cắt đứt dây leo, người rơi xuống, bám vào dây leo, mượn lực nhảy xuống một chiếc quan tài treo lơ lửng trên cành cây.
Quan tài này có vẻ khác biệt, bên ngoài phủ kín giáp sắt, trông như một bộ đồ giáp của chiến sĩ.
Sau khi tiểu hòa thượng đứng vững, cơ thể đột nhiên chấn động một hồi, tiếng xương giòn giã vang lên. Theo từng tiếng vang này, tiểu hòa thượng giống như tan xương nát thịt, hóa thành một đống thịt vụn.
Giống như cởi bỏ quần áo, bên trong là một hồn phách nửa trong suốt.
Khi hồn phách này ngưng tụ hoàn toàn, một nam tử anh tuấn trên dưới ba mươi tuổi khoác trường bào, phong thái phi phàm xuất hiện. Ngũ quan đoan chính, nét mặt hiền lành, song đôi mắt xếch lại bắn ra từng tia sáng âm tà và tàn nhẫn, khóe miệng ngậm ý cười lạnh lẽo, làm người nhìn thấy liền sinh ra sợ hãi.
"Sao quen mắt vậy ta?"
Huyền Hư nằm sấp, sau khi bò lên thì vừa vặn nhìn thấy tiểu hòa thượng biến thân, trong lúc buồn nôn, ánh mắt có hơi suy tư, "Hình như gặp ở đâu rồi... đúng rồi! Chân dung! Chân dung trong nhà mồ, chính là hình dáng này!"
Bỗng nhiên bừng tỉnh, Huyền Hư chỉ vào người nọ, mặt xanh lè.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ liếc nhìn nhau, Dung Phỉ vỗ vai Huyền Hư, "Chân dung gì, anh nói rõ chút coi."
Huyền Hư bĩnh tĩnh lại, nói thật nhanh: "Sau khi rớt xuống thì tôi vẫn đi cùng hắn với Chí Thiện, dọc đường không hề gặp nguy hiểm thật sự gì, chỉ có một lần gặp phải xác chết vùng dậy trong một nhà mồ mà thôi. Nhà mồ này rất xa hoa, hẳn là nhà mồ của một nhân vật tùy táng quan trọng. Bên trong có rất nhiều chân dung và pho tượng, tất cả... giống như đúc với hắn!"
"Hắn là người trong mộ ư?" Dung Phỉ ngạc nhiên.
Cố Kinh Hàn nhìn người nọ ung dung vứt đi máu thịt của tiểu hòa thượng, chắp tay trông lại, thấp giọng nói: "Còn hơn thế."
Cụp mắt, đối diện với tầm mắt của người nọ, Cố Kinh Hàn nói: "Trên người ngươi có mùi kỳ quái, dường như liên kết với đại trận của huyết mộ này. Ngươi chính là chủ nhân của huyết mộ này."
Người nọ khá ngạc nhiên, khẽ mỉm cười, dáng vẻ hời hợt, quả là có vài phần phong thái quân tử: "Khi trẫm nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, trẫm đã biết ngươi mới là người có đạo hạnh cao nhất và khó giải quyết nhất trong đám người. Hiện giờ, quả đúng là như thế. Không sai, trẫm chính là chủ của huyết mộ này, hoàng đế của vương triều Kỳ biến mất trong lịch sử, Lục Trầm Uyên."
Vẻ mặt của Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ cùng sa sầm, riêng Huyền Hư thì trắng bệch, mồ hôi hột lăn xuống từ trên trán.
"Nếu hắn là chủ nhân của mộ, vậy không phải chúng ta chết chắc rồi sao?" Huyền Hư chột dạ, "Dù trong mộ có thêm vài cơ quan thì cũng chưa thể hại chết chúng ta, đây mới thật là..."
"Thế nào? Còn muốn đối nghịch với trẫm không?"
Lục Trầm Uyênvẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng mặt mày thêm dữ tợn, "Nếu lúc này bọn ngươi quỳ xuống xin tha thì trẫm có lẽ sẽ động lòng trắc ẩn, tha cho các ngươi một mạng, nhưng ai biết được."
Vẻ mặt Cố Kinh Hàn lạnh lẽo, trực tiếp lấy ra đào mộc tâm ngàn năm, nắm chặt trong tay.
Ánh mắt của Lục Trầm Uyênhơi tối lại, vẻ mặt vẫn bất biến, đang muốn tiếp tục châm chọc thì nghe thấy một tiếng cười nhạo xem thường. Đảo mắt nhìn, chỉ thấy bên người Cố Kinh Hàn có một thanh niên dáng người kiên cường, khuôn mặt kinh diễm, đang cầm kiếm gỗ đào cười gằn.
"Tha chúng ta một mạng ư?"
Dung Phỉ hừ lạnh, "Tôi thấy người xin tha nên là ông anh đấy! Có lẽ ông anh đúng là chủ nhân của mộ, nhưng ông anh nói ông anh có thể điều động cơ quan trong mộ là nói dối. Nếu thật sự có thể khống chế tất cả thì mượn cơ thể người khác quay về để làm gì, còn trốn đông nấp tây nữa? Từ cổ chí kim, xây dựng huyết mộ hoặc lăng mộ với lớp lớp cơ quan chỉ có hai nguyên nhân mà thôi."
"Một là vì bảo vệ hầm mộ, tránh người ngoài phá hoại, hai... chính là nhốt chủ nhân của mộ, tránh cho ra ngoài gieo vạ nhân gian."
Dung Phỉ cười cợt, "Tôi thấy ông anh chính là loại thứ hai nhỉ. Huyết mộ cũng được, đại trận cũng được, cũng chỉ để nhốt ông anh lại thôi."
"Thật sao?"
Lục Trầm Uyênâm trầm mỉm cười, bỗng nhiên đạp mạnh lên quan tài, "Vậy thì đến nếm thử sự lợi hại của đại trận huyết mộ này đi!"
Hồn phách của hắn bỗng nhiên tung bay.
Cố Kinh Hàn còn chưa đuổi theo thì đã nghe ầm một tiếng, toàn bộ quan tài treo trên cây như bị kích động cùng một lúc, tất cả nổ tung, vài chục xác chết đồ sộ bọc giáp nặng gỉ sắt bay ra.
Đại thụ chấn động.
Ba người Cố Kinh Hàn không thể đứng vững, Dung Phỉ ôm chặt Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn hiểu ý, vội túm dây leo trượt xuống, đồng thời vung một sợi dây leo quấn lấy Huyền Hư, cùng rơi xuống.
"Mặt của tôi ____!"
Huyền Hư hét thảm, dùng tư thế trồng cây chuối rơi xuống.
Chỉ là, khi cách mặt đất chưa tới nửa mét, gã được Cố Kinh Hàn túm lấy áo trong, xách lên.
Trong khoảng khắc ba người vừa chạm đất, mấy xác chết bọc giáp trên đỉnh đầu gào thét, ào ào nhào tới, đao thương kiếm kích cùng chém xuống.
"Cẩn thận!"
Ba người tản ra... ứng đối công kích.
"Sao... mạnh thế?"
Huyền Hư lấy Định Phong Ba ra chống đỡ, một đao hạ xuống, người khác không có chuyện gì, nhưng mặt Huyền Hư lại đỏ chót, cả người dường như cũng đang run rẩy, suýt nữa bị đè tới quỳ xuống đất.
Gã miễn cưỡng chống lại, lăn qua một bên, vừa đánh vừa chạy, liên túc vứt bùa chú nhằm quấy nhiễu xác chết bọc giáp.
So sánh với Huyền Hư có chút thảm hại, Cố Kinh Hàn hiển nhiên là thoải mái nhất.
Hắn cất đào mộc tâm ngàn năm, lấy ra một bộ nhẫn năm chiếc đeo vào, trên bàn tay xuất hiện một lớp khí đen lượn lờ quấn quanh, trông cứng rắn như sắt thép không thể phá vỡ, hắn chưởng vào trán của xác chết bọc giáp, cả bộ thi thể theo tiếng vỡ thành bụi đất.
Không tốn bao nhiêu công sức, Cố Kinh Hàn đã xử đẹp hơn phân nửa xác chết bọc giáp, đi tới bên cạnh Dung Phỉ.
Xác chết bọc giáp vẫn là xác chết, tuy rất mạnh nhưng không linh hoạt cho lắm. Dung Phỉ trái lại mạnh mẽ nhanh nhẹn, gần như chẳng bị thương, kiếm gỗ đào đâm vào đâu cũng cực kỳ xảo trá, chuyên cắm vào đầu xác chết qua kẽ hở của nón giáp sắt.
"Đi!"
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ liếc nhìn nhau, hai người lập tức giết mở đường, đuổi theo hướng Lục Trầm Uyêntung bay.
Nhưng thực tế cũng không cần đuổi theo.
Ở đầu cùng của con đường xác chết bọc giáp tan tác, có một cái bệ cẩm thạch cao. Phía trên bệ ngọc giống y hệt với những gì Cố Kinh Hàn nhìn thấy dưới đáy sông, cũng có hai quan tài một đen một trắng.
Chỉ là hai chiếc quan tài này đều được chế tạo từ đá cẩm thạch trong suốt lấp lánh, từ ngoài có thể nhìn vào trong.
Bên trong quan tài ngọc màu trắng không có một bóng người, như thể là một chiếc quan tài rỗng.
Còn quan tài ngọc màu đen nằm song song lại là thân thể của Lục Trầm Uyên.
Thân thể này không khác gì với hồn phách của hắn, trẻ tuổi anh tuấn, mặt mày uy nghiêm, trên người mặc long bào đen thêu rồng vàng, hai mắt nhắm chặt, hai tay đặt ở trên bụng nhưng lại ở tư thế giữ, trong lòng bàn tay có một miếng gỗ trống không nằm đó.
Lục Trầm Uyênđứng ở gần đó, liếc nhìn cơ thể của chính mình, ánh mắt hờ hững, có vẻ không để tâm. Nhưng lúc nhìn về quan tài ngọc màu trắng trống rỗng ở bên cạnh, vẻ mặt bỗng dưng thay đổi, có chút dịu dàng.
"Tử Kỳ, rốt cuộc ngươi thua rồi."
Hắn cười tự mãn: "Ròng rã một ngàn năm, trẫm sẽ sống lại ngay thôi. Ba khúc xương sườn của ngươi ở nơi này, ngươi không thể chạy được nữa..."
Ba khúc xương sườn? Hắn có quan hệ gì với chữ Lâm?
Ánh mắt Cố Kinh Hàn biến đổi, nhìn Dung Phỉ một chút, Dung Phỉ vừa vặn cũng nhìn sang, nhíu mày với hắn, khẽ vuốt cằm.
Im lặng trong chốc lát, Cố Kinh Hàn chậm rãi bước đến, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi hao tâm tổn sức chính là muốn nghịch thiên cải mệnh, trở về dương gian?"
Cảm xúc của Lục Trầm Uyênbị cắt ngang, dường như có hơi khó chịu, cũng chả thèm giữ nụ cười dối trá nữa, trực tiếp quay đầu, điềm nhiên nói: "Tất nhiên. Năm đó, nếu trẫm không mềm lòng với Tử Kỳ thì làm sao lại bị y tính toán, nhốt ở nơi này mấy trăm năm, mãi đến mấy năm gần đây mới có thể chuyển hồn phách ra ngoài, trù tính phá trận?"
"Tên đại sư tìm âm nhãn kia cũng là ngươi sao?" Cố Kinh Hàn hỏi.
"Chẳng qua là bám thân thôi." Lục Trầm Uyênnói, "Lòng người tham lam, dục vọng vô tận, trẫm chỉ dùng vài mưu kế nhỏ, đôi ba tà thuật là đã đổi được hai khúc âm nhãn và ba phong thư, dẫn tới đủ đồ cúng tế."
Hắn cong môi, "Thật ra số lượng người sống vốn không đủ, nhưng có ngươi là đâu vào đó. Mùi trên người ngươi nồng nặc thật, thế giới tại ranh giới âm dương mà ngươi nhìn thấy có khác gì với trẫm đâu? Ngươi cũng thấy rồi, người, đều rất ghê tởm và có thể bị lợi dụng. Lẽ nào các ngươi không phải à?"
Cố Kinh Hàn không để ý đến những lời kích động này, hờ hững nói: "Mấy trăm năm trôi qua, đại trận huyết mộ lỏng lẻo, có trộm mộ lẻn vào, ngươi nhân cơ hội đó bám thân, chuyển hồn của mình ra ngoài. Liên tục thay đổi thân phận, tìm kiếm phương pháp phá tan đại trận huyết mộ và phục sinh, song e rằng thứ mấu chốt thật sự chính là ba khúc âm nhãn này."
"Đúng vậy."
Lục Trầm Uyênkhẽ nâng cằm, nói, "Ngươi còn trẻ nhưng đã tu luyện tới trình độ này, quả nhiên là một kẻ thông minh. Đáng tiếc, đã định phải chết ở đây."
"Năm đó, Tử Kỳ dùng thân hóa ác quỷ, trấn áp trẫm ở nơi này. Ba khúc xương sườn chính là mắt trận. Bây giờ, trong tay trẫm có hai khúc, trẫm biết các ngươi đang giữ khúc còn lại. Ba khúc tập hợp, trẫm không cần có cả ba trong tay, chỉ cần chúng có mặt trong huyết mộ này là có thể phá được trận."
Lục Trầm Uyênmỉm cười: "Bằng không, làm sao trẫm lại yên lòng đặt âm nhãn vào tay các ngươi? Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ đi vào tìm cái chết."
Từng bước từng bước, những người xa lạ đều bị tính toán gần hết.
Tuy Dung Phỉ quen nhìn tôi lừa anh gạt nhưng vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Vì sao hắn làm được? Vì sao thật sự có người có thể bùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay?
"Do đó, ngươi muốn giết chúng ta?" Cố Kinh Hàn nói.
Ánh mắt của Lục Trầm Uyênthẫm lại, cười nói: "Đương nhiên. Trẫm nói với ngươi nhiều như vậy, biết ngươi đang kéo dài thời gian, quyết chiến tới cùng. Thế nhưng, chẳng phải trẫm cũng đang kéo dài thời gian hay sao? Nếu ban đầu, ngươi lập tức khai chiến với trẫm, trẫm chỉ có năm phần thắng. Nhưng hiện tại... mới ban nãy thôi, trẫm đã thành lập lại liên hệ với thân thể của trẫm, hoàn toàn dung hợp, các ngươi... chắc chắn phải chết ở đây."
Nói xong, hồn phách của Lục Trầm Uyênbỗng hóa thành một làn khói xanh, chui vào quan tài ngọc đen, gần như cùng lúc đó, quan tài chấn động, chầm chậm dịch chuyển, người ở bên trong mở mắt ra, ánh mắt như điện.
Lúc này, Cố Kinh Hàn quát một tiếng chói tai: "Ra tay!"
Lời vừa dứt, quan tài ngọc đen chợt nổ tung!
Hết chương