Không khí âm u lạnh lẽo lan tràn, khiến người sởn tóc gáy.
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn Dung Phỉ.
Dung Phỉ hơi nhíu mày nhìn lại, kéo tay Cố Kinh Hàn xuống, khẽ nói: “Em không sao. Anh nhìn thử xem… đây là người trong Hoa Hải Đường đúng không? Bọn họ còn sống chứ?”
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn hơi tối đi, không lập tức trả lời vấn đề của Dung Phỉ.
Nếu là ngày trước, lúc song đồng âm dương của hắn còn hoàn hảo, hắn chỉ cần nhìn một chút là có thể nhận biết những thứ đối diện kia là người hay là quỷ, nhìn ra sinh khí và tử khí. Nhưng hiện tại, song đồng âm dương của hắn đã bị tổn thương trong lúc ở Kỳ Sơn, đến nay vẫn chưa khỏi nên không sử dụng được. Do đó, hắn không có cách xác định những người bên cạnh đống lửa kia còn sống hay đã chết.
“Bọn họ…”
Cố Kinh Hàn im lặng trong chốc lát, vừa mới mở miệng, đã nghe thấy tiếng hí khúc im bặt, sự yên tĩnh bất chợt làm cho hắn sinh lòng cảnh giác. Hắn giương mắt nhìn, đối diện với từng đôi mắt âm u xanh thẳm đang nhìn tới.
Ngọn lửa trắng lạnh bùng lên, rọi sáng những gương mặt quỷ dị như ác quỷ kia.
Tầm mắt đột nhiên đối diện, Cố Kinh Hàn ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế. Hắn giơ tay lên, lập tức có vài lá bùa vàng bắn ra, ánh sáng vàng tản ra khắp nơi, rền vang tập kích về phía bóng người trên khoảng đất trống.
“Gừ ____!”
Dường như bị ánh sáng vàng kích thích, gần như cùng lúc đó, đám người trên mảnh đất trống há to cái miệng đầy máu, mặt mày dữ tợn gào lên, nhanh chóng nhào tới. Vài người hát khí khúc và kéo đàn cũng chấn động, giống như một con rối được điều khiển bằng dây, khớp xương cứng ngắc, loạng choạng khua tay vọt tới.
“Mẹ ơi, quả nhiên không phải là người!”
Dung thiếu gia đã quen với những tháng ngày theo Cố Kinh Hàn là sẽ không gặp được người sống, lời còn chưa dứt, cậu đã nổ súng, bắn ngã vài người đi đầu.
Nhưng rõ ràng đạn không quá hữu hiệu.
Có vài người không bị nát đầu lại tiếp tục quờ quạng đứng lên, chỉ là chưa kịp đứng vững thì đã bị bùa chú của Cố Kinh Hàn đâm vào, cơ thể cứng đờ rồi ngã xuống. Tiếp đó, màu xanh đen trên làn da của những người này dần dần biến mất, trở về dáng vẻ nên có của một xác chết bình thường.
Cố Kinh Hàn cầm kiếm gỗ đào gạt ra hai người, sau đó trở tay đâm vào ấn đường của người đang há miệng nhào tới từ sau lưng.
Đầu nứt toạc, sắc trắng đỏ tràn ra.
Cố Kinh Hàn nghiêng người tránh, nhận ra người này là đào kép của Hoa Hải Đường, bởi vì trong tấm hình chụp Ninh Vân An, Ninh Vân An có chụp chung với người này. Thế thì đám người này đúng là người của gánh hát Hoa Hải Đường, chỉ là trong những người, người nào là Ninh Vân An đây?
“Đây là thứ gì thế? Cương thi hả?”
Dung Phỉ thấy đạn không còn đáng tin, bèn rút kiếm gỗ đào ra xài.
Thanh kiếm gỗ đào này chỉ to bằng ngón tay cái, khi dính phải chút máu của Dung Phỉ, nó lập tức đón gió dài ra, biến thành một cây kiếm gỗ dài một thước. Người gánh hát vốn không nhiều, Dung Phỉ nhanh chóng giết sạch mở đường, tụ họp với Cố Kinh Hàn ở chỗ đốt lửa trại.
“Đống lửa này có vấn đề?”
Đá văng một người tập kích, Dung Phỉ cau mày đưa mắt nhìn đống lửa.
Vừa nhìn một chút thôi mà đã thấy âm lãnh thấu xương.
Tay chân và những bộ phận khác của cơ thể rải rác xung quanh, bị gặm cắn đến máu thịt be bét, mùi thối rữa tanh hôi xộc tới, cực kỳ buồn nôn.
“Là đồi thi hồn.”
Cố Kinh Hàn vừa ném bùa chú phong tỏa cơ thể vài người còn lại, vừa chỉ tay về phía đống lửa, một giọt máu rỉ ra từ trên ngón trỏ, hắn lập tức dùng giọt máu này, lấy hư không làm giấy, vẽ một tấm bùa chú với ánh sáng vàng quay vòng. Sau đó, co tay làm chưởng, vỗ bùa chú vào trong đống lửa.
Trong phút chốc, vô số tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng đầy rừng.
Ngọn lửa chuyển thành đỏ rực, có vài bóng đen hình người vặn vẹo hiện ra, giãy giụa muốn bay ra ngoài.
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn tối lại, giương tay túm lấy những bóng đen này. Có vài cái bóng nhân cơ hội quơ móng vuốt sắc, hòng nuốt chửng Cố Kinh Hàn, nhưng đúng lúc này, phong yêu quyết trong ngực Cố Kinh Hàn lóe lên ánh sáng vàng, như một cái miệng hút lớn, trong nháy mắt nuốt trọn toàn bộ bóng đen, tiếng kêu rên cũng theo đó biến mất.
Tất cả những chuyện này xảy ra rất nhanh, tiếng ma quỷ gào thét như chỉ vang lên trong nháy mắt, rồi lập tức im bặt.
Cố Kinh Hàn cảm giác phong yêu quyết dán chặt vào người nguội đi đôi chút, hắn nhíu mày rồi giãn ra.
“Đồi thi hồn…”
Dung Phỉ chờ Cố Kinh Hàn làm xong tất cả, mới giơ chân đá vào đống lửa. Vài thanh củi lăn xuống, Dung Phỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt có hơi chán ghét, “Là xương người… Trên núi này có quỷ quái, đã lừa đám người Hoa Hải Đường đến đây ư? Vậy Ninh Vân An thì sao? Không phải cũng ở đây chứ?”
Nói xong, cậu nhanh chóng kiểm tra vài xác chết, nhận diện gương mặt.
Cố Kinh Hàn cũng cúi người kiểm tra, lắc đầu nói: “Chắc không có đâu. Em còn nhớ có người nói nhìn thấy Hoa Hải Đường ra khỏi trấn Trường Thanh không? Người nọ nói đào kép của Hoa Hải Đường không dễ mời, không giống dọn nhà, di chuyển bằng ba chiếc xe ngựa.”
Nơi này cũng chỉ có hai chiếc.
Dung Phỉ gật đầu, đá văng cửa của hai chiếc xe ngựa rồi kiểm tra.
“Hơn nữa, người trên hai chiếc xe ngựa này không phải bị quỷ quái quấy phá, mà là đến núi rồi mới chết.”
Dung Phỉ ngẩn ra, nhảy xuống xe ngựa. Cậu biết Cố Kinh Hàn chưa bao giờ tiếc rẻ lời nói hay là thừa nước đục thả câu với cậu, cậu lập tức dùng ánh mắt ra hiệu tiếp tục, tiện thể tháo phăng đôi găng tay dính máu, ôm lấy cổ Cố Kinh Hàn, nhét bàn tay lạnh đến đông cứng vào trong cổ áo hắn.
Cố Kinh Hàn bất đắc dĩ nhìn Dung Phỉ, cách cổ áo che tay cho cậu, thấp giọng nói: “Em nghe qua bút tiên chưa? Khi con người không thể tự thực hiện dục vọng của chính mình, họ sẽ khát vọng cầu xin quỷ thần.”
“Ý anh là đám người kia… lên núi để chơi trò cầu thần vấn tiên hả?” Dung Phỉ ngạc nhiên.
Cố Kinh Hàn nói: “Anh từng gặp chuyện tương tự khi ở trên núi. Đồi thi hồn chính là chặt đứt tay chân cơ thể của người sắp chết, lấy phần thân cụt đó làm củi, lấy hồn phách làm lửa, nhóm thành đống lửa, tương truyền là một loại tà thuật cưỡng chế triệu hoán sơn thần. Bọn họ phải giết bạn của mình để triển khai tà thuật.”
“Chỉ là, tà thuật là thật, sơn thần là giả.”
Chút lạnh lẽo hiện lên trong mắt Cố Kinh Hàn, “Ngọn núi này là núi chết, đảo hành nghịch thi, gieo gió gặt bão.”
Dung Phỉ cau mày, khó hiểu nói: “Vậy vết bánh xe đột nhiên biến mất giải thích như thế nào? Còn nữa, vì sao bọn họ phải thực hiện tà thuật này?”
“Không thể thăm dò.” Cố Kinh Hàn lắc đầu.
Đó cũng là nghi vấn trong lòng hắn. Nhưng hiện tại không thể giải đáp, chỉ có thể dằn xuống tạm thời.
Hai người lại gần đống lửa, quyết định đốt chỗ xác chết này, bằng không nơi này nằm khá gần chân núi, nếu như có người đi đường chú ý đến thì chắc chắn rất phiền phức.
Cố Kinh Hàn lượm chút cành cây khô, nhóm lửa một lần nữa.
Những xác chết này đều là xác chết bình thường, chỉ bị tà khí xâm lấn nên mất hồn, không phải cương thi thật sự, vì thế không thể dùng bùa vàng để hóa xác chết thành tro bụi, mà buộc phải châm lửa tiêu hủy. Để không gây ra sự chú ý cho người dân dưới núi, Cố Kinh Hàn đặc biệt bày ra một kết giới che phủ đơn giản, cùng với Dung Phỉ ném từng xác chết vào đống lửa.
“Nói thật là lâu lắm rồi em chưa làm chuyện hảo tâm như vậy đó.” Dung Phỉ bùi ngùi nói.
Cố Kinh Hàn lại vạch ra trận pháp giúp người vãng sinh, rồi mới nói: “Dù sao cũng là mạng người.”
Ánh lửa sáng rực, xua tan bóng đêm.
Dung Phỉ liếc nhìn gương mặt nửa sáng nửa tối đan dệt của Cố Kinh Hàn, bỗng nhiên cảm thấy Cố Kinh Hàn là một người vô cùng phức tạp, nhưng cũng vô cùng đơn giản; lòng dạ nguội lạnh đến mức kiên cố không phá vỡ nổi; nhưng cũng dễ mềm lòng lung tung.
Cậu dần dần đến gần hắn, ngửi thấy mùi hương lành lạnh mà ngay cả lửa cháy khói hun cũng không che giấu nổi. Khi đang muốn lên tiếng thì chợt có một loạt tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng.
“Giết người! Giết người rồi!”
“Yêu đạo! Là yêu đạo trên núi!”
Trong rừng cây tối om chợt có một đám người chạy ào ra, vừa nhìn thấy hai người Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ thì sững lại, sợ hãi kêu to, lại còn nhao nhao giơ cuốc xẻng trong tay lên cao, vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn hai người chằm chằm.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ chẳng hiểu gì, nhíu mày.
Rõ ràng việc thôn dân sống dưới núi đột nhiên xuất hiện ở đây rất bất thường. Kết giới vẫn còn đó, vì sao bọn họ lại nhìn thấy ánh lửa, lại còn nói giết người và yêu đạo nữa?
“Các hương thân, bọn tôi…” Dung Phỉ mở miệng giải thích.
Nhưng lập tức bị các thôn dân ngắt ngang.
“Bọn chúng tu luyện tà thuật, giết người chưa đủ mà còn muốn hủy thi diệt tích, chúng ta người đông thế mạnh, sợ gì bọn tà ma ngoại đạo cơ chứ? Tiến lên! Bắt lại bọn chúng! Đuổi khỏi trấn Trường Thanh!”
“Trên núi Trường Thanh vốn chẳng có đạo quán, ấy mà bọn chúng có thể ở lại núi hoang lĩnh dã lâu như vậy, chắc chắn là yêu quái rồi!”
“Đuổi khỏi trấn Trường Thanh! Đuổi khỏi trấn Trường Thanh!”
Lời nói mang tính kích động rất cao, sau dăm ba câu, toàn bộ thôn dân nháo nhào, đỏ mặt tía tai, có vài người dẫn đầu quơ xẻng cuốc vọt tới, mang theo quyết tâm đập về phía Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ.
“Yêu đạo! Cút đi!”
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rành rành ban trưa bọn họ còn trò chuyện vui đùa với những thôn dân này, ấy mà chỉ trong chớp mắt đã trở thành yêu đạo yêu quái. Hơn nữa, thôn dân khác với đám người Hoa Hải Đường ban nãy, bọn họ là người thật, vì thế Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ không thể đánh nhau với bọn họ.
Không đánh được thì phải chạy trốn thôi.
Cố Kinh Hàn dán xuống hai lá bùa, kéo theo Dung Phỉ chạy vào trong rừng với tốc độ cực nhanh, gần như cưỡi gió mà chạy.
Hai người cứ chạy mãi vào trong núi sâu, nhưng hàng đuốc hừng hực như con rồng lửa ở phía sau vẫn cắn chặt không buông, không thể cắt đuôi. Chạy mãi cho đến khi đụng phải một vách núi.
Vách núi này không dốc, nhưng rất cao, phía dưới là dòng sông nối liền núi Trường Thanh. Lỡ như té xuống ở độ cao này, không chết thì cũng bị thương.
Hai người dừng lại, Cố Kinh Hàn nhìn xuống vách núi, chỉ thấy một vùng tối om thăm thẳm, gió lạnh thổi tới từ bên dưới như con dao găm rạch lên mặt, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
“Đừng nói với em là anh muốn nhảy xuống vực cắt đuôi bọn họ đấy.”
Sắc mặt Dung Phỉ âm trầm, tay nắm chặt súng, “Em thấy chuyện này rất bất thường, mặc kệ đi, lát nữa em nổ súng dẫn bọn họ đi, anh nhân cơ hội chạy tới chân núi tiếp ứng cho em, em…”
Cố Kinh Hàn chợt bịt kín miệng cậu.
Cách bàn tay, Cố Kinh Hàn hôn Dung Phỉ, sau đó lấy ra một tấm bùa, dán lên người Dung Phỉ, cơ thể Dung Phỉ lập tức cứng đờ, rồi thu nhỏ mấy lần, nháy mắt chỉ còn to bằng lòng bàn tay.
Dường như Cố Kinh Hàn đã có dự đoán, hắn đưa tay tiếp lấy Dung Phỉ, sau đó đặt vào một bụi cỏ kín đáo, lại nhanh chóng bày ra một trận pháp bảo vệ nhỏ.
“Cố Kinh Hàn! Anh!”
Ánh lửa và tiếng hò hét ở phía sau đã tới gần.
Cố Kinh Hàn đè lại Dung Phỉ đang giãy giụa, giọng nói thấp và nhanh, “Ba phút sau bùa chú sẽ mất hiệu lực, anh dẫn bọn họ đi trước, trước bình mình anh sẽ đi tìm em, nhớ mau mau xuống núi.”
Hắn dừng lại một chút, nhìn Dung thiếu gia nho nhỏ giận dữ trừng mắt, vội vàng cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn ấy, rồi bồi thêm một câu: “Ngoan.”
Nói xong, hắn lui lại, lúc đang muốn đón đường thì dưới chân chợt chấn động.
Tiếng nổ vang rền tựa như núi Loan bị nổ tung từ bên trong.
Chớp mắt đất rung núi chuyển, vách núi ầm ầm rạn nứt, đá vụn bắn tung tóe, bụi bay mịt mù.
Cơ thể của Cố Kinh Hàn lập tức cứng ngắc, làm cho hắn không kịp chạy tới chỗ Dung Phỉ hoặc là móc bùa chú ra sử dụng. Một lực hút cực mạnh truyền đến từ bên dưới, kéo cơ thể của hắn, đồng thời kéo luôn hồn phách của hắn.
“Cố Kinh Hàn! Anh nhìn coi anh làm con mẹ gì rồi kìa!”
Một chấm đen nhỏ vọt ra từ trong bụi cỏ, Dung Phỉ vừa mắng vừa tránh mấy tảng đá đang lăn tới, nhảy tới bên cạnh Cố Kinh Hàn, níu lấy ống tay áo của hắn.
Cố Kinh Hàn lần đầu tiên cực kỳ hối hận vì không chỉ lãng phí lá bùa thần kỳ do sư phụ để lại cho mình, mà còn đặt Dung Phỉ vào tình cảnh nguy hiểm. Hiện tại, Dung Phỉ nhỏ tí teo đúng là có thể thoát khỏi sự truy kích của thôn dân thô bạo, nhưng chẳng thể bám vào đá để tự cứu bản thân, quả thật là một nước cờ dở tệ.
Thế nhưng, hối hận không giải quyết được vấn đề.
Cố Kinh Hàn chịu đựng cơn đau nhức do hồn phách bị lôi kéo, cưỡng ép cử động cơ thể, lấy lại cử động. Song lúc này, hai người đã rơi xuống theo đá vụn, cơ thể không chỗ bám víu rơi cực nhanh xuống dưới, bên tai là tiếng gió gào thét.
Trở tay cầm chặt Dung Phỉ nhét vào cổ áo, Cố Kinh Hàn sợ lực hút này sẽ nhằm vào cả Dung Phỉ nên lập tức dán tấm bùa định thần cuối cùng lên người Dung Phỉ, tiếp đó dán thêm một tấm bùa tỉnh thần để Dung Phỉ không rơi vào trạng thái ngủ say, sau lại vứt ra vài lá bùa vàng và thả ra đào mộc tâm ngàn năm.
Dù tu vi của hắn cao đến đâu thì cũng chỉ là người phàm, không hề có bản lĩnh bay lên trời hoặc chui xuống đất.
Dựa vào vài lá bùa bay trên không, tốc độ rơi chậm lại. Sau khi toàn bộ bùa chú vỡ vụn, lại có đào mộc tâm ngàn năm hóa thành kiếm gỗ, có thể bay trên không, đạp lên mượn lực.
Nhưng chỉ có thể kéo dài mấy phút ngắn ngủi, hơn nữa, sau khi dùng hết, sức lực của Cố Kinh Hàn sẽ bị rút sạch.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Bùa vàng vỡ vụn cùng với đào mộc tâm ngàn năm mất đi dẫn dắt rơi vào trong dòng sông chảy xiết, ngay sau đó, một bóng người giáng xuống từ trên trời, nện vào trong nước, tia nước bắn tung tóe.
Nước sông lạnh lẽo, dòng chảy xiết dâng trào.
Một sợi dây đỏ bắn ra từ tay của Cố Kinh Hàn, như đinh như xích sắt ghim sâu vào một tảng đá lớn bên bờ, rồi hắn túm đào mộc tâm, bò lên tảng đá lớn, tiếp đó lấy Dung Phỉ được bảo vệ trong cổ áo ra ngoài, đặt lên tảng đá.
“Cố Kinh Hàn, anh sao rồi? Anh…”
Dung Phỉ im bặt.
Bàn tay bao phủ lấy cậu chợt buông thõng xuống đất, mắt của Cố Kinh Hàn nhắm chặt, tóc mái ướt nhẹp dán trên trán, hơi thở ướt lạnh không thay đổi.
Dung Phỉ ngẩn ra, nhanh chóng bò đến trước mặt Cố Kinh Hàn, giơ tay để lên chóp mũi của hắn, rất lạnh và rất ướt.
Không có hơi thở.
Dung Phỉ lại bò lên lưng Cố Kinh Hàn, áp tai vào giữa lưng của hắn để nghe tiếng tim đập.
Rất yên tĩnh, mạch đập cũng không thấy đâu.
Dung Phỉ ngồi yên trên lưng Cố Kinh Hàn một lúc, “Mẹ ơi, không phải… chết đuối rồi chứ? Hay là mất sức bất tỉnh?”
Cậu nhảy lên nhảy xuống trên đầu Cố Kinh Hàn mấy lần nhưng không đợi được bất kỳ phản ứng nào của hắn. Cậu lại tiếp tục ngớ người ra, rồi leo xuống, cơ thể của cậu nhanh chóng trở lại kích thước bình thường, sau đó, cậu nửa đỡ nửa ôm Cố Kinh Hàn, kéo đến chỗ không bị dòng nước tạt đến.
Cậu bắt chước phương pháp cứu người mà cậu nhìn thấy trong bệnh viện, đánh, ép, hô hấp nhân tạo. Một lần rồi lại một lần, làm không biết mệt mỏi.
Thế mà, Cố Kinh Hàn vẫn không có phản ứng gì, ngay cả sặc nước phun ra cũng không có. Hắn cứ như ngày thường, mặc cho Dung Phỉ lăn qua lăn lại, yên tĩnh bất động.
Đêm dài dần dần tiêu tan, một tia nắng ban mai rạch ngang bầu trời.
Dung Phỉ thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội, cậu lại thổi vài hơi vào miệng Cố Kinh Hàn, rồi đột ngột dừng lại, giống như hoàn hồn dán mắt vào mặt Cố Kinh Hàn, “Cố Kinh Hàn, không phải anh chết rồi chứ?”
Cậu tập trung nhìn Cố Kinh Hàn, như thể muốn nhìn ra được chút gì đó từ gương mặt ấy. Nhưng không có gì cả.
Qua một lúc lâu, cậu chậm rãi đưa cánh tay tới, ôm chặt lấy cơ thể từ ấm áp trở nên lạnh lẽo, đôi môi run rẩy áp lên khóe môi của Cố Kinh Hàn.
“Đừng đùa em mà…”
Cả người Dung Phỉ như đang run bần bật, “Còn chưa tới mà… anh không được nuốt lời, họ Cố kia…”
Dung Phỉ chờ một bàn tay giữ lấy gáy của cậu, kéo cậu vào một nụ hôn.
Nhưng không có gì hết.
Cố Kinh Hàn không có chút phản ứng nào, cơ thể hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn đã chết.